Boss Là Nữ Phụ
Chương 1788: Sóng gió ở ngục giam (4)
127@-Ba Bông Hoa Vàng một mực khẳng định Thời Sênh đã đồng ý với điều kiện mờ ám gì đó của mụ phó đội trưởng kia, cho nên mới dám lên mặt như vậy, ai nấy đều lo lắng vô cùng.
Thời Sênh trầm mặc đi lĩnh cơm, không thèm bổ não cho ba người phụ nữ kia.
Cơm tù thì có gì ngon chứ?
Không phải cơm heo là tốt rồi, Thời Sênh ăn cơm không thấy có vị gì, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn lướt qua khu nhà giam phạm nhân nam.
Thấy một vài phạm nhân nam tụ tập lại với nhau, cố ý che chắn những ánh mắt nhìn vào khu C. Thời Sênh hỏi Lý Bối Bối “Họ đang làm gì thế?”
Lý Bối Bối ngẩng đầu lên nhìn, lắc đầu tỏ vẻ không biết.
36D chen sang bên cạnh, trên mặt để lộ dáng vẻ người từng trải, “Thì làm chuyện đó đó...”
Thời Sênh nhướng mi, biết chuyện đó mà 36D nói là chuyện gì, nhưng đây là nơi công cộng...
“Chuyện đó hay gặp mà, chẳng qua trước kia mày không để ý thôi, ngày nào cũng có hết.” 36D nói, “Mấy thằng đó không ở chung nhà giam. Có mấy thằng tù nhân có chút nhan sắc chỉ được gặp vào lúc ăn cơm hoặc khi đi hóng gió, lúc này không ra tay thì còn lúc nào ra tay được nữa? Bên này chúng ta cũng vậy, nếu không phải mày cũng biết tí võ vẽ thì đã bị chúng nó thịt từ lâu rồi...”
36D nhìn Thời Sênh nháy mắt ra hiệu, ** không phân nam nữ.
Đặc biệt là khi phạm nhân nam nữ bị giam riêng như thế này, đương nhiên sẽ có không ít kẻ đói khát.
Đám giám ngục cũng biết rõ những chuyện này, nhưng chỉ cần phạm nhân không gây ra chuyện, họ cũng không muốn quản quá nhiều việc.
Ăn cơm xong đi đến khu B, Thời Sênh và Ba Bông Hoa Vàng ngồi trên thảm cỏ nhìn đám phạm nhân nam đánh nhau. Nguyên nhân hình như là vì một gã đàn ông bị hai gã khác thích, cho nên mới có cuộc tranh chấp ngày hôm nay.
Thời Sênh móc hạt dưa ra cắn.
Khi xem đánh nhau sao có thể không cắn hạt dưa được chứ?
“Thập Lục... mày móc ở đâu ra vậy?” Bím Tóc Nhỏ vẻ mặt như gặp ma, trong nhà tù không có thứ đồ chơi này.
“Nhặt dưới đất đấy.” Thời Sênh đưa cho Bím Tóc Nhỏ một nắm, “Mày có ăn không?”
Bím Tóc Nhỏ dùng vẻ mặt “mày đùa tao à” đón lấy nắm hạt dưa. 36D và Lý Bối Bối cũng nhào đến, thấy có hạt dưa cắn, vẻ mặt không khác gì so với Bím Tóc Nhỏ.
Ba Bông Hoa Vàng: “...”
Rốt cuộc Thập Lục đã phải bán đi bao nhiêu lần ** mới đổi lại được đồ ăn vặt chứ?
Thời Sênh bị hiểu lầm hoàn toàn không hiểu được tư duy của đám Ba Bông Hoa Vàng, cô đang xem đám phạm nhân nam bên kia đánh nhau. Khi đánh được một nửa, bỗng nhiên giám ngục lao ra can ngăn, mấy người đều bị đưa đi.
Ở đây một lời không hợp là bị đưa vào trong phòng tối.
“Ài ài, Thập Lục mày ra đây mà xem.” Bím Tóc Nhỏ đột nhiên đập mạnh lên tay Thời Sênh.
Hạt dưa đã đưa lên đến miệng Thời Sênh bị rơi xuống.
“Có người ngoài hành tinh à? Sao kích động thế?” Thời Sênh ăn một hạt dưa, tức giận trừng mắt nhìn Bím Tóc Nhỏ.
“Nhìn người đàn ông bên kia kìa, hắn bị cấm túc mới ra đó, tướng mạo cực kỳ đẹp trai, có không ít phạm nhân nữ bên khu chúng ta thèm hắn đến nhỏ dãi đấy.” Bím Tóc Nhỏ kích động giải thích.
“Mày đã từng giết người mà còn bị mỹ sắc mê hoặc à?” Thời Sênh liếc nhìn Bím Tóc Nhỏ.
“Kẻ giết người thì cũng có trái tim yêu cái đẹp chứ.” 36D ưỡn thẳng ngực, còn có chút tự hào, “Người đàn ông đó đúng là cực kỳ đẹp trai, không biết có bị lũ súc sinh đó chà đạp hay không. Đám người này ở bên ngoài chà đạp phụ nữ, vào đây thì chà đạp đàn ông.”
Thời Sênh nhìn về phía Bím Tóc Nhỏ chỉ, một người đàn ông ngồi ở rìa khu B, như chú chim cô độc. Xung quanh có phạm nhân nam rục rịch đi lại, nhưng không có ai đi đến đó, cảnh tượng vô cùng kỳ quái.
Thời Sênh híp mắt lại, tán đồng gật đầu, “Đúng là rất đẹp.” Nam chính có thể không đẹp trai được sao?
“Đúng không, chẹp, tiếc quá đi, nếu như được chuyển sang khu phạm nhân nữ chúng ta có phải tốt không.” Bím Tóc Nhỏ dường như rất thích chàng trai nọ.
Thời Sênh bĩu môi, người ta là nam chính mà cô cũng muốn mơ tưởng sao?
Cẩn thận nữ chính giết chết cô luôn đó.
Thời gian hóng gió kết thúc, khi về Thời Sênh gặp Răng Vàng. Răng Vàng có lẽ đã nghe nói chuyện Thời Sênh tống cổ Hắc Nha vào phòng tối nên cố ý tới gặp cô xem sao.
Ý trên mặt chữ, chính là muốn gặp cô xem sao.
Răng Vàng dẫn theo mấy phạm nhân nữ, nghênh ngang đi đến trước mặt Thời Sênh.
“Tướng đi trông giống con vịt, thế mà còn tưởng mình đi đẹp lắm.” 36D hừ lạnh một tiếng, đương nhiên là nói rất nhỏ, chỉ đủ để mấy người bọn họ nghe thấy.
“Mày nói nhỏ thôi, nếu bị tụi nó nghe thấy thì phải làm sao?” Lý Bối Bối khều 36D.
36D bĩu môi, tuy không muốn thừa nhận, nhưng cũng đồng ý với điều Lý Bối Bối nói. Thời Sênh đã đắc tội với một Hắc Nha, nếu còn đắc tội thêm với cả Răng Vàng nữa, thì họ đừng mong sống được ở nhà tù này nữa.
“Đi thôi, đi thôi, thật là xúi quẩy.”
“Ài, tối nay tao còn ăn chưa no nữa...”
“Mày ăn ít thôi, mày mà béo như con Hắc Nha thì cái chỗ 36D của mày sao thấy được nữa.”
Mấy người vừa nói vừa đi ra khỏi phòng giam.
Hai tay Thời Sênh đan chéo lại với nhau, đi còn xiêu vẹo hơn cả Răng Vàng. Giám ngục bên cạnh cũng không thúc giục, để mặc cho cô đi như dạo phố. Những phạm nhân nữ xung quanh vô cùng kinh ngạc.
“Phó đội trưởng thèm muốn nó đã lâu, lần này chắc là được ăn rồi? Chẹp...”
“Đồ đàn bà dâm đãng, có gì đáng khoe khoang chứ.”
“Nói cái gì đấy!” 36D tức giận, nghe thấy có người nói Thời Sênh, lập tức dựng lông lên, “Chính bản thân mày là một con đàn bà dâm đãng thối tha, lời mày nói ra cũng thối như mày đấy.”
“Mày nói ai?” Phạm nhân nữ bên kia không chịu thua, lập tức xông vào túm tóc 36D. Mắt thấy hai bên sắp đánh nhau, Thời Sênh tiến lên chen một chân vào, nhẹ nhàng chặn lại đòn tấn công của phạm nhân nữ đó, đẩy cô ta về phía sau, vô tình đẩy lên người viên giám ngục.
Giám ngục nắm lấy phạm nhân nữ, “Ăn no rảnh rỗi nên muốn gây chuyện à? Có cần tôi thêm cơm tối cho cô không đây?”
“Tại nó ra tay trước.” Phạm nhân nữ không chịu thua.
“Cô nghĩ tôi mù à?” Giọng viên giám ngục trầm đến mức tất cả mọi người đều không dám lên tiếng.
Phạm nhân nữ nọ hung tợn trừng mắt nhìn 36D. 36D không hề yếu thế trừng mắt nhìn lại.
Trở về phòng giam, giám ngục kiểm tra lại toàn bộ cửa, đảm bảo chắc chắn cửa đã khóa chặt mới rời đi, chỉ còn lại cảnh sát đi tuần.
Thời Sênh vừa xoay người đã bị mấy phạm nhân nữ bao vây. Những người này bình thường rất gần gũi với Hắc Nha. Ở nhà ăn cô đã gây chuyện với Hắc Nha, đám phạm nhân nữ này có lẽ đến là để gây rắc rối với cô.
“Chúng mày làm gì?” 36D nghểnh cổ lên, bộ ngực to ưỡn thẳng, không hề sợ hãi nhìn mấy người ở trước mặt.
Đám phạm nhân nữ vặn vẹo khớp tay, lắc lắc cái cổ.
“Mày ngu à, nhìn là biết bọn nó muốn đánh bọn tao rồi.” Thời Sênh vỗ một cái lên đầu 36D, sau đó bỗng nhiên giơ tay ra kéo phạm nhân nữ gần nhất lại, thực hiện một cú vật qua vai hoàn mỹ. Phạm nhân nữ ở bên kia còn chưa khởi động xong, Thời Sênh đã quật ngã hai người.
Mấy người 36D phản ứng lại, cũng xông lên theo, cả phòng giam liên tục vang lên từng hồi tiếng kêu thảm thiết.
Giám ngục đến cửa sổ quan sát liếc nhìn, sau đó rời đi coi như không có chuyện gì, không nghe thấy gì.
Người trong phòng giam bị Thời Sênh quật ngã xuống đất. Mấy người Bím Tóc Nhỏ trước nay chưa bao giờ được sảng khoái như vậy, ở đây bị giám ngục chèn ép, còn bị các phạm nhân khác khi dễ, trong lòng ai lại không có chút âm u.
Ông lớn Thời Sênh ngồi trên giường, gác chéo chân cắn hạt dưa, “Còn ai không phục?”
Ở trong tù muốn nói thì phải có nắm đấm cứng!
Phạm nhân nữ nằm dưới đất thở dốc, không ai dám phản bác. Con nhóc này giống như đột nhiên được uống doping*, bọn họ có bao nhiêu người đều không đánh lại được.
* Doping:Doping là tên gọi chung của các chất kích thích bị cấm trong thi đấu thể thao. Các loại chất này nhìn chung đều có tác dụng đẩy nhanh tốc độ tuần hoàn máu, tăng cường khối lượng máu chảy về tim, làm tăng thể lực cùng sự tập trung cho các vận động viên.
Boss Là Nữ Phụ
Thời Sênh trầm mặc đi lĩnh cơm, không thèm bổ não cho ba người phụ nữ kia.
Cơm tù thì có gì ngon chứ?
Không phải cơm heo là tốt rồi, Thời Sênh ăn cơm không thấy có vị gì, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn lướt qua khu nhà giam phạm nhân nam.
Thấy một vài phạm nhân nam tụ tập lại với nhau, cố ý che chắn những ánh mắt nhìn vào khu C. Thời Sênh hỏi Lý Bối Bối “Họ đang làm gì thế?”
Lý Bối Bối ngẩng đầu lên nhìn, lắc đầu tỏ vẻ không biết.
36D chen sang bên cạnh, trên mặt để lộ dáng vẻ người từng trải, “Thì làm chuyện đó đó...”
Thời Sênh nhướng mi, biết chuyện đó mà 36D nói là chuyện gì, nhưng đây là nơi công cộng...
“Chuyện đó hay gặp mà, chẳng qua trước kia mày không để ý thôi, ngày nào cũng có hết.” 36D nói, “Mấy thằng đó không ở chung nhà giam. Có mấy thằng tù nhân có chút nhan sắc chỉ được gặp vào lúc ăn cơm hoặc khi đi hóng gió, lúc này không ra tay thì còn lúc nào ra tay được nữa? Bên này chúng ta cũng vậy, nếu không phải mày cũng biết tí võ vẽ thì đã bị chúng nó thịt từ lâu rồi...”
36D nhìn Thời Sênh nháy mắt ra hiệu, ** không phân nam nữ.
Đặc biệt là khi phạm nhân nam nữ bị giam riêng như thế này, đương nhiên sẽ có không ít kẻ đói khát.
Đám giám ngục cũng biết rõ những chuyện này, nhưng chỉ cần phạm nhân không gây ra chuyện, họ cũng không muốn quản quá nhiều việc.
Ăn cơm xong đi đến khu B, Thời Sênh và Ba Bông Hoa Vàng ngồi trên thảm cỏ nhìn đám phạm nhân nam đánh nhau. Nguyên nhân hình như là vì một gã đàn ông bị hai gã khác thích, cho nên mới có cuộc tranh chấp ngày hôm nay.
Thời Sênh móc hạt dưa ra cắn.
Khi xem đánh nhau sao có thể không cắn hạt dưa được chứ?
“Thập Lục... mày móc ở đâu ra vậy?” Bím Tóc Nhỏ vẻ mặt như gặp ma, trong nhà tù không có thứ đồ chơi này.
“Nhặt dưới đất đấy.” Thời Sênh đưa cho Bím Tóc Nhỏ một nắm, “Mày có ăn không?”
Bím Tóc Nhỏ dùng vẻ mặt “mày đùa tao à” đón lấy nắm hạt dưa. 36D và Lý Bối Bối cũng nhào đến, thấy có hạt dưa cắn, vẻ mặt không khác gì so với Bím Tóc Nhỏ.
Ba Bông Hoa Vàng: “...”
Rốt cuộc Thập Lục đã phải bán đi bao nhiêu lần ** mới đổi lại được đồ ăn vặt chứ?
Thời Sênh bị hiểu lầm hoàn toàn không hiểu được tư duy của đám Ba Bông Hoa Vàng, cô đang xem đám phạm nhân nam bên kia đánh nhau. Khi đánh được một nửa, bỗng nhiên giám ngục lao ra can ngăn, mấy người đều bị đưa đi.
Ở đây một lời không hợp là bị đưa vào trong phòng tối.
“Ài ài, Thập Lục mày ra đây mà xem.” Bím Tóc Nhỏ đột nhiên đập mạnh lên tay Thời Sênh.
Hạt dưa đã đưa lên đến miệng Thời Sênh bị rơi xuống.
“Có người ngoài hành tinh à? Sao kích động thế?” Thời Sênh ăn một hạt dưa, tức giận trừng mắt nhìn Bím Tóc Nhỏ.
“Nhìn người đàn ông bên kia kìa, hắn bị cấm túc mới ra đó, tướng mạo cực kỳ đẹp trai, có không ít phạm nhân nữ bên khu chúng ta thèm hắn đến nhỏ dãi đấy.” Bím Tóc Nhỏ kích động giải thích.
“Mày đã từng giết người mà còn bị mỹ sắc mê hoặc à?” Thời Sênh liếc nhìn Bím Tóc Nhỏ.
“Kẻ giết người thì cũng có trái tim yêu cái đẹp chứ.” 36D ưỡn thẳng ngực, còn có chút tự hào, “Người đàn ông đó đúng là cực kỳ đẹp trai, không biết có bị lũ súc sinh đó chà đạp hay không. Đám người này ở bên ngoài chà đạp phụ nữ, vào đây thì chà đạp đàn ông.”
Thời Sênh nhìn về phía Bím Tóc Nhỏ chỉ, một người đàn ông ngồi ở rìa khu B, như chú chim cô độc. Xung quanh có phạm nhân nam rục rịch đi lại, nhưng không có ai đi đến đó, cảnh tượng vô cùng kỳ quái.
Thời Sênh híp mắt lại, tán đồng gật đầu, “Đúng là rất đẹp.” Nam chính có thể không đẹp trai được sao?
“Đúng không, chẹp, tiếc quá đi, nếu như được chuyển sang khu phạm nhân nữ chúng ta có phải tốt không.” Bím Tóc Nhỏ dường như rất thích chàng trai nọ.
Thời Sênh bĩu môi, người ta là nam chính mà cô cũng muốn mơ tưởng sao?
Cẩn thận nữ chính giết chết cô luôn đó.
Thời gian hóng gió kết thúc, khi về Thời Sênh gặp Răng Vàng. Răng Vàng có lẽ đã nghe nói chuyện Thời Sênh tống cổ Hắc Nha vào phòng tối nên cố ý tới gặp cô xem sao.
Ý trên mặt chữ, chính là muốn gặp cô xem sao.
Răng Vàng dẫn theo mấy phạm nhân nữ, nghênh ngang đi đến trước mặt Thời Sênh.
“Tướng đi trông giống con vịt, thế mà còn tưởng mình đi đẹp lắm.” 36D hừ lạnh một tiếng, đương nhiên là nói rất nhỏ, chỉ đủ để mấy người bọn họ nghe thấy.
“Mày nói nhỏ thôi, nếu bị tụi nó nghe thấy thì phải làm sao?” Lý Bối Bối khều 36D.
36D bĩu môi, tuy không muốn thừa nhận, nhưng cũng đồng ý với điều Lý Bối Bối nói. Thời Sênh đã đắc tội với một Hắc Nha, nếu còn đắc tội thêm với cả Răng Vàng nữa, thì họ đừng mong sống được ở nhà tù này nữa.
“Đi thôi, đi thôi, thật là xúi quẩy.”
“Ài, tối nay tao còn ăn chưa no nữa...”
“Mày ăn ít thôi, mày mà béo như con Hắc Nha thì cái chỗ 36D của mày sao thấy được nữa.”
Mấy người vừa nói vừa đi ra khỏi phòng giam.
Hai tay Thời Sênh đan chéo lại với nhau, đi còn xiêu vẹo hơn cả Răng Vàng. Giám ngục bên cạnh cũng không thúc giục, để mặc cho cô đi như dạo phố. Những phạm nhân nữ xung quanh vô cùng kinh ngạc.
“Phó đội trưởng thèm muốn nó đã lâu, lần này chắc là được ăn rồi? Chẹp...”
“Đồ đàn bà dâm đãng, có gì đáng khoe khoang chứ.”
“Nói cái gì đấy!” 36D tức giận, nghe thấy có người nói Thời Sênh, lập tức dựng lông lên, “Chính bản thân mày là một con đàn bà dâm đãng thối tha, lời mày nói ra cũng thối như mày đấy.”
“Mày nói ai?” Phạm nhân nữ bên kia không chịu thua, lập tức xông vào túm tóc 36D. Mắt thấy hai bên sắp đánh nhau, Thời Sênh tiến lên chen một chân vào, nhẹ nhàng chặn lại đòn tấn công của phạm nhân nữ đó, đẩy cô ta về phía sau, vô tình đẩy lên người viên giám ngục.
Giám ngục nắm lấy phạm nhân nữ, “Ăn no rảnh rỗi nên muốn gây chuyện à? Có cần tôi thêm cơm tối cho cô không đây?”
“Tại nó ra tay trước.” Phạm nhân nữ không chịu thua.
“Cô nghĩ tôi mù à?” Giọng viên giám ngục trầm đến mức tất cả mọi người đều không dám lên tiếng.
Phạm nhân nữ nọ hung tợn trừng mắt nhìn 36D. 36D không hề yếu thế trừng mắt nhìn lại.
Trở về phòng giam, giám ngục kiểm tra lại toàn bộ cửa, đảm bảo chắc chắn cửa đã khóa chặt mới rời đi, chỉ còn lại cảnh sát đi tuần.
Thời Sênh vừa xoay người đã bị mấy phạm nhân nữ bao vây. Những người này bình thường rất gần gũi với Hắc Nha. Ở nhà ăn cô đã gây chuyện với Hắc Nha, đám phạm nhân nữ này có lẽ đến là để gây rắc rối với cô.
“Chúng mày làm gì?” 36D nghểnh cổ lên, bộ ngực to ưỡn thẳng, không hề sợ hãi nhìn mấy người ở trước mặt.
Đám phạm nhân nữ vặn vẹo khớp tay, lắc lắc cái cổ.
“Mày ngu à, nhìn là biết bọn nó muốn đánh bọn tao rồi.” Thời Sênh vỗ một cái lên đầu 36D, sau đó bỗng nhiên giơ tay ra kéo phạm nhân nữ gần nhất lại, thực hiện một cú vật qua vai hoàn mỹ. Phạm nhân nữ ở bên kia còn chưa khởi động xong, Thời Sênh đã quật ngã hai người.
Mấy người 36D phản ứng lại, cũng xông lên theo, cả phòng giam liên tục vang lên từng hồi tiếng kêu thảm thiết.
Giám ngục đến cửa sổ quan sát liếc nhìn, sau đó rời đi coi như không có chuyện gì, không nghe thấy gì.
Người trong phòng giam bị Thời Sênh quật ngã xuống đất. Mấy người Bím Tóc Nhỏ trước nay chưa bao giờ được sảng khoái như vậy, ở đây bị giám ngục chèn ép, còn bị các phạm nhân khác khi dễ, trong lòng ai lại không có chút âm u.
Ông lớn Thời Sênh ngồi trên giường, gác chéo chân cắn hạt dưa, “Còn ai không phục?”
Ở trong tù muốn nói thì phải có nắm đấm cứng!
Phạm nhân nữ nằm dưới đất thở dốc, không ai dám phản bác. Con nhóc này giống như đột nhiên được uống doping*, bọn họ có bao nhiêu người đều không đánh lại được.
* Doping:Doping là tên gọi chung của các chất kích thích bị cấm trong thi đấu thể thao. Các loại chất này nhìn chung đều có tác dụng đẩy nhanh tốc độ tuần hoàn máu, tăng cường khối lượng máu chảy về tim, làm tăng thể lực cùng sự tập trung cho các vận động viên.
Boss Là Nữ Phụ
Đánh giá:
Truyện Boss Là Nữ Phụ
Story
Chương 1788: Sóng gió ở ngục giam (4)
9.1/10 từ 22 lượt.