Boss Song Sinh Tuyệt Sắc Của Tôi
C497: Câm miệng ngay
“Câm miệng ngay cho tao!”
Tần Hạo ngoái đầu gầm lên rồi chĩa súng bắn vào vật đang ở phía sau Diệp Thanh Trúc.
Tiếng súng vọng vang, ngay sau đó là tiếng động vật tru lên đầy thảm thiết. Âm thanh chói tai nổi bật giữa núi rừng trong đêm.
Động tĩnh quá lớn. Thậm chí, tiếng súng còn vang trở lại.
Tần Hạo đang khá căng thẳng. Nơi này ở rất gần Trần gia thôn. Nói không chừng, chuyện vừa rồi đã thu hút sự chú ý của người ở Trần gia thôn rồi.
Họ đã sống ở vùng núi rừng này trong thời gian rất dài. Anh không nghĩ người của Trần gia thôn lại không biết gì về chuyện này.
Loài thú sở hữu cặp mắt lóe xanh này, quả là rào cản thiên nhiên ban tặng cho Trần gia thôn. Người bình thường lạc vào rừng, đa phần đều sẽ bị chúng cắn chết.
Tần Hạo dùng súng bắn chết một con sói. Những đốm xanh xung quanh đột nhiên sáng hơn. Bầy sói kích động, phát ra những tiếng gầm gừ.
Xem ra, hành động vừa rồi của anh đã chọc giận bầy sói. Nhưng khẩu súng trên tay anh khiến chúng phải dè chừng.
Anh cảm thấy may mắn vì mình đã chuẩn bị chu toàn khi cầm súng theo. Tay không giết sói tuy không quá khó khăn, nhưng chắc chắn sẽ tốn rất nhiều sức lực.
Không biết còn điều gì đang chờ đợi anh phía trước, tốt nhất là đừng nên phí sức vô nghĩa.
Kế hoạch ban đầu của anh là âm thầm lẻn vào Trần gia thôn và đưa Lâm Vũ Hân ra. Tần Hạo không muốn chạm mặt với người của Trần gia thôn.
Dẫu anh biết khả năng này là rất thấp.
“Lỡ gây ra động tĩnh lớn như thế rồi, thôi thì giết hết bầy sói này đi vậy!”
Tần Hạo thầm quyết tâm. Bầy thú vây quanh, nhìn hai người họ chằm chằm, chưa có hành động gì. Cả hai đứng im cũng không được, mà di chuyển lại càng không ổn.
Sau khi đã hạ quyết tâm, Tần Hạo bèn ném một chiếc túi cho Diệp Thanh Trúc. Hai tay cầm súng, anh nhắm thẳng vào một đôi mắt lóe xanh rồi bóp cò.
Pằng!
Âm thanh viên đạn găm vào xương đầy chát chúa.
Con sói ấy chưa kịp tru lên thì đã bị giết.
Pằng!
Pằng!
…
Tần Hạo bắn mấy phát liền, giết chết mấy con sói. Bầy sói bắt đầu sợ hãi. Có lẽ chúng đã nhận ra hai con mồi này quá nguy hiểm, bèn đồng loạt lui lại.
Tiếng sói tru chói tai khôn cùng.
Tần Hạo đoán đấy là con sói đầu đàn. Sau tiếng tru của nó, bầy sói ngẩng đầu nhìn mặt trăng tròn trên bầu trời rồi cùng hú lên.
Sau đó, bầy sói tản ra khắp nơi và chạy mất.
Tần Hạo thở phào nhẹ nhõm. Sau khi kiểm tra lại đồ đạc, anh bèn lấy đèn pin ra soi bản đồ rồi cất lời: “Đi thôi!”
Diệp Thanh Trúc không nói tiếng nào.
Được vài bước, không nhìn thấy lối đi xuất hiện, Diệp Thanh Trúc liền dừng lại: “Đi sai rồi!”
“Gì cơ?”
Tần Hạo kinh ngạc, vội vã ngoảnh đầu lại.
“Để em dẫn đường. Anh ngốc như vậy, cứ đi theo bản đồ của anh thì đến sáng lại về chỗ cũ thôi. Em đã nói với anh rồi, địa hình ở đây như mê cung vậy!”
Giật lại đèn pin của Tần Hạo, Diệp Thanh Trúc xoay người đi về hướng khác.
Tần Hạo vô cùng buồn bực vì bị Diệp Thanh Trúc khinh thường.
Nhưng anh đành phải đi theo thôi.
Cả hai cũng chẳng biết mình đã đi được bao lâu. Khoảng hai giờ sau, Diệp Thanh Trúc đột ngột dừng lại.
“Lại sao nữa vậy?”
Tần Hạo khó hiểu hỏi.
Dùng chân gom mấy chiếc lá khô dưới đất lại thành một nơi bằng phẳng để đặt mông ngồi xuống, Diệp Thanh Trúc nói: “Không đi nữa. Nghỉ ngơi đi. Sớm mai hẵng tiếp tục!”
Tần Hạo khẽ nhướng mày, tất nhiên là Diệp Thanh Trúc không phát hiện. Anh hỏi: “Sao vậy? Đi xuyên đêm vào thôn sẽ tốt hơn mà? Anh còn muốn đột kích nhân lúc họ không chú ý đấy!”
Diệp Thanh Trúc đảo mắt nhìn anh, dĩ nhiên, Tần Hạo cũng không nhìn thấy. Cô ta khinh khỉnh bảo: “Đột kích cái con khỉ. Người ta dùng một ngón tay là giết chết được anh rồi!”
Anh tỏ ý không phục, nhưng đúng là không phản bác được.
Còn vài giờ nữa trời mới sáng, nghỉ ngơi một tí cũng được. Họ đã đi cả ngày hôm nay rồi. Đừng nói là Diệp Thanh Trúc, cả Tần Hạo cũng cảm thấy hơi mệt.
Tìm một nơi khuất để ngồi xuống, cả hai vừa ăn vừa tán gẫu với nhau.
“Hôm nay trăng tròn thật. Hay là chúng ta “dã chiến” đi!”
“Biến!”
“Đi mà! Cơ hội hiếm có đấy!
“Mặt mũi cũng đâu ăn được. Làm đi anh. Ai mà biết ngày mai chúng ta còn sống được hay không. Hưởng thụ lần nào hay lần ấy. Chắc anh vẫn chưa có trải nghiệm này đâu nhỉ? Thích lắm!”
“…”
“Không làm thật sao?”
“…”
Diệp Thanh Trúc dỗi hờn: “Đáng ghét. Thú vị lắm đấy!”
“Thú vị cái đầu em. Đã là lúc nào rồi mà còn đùa thế hả?”
Tần Hạo gầm lên.
“Được rồi, ngủ thôi. Cho em mượn chân của anh đi!”
Anh thở dài, duỗi một chân ra.
“Không phải chân này!”
Tần Hạo đổi sang chân còn lại.
“Cũng không phải chân này. Em bảo cái chân nhỏ nhất ấy!”
Mặt mũi sa sầm, anh lập tức đá cô một phát.
Diệp Thanh Trúc cười hì hì bò dậy, bám vào người anh. Nhưng lần này cô ta không làm loạn nữa, chỉ tựa vào lòng anh và từ từ chìm vào giấc ngủ.
Lúc cô ta im lặng thì trông cũng xinh xắn và đáng yêu lắm. Ánh trăng phủ lên gương mặt Diệp Thanh Trúc, rất xinh đẹp và dịu dàng.
Khẽ thở dài, Tần Hạo cũng thiêm thiếp.
Anh hơi nheo mắt, tay vẫn cầm súng, người dựa vào thân cây, nửa tỉnh nửa ngủ.
Rạng sáng, Tần Hạo đột nhiên cảm giác được có người đang ở gần mình. Hoảng hốt mở mắt ra, anh thấy hai người đàn ông ăn mặc kỳ lạ đang nhìn họ chăm chú.
Diệp Thanh Trúc vẫn đang nằm trong lòng anh, ngủ say đến mức chảy dãi.
Cô ta ngủ giỏi thật!
Tần Hạo lay Diệp Thanh Trúc tỉnh dậy. Họ căng thẳng nhìn hai người đang đứng trước mặt mình. Với óc quan sát của Tần Hạo, anh đoán được trình độ của hai người này cao hơn anh.
Hai người này đứng cách họ khá gần, đang nhìn họ bằng ánh mắt lãnh đạm. Một trong hai người để ria mép, trông có vẻ lớn tuổi, khoảng ba mươi mấy.
Người còn lại ăn vận như nông dân, đầu quấn khăn, trông chỉ độ hai mươi tuổi.
Tất nhiên, người xuất hiện ở đây chỉ có thể là người của Trần gia thôn.
Vừa nhìn thấy hai người này, Diệp Thanh Trúc liền vẫy tay mỉm cười: “Chào buổi sáng!”
“Là Tiểu Thanh đấy à? Sao lại quay về đây?”, người lớn tuổi hơn cất giọng hỏi.
Diệp Thanh Trúc đứng dậy vươn vai, kéo Tần Hạo vào trong, đoạn cười đáp: “Anh Tam nói gì lạ vậy. Sao em lại không thể quay lại đây chứ? Em là người nhà họ Trần mà, chẳng lẽ không được về nhà mình à?”
“Phải rồi. Anh Tam, Tiểu Thất, sao hôm nay hai người đi tuần núi thế?
Câu hỏi của Diệp Thanh Trúc khiến Trần Tam và Trần Thất hơi mất tự nhiên.
Trần gia thôn có quy tắc của Trần gia thôn. Sống ở đâu thì dựa vào điều kiện nơi đó mà sinh tồn. Dĩ nhiên, bọn họ muốn nắm được quyền kiểm soát môi trường xung quanh Trần gia thôn.
- -------------------
Boss Song Sinh Tuyệt Sắc Của Tôi