Boss Song Sinh Tuyệt Sắc Của Tôi
C121: Không cần thì thôi
Tương Long vừa dứt lời đã đấm mạnh xuống chiếc gối trên giường. Lửa giận ngút trời, hắn ta chỉ muốn trả thù gấp mười, gấp trăm lần. Nhưng nghĩ đến việc đoàn lính đánh thuê kia còn không giết nổi Tần Hạo, hắn ta bỗng chốc cảm thấy mình chẳng đủ sức để báo thù.
“Hiện tại tên ấy chưa thể chết!”, lắc đầu nguầy nguậy, Diêu Nguyệt Na đau đầu nói.
Tương Long liếc nhìn bà ta, đáp bằng giọng khinh khỉnh: “Đừng có bảo tôi là không được giết đấy! Ha ha. Tôi mặc kệ bà có lý do gì! Thù này không báo, thề không làm người!”
Diêu Nguyệt Na lạnh giọng: “Không được. Tạm thời Tần Hạo vẫn chưa thể chết. Tên xảo quyệt ấy đã giao đoạn clip cho một người bạn rồi. Nếu bây giờ Tần Hạo chết, thì tên bạn kia sẽ công khai đoạn clip. Đến lúc đó…”
Nghĩ đến hậu quả, Diêu Nguyệt Na chỉ thấy lòng mình trĩu nặng, cả người rét run.
Ngờ đâu Tương Long vừa nghe xong lại bật cười ha ha. Tiếng cười ấy sắc bén khủng khiếp tột độ, dọa Diêu Nguyệt Na đến nỗi tái mặt.
“Liên quan gì đến tôi? Ha ha. Sao rồi? Sợ chuyện bà lăng nhăng bị bại lộ à? Đáng đời lắm!”
Tương Long càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, đã đến lúc này rồi mà người phụ nữ này còn muốn bàn bạc điều kiện với hắn ta cơ đấy.
Nếu không phải vì cả hai có chung kẻ thù, Tương Long cũng chẳng muốn đến gặp bà ta.
“Ông nói gì? Ông dám nói lại lần nữa không?”, Diêu Nguyệt Na giận dữ gầm lên.
Tương Long khinh bỉ đáp: “Nói lại thì sao? Chuyện của bà liên quan gì đến tôi? Ha ha. Đúng vậy, giữa tôi với bà từng có tư tình, cũng đã có giao tình suốt hai mươi mấy năm. Nhưng thế thì đã sao? Trước đây tôi còn có nửa thân dưới này để bà dùng đến, mà bây giờ thứ đó cũng chẳng dùng được nữa rồi. Ha ha!”
Dứt lời, Tương Long bật cười lạnh lẽo, sau đó xoay người rời khỏi phòng.
Tức tối chỉ thẳng vào lưng Tương Long, Diêu Nguyệt Na giận dữ hét lên: “Ông đứng lại cho tôi!”
Nhưng Tương Long chẳng buồn ngó ngàng nữa.
Bây giờ Tương Long đã hiểu, bản thân hắn ta cũng chỉ là một con cờ đối với Diêu Nguyệt Na mà thôi. Nếu không phải vì Tương Long là đại ca của Long Bang, vẫn còn chút giá trị lợi dụng, có lẽ hắn ta đã bị Diêu Nguyệt Na đá đi từ lâu rồi.
Có rất nhiều chuyện, giờ đây hắn ta mới nghĩ thông suốt.
Bỗng, Diêu Nguyệt Na cất giọng xa xăm: “Ông không nghĩ cho bản thân, thì cũng nên vì tương lai của con trai ông chứ!”. T?ờ u???u? huyề???ù? ( TRuM TR??eN.?? )
Khẽ nhếch môi, Tương Long đáp lại: “Hừ! Tôi làm gì có con. Nhiều năm qua, tôi cũng đã từng tìm vài người đàn bà, mà đến quả trứng cũng chẳng sinh ra được!”
Diêu Nguyệt Na cười hỏi: “Ông còn nhớ lần đầu tiên của chúng ta là vào ngày nào năm nào hay không?”
“Bà muốn bàn chuyện yêu đương nam nữ với tôi thì thôi bỏ đi! Giờ tôi chỉ là một tên thái giám, đến chỗ đó cũng không còn. Bà còn muốn nói cái đếch gì nữa!”
Tương Long cười khinh khỉnh rồi bước đi nhanh hơn. Hắn ta không muốn nán lại nơi này nữa.
Diêu Nguyệt Na cất giọng lạnh lùng: “Ông không nhớ thì tôi nhắc cho ông nhớ. Mồng một Tết vào hai mươi bốn năm trước. Còn sinh nhật của Vạn Niên, là mồng bốn tháng Mười Một!”
Tương Long nghe được những lời này thì lập tức hóa đá. Xoay người lại, hắn ta nhìn Diêu Nguyệt Na bằng vẻ trợn mắt há mồm, đờ đẫn hỏi lại.
“Ý… Ý bà là sao?”
“Vạn Niên là con trai của ông!”
Dứt lời, bà ta lạnh lùng cười rồi rời khỏi căn phòng, mặc kệ bộ dạng kinh ngạc đến mức không thể khép miệng lại của Tương Long.
Tần Hạo lái chiếc Porsche quay về. Tuy chủ nhân của chiếc xe này chẳng ra làm sao, nhưng xe thì đúng là rất được.
Anh chẳng tham lam gì chiếc xe này. Chỉ vì Tần Hạo cảm thấy mình nhận xe thì có thể khiến Diêu Nguyệt Na nghĩ rằng bà ta đã cho anh lợi ích, nên anh sẽ không công khai đoạn clip. Có thế thì Diêu Nguyệt Na mới không làm phiền anh nữa, vậy là xong xuôi.
Bằng không, phiền phức sẽ tìm đến anh không ngừng, Tần Hạo cũng thấy chán.
Thế nhưng, đúng như lời Diêu Nguyệt Na đã nói, anh không dám lái chiếc xe này đến trường. Ai cũng biết Tần Hạo chỉ là một sinh viên quèn không có chỗ dựa. Đột nhiên anh lại sở hữu chiếc xe sang trọng thế này, một là trúng số, hai là dựa hơi đàn bà.
Nếu như người ta nghĩ đến khả năng thứ hai, thì anh có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Vì vậy, Tần Hạo đành đỗ xe cách trường một đoạn, sau đó mới xuống xe rồi đi bộ đến trường.
“Hầy, biết thế đã không lấy chiếc xe này rồi. Phiền quá!”
Vừa đi được vài bước, một bóng người đã nhanh chóng tiến lại gần anh. Người ấy còn ra hiệu với anh từ đằng xa.
Tần Hạo dừng lại, nhận ra người đang chạy đến là Oanh Oanh.
“Đã giải quyết cả rồi!”
Sắc mặt của Oanh Oanh dường như hơi tái.
Tần Hạo cười cười đầy thâm ý với Oanh Oanh: “Khá lắm! Ha ha, một đoàn lính đánh thuê hạng ba mà cũng bị hai chị em xử lý sạch sẽ, xem ra thực lực cũng không tồi!”
Oanh Oanh nhếch môi cười nhạt, cao ngạo nói: “Đó là điều đương nhiên!”
“Đừng giả vờ nữa, bị thương ở đâu?”
Tần Hạo vừa liếc mắt đã nhận ra Oanh Oanh bị thương nên mặt mũi mới tái nhợt như thế.
“Không sao, chỉ bị nội thương thôi. Nghỉ ngơi một chút là được!”, Oanh Oanh chẳng hề cảm kích, dường như còn không muốn để Tần Hạo biết mình bị thương ở đâu.
Anh cũng không hỏi nhiều nữa. Dù sao thì chuyện cũng chẳng liên quan đến anh.
“Phải rồi, tôi không dùng đến chiếc xe này, tặng cho hai người đấy. Sau này có muốn bám theo cũng tiện hơn. Ha ha!”
Nói xong, Tần Hạo ném chìa khóa xe trong tay cho Oanh Oanh.
Ngờ đâu Oanh Oanh vừa đón lấy chiếc chìa khóa vừa đảo mắt nói: “Lái xe để bám theo, đùa tôi chắc? Đây còn là xe của Diêu Nguyệt Na đấy, rất nhiều người ở Trung Hải nhận ra.”
“Không cần thì thôi!”
Tần Hạo giật lại chìa khóa xe rồi xoay người đi mất.
Đến cổng trường, vừa khéo gặp được Đường Kiều, anh vội vàng mở lời.
“Giờ em định ra ngoài à?”
Tần Hạo nhẹ nhàng hỏi. Thấy Đường Kiều gật đầu, anh bỗng nhớ đến những lời của người đàn bà thâm độc Diêu Nguyệt Na. Đúng là anh có chút không yên lòng. Thế là Tần Hạo vội vã lên tiếng: “Để tôi đi cùng em!”
“Không cần đâu!”
Tần Hạo ngẫm nghĩ rồi bảo: “Vậy tôi đưa em đi. Khi nào em làm xong thì gọi điện, tôi sẽ đến đón!”
“Thật sự không cần mà. Em có còn là trẻ con nữa đâu!”, Đường Kiều vui đến mức đầu mày nét mắt đều cong cong mỉm cười.
Anh nghiêm túc nói: “Nhất định phải thế. Em mà đi xe buýt hay tàu điện, nhỡ gặp mấy tên háo sắc thì biết làm thế nào?”
“Không sao đâu. Anh quên em là đàn chị của anh trong câu lạc bộ Taekwondo rồi à? Gặp đám háo sắc bình thường thì em xử lý nhanh gọn được ngay!”
Đường Kiều giơ nắm đấm lên, tỏ ý cô ấy có thể tự bảo vệ bản thân.
Tần Hạo mỉm cười ôm eo Đường Kiều: “Gặp bọn háo sắc bình thường thì đúng là không sợ. Nhưng nhỡ gặp phải kẻ háo sắc giống như tôi, em không đấu lại thì làm sao đây? Không nói nữa, quyết định thế nhé, tôi sẽ đưa em đi!”
Anh chưa từng có ý định ngăn cản Đường Kiều đi làm thêm. Tần Hạo biết cô ấy thật ra không thiếu tiền hay cần phải làm thêm để duy trì việc học. Nhưng đây là cuộc sống của cô ấy, anh không muốn can thiệp vào!
“Xem ra tôi phải mua xe rồi!”, vừa nắm tay Đường Kiều, Tần Hạo vừa cười ha hả.
Đường Kiều dịu dàng cất lời: “Đợi đến khi tốt nghiệp và có công việc ổn định rồi mình tính sau! Thật ra cũng không có nhiều nơi cần dùng xe mà. Vả lại giao thông bây giờ thuận tiện lắm rồi.”
Tần Hạo chỉ cười cười, không nói thêm gì nữa.
Anh đưa Đường Kiều đến lớp huấn luyện Taekwondo dành cho trẻ em. Đây chính là nơi cô ấy làm thêm!
Tận mắt nhìn thấy Đường Kiều bước đến cổng rồi được một người đàn ông nghênh tiếp với thái độ vô cùng nhiệt tình, Tần Hạo khẽ nhíu mày.
- -------------------
Boss Song Sinh Tuyệt Sắc Của Tôi