Boss Là Nữ Phụ
Chương 1901: Đồng minh giang hồ (11)
155@-“Tử Linh Thành của các ngươi vẫn có hiềm nghi lớn nhất, không phải các ngươi thì còn có thể là ai chứ. Lúc trước chính ngươi đã nói sẽ giết sạch người trên Ngũ Phong Sơn.”
Những người mất tích đều là trụ cột của các môn phái, bao gồm các chưởng môn, môn chủ của các phái nữa.
“Ta nói thì chính là ta làm à? Thế ta nói ta là tổ tông của ngươi thì ngươi có gọi ta một tiếng tổ tông thật không?” Thời Sênh cười nhạo.
Mọi người nghẹn lời.
Tràng cảnh an tĩnh lại một cách quỷ dị.
Thành chủ Tử Linh Thành nói làm thì nghĩa là làm. Tuy rằng không phải là công việc quang minh chính đại gì nhưng tác phong hành sự của cô ta nổi tiếng là quang minh lỗi lạc, chuyện đã làm thì sẽ tuyệt đối không phủ nhận.
Bởi vì có một thành chủ như thế nên tác phong làm việc của người trong Tử Linh Thành cũng rất... ngầu.
Cao ngạo, kiêu căng, có lắm khi giết người còn gửi thiệp trước, báo cho người ta là mình sẽ tới giết, mau đi chuẩn bị quan tài đi.
Đã thấy tổ chức nào kiêu ngạo như thế chưa?
Chưa thấy chứ gì!
Bọn họ cũng chưa từng thấy.
Hiện tại, vị thành chủ kiêu ngạo này đã ra mặt phủ nhận là không phải cô ta làm, vậy 80% là thật sự không phải cô ta làm.
“Không phải Tử Linh Thành mua bán tin tức tình báo sao? Ta đưa tiền!” Trong đám người, đột nhiên có một người lên tiếng.
Tử Linh Thành dùng ám sát làm nguồn kiếm chính, nhưng cũng buôn bán cả tin tức nữa.
Thời Sênh nghiêng đầu, hơi mỉm cười: “Ngươi muốn mua hành tung của ai?”
Người nọ đáp: “Các chủ Minh Tâm Các.”
“Tiểu Ly, báo giá.”
Tiểu Ly từ trong viện nhảy lên bờ tường, mở ra một quyển sách, lật mấy trang rồi dừng lại, đọc: “Các chủ Minh Tâm Các, một vạn lượng vàng.”
Phụt...
Một vạn lượng vàng!!!
Tưởng vàng từ trên trời rơi xuống chắc?
Sao ngươi không đi cướp luôn đi?
“Tông chủ Thiên La Tông.”
“Mười vạn lượng vàng.” Tiểu Ly lập tức báo giá.
“Các ngươi thật sự biết?” Thiên La Tông không thiếu tiền, bọn họ chỉ sợ người của Tử Linh Thành lừa mình mà thôi.
Tiểu Ly khép sách lại, trên khuôn mặt non nớt lại hiện ra vẻ dày dạn: “Tử Linh Thành luôn cam đoan về tin tức bán ra.”
Tin tức của Tử Linh Thành đúng là rất tốt, chỉ cần ngươi không bội ước thì Tử Linh Thành cũng sẽ không bội ước.
Nếu không phải có chữ tín đó thì cũng sẽ không có nhiều người dù biết Tử Linh Thành không dễ trêu vào nhưng vẫn muốn tới cửa làm giao dịch.
Người của Thiên La Tông thấp giọng bàn bạc với người bên cạnh, một hồi lâu mới đáp: “Số lượng mười vạn có hơi lớn, tạm thời bọn ta không có nhiều như thế. Trong vòng bảy ngày chúng ta sẽ gom đủ, hy vọng thành chủ không lừa chúng ta. Nếu không Thiên La Tông nhất định sẽ san bằng Tử Linh Thành.”
“Ngươi nghĩ Tử Linh Thành là địa phương nào chứ? Mấy người các ngươi xông lên là có thể đạp bằng được à?” Thời Sênh cười lạnh đầy kiêu ngạo.
Thiên La Tông: “...” Khinh thường người quá đáng! Các ngươi đừng có quá kiêu ngạo!
Tức quá đi mất!
Sao trong chốn võ lâm này vẫn còn người kiêu ngạo mà cứ sống được tốt như thế chứ?
Những người khác đều nghĩ đợi Thiên La Tông lấy được tin tức đã. Dù sao bọn họ cũng mất tích cùng nhau, vậy chắc chắn là đang ở bên nhau. Ai ngờ, chờ đến khi Thiên La Tông giao tiền, người của Tử Linh Thành chỉ phái ra một người dẫn đường, cũng không có ý báo cho bọn họ.
Tức giận nhất chính là còn không được dẫn theo người khác, một khi phát hiện thì bọn họ sẽ không dẫn đi đúng hướng nữa.
Vì chưởng môn nhà mình, môn phái kia chỉ có thể cảnh cáo những kẻ muốn lén bám theo.
Bọn họ có thể làm sao bây giờ?
Với tình huống hiện tại, đành phải bỏ tiền ra mua mà thôi.
Một đám người giao tiền xong, Thời Sênh liền phái người dẫn đường cho bọn họ. Tất cả đều giao tiền nên không cần đưa từng người đi một nữa, một đám người cùng nhau đi lên Ngũ Phong Sơn.
Bọn họ được dẫn tới trường luận kiếm trên Ngũ Phong Sơn. Trong trường luận kiếm có mấy thi thể mặc y phục màu đen, không phải là người của các đại môn phái.
Mọi người lập tức khẩn trương. Lúc này, giữa sân luận kiếm có một lối đi tối om. Người dẫn đường chỉ đưa bọn họ tới đây, người bọn họ muốn tìm đều đang ở bên dưới.
Bọn họ đã lật tung Ngũ Phong Sơn lên không biết bao nhiêu lần, không ngờ ở ngay giữa sân luận kiếm lại có một cơ quan đi thông vào trong núi.
Chẳng trách nhiều người mất tích như thế mà không ai nhìn thấy. Vì bọn họ căn bản không rời khỏi sân luận kiếm, sao có thể bị người khác nhìn thấy chứ?
“Thành chủ, ngươi không đi xuống cùng bọn ta sao?”
Thời Sênh ngồi trên ghế đá cắn hạt dưa: “Ta có cứu người đâu, xuống đó làm gì? Các ngươi ai muốn mua mạng người thì ta giảm giá cho.”
Mọi người: “...” Muốn bóp chết cô ta.
“Không biết thành chủ muốn bao nhiêu?” Âm thanh ngả ngớn vang lên sau lưng Thời Sênh, bóng người màu tím giẫm lên ghế đá, nhẹ nhàng hạ xuống trước mặt Thời Sênh, tóc đen bay bay, mặt mày người đàn ông đẹp như tranh vẽ.
Khóe miệng Thời Sênh nhếch lên: “Huynh thì miễn phí.”
Vô Ảnh nhướng mày: “Chẳng lẽ thành chủ coi trọng sắc đẹp của bản công tử sao?”
“Ta tưởng là lúc trước ta đã bày tỏ rất rõ ràng rồi chứ nhỉ?”
“Bảng giá của bản công tử, thành chủ có chắc là trả nổi không?” Trong đáy mắt Vô Ảnh hơi hiện lên ánh sáng kỳ dị.
“Chỉ cần huynh muốn, ta đều có thể trả được.” Giọng Thời Sênh đầy đường hoàng và tự tin.
Nụ cười trên mặt Vô Ảnh càng nở rộ hơn: “Ha ha ha, thành chủ cần phải nhớ kỹ lời mình nói đấy nhé.”
“Tất nhiên ta sẽ nhớ rõ, nhưng mà...” Thời Sênh đột nhiên phi thân tiến lên, túm lấy cổ áo Vô Ảnh, quăng ngã hắn xuống cái ghế bên cạnh, đè chặt tay chân đang định phản kích lại của hắn, “Chuyện lần trước huynh lừa ta, ta phải tính nợ với huynh đã.”
“Thành chủ không nên so đo chuyện nhỏ ấy chứ.” Vô Ảnh không giãy giụa nhiều lắm. Hắn nhìn Thời Sênh đầy hứng thú, “Chẳng phải nàng thích ta sao? Nỡ tính sổ với ta thật à? Nàng không đau lòng ư?”
“Oan có đầu, nợ có chủ.” Thời Sênh mỉm cười, “Cũng chưa phải chưa từng đánh, ba ngày không ăn đòn là huynh lại leo lên nóc nhà lật ngói ngay.”
Vô Ảnh sửng sốt, hắn đã bị cô đánh bao giờ đâu chứ?
Mọi người nhìn hai người đang tranh cãi với nhau. Con mẹ nó, họ tới đây làm gì chứ?
Các ngươi có thể nghiêm túc một chút không hả?
Chờ đến khi Thời Sênh đánh Vô Ảnh xong, Vô Ảnh kinh ngạc phát hiện vị thành chủ này cũng có mấy phần thực lực. Tuy rằng hắn không đánh hết sức nhưng hình như cô ấy cũng chưa đánh hết sức mình...
Vô Ảnh xoa ngực bò dậy, nơi này hơi có cảm giác quái lạ, vừa rồi cô ấy ghé sát như thế làm hắn có cảm giác rung động và quen thuộc, như thể muốn lại gần cô hơn một chút.
Vô Ảnh phủi đất cát trên người xuống: “Chuyện lần trước là ta không đúng, không nên lừa dối thành chủ, vậy giờ thành chủ đã nguôi giận chưa?”
Thời Sênh liếc hắn, giọng bình thản: “Muốn gì?”
Vô Ảnh nhìn về phía giữa sân luận kiếm, sau đó nhướng mày với Thời Sênh, ý tứ rất rõ ràng, hắn muốn xuống đó.
“Cái giá mời ta làm việc cao lắm đấy, Vô Ảnh công tử trả nổi không?” Thời Sênh khoanh tay trước ngực.
Vô Ảnh híp mắt: “Chẳng phải vừa rồi thành chủ nói miễn phí sao, sao giờ lại lật lọng rồi?”
Thời Sênh cười khẽ, nói rất không có ý tốt: “Ta nói là miễn phí tiền thôi, nhưng chưa nói là không cần thứ khác. Vô Ảnh công tử đừng tưởng bở nữa.”
Ông đây mà đã không biết xấu hổ thì đến bản thân ông còn thấy sợ, tưởng ông không đối phó được anh chắc!
Vô Ảnh: “...”
Bị đào hố rồi.
“Nàng muốn gì?” Vô Ảnh nhanh chóng bổ sung thêm một câu: “Áp trại phu nhân thì không thể được, bản công tử không có giá rẻ như thế.”
“Ta muốn...” Ánh mắt Thời Sênh đảo khắp người hắn một vòng, “Huynh ở bên cạnh ta một tháng.”
Vô Ảnh suy tư một lát: “Được thôi.”
Thời Sênh nhảy xuống khỏi ghế đá, đi về phía trung tâm sân luận kiếm. Những người chưa xuống lập tức tránh ra nhường cho cô một đường.
Thông đạo không dốc, bốn năm người đi song song cũng không thành vấn đề. Bên dưới tối đen, trên bậc thang có rất nhiều dấu chân hỗn độn, có cái vẫn còn mới, hẳn là người của Thiên La Tông đã tới trước một bước.
Thời Sênh đi xuống bậc thang, cả người ẩn vào trong bóng tối.
Vô Ảnh đi theo ở phía sau: “Ở đây có rất nhiều cơ quan, thành chủ phải cẩn thận đấy.”
Tiếng của hắn vang lên trong thông đạo tạo thành những âm thanh vang vọng từ từ ra xa rồi lại dội ngược trở lại, trong bóng tối mịt mùng, nghe có vẻ khá quỷ dị.
Boss Là Nữ Phụ
Những người mất tích đều là trụ cột của các môn phái, bao gồm các chưởng môn, môn chủ của các phái nữa.
“Ta nói thì chính là ta làm à? Thế ta nói ta là tổ tông của ngươi thì ngươi có gọi ta một tiếng tổ tông thật không?” Thời Sênh cười nhạo.
Mọi người nghẹn lời.
Tràng cảnh an tĩnh lại một cách quỷ dị.
Thành chủ Tử Linh Thành nói làm thì nghĩa là làm. Tuy rằng không phải là công việc quang minh chính đại gì nhưng tác phong hành sự của cô ta nổi tiếng là quang minh lỗi lạc, chuyện đã làm thì sẽ tuyệt đối không phủ nhận.
Bởi vì có một thành chủ như thế nên tác phong làm việc của người trong Tử Linh Thành cũng rất... ngầu.
Cao ngạo, kiêu căng, có lắm khi giết người còn gửi thiệp trước, báo cho người ta là mình sẽ tới giết, mau đi chuẩn bị quan tài đi.
Đã thấy tổ chức nào kiêu ngạo như thế chưa?
Chưa thấy chứ gì!
Bọn họ cũng chưa từng thấy.
Hiện tại, vị thành chủ kiêu ngạo này đã ra mặt phủ nhận là không phải cô ta làm, vậy 80% là thật sự không phải cô ta làm.
“Không phải Tử Linh Thành mua bán tin tức tình báo sao? Ta đưa tiền!” Trong đám người, đột nhiên có một người lên tiếng.
Tử Linh Thành dùng ám sát làm nguồn kiếm chính, nhưng cũng buôn bán cả tin tức nữa.
Thời Sênh nghiêng đầu, hơi mỉm cười: “Ngươi muốn mua hành tung của ai?”
Người nọ đáp: “Các chủ Minh Tâm Các.”
“Tiểu Ly, báo giá.”
Tiểu Ly từ trong viện nhảy lên bờ tường, mở ra một quyển sách, lật mấy trang rồi dừng lại, đọc: “Các chủ Minh Tâm Các, một vạn lượng vàng.”
Phụt...
Một vạn lượng vàng!!!
Tưởng vàng từ trên trời rơi xuống chắc?
Sao ngươi không đi cướp luôn đi?
“Tông chủ Thiên La Tông.”
“Mười vạn lượng vàng.” Tiểu Ly lập tức báo giá.
“Các ngươi thật sự biết?” Thiên La Tông không thiếu tiền, bọn họ chỉ sợ người của Tử Linh Thành lừa mình mà thôi.
Tiểu Ly khép sách lại, trên khuôn mặt non nớt lại hiện ra vẻ dày dạn: “Tử Linh Thành luôn cam đoan về tin tức bán ra.”
Tin tức của Tử Linh Thành đúng là rất tốt, chỉ cần ngươi không bội ước thì Tử Linh Thành cũng sẽ không bội ước.
Nếu không phải có chữ tín đó thì cũng sẽ không có nhiều người dù biết Tử Linh Thành không dễ trêu vào nhưng vẫn muốn tới cửa làm giao dịch.
Người của Thiên La Tông thấp giọng bàn bạc với người bên cạnh, một hồi lâu mới đáp: “Số lượng mười vạn có hơi lớn, tạm thời bọn ta không có nhiều như thế. Trong vòng bảy ngày chúng ta sẽ gom đủ, hy vọng thành chủ không lừa chúng ta. Nếu không Thiên La Tông nhất định sẽ san bằng Tử Linh Thành.”
“Ngươi nghĩ Tử Linh Thành là địa phương nào chứ? Mấy người các ngươi xông lên là có thể đạp bằng được à?” Thời Sênh cười lạnh đầy kiêu ngạo.
Thiên La Tông: “...” Khinh thường người quá đáng! Các ngươi đừng có quá kiêu ngạo!
Tức quá đi mất!
Sao trong chốn võ lâm này vẫn còn người kiêu ngạo mà cứ sống được tốt như thế chứ?
Những người khác đều nghĩ đợi Thiên La Tông lấy được tin tức đã. Dù sao bọn họ cũng mất tích cùng nhau, vậy chắc chắn là đang ở bên nhau. Ai ngờ, chờ đến khi Thiên La Tông giao tiền, người của Tử Linh Thành chỉ phái ra một người dẫn đường, cũng không có ý báo cho bọn họ.
Tức giận nhất chính là còn không được dẫn theo người khác, một khi phát hiện thì bọn họ sẽ không dẫn đi đúng hướng nữa.
Vì chưởng môn nhà mình, môn phái kia chỉ có thể cảnh cáo những kẻ muốn lén bám theo.
Bọn họ có thể làm sao bây giờ?
Với tình huống hiện tại, đành phải bỏ tiền ra mua mà thôi.
Một đám người giao tiền xong, Thời Sênh liền phái người dẫn đường cho bọn họ. Tất cả đều giao tiền nên không cần đưa từng người đi một nữa, một đám người cùng nhau đi lên Ngũ Phong Sơn.
Bọn họ được dẫn tới trường luận kiếm trên Ngũ Phong Sơn. Trong trường luận kiếm có mấy thi thể mặc y phục màu đen, không phải là người của các đại môn phái.
Mọi người lập tức khẩn trương. Lúc này, giữa sân luận kiếm có một lối đi tối om. Người dẫn đường chỉ đưa bọn họ tới đây, người bọn họ muốn tìm đều đang ở bên dưới.
Bọn họ đã lật tung Ngũ Phong Sơn lên không biết bao nhiêu lần, không ngờ ở ngay giữa sân luận kiếm lại có một cơ quan đi thông vào trong núi.
Chẳng trách nhiều người mất tích như thế mà không ai nhìn thấy. Vì bọn họ căn bản không rời khỏi sân luận kiếm, sao có thể bị người khác nhìn thấy chứ?
“Thành chủ, ngươi không đi xuống cùng bọn ta sao?”
Thời Sênh ngồi trên ghế đá cắn hạt dưa: “Ta có cứu người đâu, xuống đó làm gì? Các ngươi ai muốn mua mạng người thì ta giảm giá cho.”
Mọi người: “...” Muốn bóp chết cô ta.
“Không biết thành chủ muốn bao nhiêu?” Âm thanh ngả ngớn vang lên sau lưng Thời Sênh, bóng người màu tím giẫm lên ghế đá, nhẹ nhàng hạ xuống trước mặt Thời Sênh, tóc đen bay bay, mặt mày người đàn ông đẹp như tranh vẽ.
Khóe miệng Thời Sênh nhếch lên: “Huynh thì miễn phí.”
Vô Ảnh nhướng mày: “Chẳng lẽ thành chủ coi trọng sắc đẹp của bản công tử sao?”
“Ta tưởng là lúc trước ta đã bày tỏ rất rõ ràng rồi chứ nhỉ?”
“Bảng giá của bản công tử, thành chủ có chắc là trả nổi không?” Trong đáy mắt Vô Ảnh hơi hiện lên ánh sáng kỳ dị.
“Chỉ cần huynh muốn, ta đều có thể trả được.” Giọng Thời Sênh đầy đường hoàng và tự tin.
Nụ cười trên mặt Vô Ảnh càng nở rộ hơn: “Ha ha ha, thành chủ cần phải nhớ kỹ lời mình nói đấy nhé.”
“Tất nhiên ta sẽ nhớ rõ, nhưng mà...” Thời Sênh đột nhiên phi thân tiến lên, túm lấy cổ áo Vô Ảnh, quăng ngã hắn xuống cái ghế bên cạnh, đè chặt tay chân đang định phản kích lại của hắn, “Chuyện lần trước huynh lừa ta, ta phải tính nợ với huynh đã.”
“Thành chủ không nên so đo chuyện nhỏ ấy chứ.” Vô Ảnh không giãy giụa nhiều lắm. Hắn nhìn Thời Sênh đầy hứng thú, “Chẳng phải nàng thích ta sao? Nỡ tính sổ với ta thật à? Nàng không đau lòng ư?”
“Oan có đầu, nợ có chủ.” Thời Sênh mỉm cười, “Cũng chưa phải chưa từng đánh, ba ngày không ăn đòn là huynh lại leo lên nóc nhà lật ngói ngay.”
Vô Ảnh sửng sốt, hắn đã bị cô đánh bao giờ đâu chứ?
Mọi người nhìn hai người đang tranh cãi với nhau. Con mẹ nó, họ tới đây làm gì chứ?
Các ngươi có thể nghiêm túc một chút không hả?
Chờ đến khi Thời Sênh đánh Vô Ảnh xong, Vô Ảnh kinh ngạc phát hiện vị thành chủ này cũng có mấy phần thực lực. Tuy rằng hắn không đánh hết sức nhưng hình như cô ấy cũng chưa đánh hết sức mình...
Vô Ảnh xoa ngực bò dậy, nơi này hơi có cảm giác quái lạ, vừa rồi cô ấy ghé sát như thế làm hắn có cảm giác rung động và quen thuộc, như thể muốn lại gần cô hơn một chút.
Vô Ảnh phủi đất cát trên người xuống: “Chuyện lần trước là ta không đúng, không nên lừa dối thành chủ, vậy giờ thành chủ đã nguôi giận chưa?”
Thời Sênh liếc hắn, giọng bình thản: “Muốn gì?”
Vô Ảnh nhìn về phía giữa sân luận kiếm, sau đó nhướng mày với Thời Sênh, ý tứ rất rõ ràng, hắn muốn xuống đó.
“Cái giá mời ta làm việc cao lắm đấy, Vô Ảnh công tử trả nổi không?” Thời Sênh khoanh tay trước ngực.
Vô Ảnh híp mắt: “Chẳng phải vừa rồi thành chủ nói miễn phí sao, sao giờ lại lật lọng rồi?”
Thời Sênh cười khẽ, nói rất không có ý tốt: “Ta nói là miễn phí tiền thôi, nhưng chưa nói là không cần thứ khác. Vô Ảnh công tử đừng tưởng bở nữa.”
Ông đây mà đã không biết xấu hổ thì đến bản thân ông còn thấy sợ, tưởng ông không đối phó được anh chắc!
Vô Ảnh: “...”
Bị đào hố rồi.
“Nàng muốn gì?” Vô Ảnh nhanh chóng bổ sung thêm một câu: “Áp trại phu nhân thì không thể được, bản công tử không có giá rẻ như thế.”
“Ta muốn...” Ánh mắt Thời Sênh đảo khắp người hắn một vòng, “Huynh ở bên cạnh ta một tháng.”
Vô Ảnh suy tư một lát: “Được thôi.”
Thời Sênh nhảy xuống khỏi ghế đá, đi về phía trung tâm sân luận kiếm. Những người chưa xuống lập tức tránh ra nhường cho cô một đường.
Thông đạo không dốc, bốn năm người đi song song cũng không thành vấn đề. Bên dưới tối đen, trên bậc thang có rất nhiều dấu chân hỗn độn, có cái vẫn còn mới, hẳn là người của Thiên La Tông đã tới trước một bước.
Thời Sênh đi xuống bậc thang, cả người ẩn vào trong bóng tối.
Vô Ảnh đi theo ở phía sau: “Ở đây có rất nhiều cơ quan, thành chủ phải cẩn thận đấy.”
Tiếng của hắn vang lên trong thông đạo tạo thành những âm thanh vang vọng từ từ ra xa rồi lại dội ngược trở lại, trong bóng tối mịt mùng, nghe có vẻ khá quỷ dị.
Boss Là Nữ Phụ
Đánh giá:
Truyện Boss Là Nữ Phụ
Story
Chương 1901: Đồng minh giang hồ (11)
9.1/10 từ 22 lượt.