Boss Song Sinh Tuyệt Sắc Của Tôi
C134: Cậu cũng cút đi
Cách chết danh dự nhất mà Diệp Thanh Trúc nói, chính là chết trận.
Đối thủ trong trận đấu này, đương nhiên là Long Tứ!
Long Tứ chắp tay sau lưng, ngạo nghễ nói: "Hai người cùng lên đi!"
"Thật là ngông cuồng làm sao!"
Ông cụ gầy gò không nhịn được nữa, giận dữ thét lên một tiếng, mạnh mẽ xông lên dùng bàn tay gầy đét của mình lao tới muốn bóp cổ Long Tứ.
Long Tứ chẳng thèm tránh, cậu ấy cũng cong tay lại tạo thành móng vuốt, sẵn sàng tiếp chiêu ông già gầy đét trước mặt.
Tay hai người chạm nhau, Long Tứ đổi chiêu rất nhanh, lăn bên này lộn bên kia, bắt được mạch của đối phương. Long Tứ dùng lực đầu ngón tay, ra mấy đòn chí mạng!
Ông già gầy guộc kia hoảng hốt!
Tuyệt kỹ mình khổ công tu luyện biết bao nhiêu năm vậy mà lại thất bại trước một thanh niên trẻ như vậy, lại còn trong vòng chưa đến mười chiêu. Càng ê chề hơn, đối phương còn dùng Trảo Công - tuyệt kỹ mà ông ta tâm đắc nhất để đánh bại ông ta.
Ông lão có mái tóc hoa râm lập tức tấn công từ phía chính diện, ông ta biết rằng nếu chỉ đánh đơn lẻ thì hai người họ không phải đối thủ của chàng thanh niên kia, cho nên chỉ còn cách liên thủ lại.
Nếu có đủ sức đánh đơn lẻ thì hai người họ đã không hạ mình mà liên thủ với nhau để đánh bại một chàng trai trẻ, thực sự là quá mất mặt.
Nhưng hiện giờ, Vương Bảo và Vương Tú Quân cũng ở đây, còn có tính mạng của bao nhiêu người khác đều nằm trong tay đối phương. Thậm chí tính mạng của hai người họ cũng nằm trong đó, cho nên lúc này còn quan tâm gì đến mấy cái đạo nghĩa giang hồ nữa chứ. Nếu cứ bám vào mấy thứ đó thì đúng là quá cố chấp, có chết cũng đáng đời!
Bịch bịch!
Long Tứ liền lúc đá hai phát, mặc dù không xuất chiêu cùng lúc nhưng tốc độ của động tác lại cực kì nhanh, khiến người ta tưởng như cậu ấy đá một lúc trúng hai người vậy. Hai người kia cũng cùng lúc ngã xuống.
Khóe miệng Long Tứ nhếch lên để lộ ra nụ cười khinh thường, hai tay cùng thi triển Trảo Công, nhào lên phía trước nhanh như cắt.
"Hai vị, để tôi tiễn hai vị lên đường!"
Long Tứ trầm giọng nói, âm thanh không lớn nhưng đủ cho tất cả mọi người nghe thấy rõ ràng.
Ngay trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc này...
"Tiểu Tứ, dạo này cậu vã lắm rồi sao?”
Một giọng nói truyền tới tai Long Tứ, khiến cậu ấy toàn thân chấn động, động tác đột nhiên dừng lại giữa chừng, lập tức quay lại tìm kiếm người vừa nói câu này.
Cậu ấy nhìn về phía hai anh em Vương Bảo - Vương Tú Quân.
Đó chính là nơi phát ra tiếng nói.
Long Tứ quét mắt qua đám đông đang ngồi trước mặt, cuối cùng dừng lại ở Tần Hạo.
Tần Hạo dắt tay Vương Tú Quân, đứng dậy bước về phía võ đài. Mười mấy khẩu súng xung quanh cũng di chuyển theo sát từng bước chân anh, họng súng nhắm thẳng vào đầu hai người họ.
Khi chỉ còn cách võ đài hai mét, Tần Hạo dừng lại.
Lúc này, anh một tay dắt Vương Tú Quân, tay còn lại rút ra một điếu thuốc, châm lửa rồi đưa lên miệng. Tần Hạo liếc mắt nhìn Long Tứ đang đơ như cây cơ trên sàn đấu, hờ hững nói: "Gan của cậu cũng không nhỏ đâu!"
"Đại... Đại ca, là anh sao?"
Long Tứ run rẩy, nhìn Tần Hạo với ánh mắt không thể tin nổi, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại hình dáng đại ca mình rồi so sánh với người trước mặt.
Tần Hạo bỏ chiếc kính râm xuống, để lộ ra khuôn mặt khiến Long Tứ sửng sốt.
"Cậu làm gì mà đứng cao thế, muốn để tôi ngước lên nói chuyện với cậu mãi à? Mau cút xuống đây cho tôi!", Tần Hạo không hề khách sáo mà tuôn ra một tràng.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Cho dù là Diệp Thanh Trúc cũng bị dọa đến nỗi thất thần, nụ cười vừa thảo mai vừa sắc lạnh của cô ta cũng không còn nữa.
Long Tứ nhảy xuống khỏi võ đài, bước tới trước mặt Tần Hạo, hai mắt rơm rớm như sắp khóc. Cậu ấy dang rộng cánh tay lao tới định ôm lấy Tần Hạo.
Ai ngờ, mới lao được tới nửa đường thi liền bị Tần Hạo giơ chân chặn lại.
"Cút đi, tên ngốc này dọa bạn gái tôi sợ chết khiếp, đúng là gọi đòn mà!"
Nói rồi Tần Hạo đạp cho Long Tứ một cái ngã nhào.
Nhưng thật không ngờ, Long Tứ nhanh chóng lộn người lại, nhổm dậy rồi lại hồ hởi chạy về phía Tần Hạo. Đột nhiên nhớ ra mười mấy tay súng đang đứng nhắm vào Tần Hạo, Long Tứ lập tức quát lên: "Bỏ ngay súng xuống! Cái lũ có mắt không thấy Thái Sơn này, mau cút hết đi! Ông đây hôm nay không rảnh để uốn nắn các người!"
Long Tứ mắng một hồi mà vẫn chưa nguôi giận liền đạp ngã một tên đang loay hoay với khẩu súng không biết phải làm sao.
Diệp Thanh Trúc kinh ngạc đến nỗi như người mất hồn, vội vã chạy tới hỏi: "Anh Tứ, có chuyện gì vậy?"
Long Tứ chẳng thèm quay đầu lại, nói: "Chị cũng cút đi!"
Diệp Thanh Trúc đơ toàn tập.
Ai cũng đần mặt ra nhìn.
Diệp Thanh Trúc - đại ca của Thanh Bang của thành phố Ninh An, nữ vương vừa mới khiến cho bảy "ông lớn" của thế giới ngầm Trung Hải khuất phục nay lại bị người ta mắng cho đần cả người ra.
Nhưng rõ ràng ai nấy đều nhìn rõ một điều rất kì lạ là Diệp Thanh Trúc dường như không hề tức giận chút nào.
Biểu cảm của bà ta là kinh ngạc tột cùng, có vẻ như cảm thấy việc diễn ra trước mắt rất kì quái. Tại sao Long Tứ tự nhiên lại thay đổi ba trăm sáu mươi độ như vậy?
"Ai da, đại ca, em sai rồi, đừng đánh em, em xin lỗi! Chị dâu, chị dâu cứu em!"
Long Tứ bị vỗ cho đến mức quên hết cả giận, tỏ ra oan ức cầu cứu Vương Tú Quân.
Vương Tú Quân cũng bối rối vô cùng.
Tần Hạo cũng chẳng giải thích, nếu không phải vì cứu hai ông cụ kia thì anh cũng chẳng muốn lộ diện ở đây. Long Tứ trước giờ không phải một người làm việc tùy hứng, cho nên cậu ấy làm vậy chắc chắn có lí do của riêng mình.
Có thể là một nhiệm vụ bí mật!
Tần Hạo không muốn vì mình mà Long Tứ bị bại lộ, cho nên chỉ đơn giản gọi cậu ấy là Tiểu Tứ.
Nếu Long Tứ giả vờ không quen biết anh thì có nghĩa là cậu ấy đang làm nhiệm vụ. Còn nếu cậu ấy vui vẻ lao tới như vừa nãy thì có nghĩa là không có chuyện gì cả.
Long Tứ nhìn Tần Hạo với ánh mắt đầy phấn khích, cậu ấy nói: "Cuối cùng em cũng tìm thấy anh rồi. Đi nào, đi uống rượu thôi!"
Nói rồi, Long Tứ liền kéo Tần Hạo đi.
Tần Hạo chỉ vào đám đông xung quanh rồi hỏi: "Thế việc này thì tính sao?"
"Dễ ợt!"
Long Tứ quay đầu nói với Diệp Thanh Trúc: "Không được động vào ba người đó, tiếp đãi họ cho cẩn thận, sau đó đưa về tận nơi. Những người khác thì chị tùy ý giải quyết, muốn sao thì làm vậy!"
Nói rồi Long Tứ chẳng thèm nhìn Diệp Thanh Trúc lấy một cái mà kéo Tần Hạo đi thẳng.
Tần Hạo quay đầu lại quét một lượt đám đông khán giả.
Biểu cảm của bọn họ đúng là rất thú vị!
Ngay cả Sói Cô Đơn – người đã hạ hai cao thủ, còn cả vị sư phụ lợi hại kia, còn cả hai cao thủ của Vương Triều cũng không địch lại được một mình Long Tứ.
Nhưng nhân vật có sức mạnh phi thường này, người có thể tùy tiện sai bảo "bà hoàng của thế giới ngầm" Diệp Thanh Trúc lại bị Tần Hạo đối xử ngang ngược như vậy mà không lời than trách.
Vậy, Tần Hạo kia phải là nhân vật như thế nào nữa đây?
Những người quen biết Tần Hạo ở Trung Hải lúc này dường như không suy nghĩ được gì nữa. Bọn họ hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi Tần Hạo có xuất thân hoành tráng cỡ nào, sức mạnh của anh phi phàm đến mức nào!
Tóm lại, Tần Hạo là nhân vật mà bọn họ không thể dây vào!
Long Tứ đi, người lúc nào cũng âm thầm đi sau cậu ấy hơn năm mét là Sói Cô Đơn cũng đi theo sau.
Tần Hạo quay đầu lại liếc nhìn Sói Cô Đơn rồi hỏi: "Đây là đồ đệ của cậu sao?"
Long Tứ hờ hững đáp: "Nửa đúng nửa không, tư chất anh ta không tồi, là em cứu về từ trong rừng sâu. Nếu không phải lúc đó cậu ấy đã qua độ tuổi lí tưởng để luyện võ thì còn có thể mạnh hơn nữa!"
Nói rồi, Long Tứ vẫy tay gọi Sói Cô Đơn lại gần.
Sói Cô Đơn lập tức chạy bước nhỏ tới trước mặt Long Tứ, gương mặt đầy vẻ kính trọng, ngoan ngoãn gọi: "Sư phụ!"
Long Tứ hờ hững nói: "Nếu dạy anh chút võ vẽ đã được tôn làm sư phụ thì vị này chính là sư phụ của tôi!"
"Hả?"
Sói Cô Đơn lúc này có vẻ không còn bình tĩnh nữa. Anh ta kinh ngạc nhìn Tần Hạo, hồi lâu sau mới thốt lên hai tiếng gây bàng hoàng: "Sư tổ!"
Tần Hạo suýt chút nữa thì nuốt luôn cả phần đầu lọc của điếu thuốc đang hút.
- -------------------
Boss Song Sinh Tuyệt Sắc Của Tôi