Buông Nhân Vật Phản Diện Kia Ra Để Cho Tôi Tới
C19: Chương 19
Sở Thiên Tầm khom lưng múc nước, cô mang đến hai cái thùng cao tới một mét, chuẩn bị đặt trên một tấm ván để kéo đi.
Chiến sĩ trẻ tuổi đi tới dọc theo bờ hồ, anh ta duỗi tay giúp cô múc đầy nước.
“Xem cô thế này, chắc là cấp bậc rất thấp đi, đến nước cũng không múc được.”
“Tôi là hệ phong, mới cấp hai. Anh thì sao?” Sở Thiên Tầm cười nói, bình thường ở trước mặt người ngoài cô thường tự hạ bậc của mình xuống, càng khiến người khác ít đề phòng mình càng tốt.
“Tôi là thánh đồ hệ hỏa, vừa mới vượt lên cấp tám.” Chiến sĩ trẻ tuổi ưỡn ngực, tự hào vì chính mình đã bước vào hàng ngũ kẻ mạnh được loài người công nhận, anh ta không nhịn được khoe ra.
Quả nhiên, cô gái trước mặt lập tức lộ vẻ sùng bái: “Oa, vậy anh đúng là ghê gớm. Cả căn cứ của chúng tôi không có ai là thánh đồ cấp tám cả, nghe nói thành chủ Xuân thành cũng chỉ có cấp tám mà thôi.”
Sở Thiên Tầm nhìn chàng trai trước mắt, anh ta trẻ tuổi nhiệt tình, không phải là người thâm sâu khó đoán gì cả, gần như chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu cảm xúc vui buồn. Bộ giáp và bao tay trên người đều được làm từ một loại ma vật, trên áo giáp có khảm ma chủng và khắc hoa văn tinh xảo, cùng với ký hiệu nào đó mà Sở Thiên Tầm chưa từng nhìn thấy.
Đây có thể là một chiến sĩ do hiệp hội lớn hoặc là giáo hội bồi dưỡng, rất ít khi ra ngoài cho nên thiếu kinh nghiệm xã hội.
Thậm chí không cần Sở Thiên Tầm nói nhiều lời khách sáo anh ta cũng đã bắt đầu kể rõ lai lịch và mục đích của mình.
“Tôi tên là Khổng Hạo Ba, đến từ hiệp hội Sáng Thế ở phương Bắc.”
Cô gái có tuổi tác xấp xỉ mình, quần áo giản dị, tính cách ôn hòa, rõ ràng dị năng mới có cấp hai nhưng đã tự lực cánh sinh ra ngoài tìm kiếm đồ ăn, điều này khiến Khổng Hạo Ba có ấn tượng rất tốt về cô.
“Thần Ái suy tàn trong trận chiến với Nhân Ma, bọn họ chuyển đến phía Bắc, hiện tại đang ở trấn Bắc, bí mật tiến hành rất nhiều thực nghiệm trên cơ thể người quanh ma thành. Những viện nghiên cứu này không kịp di chuyển, có rất nhiều quái vật trong đó thoát ra làm hại con người. Không ít người đến nhờ hiệp hội Sáng Thế chúng tôi giúp đỡ, cho nên tôi được điều đến đây điều tra việc này.”
“Mấy ngày nay cô đừng đi ra ngoài căn cứ một mình.” Hai người rời khỏi hồ.
“Cảm ơn anh nói cho tôi biết chuyện này, tôi sẽ chú ý. Nhưng cái này có liên quan gì đến Diệp Bùi Thiên sao?”
Khổng Hạo Ba không trả lời vấn đề này, thành quả nghiên cứu lớn nhất của Thần Ái chính là Thánh huyết, nhưng đó lại được làm từ máu của Diệp Bùi Thiên, mà phần lớn người dân bình thường đều không biết bí mật này.
Diệp Bùi Thiên từng bị Thần Ái giam giữ bí mật, nghiên cứu lâu tới một năm.
Lần này bọn họ điều tra theo những gì Thần Ái để lại viện nghiên cứu, đã phát hiện ra không ít việc kỳ lạ, cho nên dù đồng đội của anh ta không tán thành, anh ta vẫn quyết định đi vào vùng sa mạc này, để nhìn xem người khiến cho Thần Ái hưng thịnh rồi lại suy sụp rốt cuộc là người như thế nào.
Đi đến dưới một cồn cát cao ngất, Sở Thiên Tầm và Khổng Hạo Ba chia tay.
Trước khi đi, Sở Thiên Tầm lên tiếng khuyên một câu: “Anh đừng đi tiếp nữa, cách đây không lâu thành chủ Xuân thành và đoàn trưởng binh đoàn Kỳ Lân đã thua dưới tay Diệp Bùi Thiên. Anh đi chuyến này chưa chắc có cơ hội quanh về.”
Cô không có ác cảm gì với chàng trai trẻ tuổi này cả, nhưng đối với một người khăng khăng muốn giết Diệp Bùi Thiên, cô cũng chưa từng có quá nhiều lòng tốt đi ngăn cản kẻ đó đến chịu chết.
Sở Thiên Tầm vừa đi khuất bóng, Khổng Hạo Ba liền cảm thấy lông tơ sau lưng dựng đứng lên, một thanh niên cao gầy đứng ở sau lưng anh ta từ lúc nào không hay.
Anh ta phản ứng cực kỳ nhanh, chỉ chớp mắt đã lùi về sau gần mười mấy mét, một tay đặt lên chuôi đao bên hông.
“Anh chính là Nhân Ma? Tôi…”
Anh ta còn chưa nói xong thì mặt đất đã vỡ ra nuốt trọn cơ thể anh ta, áp lực cực lớn từ bốn phương tám hướng vọt tới, chỉ dùng lực kéo một chút thôi đã làm lục phủ ngũ tạng của anh ta như muốn vỡ ra.
Diệp Bùi Thiên là Nhân Ma đi ra từ núi thây biển máu, ra tay chính là chiêu thức lấy mạng người. Mà Khổng Hạo Ba lại chưa dưỡng ra thói quen không nói một lời liền giết người.
Khổng Hạo Ba vốn cho rằng cấp bậc của mình tuy thấp hơn Diệp Bùi Thiên nhưng cũng không đến mức một chiêu là bị hạ gục.
Nhưng trận chiến giữa cao thủ, thường thường cái đấu chính là khoảnh khắc. Thua trong một chiêu, khả năng cái mất đi chính là tính mạng, không có cơ hội lật lại thế cờ.
Trung tâm sa mạc, từng cột lửa bay vụt lên trời, ngọn lửa đỏ nở rộ trong đất trời như nở ra vô vàn đóa hoa sen trong sa mạc mênh mông.
Nhưng những ngọn lửa này không thể kéo dài được bao lâu, chẳng mấy chốc đã dần ảm đạm, khói động lượn lờ trên cồn cát, vách tường cát che chở Nhân Ma tản ra, để lộ ra Diệp Bùi Thiên hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi trận chiến.
Diệp Bùi Thiên giơ tay ném Khổng Hạo Ba đã vỡ vụn xương cốt ra xa cồn cát.
Ngày thường có rất nhiều người giết anh, về việc anh có muốn đuổi tận giết tuyệt hay không phụ thuộc hoàn toàn vào tâm trạng của anh ở ngày hôm đó.
Diệp Bùi Thiên nhìn kẻ địch hôn mê bất tỉnh dưới chân mình, vận may của kẻ này không tệ, hôm nay anh hoàn toàn không muốn làm bẩn tay mình chút nào cả.
Anh hừ khẽ một tiếng rồi xoay người đi về lâu đài, trong lòng bắt đầu suy nghĩ thực đơn bữa trưa nay.
“Hồng liên hỏa ngục?”
Nơi xa, Sở Thiên Tầm quay đầu nhìn những đám lửa gần như che kín bầu trời. Ở một thế giới khác, cô có một người bạn tâm giao vô cùng trượng nghĩa, chiêu thức vang danh khắp nơi của người ấy chính là Hồng liên hỏa ngực.
Đáng tiếc thế giới này đã không còn người bạn kia nữa, chỉ có chiêu thức anh ấy tạo ra là còn lưu lại thế gian.
Ngay lúc đó mình cùng những người tài này sánh vai đồng hành cũng không bị bỏ lại. Nhưng bây giờ mình lại chỉ có thể rời xa chiến trường của những người này, không có tư cách tham dự vào đó.
Khi ăn cơm trưa, cuối cùng Sở Thiên Tầm cũng chính thức nói ra lời tạm biệt Diệp Bùi Thiên.
“Chiều nay tôi sẽ quay về.” Sở Thiên Tầm cười miễn cưỡng.
Cơm trưa Diệp Bùi Thiên làm gà hạt dẻ, dùng nồi niêu nấu hạt dẻ ngọt bùi, từng hạt tròn xoe lăn trên miếng gà, nước canh ngon miệng, đây là một trong những món ăn Sở Thiên Tầm thích ăn nhất. Diệp Bùi Thiên rất ít nói nhưng lại là người đàn ông cực kỳ cẩn thận, chỉ mới mấy ngày ngắn ngủn mà anh đã biết được khẩu vị của Sở Thiên Tầm rồi.
Bây giờ vì sắp phải chia tay mà cô cũng chán nản không muốn ăn những món ăn vốn làm cô chảy dãi ba mét ấy.
Quay về Xuân thành rồi, chỗ nào còn tìm được món ăn ngon như vậy nữa? Nhớ tới bánh đen và cháo bã đậu mình ăn hằng ngày, Sở Thiên Tầm lập tức cảm thấy càng uể oải hơn.
Đôi đũa đen nhánh kẹp miếng ức gà chợt dừng giữa không trung, do dự giây lát cuối cùng vẫn bỏ vào trong bát của Sở Thiên Tầm.
Bữa cơm cuối cùng, Sở Thiên Tầm ăn rất nhiều, bởi vì người ngồi đối diện liên tục im lặng gắp đồ ăn cho cô.
“Xuân thành cách chỗ này không xa, tôi nhất định sẽ thường xuyên quay lại tìm anh.” Sở Thiên Tầm nói.
Từ đầu tới giờ Diệp Bùi Thiên chưa từng nói lời nào, đến tận bây giờ mới ngẩng đầu lên, tròng mắt khẽ nhúc nhích, bên trong có ánh sáng lấp lánh, anh mím môi, nhẹ hỏi: “Thật sao?”
Rõ ràng anh nói rất nhẹ nhưng không biết vì sao trong lòng Sở Thiên Tầm lại khó chịu.
Cô không thể ở trong lâu đài này mãi được, có lẽ Diệp Bùi Thiên cũng không đồng ý đi đến Xuân thành, mặc dù bọn họ có thể ở bên nhau như bạn bè nhưng lại không tiện gặp mặt thường xuyên. Sở Thiên Tầm dùng 5 năm để học được ích kỷ và lạnh nhạt, nhưng bây giờ cô lại sẵn lòng bắt đầu học suy nghĩ cho người khác, sẵn lòng lo lắng cho người đàn ông đã chịu nhiều trắc trở này.
“Thật sự, tôi bảo đảm.” Cô nói: “Chỉ cần không ra ngoài săn ma là tôi sẽ đến đây tìm anh.”
Sở Thiên Tầm vươn tay nắm nhẹ bàn tay đang đặt trên bàn ăn của Diệp Bùi Thiên.
Đôi tay luôn luôn lạnh lẽo nằm trong bàn tay ấm áp của cô, ngón tay lạnh lẽo ấy khẽ động rồi cũng không làm ra bất cứ phản ứng gì.
Sở Thiên Tầm rời khỏi tòa lâu đài xây từ cát vàng này, giày đạp trên sa mạc phát ra tiếng vang tinh tế, để lại phía sau lưng chuỗi dấu chân rất dài. Cô đi một đoạn xa, cuối cùng vẫn không nhịn được ngoảnh mặt nhìn lại.
Trong sa mạc rộng lớn vô ngần, tòa lâu đài khổng lồ kia có vẻ cô độc mà nhỏ bé, cửa lớn của lâu đài vẫn mở rộng, nơi này đã cách đó quá xa, không biết người trong lâu đài còn đứng ngóng nhìn bóng dáng cô hay không.
Trở lại Xuân thành, ồn ào náo nhiệt lập tức ập vào mặt, Sở Thiên Tầm ở nơi cực yên tĩnh mấy ngày khiến cho bây giờ sự ồn ào quá mức cùng mùi khói lửa nồng đậm này huân cho cô ngã ngửa.
Ông già bán bã đậu đạp xe ba bánh rách qua dãy nhà ngang, ông ta gõ miếng kim loại trên tay cất cao chất giọng độc đáo: “Bã đậu đây, bán bã đậu, bã đậu mới ra lò, một ma chủng một túi đây.”
“Bà điên” sống ở tầng dưới đang đứng ở trước nhà một căn hộ đòi tiền nợ, đập cửa rầm rầm cả một góc.
Sở Thiên Tầm đi qua hàng hiên treo quần áo rậm rạp, vài giọt nước trên quần áo ướt rơi vào cổ cô, lạnh băng chảy xuống theo cổ áo.
Một người đàn ông để tóc dài mặc chiếc quần cộc đi đến từ phía đối diện, anh ta đút tay vào túi quần lung lay đi qua Sở Thiên Tầm, phun chiếc tăm đang ngậm trong mồm ra, anh ta nói năng ngọt xớt: “Hey hey, người đẹp ở đâu tới vậy, ba viên ma chủng làm không?”
Cao Yến ở phía sau đạp anh ta một cái, mở miệng mắng: “Thằng bụi đời này, Thiên Tầm là thánh đồ cấp bốn, mày đái một bãi tự soi mặt mình đi.”
“Không muốn thì thôi, này không phải do tôi không nhận ra à.” Đối mặt với hai thánh đồ cấp bốn, người đàn ông bị đạp cũng không dám nói gì, chỉ lải nhải mấy câu rồi bỏ đi.
Cao Yến kéo tay Sở Thiên Tầm đi lên tầng: “Thiên Tầm, em chạy đi đâu thế. Ngày đó đột nhiên chạy đi, mấy ngày cũng không thấy bóng người.”
Hai người đi vào nhà của Sở Thiên Tầm, Cao Yến đặt mông ngồi xuống giường: “Khai thật ra, em đi đâu đấy? Da đẹp lên như này, em xem cả vết thương trên tay cũng biến mất rồi.”
Sở Thiên Tầm nghi hoặc giơ tay lên nhìn, vì ra chiến trường quanh năm nên trên tay cô có vô số vết thương lớn bé. Thần kỳ chính là không biết những vết thương này đã biến mất từ khi nào, da thịt trên tay trơn bóng mềm mịn.
Lúc này cô mới dần nhận ra Diệp Bùi Thiên đã làm gì với đồ ăn của cô.
Sở Thiên Tầm móc viên ma chủng cấp năm mình lấy được trên chiến trường ra, cô nắm trong tay nhìn một lúc, sau đó ngẩng đầu nhìn Cao Yến.
“Chị Yến. Em chuẩn bị vượt cấp, chị canh em nhé.”
Tất cả thánh đồ một khi quyết định vượt cấp thì vận mệnh đang chờ phía trước chỉ có hai loại, trở nên mạnh hơn khi bước vào cấp bậc tiếp theo, hoặc là vượt cấp thất bại, biến thành ma vật ăn thịt người. Trở thành đối tượng bị đồng đội săn giết.
Bởi vì xác suất ma hóa khi vượt cấp rất lớn, hầu hết mọi người đều nhờ người bạn đáng tin cậy của mình bảo vệ trong quá trình vượt cấp. Nếu vượt cấp thất bại, bạn thân sẽ chặt đầu chính mình, để mình có cơ hội chết đi dưới thân phận là con người.
Buông Nhân Vật Phản Diện Kia Ra Để Cho Tôi Tới