Boss Song Sinh Tuyệt Sắc Của Tôi
C123: Thêm một cú đạp
Triệu Thiên Thành ngồi dậy rồi nhẹ nhàng phủi bụi bám trên mông, đoạn liếc nhìn Tần Hạo bằng vẻ xem thường.
“Đối với một tên đàn ông vừa không có tư chất vừa không có chí khí như anh, chẳng đáng để tôi quan tâm. Ha ha, anh đây là bạn trai của Đường tiểu thư?”
Tần Hạo sờ sờ mũi, cảm thấy có chút tò mò trước vẻ điềm tĩnh của đối phương: “Không sai, là tôi. Sao hả? Người anh em đây hình như có thành kiến rất lớn với tôi!”
Triệu Thiên Thành cười lạnh lùng: “Tôi cảm thấy anh hoàn toàn không xứng với Đường Kiều. Nếu như anh thật lòng yêu Đường Kiều, muốn cô ấy sống hạnh phúc thì tốt nhất là hãy rời xa cô ấy đi!”
“…”
Thứ logic gượng ép này khiến Tần Hạo cũng chịu thua. Anh đờ ra, hỏi lại: “Nếu tôi nói không thì sao?
“Anh làm như vậy sẽ hại cô ấy!”
Triệu Thiên Thành khẳng định bằng giọng chắc nịch.
Tần Hạo gật gù. Đưa mắt đánh giá người có thần kinh hơi bất thường trước mặt, anh cất lời: “Ha ha, thì ra một anh chàng giàu có! Chẳng trách!”
“Giàu thì sao? Ít nhất, tôi có thể khiến Đường Kiều được sống sung túc. Còn anh? Nghe Đường Kiều nói bạn trai của cô ấy vẫn đang là sinh viên, đúng chứ? Xin hỏi, anh có thể mang đến cho Đường Kiều những gì?”
Triệu Thiên Thành điềm nhiên giơ tay trái lên, để lộ tay áo. Hóa ra là trên cổ tay của anh ta đang đeo một chiếc đồng hồ hiệu Patek Philippe. Tay còn lại thì cầm chìa khóa xe Mercedes-Benz, vừa nhấn nút một cái, mui xe đã được mở ra.
Tần Hạo không nhịn được cười: “Wow, đúng là giàu thật đấy!”
Triệu Thiên Thành để lộ vẻ mặt khinh bỉ, thầm nghĩ Tần Hạo vừa thấy vài thứ này thôi thì quả nhiên hai mắt đã sáng rỡ. Đúng là loại người tầm thường, không có chút kiến thức.
Ngờ đâu Tần Hạo lại đột nhiên lên tiếng: “Hầy, làm khó anh rồi. Khoe khoang giàu có bằng cách này à? Thời nay không còn thịnh hành nữa đâu. Có biết bây giờ thịnh hành cách khoe như thế nào không?”
Triệu Thiên Thành ngẩn người, buột miệng hỏi lại: “Cách nào?”
“Đập xe!”
Chỉ vào chiếc xe cả triệu bạc, Tần Hạo nói rằng sẽ đập nát nó, thế này mới là có cá tính, có sức hút, anh dám không?
Triệu Thiên Thành sững người.
“Anh không dám, nhưng tôi dám!”
Buông tay Đường Kiều ra, Tần Hạo nhặt bừa một viên gạch trên đường. Sau đó, anh vừa tiến đến chiếc xe thể thao Porsche đỗ ở vệ đường vừa nói: “Đập xe bình thường thì chẳng có gì vui cả. Muốn đập cũng phải đập xe sang. Anh dám không?”
Vừa dứt lời, Tần Hạo đã cầm viên gạch đập vào cửa kính của chiếc xe ấy.
Xoảng!
Âm thanh này vừa vang lên, cửa sổ bên trái đã bị đập vỡ, tiếng còi cảnh báo của xe cũng kêu inh ỏi.
Những người đang đứng bên đường thấy cảnh tượng này đều sững sờ.
Dám đập phá chiếc xe sang trọng này, quả là to gan. Nhỡ mà bị bắt, người bình thường sẽ không đền nổi đâu!
Ngay cả Triệu Thiên Thành cũng ngẩn người.
Đường Kiều bị dọa đến tái mặt. Căng thẳng nhìn theo Tần Hạo, cô ấy không rõ vì sao anh làm vậy, cũng chẳng biết anh có tiền đền chiếc xe đắt tiền ấy không.
Nói đập là đập ngay!
Viên gạch trong tay Tần Hạo được đặt trên nắp capo. Anh cũng ngồi lên đầu xe, mỉm cười nhìn Triệu Thiên Thành với vẻ biếng nhác: “Đến xe của bản thân mà anh còn không nỡ đập, đừng nói đến chuyện đủ to gan để đập xe người khác! Vì thế, phiền anh câm mồm lại và cút sang một bên. Đừng bày trò khoe khoang trước mặt thằng này!”
Tức đến nỗi mặt mũi đỏ lựng, Triệu Thiên Thành giận dữ gầm lên: “Đập xe thôi mà? Có gì hay ho chứ? Anh dám đập còn tôi thì không à? Hôm nay tôi đập cho anh xem!”
Trong cơn phẫn nộ, Triệu Thiên Thành mở cốp xe và lấy một chiếc cờ lê lớn. Anh ta đập nát xe mình, khiến chiếc xe sang trọng trở nên méo mó dị dạng.
Người đi đường xung quanh đều tập trung lại, vừa theo dõi màn kịch hay vừa chậc lưỡi.
Những kẻ có tiền thời nay lắm trò thật!
Thậm chí còn có nhiều cô gái nhìn chằm chằm vào Triệu Thiên Thành và Tần Hạo bằng đôi mắt hình trái tim.
Không cần nghi ngờ gì nữa, hai chàng trai này đều không phải đại gia bình thường. Chiếc xe đáng giá cả triệu bạc mà cũng đập nát, quá khủng.
Đặc biệt là người đập xe Porsche.
Người này thoạt nhìn còn trẻ, cách ăn mặc cũng không giống kẻ lắm tiền, thế mà gan thật. Nên biết rằng, người đã mua được Porsche thì không phải ai cũng có thể động đến đâu. Vậy mà người này nói đập là đập, chẳng thèm quan tâm đến chủ của chiếc xe ấy.
Sự quyết đoán và dũng đảm này vượt xa Triệu Thiên Thành.
Triệu Thiên Thành cũng dứt khoát đập nát chiếc xe của mình.
Tần Hạo cười khinh khỉnh: “Đập xong chưa? Ha ha. Xong rồi thì đứng đây làm gì nữa? Biến đi! Đừng nhìn tôi, nhìn cũng chẳng có tác dụng. Tôi còn phải đợi chủ chiếc xe quay lại đòi tôi đền tiền sửa xe!”
Sắc mặt của Triệu Thiên Thành tái đi.
Tần Hạo nói tiếp: “Cũng chỉ dám đập xe của mình. Hừ, có đáng gì đâu!”
“Tôi không dám? Bớt nói nhảm. Chờ mà xem!”
Triệu Thiên Thành cầm cờ lê, nhìn xung quanh tìm mục tiêu. Tiếc rằng ở đây không có xe nào đắt hơn hai chiếc xe vừa rồi. Không tìm được loại đắt nhất, thì đành chọn những chiếc xe kém hơn một chút.
Không đủ chất lượng thì đọ số lượng.
Triệu Thiên Thành đập một lúc ba chiếc xe. Một chiếc BMW, một chiếc Audi, một chiếc Land Rover, cộng lại cũng phải hơn hai triệu.
Những người hóng chuyện cũng cảm thấy thật ngầu. Họ chưa từng chứng kiến ai khoe khoang giàu có như thế!
Chuyện này chắc hẳn sẽ xuất hiện trên bản tin ngày mai!
Tần Hạo không nhịn được cười. Anh cười mãi không ngừng, cười đến mức Đường Kiều cũng không chịu được nữa.
“Anh sao thế, Tần Hạo? Buồn cười như vậy sao? Chuyện gì thế anh?”, Đường Kiều hỏi bằng vẻ ngạc nhiên.
Tần Hạo chẳng nói gì cả, chỉ rút chìa khóa xe ra rồi nhấn nút. Chiếc xe thể thao Porsche kia kêu lên, đèn cũng sáng.
Mọi người đang vây xem đều kinh ngạc.
Hóa ra người này là chủ của chiếc Porsche ấy! Xảo quyệt thật, chỉ đập cửa xe bên trái, còn lại đều nguyên vẹn.
Đường Kiều cũng ngây người.
Mở cửa xe ra, Tần Hạo nói với Đường Kiều: “Kiều Kiều, chúng ta đi thôi!”
Vẫn mang vẻ mặt sững sờ, Đường Kiều ngây ngẩn bước lên xe.
Tần Hạo vòng qua, ngồi vào ghế lái. Ló đầu khỏi ô cửa vừa bị đập vỡ, anh nhìn Triệu Thiên Thành vẫn đang đứng đờ ra như kẻ ngốc, đoạn hét lên: “Anh chàng đại gia, vẫn là anh giỏi hơn. Quá giỏi, ha ha. Anh thắng rồi đấy, anh rất giàu. Tôi không chơi với anh được, đi trước nhé! Tạm biệt!”
Nói rồi, Tần Hạo lái xe vọt mất.
Triệu Thiên Thành giận dữ chửi thề. Chiếc Mercedes-Benz của anh ta bị đập nát, bên trong hỏng hóc, hoàn toàn không lái được. Ngoài ra, ba chiếc xe còn lại cũng hỏng nặng.
“Khốn kiếp, đứng lại cho tôi!”
Phẫn nộ cầm lấy chiếc cờ lê, Triệu Thiên Thành định đuổi theo chiếc Porsche kia. Đúng lúc này, bỗng có hai người đàn ông trung niên bước đến chỗ anh ta. Một trong hai người họ vung chân, đạp anh ta ngã xuống.
Đây đã là lần thứ hai anh ta bị đạp trong hôm nay, lại là một cú ngã cắm mặt xuống đất.
Triệu Thiên Thành lăn lộn trên mặt đất, vừa bực mình toan mở mồm chửi thì đã bị người ta mắng trước.
“Mẹ mày, thần kinh đấy à? Là ai sai mày đập xe tao? Đù má mày, hôm nay không giải thích chuyện này rõ ràng thì đừng hòng đi đâu!”
Người chủ xe còn lại cũng phẫn nộ mắng tiếp.
“Mày có vài đồng bạc thối thì giỏi lắm sao? Lắm tiền như vậy sao không mang đi quyên góp đi? Ra đường quên uống thuốc à?”
Một lúc sau đó Triệu Thiên Thành mới ngồi dậy được. Anh ta tức tối quát: “Tôi đền là được, chửi gì mà chửi?”
Chát!
Người đàn ông trung niên cảm thấy chướng tai, bèn cho anh ta một bạt tai rồi giận dữ quát: “Đền con mẹ mày!”
- -------------------
Boss Song Sinh Tuyệt Sắc Của Tôi