Boss Yêu Nghiệt
Chương 52: Cơn bão tin đồn
153@-"Nói chung, về sau tớ tuyệt đối sẽ không để cho cậu gặp phải nguy hiểm như vậy nữa."
Đậu Dã Tầm thật lòng hứa.
Lục Mẫn Huyên còn chưa kịp trả lời, Hứa Thiên Hạo luôn im lặng lắng nghe bỗng nhiên cười lạnh.
Cô không khỏi ngẩn người, xoay sang nhìn anh.
Đồng tử màu hổ phách của Đậu Dã Tầm cũng nheo lại:
"Hứa mặt liệt, cậu cười cái gì?"
"Tôi còn đang nghĩ không biết ai đã dẫn cô ấy tới quán bar, hóa ra là cậu. Với chỉ số IQ đáng lo ngại của cậu mà còn muốn bảo vệ người khác à, đúng là nực cười." Hứa Thiên Hạo khẽ chế giễu.
"Chỉ số IQ của tôi có vấn đề gì cứ?" Đậu Dã Tầm bất mãn khoanh tay.
"Cậu là anh trai trên danh nghĩa còn không làm tốt trách nhiệm bảo vệ em gái. Nếu cậu có thể làm Huyên vui vẻ, cô ấy sẽ đi với tôi tới quán bar sao?"
"Ý của cậu là cô ấy đi với cậu sẽ vui vẻ sao?" Hứa Thiên Hạo để sách xuống, ánh mắt lạnh như băng nhìn cậu ta.
"Không sai." Đậu Dã Tầm không chịu nhường bước.
Hứa Thiên Hạo: "..."
"Mọi người đừng nói nữa!" Lục Mẫn Huyên thấy bầu không khí giữa bọn họ rõ ràng không được bình thường, vội vàng chắn ở giữa, cản tầm mắt của bọn họ nhìn nhau.
"Tôi có vui vẻ hay không là cảm xúc cá nhân của tôi, không liên quan tới bất kỳ người nào! Hai người đều bớt tranh cãi đi."
"Sao vậy? Mở máy điều hòa rồi sao? Lạnh quá, nhanh tắt một lát đi." Cuối cùng, LK gục đầu xuống bàn ngủ gà ngủ gật lại mơ mơ màng màng phá tan cục diện bế tắc.
Cậu ta tiện tay vỗ vai Hứa Thiên Hạo: “Này, nhanh đi tắt điều hòa đi."
"Cậu cứ tiếp tục ngủ đi, đồ ngốc." Hứa Thiên Hạo không nhịn được, giơ tay lấy quyển sách chụp lên trên đầu cậu ta.
Bầu không khí lập tức hòa hợp trở lại.
Mà giờ phút này ở trong phòng y tế, Ngu Thư Đào giữ chặt vết thương ở ngón tay, không cam lòng nhìn cây kim sắc bén trước mặt, tức giận đến mức toàn thân run rẩy.
"Lục Mẫn Huyên, cô chờ đấy cho tôi, tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua cô đâu! A…"
Cô y tá đâm thẳng cây kim lớn vào mông cô ta.
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong không trung.
Sau khi cô ta ra khỏi phòng y tế.
"Chị Thư Đào, chị thật sự quyết định muốn làm như vậy sao?"
"Đúng làm, làm thế có phải hơi quá đáng không?"
Hai cái đuôi nhỏ xúm lại bên cạnh cô ta hỏi.
"Tôi quá đáng à? Còn có thể quá đáng hơn con bé Lục Mẫn Huyên kia sao? Không ngờ cô ta treo ám khí ở trước ngực để đánh lén tôi! Xem ngón tay tôi cũng thành như vậy rồi!" Ngu Thư Đào tức giận thở hổn hển, tay run run nói.
"Đây hình như là do chị tự cào mà..." Cái đuôi nhỏ số một nói ra sự thật.
"Cô muốn chết sao?" Ngu Thư Đào lập tức nhéo tai cô ta: “Cô ta cũng đâu phải em gái của anh Thiên Hạo! Vậy mà cô ta cũng dám làm chuyện như vậy với tôi, tôi dạy cho cô ta bài học thì có gì sai chứ!"
"À à chị không sai, người sai là em. Được rồi cứ làm như lời chị nói đi, em sẽ làm ngay đây!"
"Vậy chị họ gì?" Một cái đuôi nhỏ khác hỏi.
"Tôi theo họ cô ta được chưa! A, các người nói vớ vẩn nhiều quá rồi đấy, nhanh lăn đi làm chuyện đó cho tôi!"
"Người ta còn chẳng muốn chị theo họ của cô ấy đâu..." Cái đuôi nhỏ không nhịn được thầm lầm bầm một câu rồi chạy đi thật nhanh.
"Hi, mặt cậu sao vậy? Sao phải dán băng dán thế kia?"
Khi đi học, Đậu Dã Tầm cuối cùng mới chú ý tới việc cô dùng tóc che vết thương.
Nhìn kỹ thì ngay cả trên cánh tay và cổ cũng có vết cào màu đỏ.
"Đây là sao thế?" Giọng cậu ta lập tức cao hơn.
"À... Không có gì, chỉ là có chút tranh chấp với người ta thôi. Chúng ta đừng nói chuyện nữa."
Lục Mẫn Huyên nhắc nhở cậu ta chú ý tới thầy toán trên bục giảng.
Thầy giáo đang bất mãn trừng mắt nhìn bọn họ, giẻ lau bảng đã sẵn sàng trong tay rồi.
Những ngày bình yên cũng chẳng thể kéo dài được bao lâu.
Lục Mẫn Huyên cho rằng lần trước mình và Ngu Thư Đào cào nhau một trận, cô ta sẽ không gây ra chuyện gì lớn nữa.
Cho dù trong thời gian qua, trong trường học luôn có người chỉ trỏ nói xấu sau lưng cô, cô cũng đã sớm quen rồi.
Nhưng hôm nay, những người này không chỉ bàn luận về cô, còn nhìn cô với ánh mắt khinh bỉ, thậm chí có người cố ý đi tới bên cạnh cô, dùng vai đụng vào người cô.
"Này, cô ở bên ngoài hẳn buôn bán rất cao hứng nhỉ."
"Cậu nói vậy là có ý gì?" Lục Mẫn Huyên vừa đi vào trường, đã bị nam sinh trước mắt tự nhiên đụng một chút, cô đang muốn kéo cậu ta lại chất vấn, không ngờ người kia cười xấu xa nói: "Ý trên mặt chữ đấy."
Cậu ta nói xong còn ngả ngớn muốn dùng tay sờ mặt cô.
"Giả vờ trong sáng, chỉ riêng bộ mặt này của cô mà ở bên ngoài ngủ một đêm chắc hẳn có thể kiếm rất nhiều tiền nhỉ? Hay hôm nào thử với tôi xem."
"Đừng có động vào tôi!"
Lục Mẫn Huyên từng bị người sàm sỡ qua một lần nên bây giờ đặc biệt nhạy cảm với điều này. Cô tránh bàn tay bẩn thỉu đưa về phía mình, đạp một cái vào giữa đũng quần của cậu ta.
"A a a đau..." Nam sinh khụy hai chân che vị trí mấu chốt, run lẩy bẩy ngồi xổm xuống.
Một giây sau cậu ta liền khiếp sợ.
"Nói đi, vì sao cậu phải sỉ nhục tôi?" Lục Mẫn Huyên không khách sáo lôi câu ta lên hỏi.
"Có cần mới bắt đầu đã đạp đũng quần không? Đám con cái các người đúng là… chỉ giỏi dùng một chiêu này."
"Đây chính là chiêu chuyên dành để đối phó với đám háo sắc các người."
"A... Tự cô nhìn đi, mọi người trong trường đều biết chứ đâu phải một mình tôi!"
Lục Mẫn Huyên lười tranh cãi với cậu ta, nhanh chân chạy về phía trước.
Cô chỉ thấy mọi người tập trung ở trước bảng thông báo, trên cơ bản mấy người vừa rồi chỉ vào mình bàn tán đều đi từ hướng này tới.
"Đó không phải là Lục Mẫn Huyên sao?"
"Ôi, cô ta tới... Tới rồi." Đám sinh viên lôi kéo nhau, tránh đường.
Bọn họ vừa dùng ánh mắt khác thường liếc trộm cô, vừa lùi sang một bên giống như đang trốn tránh gì đó, sợ tránh không kịp.
Lục Mẫn Huyên khẽ nhíu mày, đi thẳng đến trước bảng thông báo.
Chỉ thấy trên bảng thông báo dán ảnh cô uống say ở quán bar, bị người đùa giỡn, bên cạnh còn có chữ viết trắng trợn in đậm.
"Sinh viên nữ Lục Mẫn Huyên của trường thương mại EDUN nhìn bề ngoài thì trong sáng nhưng bên trong lại dâm đãng, ban ngày đi học ở trường, buổi tối đi tới quán bar làm gái gọi!"
"Lục Mẫn Huyên là một đứa trẻ mồ côi, ba mẹ chết sớm. Cô ta và nhà họ Hứa không có bất kỳ quan hệ máu mủ nào, chỉ con sâu hút máu dựa vào tập đoàn SOEH để sống!"
"Quan hệ giữa Hứa Thiên Hạo và Lục Mẫn Huyên không hợp, anh ấy căn bản không muốn nhận cô em gái này! Địa vị của Lục Mẫn Huyên ở trong nhà rất bình thường, mới phải ra ngoài kiếm thêm thu nhập."
Mấy tin tức này thật giả lẫn lộn.
Mỗi tin đều có thể chết người, ít người chọc trúng chỗ đau của cô.
Đặc biệt là điều đầu tiên, trực tiếp nói cô nói thành gái gọi.
Nam sinh ngu ngốc vừa rồi cũng tin, bắt đầu xem cô thành dạng phụ nữ tùy tiện, còn hỏi cô có ngủ với cậu ta không.
Lục Mẫn Huyên tức giận đến mức run rẩy, trực tiếp giơ tay xét nát tờ thông báo.
Những người này... sỉ nhục mình thì cũng thôi, không ngờ còn lôi cả chuyện ba mẹ cô đã qua đời tới công kích cô!
Quả thật là bỉ ổi vô sỉ tới cực điểm!
"Đừng xé nữa, dù có xé thế nào cũng không thể xóa được những chuyện cô đã làm đâu!"
"Đúng vậy, gái gọi còn tới đây học làm gì, đi lấy lòng người khác đi."
Những sinh viên này dễ dàng bị kích động, còn không biết mình đã bị người khác lợi dụng, tất cả đều lạnh lùng nhìn Lục Mẫn Huyên.
Boss Yêu Nghiệt
Đậu Dã Tầm thật lòng hứa.
Lục Mẫn Huyên còn chưa kịp trả lời, Hứa Thiên Hạo luôn im lặng lắng nghe bỗng nhiên cười lạnh.
Cô không khỏi ngẩn người, xoay sang nhìn anh.
Đồng tử màu hổ phách của Đậu Dã Tầm cũng nheo lại:
"Hứa mặt liệt, cậu cười cái gì?"
"Tôi còn đang nghĩ không biết ai đã dẫn cô ấy tới quán bar, hóa ra là cậu. Với chỉ số IQ đáng lo ngại của cậu mà còn muốn bảo vệ người khác à, đúng là nực cười." Hứa Thiên Hạo khẽ chế giễu.
"Chỉ số IQ của tôi có vấn đề gì cứ?" Đậu Dã Tầm bất mãn khoanh tay.
"Cậu là anh trai trên danh nghĩa còn không làm tốt trách nhiệm bảo vệ em gái. Nếu cậu có thể làm Huyên vui vẻ, cô ấy sẽ đi với tôi tới quán bar sao?"
"Ý của cậu là cô ấy đi với cậu sẽ vui vẻ sao?" Hứa Thiên Hạo để sách xuống, ánh mắt lạnh như băng nhìn cậu ta.
"Không sai." Đậu Dã Tầm không chịu nhường bước.
Hứa Thiên Hạo: "..."
"Mọi người đừng nói nữa!" Lục Mẫn Huyên thấy bầu không khí giữa bọn họ rõ ràng không được bình thường, vội vàng chắn ở giữa, cản tầm mắt của bọn họ nhìn nhau.
"Tôi có vui vẻ hay không là cảm xúc cá nhân của tôi, không liên quan tới bất kỳ người nào! Hai người đều bớt tranh cãi đi."
"Sao vậy? Mở máy điều hòa rồi sao? Lạnh quá, nhanh tắt một lát đi." Cuối cùng, LK gục đầu xuống bàn ngủ gà ngủ gật lại mơ mơ màng màng phá tan cục diện bế tắc.
Cậu ta tiện tay vỗ vai Hứa Thiên Hạo: “Này, nhanh đi tắt điều hòa đi."
"Cậu cứ tiếp tục ngủ đi, đồ ngốc." Hứa Thiên Hạo không nhịn được, giơ tay lấy quyển sách chụp lên trên đầu cậu ta.
Bầu không khí lập tức hòa hợp trở lại.
Mà giờ phút này ở trong phòng y tế, Ngu Thư Đào giữ chặt vết thương ở ngón tay, không cam lòng nhìn cây kim sắc bén trước mặt, tức giận đến mức toàn thân run rẩy.
"Lục Mẫn Huyên, cô chờ đấy cho tôi, tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua cô đâu! A…"
Cô y tá đâm thẳng cây kim lớn vào mông cô ta.
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong không trung.
Sau khi cô ta ra khỏi phòng y tế.
"Chị Thư Đào, chị thật sự quyết định muốn làm như vậy sao?"
"Đúng làm, làm thế có phải hơi quá đáng không?"
Hai cái đuôi nhỏ xúm lại bên cạnh cô ta hỏi.
"Tôi quá đáng à? Còn có thể quá đáng hơn con bé Lục Mẫn Huyên kia sao? Không ngờ cô ta treo ám khí ở trước ngực để đánh lén tôi! Xem ngón tay tôi cũng thành như vậy rồi!" Ngu Thư Đào tức giận thở hổn hển, tay run run nói.
"Đây hình như là do chị tự cào mà..." Cái đuôi nhỏ số một nói ra sự thật.
"Cô muốn chết sao?" Ngu Thư Đào lập tức nhéo tai cô ta: “Cô ta cũng đâu phải em gái của anh Thiên Hạo! Vậy mà cô ta cũng dám làm chuyện như vậy với tôi, tôi dạy cho cô ta bài học thì có gì sai chứ!"
"À à chị không sai, người sai là em. Được rồi cứ làm như lời chị nói đi, em sẽ làm ngay đây!"
"Vậy chị họ gì?" Một cái đuôi nhỏ khác hỏi.
"Tôi theo họ cô ta được chưa! A, các người nói vớ vẩn nhiều quá rồi đấy, nhanh lăn đi làm chuyện đó cho tôi!"
"Người ta còn chẳng muốn chị theo họ của cô ấy đâu..." Cái đuôi nhỏ không nhịn được thầm lầm bầm một câu rồi chạy đi thật nhanh.
"Hi, mặt cậu sao vậy? Sao phải dán băng dán thế kia?"
Khi đi học, Đậu Dã Tầm cuối cùng mới chú ý tới việc cô dùng tóc che vết thương.
Nhìn kỹ thì ngay cả trên cánh tay và cổ cũng có vết cào màu đỏ.
"Đây là sao thế?" Giọng cậu ta lập tức cao hơn.
"À... Không có gì, chỉ là có chút tranh chấp với người ta thôi. Chúng ta đừng nói chuyện nữa."
Lục Mẫn Huyên nhắc nhở cậu ta chú ý tới thầy toán trên bục giảng.
Thầy giáo đang bất mãn trừng mắt nhìn bọn họ, giẻ lau bảng đã sẵn sàng trong tay rồi.
Những ngày bình yên cũng chẳng thể kéo dài được bao lâu.
Lục Mẫn Huyên cho rằng lần trước mình và Ngu Thư Đào cào nhau một trận, cô ta sẽ không gây ra chuyện gì lớn nữa.
Cho dù trong thời gian qua, trong trường học luôn có người chỉ trỏ nói xấu sau lưng cô, cô cũng đã sớm quen rồi.
Nhưng hôm nay, những người này không chỉ bàn luận về cô, còn nhìn cô với ánh mắt khinh bỉ, thậm chí có người cố ý đi tới bên cạnh cô, dùng vai đụng vào người cô.
"Này, cô ở bên ngoài hẳn buôn bán rất cao hứng nhỉ."
"Cậu nói vậy là có ý gì?" Lục Mẫn Huyên vừa đi vào trường, đã bị nam sinh trước mắt tự nhiên đụng một chút, cô đang muốn kéo cậu ta lại chất vấn, không ngờ người kia cười xấu xa nói: "Ý trên mặt chữ đấy."
Cậu ta nói xong còn ngả ngớn muốn dùng tay sờ mặt cô.
"Giả vờ trong sáng, chỉ riêng bộ mặt này của cô mà ở bên ngoài ngủ một đêm chắc hẳn có thể kiếm rất nhiều tiền nhỉ? Hay hôm nào thử với tôi xem."
"Đừng có động vào tôi!"
Lục Mẫn Huyên từng bị người sàm sỡ qua một lần nên bây giờ đặc biệt nhạy cảm với điều này. Cô tránh bàn tay bẩn thỉu đưa về phía mình, đạp một cái vào giữa đũng quần của cậu ta.
"A a a đau..." Nam sinh khụy hai chân che vị trí mấu chốt, run lẩy bẩy ngồi xổm xuống.
Một giây sau cậu ta liền khiếp sợ.
"Nói đi, vì sao cậu phải sỉ nhục tôi?" Lục Mẫn Huyên không khách sáo lôi câu ta lên hỏi.
"Có cần mới bắt đầu đã đạp đũng quần không? Đám con cái các người đúng là… chỉ giỏi dùng một chiêu này."
"Đây chính là chiêu chuyên dành để đối phó với đám háo sắc các người."
"A... Tự cô nhìn đi, mọi người trong trường đều biết chứ đâu phải một mình tôi!"
Lục Mẫn Huyên lười tranh cãi với cậu ta, nhanh chân chạy về phía trước.
Cô chỉ thấy mọi người tập trung ở trước bảng thông báo, trên cơ bản mấy người vừa rồi chỉ vào mình bàn tán đều đi từ hướng này tới.
"Đó không phải là Lục Mẫn Huyên sao?"
"Ôi, cô ta tới... Tới rồi." Đám sinh viên lôi kéo nhau, tránh đường.
Bọn họ vừa dùng ánh mắt khác thường liếc trộm cô, vừa lùi sang một bên giống như đang trốn tránh gì đó, sợ tránh không kịp.
Lục Mẫn Huyên khẽ nhíu mày, đi thẳng đến trước bảng thông báo.
Chỉ thấy trên bảng thông báo dán ảnh cô uống say ở quán bar, bị người đùa giỡn, bên cạnh còn có chữ viết trắng trợn in đậm.
"Sinh viên nữ Lục Mẫn Huyên của trường thương mại EDUN nhìn bề ngoài thì trong sáng nhưng bên trong lại dâm đãng, ban ngày đi học ở trường, buổi tối đi tới quán bar làm gái gọi!"
"Lục Mẫn Huyên là một đứa trẻ mồ côi, ba mẹ chết sớm. Cô ta và nhà họ Hứa không có bất kỳ quan hệ máu mủ nào, chỉ con sâu hút máu dựa vào tập đoàn SOEH để sống!"
"Quan hệ giữa Hứa Thiên Hạo và Lục Mẫn Huyên không hợp, anh ấy căn bản không muốn nhận cô em gái này! Địa vị của Lục Mẫn Huyên ở trong nhà rất bình thường, mới phải ra ngoài kiếm thêm thu nhập."
Mấy tin tức này thật giả lẫn lộn.
Mỗi tin đều có thể chết người, ít người chọc trúng chỗ đau của cô.
Đặc biệt là điều đầu tiên, trực tiếp nói cô nói thành gái gọi.
Nam sinh ngu ngốc vừa rồi cũng tin, bắt đầu xem cô thành dạng phụ nữ tùy tiện, còn hỏi cô có ngủ với cậu ta không.
Lục Mẫn Huyên tức giận đến mức run rẩy, trực tiếp giơ tay xét nát tờ thông báo.
Những người này... sỉ nhục mình thì cũng thôi, không ngờ còn lôi cả chuyện ba mẹ cô đã qua đời tới công kích cô!
Quả thật là bỉ ổi vô sỉ tới cực điểm!
"Đừng xé nữa, dù có xé thế nào cũng không thể xóa được những chuyện cô đã làm đâu!"
"Đúng vậy, gái gọi còn tới đây học làm gì, đi lấy lòng người khác đi."
Những sinh viên này dễ dàng bị kích động, còn không biết mình đã bị người khác lợi dụng, tất cả đều lạnh lùng nhìn Lục Mẫn Huyên.
Boss Yêu Nghiệt
Đánh giá:
Truyện Boss Yêu Nghiệt
Story
Chương 52: Cơn bão tin đồn
10.0/10 từ 24 lượt.