Boss Là Nữ Phụ
Chương 813: Quốc sư minh giám (26)
165@-Chuyện Thời Sênh giữa đường bỏ không tham gia niên khảo bị Phượng gia chủ đem ra nói đi nói lại.
Nhưng cũng chỉ nói chứ không có hành động trừng phạt nào, trình độ yêu thương này quả thực là chưa từng có.
Chuyện Phượng gia chủ nuông chiều Thời Sênh như thế làm cho rất nhiều người không hài lòng.
Chuyện cô ở Ma Diễm Lĩnh không biết lại bị ai đào lên, nói rằng cô tâm địa độc ác, quả không xứng làm người.
Nhưng điều làm Thời Sênh để ý không phải cái này, mà là có người nhắc tới kiếm của cô.
Lúc ấy, người trên tường thành phỏng chừng không nhìn rõ cái gì phá vỡ trận pháp phòng ngự, chỉ có chúng đệ tử của Phượng gia ở bên dưới nhìn thấy, tin tức này khẳng định là từ một kẻ trong đám người đó truyền ra.
Lật bàn!
Luôn có những kẻ não tàn mơ ước mỹ mạo của bản cô nương.
Thiết kiếm: “…” Không phải mơ ước ta sao? Chủ nhân, cô tưởng bở cái quỷ gì? Là ta, là ta, là ta!
Thời Sênh lập tức đè thiết kiếm có ý định nhảy loạn lên.
Cô không sợ có người mơ ước thứ gì của mình, càng đừng nói tới thanh kiếm này…
Thời Sênh nghĩ là tin tức này chỉ lưu truyền trong Phượng gia, không ngờ nó còn truyền ra cả bên ngoài.
Ai cũng nói Tam tiểu thư của Phượng gia có thần khí, có thể dễ dàng phá hủy cả một tòa thành.
Bên ngoài Phượng phủ xuất hiện rất nhiều người lạ mặt, chuyện ở Ma Diễm Lĩnh đám người đó vẫn chưa quên, trong mắt họ, Thời Sênh vẫn là tội nhân.
Trước đây Phượng gia chủ luôn áp chế nên những kẻ này không dám tới gây chuyện, nhưng khi thấy Thời Sênh vẫn không ngừng chỉ trỏ.
Giờ có thêm quyền lợi làm hoa mắt, những người này không còn nhiều băn khoăn như thế nữa.
Tội nhân thì lấy đâu ra quyền lợi được sử dụng thần khí?
Chuyện này, trong thời gian ngắn ngủi đã truyền đi nên hoàn toàn không thể áp chế được.
Mỗi ngày đều có người tới thăm viếng Phượng phủ, phòng thủ của Phượng gia đã tăng lên vài phần, mà đệ tử Phượng gia mỗi lần ra cửa đều bị tấn công bất ngờ.
Người bị dục vọng chi phối thì có thể làm bất kỳ chuyện gì.
Phượng gia chủ không ngờ đã trôi qua lâu như thế rồi mà chuyện này vẫn bị đào ra.
“Tuyệt đối là do có người cố ý truyền.” Phượng gia chủ tức giận vô cùng.
“Đây chính là cố ý gây sự, về sau…”
“Phượng gia chúng ta trải qua bao đời rồi, dạng khó khăn nào mà chưa từng vấp phải, tại sao phải sợ bọn chúng chứ?”
Một gia tộc có thế lực quá mức khổng lồ cũng sẽ bị người tính kế.
Phượng gia đứng trên đỉnh cao đã quá lâu, kẻ thù nhiều không kể xiết.
“Nhưng các ngươi không thấy chuyện này quá mức quỷ dị sao?” Có người đưa ra nghi vấn.
Truyền rất đột nhiên, hơn nữa phát triển cực kỳ nhanh chóng, cơ hồ trong thời gian rất ngắn, toàn thể đại lục đã biết được tin này.
“Tam tiểu thư đâu? Có phải Tam tiểu thư có thần khí thật không?” Bọn họ chưa từng thấy Tam tiểu thư có thần khí gì cả.
“Không thấy đâu, mấy ngày rồi chưa nhìn thấy Tam tiểu thư.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, ai cũng mơ hồ.
Hiện tại, tình huống là thế nào đây?
Phượng gia chủ bình tĩnh ngồi trên ghế chủ vị, ra lệnh: “Đi thăm dò xem ai là người truyền lời đồn trong phủ.”
“Gia chủ, gia chủ, không hay rồi…” Một người lảo đảo chạy vào, “Tam tiểu thư mở lôi đài ở Cẩm Tú lâu, nói là… nói là ai thắng sẽ đưa thần khí cho người đó.”
“Cái gì?” Phượng gia chủ kinh hãi, bàn tay siết lại nghe rắc một tiếng.
“Tam tiểu thư có thần khí thật sao?”
“Lại còn mở lôi đài ở Cẩm Tú lâu, Tam tiểu thư định làm gì?”
Những người khác không ngừng nhỏ giọng thảo luận.
…
Cẩm Tú lâu.
Cẩm Tú lâu rất lớn, bốn phía đều là các lầu các nhỏ, ở giữa có một sân khấu, từng đèn lồng đỏ từ trên các tiểu lầu rủ xuống.
Trên đỉnh đầu là đèn lồng đỏ bắt mắt.
Trời vừa tối, toàn bộ Cẩm Tú lâu đều đỏ rực lên.
Ở giữa đã chuẩn bị sẵn đài luận võ, bốn phía xung quanh là nơi theo dõi thi đấu.
Lúc này Thời Sênh ngồi trên lôi đài, vô số người nghe thấy tin này đều tới, vây Thời Sênh ở giữa.
“Đúng là mở lôi đài?”
“Nàng thật sự có thần khí?”
“Có thần khí nàng sẽ lấy ra thật sao? Không phải đang đùa bỡn chúng ta đấy chứ?”
Thời Sênh ngồi trên đài nhàn nhã uống trà, hoàn toàn bỏ ngoài tai lời bàn tán phía dưới.
“Phượng Chi Âm, ngươi định làm gì?” Có người không nhịn được quát lên, âm thanh vừa phát ra, bốn phía đều yên lặng.
Thời Sênh buông chén trà, vẻ mặt vô tội: “Đưa cho các ngươi thần khí còn gì? Không phải các ngươi đều muốn ư?”
Mọi người: “…” Cái đó và cái bọn họ muốn không giống nhau.
Thần khí của ngươi bị nhiều người nhòm ngó như thế, không phải là nên giấu đi hay sao?
Lại còn dám nghênh ngang lấy ra nữa.
Thời Sênh rút thiết kiếm ra, cắm thẳng xuống bàn.
Trong nháy mắt, cảm giác lạnh lẽo tràn khắp lôi đài, những người đứng gần đều cảm thấy cỗ hàn khí kia.
Thiết kiếm sắc bén, vừa nhìn đã biết là thứ hiếm có trên đời.
“Là thần khí ư?”
“Nhìn không ra… Cũng chưa từng nghe nói tới loại thần khí này.”
Thiết kiếm quá mức bình thường, hoàn toàn như tùy tiện mà làm ra, không khác gì binh khí bình thường.
Nếu không phải do hơi thở nó phát ra thì có khi rơi trên đường cũng không ai thèm nhặt.
“Không cần nghi ngờ.” Thời Sênh cao giọng, “Tới, nhìn ta đây, có chuyện gì thì chút nữa lại nói tiếp.”
Mọi người: “…” Ngươi đang muốn bán đấu giá à?
“Thanh kiếm này tuyệt đối là thần khí, nói là thần khí có khi còn thiệt thòi cho nó, cho nên không cần nghi ngờ, nó cực kỳ lợi hại. Các ngươi chưa từng thấy là vì kiến thức của các ngươi hạn hẹp, trở về đọc sách nhiều vào, đừng ra ngoài dọa người.”
Thiết kiếm: “…” Sao nó lại có cảm giác bị bán đi thế này?
Mọi người đều ngơ ngác, không biết Thời Sênh muốn làm gì?
“Ngươi nói lợi hại như thế, ngươi biểu diễn cho chúng ta xem đi?” Dưới đài, có người nghi ngờ.
Thời Sênh cười nhạo, “Ngươi bị bệnh à? Lão tử không phải muốn bán cho các ngươi, dựa vào cái gì mà ông đây phải biểu diễn cho ngươi xem?”
Não tàn năm nào cũng có, chỉ có năm nay đặc biệt nhiều.
Muốn cướp đồ còn muốn người khác biểu diễn cho xem, trong đầu là bã đậu à?
“Sao chúng ta biết ngươi có giở trò gì hay có âm mưu gì không?” Ai mà dám đem thần khí bày ra mời người ta tới cướp như thế chứ?
Thời Sênh chống nạnh, tức giận: “Lão tử cầu xin ngươi tới đây sao? Hay lão tử mời ngươi tới cướp chắc? Đã có thịt gà còn đòi xôi gấc, sao ngươi không chui xuống đất nằm luôn đi, sống làm gì?”
Người nọ bị mắng té tát tới mức không nói nên lời.
Những người khác cũng không dám đưa ra nghi vấn gì nữa.
Chủ nhân của thần khí có điểm không giống với người bình thường.
Cướp hay không cướp đây?
Thời Sênh trợn mắt, tiếp tục nói: “Quy tắc của lôi đài rất đơn giản, ai thủ lôi đài thành công nó liền thuộc về kẻ đó.”
Khế ước giữa cô và thiết kiếm còn cao cấp hơn khế ước với không gian. Khế ước với không gian là khế ước linh hồn, sau khi linh hồn cô bị tiêu diệt thì không gian vẫn có thể cho người khác sử dụng.
Nhưng thanh kiếm này thì không, ngoại trừ cô, không ai có thể dùng được.
Cô chết, kiếm hủy.
Cho dù bị người cướp được thì cũng chỉ là một thanh kiếm vô dụng, không có tác dụng gì, đương nhiên làm hung khí bình thường thì vẫn được, tốt xấu gì cũng rất sắc bén mà.
Những người này đã muốn như thế thì cứ cho họ tới thôi.
Dù sao có lấy được cũng vô dụng, cô sợ gì chứ.
Boss Là Nữ Phụ
Nhưng cũng chỉ nói chứ không có hành động trừng phạt nào, trình độ yêu thương này quả thực là chưa từng có.
Chuyện Phượng gia chủ nuông chiều Thời Sênh như thế làm cho rất nhiều người không hài lòng.
Chuyện cô ở Ma Diễm Lĩnh không biết lại bị ai đào lên, nói rằng cô tâm địa độc ác, quả không xứng làm người.
Nhưng điều làm Thời Sênh để ý không phải cái này, mà là có người nhắc tới kiếm của cô.
Lúc ấy, người trên tường thành phỏng chừng không nhìn rõ cái gì phá vỡ trận pháp phòng ngự, chỉ có chúng đệ tử của Phượng gia ở bên dưới nhìn thấy, tin tức này khẳng định là từ một kẻ trong đám người đó truyền ra.
Lật bàn!
Luôn có những kẻ não tàn mơ ước mỹ mạo của bản cô nương.
Thiết kiếm: “…” Không phải mơ ước ta sao? Chủ nhân, cô tưởng bở cái quỷ gì? Là ta, là ta, là ta!
Thời Sênh lập tức đè thiết kiếm có ý định nhảy loạn lên.
Cô không sợ có người mơ ước thứ gì của mình, càng đừng nói tới thanh kiếm này…
Thời Sênh nghĩ là tin tức này chỉ lưu truyền trong Phượng gia, không ngờ nó còn truyền ra cả bên ngoài.
Ai cũng nói Tam tiểu thư của Phượng gia có thần khí, có thể dễ dàng phá hủy cả một tòa thành.
Bên ngoài Phượng phủ xuất hiện rất nhiều người lạ mặt, chuyện ở Ma Diễm Lĩnh đám người đó vẫn chưa quên, trong mắt họ, Thời Sênh vẫn là tội nhân.
Trước đây Phượng gia chủ luôn áp chế nên những kẻ này không dám tới gây chuyện, nhưng khi thấy Thời Sênh vẫn không ngừng chỉ trỏ.
Giờ có thêm quyền lợi làm hoa mắt, những người này không còn nhiều băn khoăn như thế nữa.
Tội nhân thì lấy đâu ra quyền lợi được sử dụng thần khí?
Chuyện này, trong thời gian ngắn ngủi đã truyền đi nên hoàn toàn không thể áp chế được.
Mỗi ngày đều có người tới thăm viếng Phượng phủ, phòng thủ của Phượng gia đã tăng lên vài phần, mà đệ tử Phượng gia mỗi lần ra cửa đều bị tấn công bất ngờ.
Người bị dục vọng chi phối thì có thể làm bất kỳ chuyện gì.
Phượng gia chủ không ngờ đã trôi qua lâu như thế rồi mà chuyện này vẫn bị đào ra.
“Tuyệt đối là do có người cố ý truyền.” Phượng gia chủ tức giận vô cùng.
“Đây chính là cố ý gây sự, về sau…”
“Phượng gia chúng ta trải qua bao đời rồi, dạng khó khăn nào mà chưa từng vấp phải, tại sao phải sợ bọn chúng chứ?”
Một gia tộc có thế lực quá mức khổng lồ cũng sẽ bị người tính kế.
Phượng gia đứng trên đỉnh cao đã quá lâu, kẻ thù nhiều không kể xiết.
“Nhưng các ngươi không thấy chuyện này quá mức quỷ dị sao?” Có người đưa ra nghi vấn.
Truyền rất đột nhiên, hơn nữa phát triển cực kỳ nhanh chóng, cơ hồ trong thời gian rất ngắn, toàn thể đại lục đã biết được tin này.
“Tam tiểu thư đâu? Có phải Tam tiểu thư có thần khí thật không?” Bọn họ chưa từng thấy Tam tiểu thư có thần khí gì cả.
“Không thấy đâu, mấy ngày rồi chưa nhìn thấy Tam tiểu thư.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, ai cũng mơ hồ.
Hiện tại, tình huống là thế nào đây?
Phượng gia chủ bình tĩnh ngồi trên ghế chủ vị, ra lệnh: “Đi thăm dò xem ai là người truyền lời đồn trong phủ.”
“Gia chủ, gia chủ, không hay rồi…” Một người lảo đảo chạy vào, “Tam tiểu thư mở lôi đài ở Cẩm Tú lâu, nói là… nói là ai thắng sẽ đưa thần khí cho người đó.”
“Cái gì?” Phượng gia chủ kinh hãi, bàn tay siết lại nghe rắc một tiếng.
“Tam tiểu thư có thần khí thật sao?”
“Lại còn mở lôi đài ở Cẩm Tú lâu, Tam tiểu thư định làm gì?”
Những người khác không ngừng nhỏ giọng thảo luận.
…
Cẩm Tú lâu.
Cẩm Tú lâu rất lớn, bốn phía đều là các lầu các nhỏ, ở giữa có một sân khấu, từng đèn lồng đỏ từ trên các tiểu lầu rủ xuống.
Trên đỉnh đầu là đèn lồng đỏ bắt mắt.
Trời vừa tối, toàn bộ Cẩm Tú lâu đều đỏ rực lên.
Ở giữa đã chuẩn bị sẵn đài luận võ, bốn phía xung quanh là nơi theo dõi thi đấu.
Lúc này Thời Sênh ngồi trên lôi đài, vô số người nghe thấy tin này đều tới, vây Thời Sênh ở giữa.
“Đúng là mở lôi đài?”
“Nàng thật sự có thần khí?”
“Có thần khí nàng sẽ lấy ra thật sao? Không phải đang đùa bỡn chúng ta đấy chứ?”
Thời Sênh ngồi trên đài nhàn nhã uống trà, hoàn toàn bỏ ngoài tai lời bàn tán phía dưới.
“Phượng Chi Âm, ngươi định làm gì?” Có người không nhịn được quát lên, âm thanh vừa phát ra, bốn phía đều yên lặng.
Thời Sênh buông chén trà, vẻ mặt vô tội: “Đưa cho các ngươi thần khí còn gì? Không phải các ngươi đều muốn ư?”
Mọi người: “…” Cái đó và cái bọn họ muốn không giống nhau.
Thần khí của ngươi bị nhiều người nhòm ngó như thế, không phải là nên giấu đi hay sao?
Lại còn dám nghênh ngang lấy ra nữa.
Thời Sênh rút thiết kiếm ra, cắm thẳng xuống bàn.
Trong nháy mắt, cảm giác lạnh lẽo tràn khắp lôi đài, những người đứng gần đều cảm thấy cỗ hàn khí kia.
Thiết kiếm sắc bén, vừa nhìn đã biết là thứ hiếm có trên đời.
“Là thần khí ư?”
“Nhìn không ra… Cũng chưa từng nghe nói tới loại thần khí này.”
Thiết kiếm quá mức bình thường, hoàn toàn như tùy tiện mà làm ra, không khác gì binh khí bình thường.
Nếu không phải do hơi thở nó phát ra thì có khi rơi trên đường cũng không ai thèm nhặt.
“Không cần nghi ngờ.” Thời Sênh cao giọng, “Tới, nhìn ta đây, có chuyện gì thì chút nữa lại nói tiếp.”
Mọi người: “…” Ngươi đang muốn bán đấu giá à?
“Thanh kiếm này tuyệt đối là thần khí, nói là thần khí có khi còn thiệt thòi cho nó, cho nên không cần nghi ngờ, nó cực kỳ lợi hại. Các ngươi chưa từng thấy là vì kiến thức của các ngươi hạn hẹp, trở về đọc sách nhiều vào, đừng ra ngoài dọa người.”
Thiết kiếm: “…” Sao nó lại có cảm giác bị bán đi thế này?
Mọi người đều ngơ ngác, không biết Thời Sênh muốn làm gì?
“Ngươi nói lợi hại như thế, ngươi biểu diễn cho chúng ta xem đi?” Dưới đài, có người nghi ngờ.
Thời Sênh cười nhạo, “Ngươi bị bệnh à? Lão tử không phải muốn bán cho các ngươi, dựa vào cái gì mà ông đây phải biểu diễn cho ngươi xem?”
Não tàn năm nào cũng có, chỉ có năm nay đặc biệt nhiều.
Muốn cướp đồ còn muốn người khác biểu diễn cho xem, trong đầu là bã đậu à?
“Sao chúng ta biết ngươi có giở trò gì hay có âm mưu gì không?” Ai mà dám đem thần khí bày ra mời người ta tới cướp như thế chứ?
Thời Sênh chống nạnh, tức giận: “Lão tử cầu xin ngươi tới đây sao? Hay lão tử mời ngươi tới cướp chắc? Đã có thịt gà còn đòi xôi gấc, sao ngươi không chui xuống đất nằm luôn đi, sống làm gì?”
Người nọ bị mắng té tát tới mức không nói nên lời.
Những người khác cũng không dám đưa ra nghi vấn gì nữa.
Chủ nhân của thần khí có điểm không giống với người bình thường.
Cướp hay không cướp đây?
Thời Sênh trợn mắt, tiếp tục nói: “Quy tắc của lôi đài rất đơn giản, ai thủ lôi đài thành công nó liền thuộc về kẻ đó.”
Khế ước giữa cô và thiết kiếm còn cao cấp hơn khế ước với không gian. Khế ước với không gian là khế ước linh hồn, sau khi linh hồn cô bị tiêu diệt thì không gian vẫn có thể cho người khác sử dụng.
Nhưng thanh kiếm này thì không, ngoại trừ cô, không ai có thể dùng được.
Cô chết, kiếm hủy.
Cho dù bị người cướp được thì cũng chỉ là một thanh kiếm vô dụng, không có tác dụng gì, đương nhiên làm hung khí bình thường thì vẫn được, tốt xấu gì cũng rất sắc bén mà.
Những người này đã muốn như thế thì cứ cho họ tới thôi.
Dù sao có lấy được cũng vô dụng, cô sợ gì chứ.
Boss Là Nữ Phụ
Đánh giá:
Truyện Boss Là Nữ Phụ
Story
Chương 813: Quốc sư minh giám (26)
9.1/10 từ 22 lượt.