Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 4
Chương 4: Cô cũng sẽ rất buồn
*
Ngày hôm đó Ngô Thường hỏi Tống Cảnh: “Cậu cũng được xem là tiểu thư của gia đình danh giá, vậy cậu có đồng hồ một triệu không?”
Tống Cảnh cười cô điên rồi: “Ở vùng Giang – Chiết – Hỗ (*), nhà mình thực sự chỉ là…” Tống Cảnh định nói ở vùng Giang – Chiết – Hỗ, “ông chủ nhỏ làm ăn lớn” thực sự không hiếm thấy. Ví dụ như cái làng này toàn làm cúc áo, làng kia toàn làm tất vớ, sống ổn định trên mức khá giả nhưng chưa đến mức phú quý. Tống Cảnh cảm thấy nhà mình cũng chỉ như vậy, đồng hồ một triệu, ba mẹ cô ấy không nỡ mua đâu.
(*) Giang – Chiết – Hỗ: Giang Tô – Chiết Giang – Thượng Hải
Ngô Thường bèn cười. Cô đang nghiên cứu phần đế bánh trong tay, muốn tự làm bánh gato tặng bà ngoại nhân dịp sinh nhật của bà. Bà ngoại thích ăn bánh gato, nhưng bà bị tiểu đường, dù là bánh gato ngon đến mấy thì bà cũng chỉ có thể ăn một miếng nhỏ, chưa bao giờ được thỏa thích.
Tống Cảnh ngửi thấy mùi thơm rất thèm, đẩy đẩy cặp kính tiến lại gần, mũi cô ấy động đậy: “Là phần thừa phải không?”
“Cậu nếm thử xem có phải phần thừa không.” Ngô Thường cắt cho cô ấy một miếng nhỏ, Tống Cảnh hài lòng: “Hay là mình nhờ ba mẹ đầu tư cho cậu mở tiệm bánh nha!” Cô ấy chỉ đùa thôi, cặp ba mẹ tính toán chi li của cô ấy không đời nào chịu bỏ tiền vào tiệm bánh đâu.
Ở thành phố Hải Châu này, nhiều người làm giàu từ nghề đèn trang trí. Ba mẹ Tống Cảnh mở một xưởng nhỏ, chuyên sản xuất mặt công tắc điện. Xưởng nhỏ này không đến mười người, một năm cũng kiếm được hàng chục triệu. Nếu vận mệnh không cướp đoạt của Nguyễn Hương Ngọc, có lẽ bây giờ Ngô Thường và Nguyễn Hương Ngọc cũng có thể làm hàng xóm của nhau rồi.
“Anh công tử triệu phú đó có thường đến uống cà phê không? Tên gì vậy? Hải Châu nhỏ như vậy, cậu chắc chắn là trước đây chưa từng gặp anh ta sao?”
“Anh ấy mà dán tiền lên mặt là mình nhớ được đó.” Ngô Thường nhớ lại việc Lâm Tại Đường hoàn toàn không nhớ cô, cố tình ném đồ trong tay xuống, như thể để trút giận.
“Vậy thì mình phải đi xem thử.” Tống Cảnh nói. Cặp kính dày của cô ấy không phải do học hành mà có, cô ấy đọc sách giải trí đến mức biến mình thành “nhỏ bốn mắt”.
Ngô Thường thực sự dẫn cô ấy đi xem.
Cuộc sống phần nào có chút buồn tẻ, hiếm khi có thú vui như thế này, ngay cả chị Hứa cũng háo hức, nói với Tống Cảnh: “Chỉ cần chị nháy mắt với em thì đó chính là anh ta. Nhưng chị nói cho cô em biết nhé, đừng có dọa người ta chạy mất.”
Họ không biết liệu Lâm Tại Đường đó có quay lại nữa hay không, chỉ là có thêm một việc để làm, cũng khá thú vị. Mỗi khi chuông cửa reo lên, ba người đều đồng loạt nhìn về phía đó, dáng vẻ như những con chim biển tụ tập đờ đẫn bên bờ, nhìn sang trái nhìn ra sau đều rất nhịp nhàng. Thực sự buồn cười.
May mà Lâm Tại Đường đã đến.
Anh vừa mới tiếp quản công ty, bận tối mắt tối mũi, đến chiều thì người đã hơi mệt rũ bèn nghĩ xuống dưới đi dạo một chút. Khu phố sầm uất nhất ở Hải Châu có một tòa nhà văn phòng mang tên doanh nghiệp nhà họ Lâm: Tòa nhà Tinh Quang. Anh đứng đó nhìn mấy chữ kia thật lâu, chữ “Tinh” phía trên tối đi một nửa, biến thành “Tòa nhà Sinh Quang”. Dáng vẻ “già nua suy tàn” ấy, hệt như ánh đèn trang trí hình sao, đang lặng lẽ chờ đợi một cuộc đổi thay để hồi sinh.
Đứng nhìn một lúc, anh thấy đói, chẳng biết ăn gì, liền thấy quán cà phê nhỏ bên kia đường. Lần trước bước vào, anh đã ngửi thấy mùi bánh mì nướng thơm lừng. Bánh ngọt kiểu cũ ở Hải Châu, kem rất ngậy và ngọt, lúc nhỏ Lâm Tại Đường rất thích, nhưng giờ thì không ăn nổi nữa. Từ khi về lại Hải Châu, anh vẫn chưa được ăn ổ bánh mì nướng nào ngon cả, nghĩ thế rồi anh bước về phía quán cà phê.
Khoảnh khắc anh đẩy cửa bước vào, anh thấy ánh mắt của bà chủ khẽ nheo lại. Bầu không khí rất kỳ lạ, một cô gái lạ mặt đang nhìn chằm chằm vào mặt anh, còn Ngô Thường thì nhìn vào cổ tay anh.
Anh thậm chí còn không nghe thấy câu “Chào mừng quý khách” mà họ vẫn luôn nói mỗi lần có khách đến, chỉ nghe thấy chiếc đồng hồ cũ kỹ kia đang tích tắc vang lên.
Ánh mắt anh cố tình né tránh Ngô Thường, nhìn sang chị Hứa rồi nhẹ giọng hỏi: “Còn pha cà phê được không?”
“Được, được chứ, tất nhiên là được rồi.” Chị Hứa vội vàng đón tiếp anh, rồi lại ra hiệu bằng mắt cho Tống Cảnh. Tống Cảnh chắp hai ngón tay lại gõ lên trán mình, tay kia chỉ vào Lâm Tại Đường, vắt óc nhớ lại, cố nhận mặt anh.
“Anh…” Tống Cảnh chỉ vào Lâm Tại Đường, rồi lại quay sang nhìn Ngô Thường: “Cậu không nhớ anh ấy à? Là đàn anh đó!” Tống Cảnh nhớ rất rõ, khi họ học lớp 7, từng cùng mấy bạn gái trong lớp đi xem những nam sinh đẹp trai nhất trường. Lâm Tại Đường lớp 11 được xếp hạng đầu tiên. Đáng tiếc anh chỉ thoáng xuất hiện trong thời thanh xuân của họ có nửa năm, đến học kỳ hai lớp 11 thì Lâm Tại Đường đã chuyển lên Thượng Hải học.
Nhưng Tống Cảnh thì vẫn nhớ anh.
Tống Cảnh nhớ hết tất cả những nam sinh đẹp trai trong trường.
Ngô Thường không đáp lại Tống Cảnh, cô chỉ len lén liếc nhìn đồng hồ đeo tay của Lâm Tại Đường. Cô rất tò mò, đồng hồ giá một triệu rốt cuộc trông như thế nào. Lâm Tại Đường nhận ra ánh mắt hiếu kỳ của cô liền tháo đồng hồ đặt lên mặt quầy, điềm nhiên nói: “Hàng giả đấy.”
Lâm Tại Đường có một chiếc thật, là quà ông nội tặng, nhưng anh không nỡ đeo, lại sợ ông buồn lòng nên mới mua một chiếc giả. Anh không phải loại công tử bột thích khoe khoang gia thế. Bạn bè anh chưa bao giờ bận tâm chuyện thật hay giả, thực tế là, khi nền tảng đủ vững thì đồ giả cũng thành thật.
Anh đã nhận ra sự tò mò của Ngô Thường, cũng thẳng thắn nói ra sự thật, chẳng có gì phải lúng túng cả. Thậm chí anh còn nhanh chóng chuyển sang chuyện khác: “Có bánh mì mới nướng không? Tôi muốn mua ít.”
“Còn năm phút nữa.” Ngô Thường đáp, rồi chỉ vào chiếc đồng hồ, hỏi: “Em có thể xem kỹ một chút không?”
“Dĩ nhiên rồi.”
Lâm Tại Đường đẩy chiếc đồng hồ về phía cô, cũng đúng lúc đó, anh nhớ lại ngày tuyết rơi, Ngô Thường từng nói cô thích đàn ông giàu có. Ở một góc độ nào đó, Lâm Tại Đường rất quen thuộc với kiểu người như vậy. Họ biết rõ mình muốn gì và có thể vì mục tiêu ấy mà bất chấp mọi thứ. Anh từng chứng kiến vô số chuyện nực cười như thế, mấy năm trước, chính anh cũng từng cho rằng đời người chẳng qua chỉ là một giấc mộng hoang đường. Chỉ có điều, may mắn thay, chuyện tình cảm của anh chưa từng bước chân vào cái bãi mìn đó.
Bánh mì nướng xong rồi.
Là một ổ sandwich lớn, anh nghe thấy tiếng “ting” từ lò nướng, Ngô Thường liền chạy nhanh tới lấy ra, hương thơm lan tỏa khắp cả căn phòng. Cô gái tự xưng là đàn em của anh lập tức nhướn mũi hít một hơi: “Thơm quá đi mất, Ngô Thường, cậu giỏi thật đấy.” Còn Ngô Thường thì ngẩng đầu ưỡn ngực, vô tình lại toát lên chút kiêu hãnh.
“Tôi tặng anh hai lát nếm thử nhé, nếu thấy ngon thì bảo bạn bè anh ghé ủng hộ nhiều vào.” Chị Hứa nói với Lâm Tại Đường.
Lâm Tại Đường gật đầu cảm ơn, xách chiếc túi giấy trông rất đẹp rồi rời khỏi quán cà phê, đi thẳng về công ty. Anh đang dùng lại văn phòng cũ của ba mình – Lâm Trữ Súc, đó là một căn phòng nằm ở cuối hành lang, rất yên tĩnh. Hai bên hành lang là dãy văn phòng nối tiếp nhau, trên cửa dán tên các phòng ban. Đẩy cửa bước vào sẽ thấy một không gian chật chội, hành lang chất đầy tài liệu hoặc mẫu vật, vách ngăn giữa các bàn làm việc thì rất cao. Văn phòng của anh thì tốt hơn đôi chút, có bàn trà, tủ sách và hai mặt kính lớn sát đất trông rất trang trọng.
Người Hải Châu thích uống trà. Những gia đình giàu có mỗi năm trước tiết Thanh minh thường sắm một ít trà thu hoạch đầu mùa thượng hạng, còn những gia đình bình thường thì lên núi hái trà về tự rang. Lâm Tại Đường từ nhỏ đã sống trong hương trà, đôi khi anh có cảm giác mơ hồ như ngửi thấy mùi trà “ngấm” vào người mình. Anh không thích uống rượu, nếu bắt buộc phải uống thì không thể quá mạnh. òn thuốc lá thì anh có hút, nhưng không nghiện, chỉ khi nào gặp phải áp lực mới hút một điếu.
Lúc này tòa nhà văn phòng đã không còn một ai.
Anh đi dọc theo hành lang dài, tay vẫn nắm chặt túi giấy đựng bánh mì. Vào văn phòng, anh rửa tay cẩn thận, rồi mới mở bao bì lấy ra một miếng bánh mì và đứng trước cửa sổ ăn.
Bánh mì được làm từ nguyên liệu chọn lọc, hương thơm đậm đà, không ngọt ngấy, vị bánh mềm mịn. Anh vốn không mấy cảm giác với bánh mì hay đồ ngọt, nhưng thi thoảng ăn được một miếng như thế này lại khiến tinh thần phấn chấn. Người có thể kiên nhẫn làm ra những chiếc bánh mì như vậy quả thật rất tài giỏi.
Nghĩ đến việc Mạnh Nhược Tinh thích ăn những thứ này, anh bèn nhắn tin cho cô: “Tiệm cà phê mà em nói ngon ngày hôm trời tuyết rơi ấy, bánh mì cũng khá ngon.”
Mãi đến nửa đêm Mạnh Nhược Tinh mới trả lời: “Vừa sắp xếp hành lý xong. Em sắp đi Thượng Hải với ba mẹ vài ngày.”
Tính cách của Mạnh Nhược Tinh rất thất thường, những năm qua mối quan hệ với Lâm Tại Đường luôn lúc gần lúc xa, lúc có lúc không. Lâm Tại Đường chỉ có một mối tình duy nhất, nên anh nghĩ tất cả tình yêu đều như vậy, lúc ngọt ngào thì mật ngọt, lúc đau khổ thì như dao cứa vào da thịt.
“Anh đến tìm em được không?” Mạnh Nhược Tinh nói: “Em nhớ anh quá. Mới không gặp một ngày mà em đã rất nhớ anh rồi!”
Đúng lúc đó Lâm Tại Đường bị ông nội kéo đi tiếp khách, nâng chén chúc tụng với người ta trong một trang viên riêng, khiến anh bỏ lỡ tin nhắn này. Đến khi anh rảnh ra được, gọi lại cho Mạnh Nhược Tinh, cô đã không nghe điện thoại nữa.
Mạnh Nhược Tinh giận rồi.
Cô ấy tính khí trẻ con, chưa bao giờ che giấu điều đó trước mặt Lâm Tại Đường. Vui thì rộn ràng tưng bừng, còn giận thì im lặng không nói một lời. Khi Lâm Tại Đường đến nhà tìm, cô giúp việc trong nhà bảo rằng cô ấy đã theo ba mẹ lên Thượng Hải từ đêm qua rồi.
Dù chuyện này xảy ra bao nhiêu lần đi nữa thì cũng khiến Lâm Tại Đường thấy khó chịu. Anh biết chỉ khi đến Thượng Hải, Mạnh Nhược Tinh mới chịu nguôi ngoai, nhưng lần này, Lâm Tại Đường đã không đi.
Anh đi bộ trên con phố đêm khuya ở Hải Châu, nhất thời chẳng biết nên đi đâu. Còn tối hôm đó, Ngô Thường trở về căn nhà cũ, lục tìm những “báu vật” mà cô cất giữ. Cô nhớ chiếc đồng hồ ấy, nhưng lạ thật, cô không sao tìm thấy nó.
Bà ngoại Diệp Mạn Văn đứng ở cửa nhìn cô lục tung phòng ngủ lên thành một mớ hỗn độn, không nhịn được trêu: “Con cứ hấp tấp vụng về thế này, sau này làm sao gả cho Bộc Quân Dương được hả?”
Ngô Thường nghe vậy liền dừng tay, lộ vẻ buồn bã: “Ngoại không biết sao? Bộc Quân Dương đã cưới vợ vào mùa thu rồi.”
Ngô Thường không giấu được tâm sự, vẻ mặt thoáng chốc trở nên ảm đạm. Diệp Mạn Văn suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy cũng tốt. Không thì ngoại cứ thấy con sẽ bị nó bắt nạt thôi. Giống như ông ngoại bắt nạt ngoại vậy. Người nào nặng tình hơn thì luôn là người bị nắm thóp.”
“Ngoại ơi, ngoại còn nhớ chiếc đồng hồ quả quýt con mang về không?” Ngô Thường đột nhiên hỏi: “Con có một người bạn, có lẽ là bị mất trí nhớ, nhưng biết đâu nhìn thấy cái đồng hồ đó lại nhớ ra con.”
Con bé ngây thơ quá. Diệp Mạn Văn thầm nghĩ, làm gì có ai mất trí nhớ thật chứ, chẳng qua là người ta không muốn nhận ra con nữa thôi.
Bà cụ khẽ thở dài.
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc