Bước Qua Đời Nhau
C20: Chương 20
Nguồn vốn được rót kịp thời, công ty K&M lại đi vào quỹ đạo.
Trải qua một biến cố, nhân sự trong công ty có sự thay đổi rất nhiều. Ngoại trừ, Trần Khánh vẫn ngồi ở chiếc ghế xoay quyền lực, Quân đảm nhận chức danh thư kí. Còn lại tất cả các phòng ban của công ty đều thay máu sạch sẽ.
"Tôi không muốn giữ lũ người vô dụng bất tài, bỏ chủ."
Người chủ quyền lực thật sự đứng phía sau anh ta đã nói như vậy. Và người ấy còn nói thêm: "Sáng ngày mai người ngồi vào chỗ trống các ghế ấy sẽ đến. Họ toàn người tài cả đấy."
Ngoài cung ứng nhân tài, người đứng ở phía sau còn thẳng thừng thay luôn tên công ty: "Đổi chữ K sang chữ T." Và tự đề ra kế hoạch phát triển công ty hàng tháng: "Từ đây, cuối tháng, anh sẽ nhận kế hoạch hoạt động của tháng mới. Anh cứ theo vậy mà làm. Anh yên tâm, ngoài số lương cho chiếc ghế giám đốc, phần lợi nhuận thu được, tôi cho thêm hai phần.
À, còn một việc, tôi quên nhắc: Phàm anh muốn đưa ai vào công ty tham quan đều được. Ngoại trừ, người nhà của anh. Để tôi biết họ lảng vảng tới, anh lập tức cuốn xéo!"
Vì việc quên nhắc lợi hại này của ông chủ sau lưng mà Trần Khánh lập tức ban lệnh cấm: "Có việc gì hệ trọng, mẹ cứ gọi con. Tuyệt đối đừng tới công ty tìm."
Ả hồ ly đang dọn dẹp gần đó nghe Khánh nói vậy chống tay lên hông phụ họa: "Anh Khánh nói đúng, mẹ mang bộ mặt hãm tài và chiếc xe lăn đến đó, chồng con sẽ lăn khỏi ghế theo mẹ."
"Cô ngậm mồm cho tôi!" Trần Khánh lập tức quay sang cảnh cáo nhân tình: "Không được gọi tôi là chồng. Tôi cho cô ở lại với danh phận cũ. Làm con gái của mẹ tôi, em gái tôi. Cấm cô nhận bừa lung tung."
Cô ta như nghe một chuyện khôi hài, ả cười một tràng dài ghê rợn rồi đưa tay quệt nước mắt: "Em gái sao? Có em gái nào đêm đêm để anh trai bò lên người phát tiết không? Có em gái nào mang con cho anh trai không?"
"Có!" Khánh nói thật to rồi đi nhanh tới bắt lấy cằm ả, gằn từng tiếng: "Người đó chính là cô. Cô đến đây bằng danh phận nào thì cả đời cô hãy ở yên với danh phận đó. Một khi danh phận của cô thay đổi thì cô không còn liên quan đến Trần Khánh này nữa." Nói xong, anh ta thô lỗ đẩy mạnh một phát.
Ả nhân tình thối lui ra sau năm bước. Vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc. Cô ta nhìn Trần Khánh bằng đôi mắt khó tin: "Tôi không ngờ, một người trông có vẻ đĩnh đạc, thành công như anh lại có tư tưởng b.iến thái như vậy.
Anh muốn tôi làm người suốt đời ở trong bóng tối, làm người cho anh phát tiết khi điên...thì được thôi! Tôi sẽ chiều anh!"
Không biết cô ta chiều theo kiểu gì? Mà một sáng nọ, cô ta vác cái bụng vượt mặt ngông nghênh tới thẳng công ty: "Bà chủ mang cậu chủ đến thăm ông chủ!" Cô ta chỉ tay vào bụng mình nói với đám nhân viên bảo vệ đang quây kín cô ta: "Nói cho mấy người biết, tôi đến để bắt gian. Ai léng phéng gọi điện báo...để ả đàn bà đó kịp trốn...thì tôi đuổi cổ người đó."
Người đàn bà ngáo đá quậy tanh bành bữa tiệc kỉ niệm thành lập công ty, đẩy công ty lâm vào bước đường cùng này, đám nhân viên bảo vệ nhớ rất rõ mặt. Một anh bước ra: "Xin lỗi, vô phận sự cấm vào!"
"Ai nói với mày tao vô phận sự?" Cô ta đập chiếc túi xách da hàng hiệu vào người anh ấy. Rồi quát lên: "Bà đây đi bắt gian. Đó là nhiệm vụ của bà!"
"Giám đốc đang điều hành cuộc họp. Không có chuyện dan díu gì ở đây cả."
"Mày thì biết cái gì? Mau tránh ra!"
Tránh ra? Nói như đùa!
Anh nhân viên liền nháy mắt một đồng nghiệp. Hai người cùng xách tay cô ta bỏ ra ngoài đường rồi đóng cổng.
"Nè! Cái lũ chóa giữ nhà kia! Tụi mày là thá gì dám cản chân một bà chủ như tao hả? Tao nói cho tụi mày biết, tao gọi police tới là tụi mày gông vô rọ."
Ở chỗ làm ăn. Mới sáng sớm đã có người quấy nhiễu. Làm căng cũng nể mặt sếp, một anh bèn ấn gọi thẳng vào số giám đốc: "Báo cáo sếp, bên ngoài có bà thím hồi bữa đến làm càn!"
Trần Khánh nghe vậy chưa đến nửa giây liền nói luôn: "Báo cảnh sát trật tự hốt đi!"
Cô ta ngồi trong đồn cảnh sát 113 mà không khỏi oán hận. Cô ta nghiến răng, nghiến lợi: "Được lắm Trần Khánh! Anh ép tôi thì đừng trách tôi cắn anh!"
"Đề nghị cô giữ trật tự!" Một chiến sĩ làm nhiệm vụ bước tới nhắc nhở. Anh ấy nhìn sơ qua người đàn bà vừa bắt về đồn vì tội phá rối trật tự nơi công cộng: "Khai rõ họ tên!"
Cô ta tức định chửi đổng. Nhưng bắt gặp ánh mắt nghiêm nghị chớ đùa ngu của viên cảnh sát, cô ta đành phải ngoan ngoãn khai: "Trần Mỹ Anh!"
"Tuổi!"
"Gần hai mươi tư."
"Vì sao đến công ty T&M phá rối?"
Cô ta đứng bật lên: "Tôi không phải đến đó phá rối! Tôi đến để bắt gian chồng tôi nhưng lũ chóa nó cản đường."
"Cô nói ai là chóa?"
Cô ta gân cổ định sổ ra một tràng dài. Lại thấy ánh mắt lạnh như chốn địa ngục của người đối diện, cô ta sụi lơ: "Tôi không nói các anh. Tôi nói mấy thằng bảo vệ và thằng chồng tôi."
"Ai là chồng cô?"
"Trần Khánh, giám đốc công ty T&M!"
Bước Qua Đời Nhau