Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 22
Chương 22: Cùng chung chăn gối, lòng dạ cách đôi
*
Ngô Thường đứng trong bếp pha nước chấm, so với những buổi giao tế xã giao giả tạo bên ngoài, cô thích không gian bếp núc hơn hẳn. Ít nhất thì mấy thứ đồ dùng nhà bếp, gia vị hay ngọn lửa trên bếp cũng chẳng biết nói năng hay làm mấy cái điệu bộ thân thiện quá mức.
Cô nghe thấy mọi người đang khuyên Lâm Tại Đường nên có con sớm đi, không để tuổi tác cao rồi sẽ khó khăn. Ngay lập tức, đôi tai cô dựng lên như radar, háo hức chờ đợi phản ứng của anh. Ai ngờ lại nghe anh buông một câu: “Cũng muốn lắm, nhưng con bị vô sinh. Tỷ lệ t*nh tr*ng sống sót của con là 0%.”
Mọi người dường như đã quá quen thuộc với kiểu này, mấy năm gần đây mỗi khi gặp chủ đề không ưa, Lâm Tại Đường lại thốt ra những lời cực đoan. Anh như buông xuôi hết: vừa thật vừa giả nói nhăng nói cuội, rồi lặng lẽ quan sát phản ứng của người khác.
Có lần anh nói với Ngô Thường: “Anh rất băn khoăn, sao người ta cứ thích chuyện bao đồng thế nhỉ?”
“Vậy thi thoảng anh nói bừa là để làm gì?”
“Để xem phản ứng của họ, em không thấy buồn cười sao?” Lâm Tại Đường miêu tả cảnh tượng ấy: những kẻ hiếu kỳ muốn xem náo nhiệt, khi chứng kiến màn kịch còn kinh khủng hơn cả tưởng tượng. Ánh mắt họ đảo lia lịa, mặt mày khó đỡ, lại còn phải vắt óc nghĩ mấy câu an ủi xã giao, thật là buồn cười muốn phát điên lên.
Ngô Thường từng chứng kiến hai lần, cô nhịn cười đến mức đau cả bụng. Cô hoàn toàn thấu hiểu điểm này của Lâm Tại Đường, bởi trong công việc của anh, ngoài nhân viên và hai người bạn thân thiết mong Đèn Trang Trí Tinh Quang phát triển, đa phần đều là khán giả hiếu kỳ, thậm chí âm thầm mong công ty sụp đổ.
Lúc này, Lâm Tại Đường lại được dịp thưởng thức cảnh tượng yêu thích. Những người thân lớn tuổi im bặt, há hốc mồm, kẻ thì kinh ngạc, người thì bối rối, không ngừng liếc nhìn Lâm Hiển Tổ. Ông cụ nín thở một hồi, sau đó bỗng bật cười ha hả. Mọi người chợt hiểu ra đây chỉ là trò đùa, họ liền cười theo.
Nguyễn Xuân Quế chỉ trỏ Lâm Tại Đường hai cái, bảo anh bớt ngông cuồng, rồi đứng dậy vào bếp. Bà không có tình cảm gì với căn bếp, nhưng lại thích ngắm người khác nấu nướng. Cả đời bà thích nhất là xem Nguyễn Hương Ngọc vào bếp. Đó là một hình ảnh mang nét đẹp Á Đông đặc trưng: người phụ nữ miền Nam mảnh mai khéo léo với những nguyên liệu tinh tế, bếp lửa hồng, khói cay, chỉ lát sau đã bày ra từng mâm cơm thịnh soạn. Mỗi lần như vậy, Nguyễn Xuân Quế lại nghĩ: con người ta phải có tiền, có tiền thì mới tạo dựng được khung cảnh này, mới chẳng cần động tay mà vẫn thưởng thức cao lương mỹ vị.
Ngô Thường nấu ăn rất giống mẹ cô – Nguyễn Hương Ngọc.
Cả đời Nguyễn Hương Ngọc luôn mạnh mẽ, ai ngờ được sau khi phải đặt mấy cái đinh vào thắt lưng, bà vẫn gượng dậy, dùng bí quyết gia truyền biến quán mì Hương Ngọc thành thương hiệu của Hải Châu? Mới đó mà đã mấy năm rồi.
Nguyễn Xuân Quế không làm phiền Ngô Thường, chỉ lặng lẽ quan sát cô. Dạo này bà hay mơ về “Thôn Xa”, có những giấc mơ là ký ức xưa cũ, có những giấc lại hư ảo. Dù hư ảo nhưng vẫn sống động lạ thường. Đôi khi tỉnh dậy, bà như người mất hồn. Đi xem bói, thầy phán rằng có lẽ do khí âm tích tụ trong mùa đông, khuyên bà đi lễ Phật.
“Thường Thường, lát nữa nấu cho mẹ một tô mì nhé.” Nguyễn Xuân Quế đột ngột lên tiếng.
Ngô Thường giật mình quay lại. Bà đứng sau lưng từ bao giờ, cô chẳng hề hay biết. Sao bà cứ như ma trơi vậy? Ngô Thường thầm càu nhàu.
“Mì nhiều calo, đường huyết cao, bác sĩ không cấm mẹ ăn sao?” Ngô Thường hỏi. Nguyễn Xuân Quế trước giờ ăn uống kén chọn để giữ dáng, toàn salad, ức gà, bò bít tết, hải sản nhạt nhẽo. Mấy năm trước khám sức khỏe phát hiện tiểu đường tuýp 2. Vốn dĩ không ảnh hưởng mấy đến chế độ ăn, nhưng con người vốn thế: tự nguyện kiêng khem thì được, một khi bị ép buộc thì cơn thèm sẽ dần trỗi dậy. Giờ bà đang như vậy.
“Mẹ uống thuốc rồi.” Nguyễn Xuân Quế nói: “Trời lạnh, ăn tô mì nóng cho ấm bụng. Mẹ thế này, có giống mẹ con không?”
Ngô Thường khựng tay, đáp: “Mẹ con không chịu được đồ nguội.” Mấy người phụ bếp hỏi cô đã pha xong nước chấm chưa, cô bảo đợi chút. Đôi tay cô thoăn thoắt, những lọ gia vị đơn giản được cô điều chế nhanh chóng, bát nước chấm thơm lừng hiện ra.
“Cái này là công thức bí truyền của mẹ con hả?” Nguyễn Xuân Quế hỏi. “Mẹ con dạy con từng bước một sao?”
Ngô Thường quay lại nhìn bà, theo thói quen đáp lời: “Dạ, mẹ muốn con viết ra cho mẹ không?”
“Công thức gia truyền mà con chịu viết cho mẹ à?”
“Cùng là người nhà mà.” Ngô Thường nói.
Nguyễn Xuân Quế bĩu môi, người nhà, ai chẳng biết tâm tư của cô. Không có tiền, cô còn coi tôi là người nhà sao?
Xung quanh, mấy người phụ bếp đang bận rộn, khung cảnh này giống hệt quán mì Hương Ngọc, chỉ khác ở chỗ thiếu khói lửa. Bếp lạnh, lò lạnh, chẳng nóng nổi, món ăn làm ra luôn thiếu chút hương vị so với quán mì. Người khác không nhận ra, nhưng Ngô Thường thì biết.
Cô biết, lát nữa Nguyễn Xuân Quế lại sẽ đẩy cô ra ngoài, bắt cô đóng vai đầu bếp chính giới thiệu món ăn với họ hàng, y như một nhà hàng Michelin vậy. Ngô Thường chẳng hứng thú, cô sẽ mỉm cười giới thiệu từ đầu đến cuối, coi đó như một phần công việc.
Hôm nay Nguyễn Xuân Quế rất kỳ lạ, cứ đứng từ xa quan sát cô, chẳng màng đến tiệc tùng bên ngoài, chỉ chăm chú nhìn Ngô Thường.
Ngô Thường lau tay, lấy điện thoại nhắn cho Lâm Tại Đường: “Cứu em.”
“Đến ngay.”
Đó là sự ăn ý sau tám năm quen biết và năm năm hôn nhân của họ, chỉ cần một tiếng “cứu”, đối phương lập tức hiểu Nguyễn Xuân Quế sắp gây chuyện. Lâm Tại Đường bước vào bếp gọi bà: “Ba thiếu một, đang đợi mẹ kia!”
“Thời nay ai còn tụ tập đánh mạt chược nữa? Toàn chơi bridge thôi.” Nguyễn Xuân Quế nói: “Mẹ không đánh.”
“Thiếu mỗi mẹ, mẹ không chơi thì ai chơi? Con vào lại cố ý thua tiền à?” Lâm Tại Đường đặt tay lên vai bà đẩy ra ngoài, liếc mắt ra hiệu với Ngô Thường. Cô khoanh tay cảm ơn, rồi lại cúi đầu tiếp tục công việc.
Bị Lâm Tại Đường đẩy đi, Nguyễn Xuân Quế vẫn không ngừng lải nhải: “Lần trước mẹ bảo có con, rốt cuộc con nghĩ sao? Cưới nhau mấy năm rồi vẫn im hơi lặng tiếng thế à? Ông nội con giờ sức khỏe không tốt, tốt nhất nên nhanh lên. Không thì gia sản bị mấy đứa cháu khác chia hết, xem con tính sao!”
Nguyễn Xuân Quế thẳng thắn thừa nhận: bà đang nhắm đến tài sản riêng của Lâm Hiển Tổ. Bà vì nhà họ Lâm mà xông pha bao năm, cũng nên được chia nhiều hơn. Nhưng ông cụ đã nói rõ: trước tiên chia theo đầu người, phần còn lại tùy tình hình. Điều này thật đáng để suy ngẫm.
Nguyễn Xuân Quế giỏi đoán ý Lâm Hiển Tổ, cuối cùng kết luận: Lâm Tại Đường phải có con.
Vừa rồi bà còn nghĩ xem nên mở lời với Ngô Thường thế nào, rồi lại nghĩ, họ cưới bao năm, dù không có tình yêu thì cũng nên có tình thân. Chẳng cần phải ra giá nữa. Bà quen dùng tiền để thể hiện giá trị, cũng thường tự tìm lý do hợp lý: thị trường cung cầu mà, là vậy đó!
Thấy Lâm Tại Đường im thin thít, bà quay lại nói: “Muốn hay không thì cũng phải cho mẹ câu trả lời rõ ràng!”
Lâm Tại Đường lắc đầu: “Con không muốn, vừa rồi chẳng phải con đã nói rồi sao? Con bị vô sinh. Thật sự không được thì mẹ tự đẻ thêm một đứa đi.”
“Con cứ ba hoa đi!” Nguyễn Xuân Quế tức giận đến mức chỉ muốn đánh cho anh một trận.
Ngô Thường đoán không sai, Nguyễn Xuân Quế quả nhiên bắt cô giới thiệu món ăn. Hôm nay cô không muốn, chẳng thể cười nổi như mọi khi. Cô ngồi đó xua tay: “Toàn món mọi người hay ăn, thôi khỏi giới thiệu nhé.” Cô nói năng nhẹ nhàng, không lộ vẻ phản kháng, nhưng Nguyễn Xuân Quế nhận ra, bà liếc cô một cái rồi quay sang nói: “Ba, nâng ly nào!” Bà là người khuấy động không khí trong bữa tiệc gia đình. Khi Lâm Tại Đường ngày càng nổi bật, địa vị của bà cũng cao lên, trong nhà này, ngoài Lâm Hiển Tổ, bà chẳng coi ai ra gì.
Lâm Hiển Tổ từng khuyên riêng bà, bảo bà cư xử khéo léo hơn. Bà đáp: “Ba ơi, hồi trước con khéo léo cỡ nào? Ba tốt, con tốt, ai cũng tốt. Nhưng lúc chia gia sản thì sao? Chẳng để lại đường sống cho chúng con!”
Lâm Hiển Tổ chẳng làm gì được bà nên đành để mặc. Những buổi tiệc thế này, bà muốn nổi bật thì cứ nổi, ông cụ đã gần tám mươi rồi, chẳng muốn dính vào nữa. Ông nâng ly, rồi để mặc họ ăn uống.
Bàn tròn lớn cứ xoay, “hương vị Hải Châu” của Ngô Thường nhanh chóng nguội lạnh, mọi người cũng chẳng động đũa mấy, chỉ nói vài câu nhảm nhí. Ngô Thường xót thời gian và đồ ăn của mình, cô nháy mắt với Lâm Tại Đường, bảo anh ăn nhiều vào.
Điểm này của Ngô Thường vẫn không đổi: cô ghét nhất là lãng phí đồ ăn. Bao năm nay, mỗi lần tiệc gia đình kết thúc, cô đều phải càm ràm một trận: “Không thì làm ít đi, hoặc ăn nhiều lên, thế này là sao? Cả bàn cả bàn vứt đi! Nhà các anh bị gì vậy?” Mỗi lần cô như thế, Lâm Tại Đường chẳng dỗ nổi. Chỉ có ăn nhiều hơn.
Lúc này, anh cúi đầu ăn, vừa ăn vừa đứng dậy chia món cho mọi người. Chia món cũng có bí quyết: ai thích ăn gì, ăn bao nhiêu, anh đều nhớ rõ.
Rượu đủ, cơm no, mọi người hơi ngà ngà, Lâm Hiển Tổ có vẻ buồn ngủ, định lên lầu nghỉ. Lâm Tại Đường bất ngờ nói: “Thương hiệu thiết kế độc lập của con năm ngày nữa sẽ ra mắt. Lần này không tìm nhà đầu tư, Đèn Trang Trí Tinh Quang sẽ tự làm.”
Mặt mọi người khẽ biến sắc.
Ông hai Lâm lúc này lên tiếng: “Còn không bằng làm đèn công nghiệp, đèn thương mại. Thương hiệu thiết kế độc lập, miếng bánh nhỏ xíu ấy chia sao nổi. Nói đi nói lại, vốn khởi động phải hai chục triệu (*), đúng không? Mấy năm mới thu hồi vốn? Làm ăn không thể để cảm xúc chi phối!”
(*) 20 triệu tệ ~ 70 tỷ VND
Ông ta nói làm ăn không để cảm xúc chi phối, ý là nhắc đến Mạnh Nhược Tinh, cô gái suýt nữa vào nhà họ Lâm, sao lại có bản lĩnh lớn thế?
“Cảm xúc chi phối gì chứ?” Nguyễn Xuân Quế õng ẹo nói. “Nói cảm xúc chi phối, chú hai mới không để cảm xúc chi phối. Mấy hôm trước tôi…”
“Chủ yếu giờ không có dòng tiền.” Ông hai Lâm biết Nguyễn Xuân Quế chẳng kiêng dè gì. Mấy hôm trước ông ta mua cho “cục cưng” của mình một chiếc Cayenne, trùng hợp bị Nguyễn Xuân Quế bắt gặp. Giờ ông ta xuống giọng: “Nhưng nếu Tại Đường làm ăn, mời bọn tôi nhập cổ, bọn tôi cũng không thể khoanh tay nhìn. Để về kiểm tra sổ sách, một triệu chắc cũng có…”
Lâm Tại Đường nói: “Cảm ơn chú hai, coi như con vay, tính lãi ngân hàng cho chú.”
“Sao không vay thẳng ngân hàng?” Chú út ở nước ngoài lâu năm nói: “Đèn Trang Trí Tinh Quang vay ngân hàng chẳng dễ sao? Đừng nói hai chục triệu…”
“Vay ngân hàng là hạ sách, trước tiên con xem mình gom được bao nhiêu đã.”
“Tại Đường từ nhỏ đã nặng tình, nhưng lại muốn mỹ nhân hơn giang sơn…” Chú út cố ý nói nửa vời, rồi dừng lại, như thể quên mất Ngô Thường đang ở đó, nói được nửa câu mới nhớ ra.
Ngô Thường cười tươi tiếp lời: “Mỹ nhân? Mỹ nhân ở đâu cơ chứ?” Cô giả vờ hờn dỗi: “Sao còn có chuyện mỹ nhân nữa hả!”
“Chẳng phải là…”
“Cô gái nhà họ Mạnh hả?” Ngô Thường mềm mại cắt lời: “Nếu Tại Đường nhà ta mà lơ mơ thế này, giờ chắc tụi mình đang ở ngoài đường xin cơm rồi!” Cái cô Ngô Thường ngây thơ, rụt rè, chưa từng va chạm đời ấy đã biến mất từ lâu. Giờ đây, cô xử lý những dịp như thế này một cách thuần thục, gặp người nói tiếng người, gặp ma nói tiếng ma, dùng bốn lạng đẩy ngàn cân. Nguyên tắc duy nhất của cô là: bất kể lúc nào cũng đứng cùng chiến tuyến với Lâm Tại Đường. Như lời Nguyễn Xuân Quế từng nói: Đồng vợ đồng chồng tát bi*n đ*ng cũng cạn. Có vấn đề gì thì về nhà đóng cửa lại đánh nhau.
Nguyễn Xuân Quế rất hài lòng với phản ứng của cô, bèn nói: “Hai chục triệu, số không lớn không nhỏ, chúng ta cố gắng gom góp cũng ra được. Không thì bán nhà bán đất, mẹ gom được bảy tám triệu…”
“Con cũng có chút đỉnh, góp được phần nào hay phần nấy.” Ngô Thường nói. “Con tin Tại Đường, con xem qua vài bản thiết kế rồi, chưa từng thấy cái đèn nào đẹp như vậy.”
Lúc này, Lâm Hiển Tổ cuối cùng cũng lên tiếng: “Cái khoản tiền này ông phải kiếm được, Tại Đường phải để lại cho ông phần nào. Ông góp năm trăm.” Nói xong, ông cụ rời đi.
Ông đã lên tiếng, người khác cũng chẳng thể thoái thác. Thị phần đèn gia dụng của Đèn Trang Trí Tinh Quang đang dần tăng, mấy năm trước khi phân chia cổ phần, dây chuyền sản xuất cũng phải dựa vào đơn hàng của Lâm Tại Đường, nên mọi người miễn cưỡng góp một ít. Họ bảo cứ tính cổ phần theo tỉ lệ.
Lâm Tại Đường đạt được mục đích, lái xe chở Ngô Thường về. Trên xe, hai người chẳng nói gì, im lặng cho đến khi về nhà. Đóng cửa lại, chỉ còn hai người, Lâm Tại Đường hỏi cô: “Em góp bao nhiêu? Mấy năm nay em cũng có kha khá tiền, định đưa anh bao nhiêu?”
“Em không có tiền.” Ngô Thường nói. “Nhà họ Lâm các anh gia sản bạc tỷ, ai cũng rút ra ba năm triệu chẳng chớp mắt. Chú hai của anh, nuôi bé ba, bé tư, bé năm, mới đây còn cặp với một cô sinh viên, tặng người ta chiếc Cayenne, còn định mua nhà cho cô ta. Lúc ông ta phá sản, liệu mấy ‘cục cưng’ của ông ta có cho ông ta miếng cơm không?”
“Chú là chú, anh là anh. Ý em là anh cũng nuôi bồ, giờ anh có thể đi đòi tiền từ ‘cục cưng’ của anh, đúng không?” Lâm Tại Đường bị Ngô Thường chọc cho bật cười. Anh biết cô yêu tiền, từ hơn mười năm trước khi gặp cô lần đầu, anh đã biết cô yêu tiền. Cô yêu tiền một cách rõ ràng, cất giấu từng đồng từng cắc cẩn thận, chẳng ai động vào được.
Ngô Thường thậm chí còn đặt vòng tránh thai, phòng anh đụng vào tiền của cô cũng là điều dễ hiểu.
“Anh có nuôi hay không em không biết, em có gắn máy định vị lên người anh đâu.” Ngô Thường nói. “Nhưng tiền của em có chỗ dùng riêng, không thể đưa anh khởi nghiệp lần hai.” Nói xong, cô lại cảm thấy như vừa bỏ lỡ cơ hội đầu tư, bèn tựa vào đầu giường suy nghĩ hồi lâu, mơ hồ nghĩ ra một ý hay.
Lâm Tại Đường tắm rửa xong rồi leo lên giường. Ngô Thường bất ngờ nói với anh: “Chúc mừng năm mới.”
“Cái gì?”
“Hôm nay chẳng phải ngày cuối năm 2018 sao?” Ngô Thường nói. “Em chúc anh năm mới vui vẻ!”
Lâm Tại Đường đeo lại kính, nhìn chằm chằm cô. Anh biết, Ngô Thường lại đang tính kế tiền của anh. Điểm này, cô không che giấu, anh cũng chẳng phản cảm. Thế nên cứ lặp đi lặp lại, cả hai đều vui vẻ.
“Có gì nói thẳng đi.” Lâm Tại Đường nói. “Cả ngày ở ngoài đối phó với đám người nói một đằng làm một nẻo, về nhà còn phải nhìn em giả vờ giả vịt nữa.”
“Vậy em nói thẳng, giờ em có chút tiền, chưa tới hai triệu, đây là số tiền mấy năm nay thu vào trừ đi chi tiêu còn lại.” Ngô Thường nghiêm túc nói. “Đây là tiền giữ mạng của em, em không thể đưa thẳng cho anh.”
“Tiếp đi.” Lâm Tại Đường khoanh tay, muốn xem Ngô Thường còn nghĩ ra cách gì nữa.
“Em nghĩ thế này, anh thấy có được không?” Ngô Thường nói. “Em gom đủ hai triệu đưa anh, căn biệt thự nhỏ anh mua năm 2012 thì sang tên cho em, tính là anh tặng em.”
“Căn đó mua ba triệu, giờ hơn bốn triệu rồi.” Lâm Tại Đường nói.
“Có giá mà chẳng có người mua thôi.” Ngô Thường đáp. “Nếu anh thấy thiệt, em gom hai triệu rưỡi cho anh. Em không chiếm lợi của anh, nếu không hồi cưới nhau em đã chẳng ký cái thỏa thuận tài sản đó, đúng không?”
Lâm Tại Đường tháo kính, sau đó tắt đèn.
Anh nghĩ, con người ấy à, không thể nhìn dưới ánh đèn, vì có câu ‘dưới đèn thì tối’ là có lý cả. Dưới ánh đèn, anh chẳng nhìn rõ được Ngô Thường, nhưng khi tắt đèn đi, cảm giác lại chân thực hơn. Lúc này đây, ít nhất nhịp tim và hơi ấm của Ngô Thường là thật.
Ngô Thường cũng không nói thêm gì, cô nằm thẳng uống, kéo chăn kín mít rồi nói: “Anh nghĩ kỹ đi, anh đem căn đó đi thế chấp ngân hàng thì có thể vay được bao nhiêu?”
“Lúc này anh với em đã không còn là người một nhà nữa rồi.”
“Anh em ruột còn tính toán sòng phẳng.” Ngô Thường nói. “Hồi trước nhà đầu tư bắt em ký tuyên bố tài sản sau khi Bờ Biển Ánh Sao lên sàn, em có đặt điều kiện hay đòi tiền anh không?”
“Nói thật, Lâm Tại Đường, em phân biệt được việc nào nặng việc nào nhẹ. Em cũng biết làm sao để bảo vệ lợi ích của anh và em. Anh phải tin em, trên đời này, em là người không muốn thấy anh thất bại nhất.”
Lâm Tại Đường ừ một tiếng: “Vì hai ta là cộng đồng lợi ích. Anh thất bại, em khó mà tìm được công việc lương cao như thế nữa, đúng không?”
“Đúng!” Ngô Thường khẳng định, bàn tay từ trong bóng tối vươn ra, chạm vào mặt anh.
“Vậy Ngô Thường, em không biết sao? Nếu em cùng anh sinh con, em sẽ có nhiều hơn. Quan hệ vợ chồng thì mong manh, nhưng quan hệ cha con thì bền vững. Em không muốn có nhiều hơn sao?”
“Cho đến khi em hoàn toàn đánh mất chính mình?” Ngô Thường nói. “Không, Lâm Tại Đường, em không muốn. Nếu anh thật sự đưa chuyện nối dõi tông đường vào kế hoạch đời mình, cần một đứa con để thừa hưởng gen tốt và gia sản lớn của anh thì anh đổi vợ đi. Được không?”
Câu “Được không” của cô nhẹ bẫng, nhưng như một nhát rìu bổ vào lòng Lâm Tại Đường.
“Vậy em nghĩ anh rời xa em rồi sẽ không tìm được người vợ hợp ý nữa, đúng không?”
“Không, ngược lại, em nghĩ anh rất có giá, chẳng biết bao nhiêu người đang nhòm ngó vị trí của em đâu!” Ngô Thường nói.
Cả hai không nói thêm nữa.
Ngày cuối cùng của năm, giây cuối cùng, trôi qua trong sự tĩnh lặng như chết.
Buổi sáng đầu tiên của năm 2019, Ngô Thường bị Lâm Tại Đường đánh thức. Đầu anh chui vào chăn, từ từ trượt xuống.
Ngô Thường nín thở, không động đậy, cô cảm nhận đôi chân bị tách ra.
q**n l*t từ từ bị kéo xuống, một cảm giác ẩm ướt mềm mại bao phủ lấy cô.
Mỗi ngày đầu năm, Lâm Tại Đường dường như rất nhiệt tình. Anh thích tạo ra chút lãng mạn vào ngày này. Ngô Thường từng nghe bạn thân ngốc nghếch của anh nhắc qua: chuyện này có từ lâu rồi.
Người bạn đó không có ý xấu, chỉ vô tình nhắc khi trò chuyện rằng Lâm Tại Đường thích ngắm tia nắng đầu tiên của mỗi năm. Ngô Thường biết, anh đương nhiên chẳng tự đi ngắm, bên anh luôn có ánh sao của riêng mình.
Tia nắng đầu năm của anh từ thế giới rộng lớn thu lại trên giường, có lẽ là cách anh giản lược cuộc sống. Cô chưa từng đi du lịch với Lâm Tại Đường, không biết cảm giác ấy ra sao. Cô tự đi chơi hoặc đi với Tống Cảnh, cũng tìm được nhiều niềm vui.
Thật ra cô khá thích thú.
Hơi thở của Lâm Tại Đường rất nóng, chóp mũi cao cọ vào chỗ nhạy cảm của cô. Lúc này, họ chẳng cần trao đổi, cô biết Lâm Tại Đường nhất định sẽ làm tốt.
Trong chăn, lúc cao lúc thấp, nhưng chẳng ai hôn ai. Có lúc Ngô Thường nâng mặt Lâm Tại Đường muốn hôn, anh nghiêng mặt tránh đi. Cô liền đẩy mạnh anh, bảo anh cút ra ngoài.
Cô càng đẩy, anh càng điên cuồng, cuối cùng anh ghì chặt hai tay cô lên đầu, môi kề sát cổ cô hỏi: “Sao thế? Em tìm được sở thích mới rồi à?” Sau khi nói xong, anh cắn mạnh một cái.
Đau đớn xen lẫn kh*** c*m khiến Ngô Thường hét lên, gần như ngạt thở.
Sau đó, Lâm Tại Đường nói: “Em muốn căn biệt thự đó, anh đồng ý, nhưng em cũng phải đồng ý với anh một điều kiện.”
“Lâm Tại Đường, em hận anh.” Ngô Thường nghiến răng nói. “Anh thật đê tiện. Các người lúc nào cũng dùng đủ mọi cách để ép buộc em.”
“Nếu em không có điểm yếu, người khác ép buộc em kiểu gì được?” Lâm Tại Đường nhanh chóng nhảy xuống giường: “Đừng tự cho mình cao thượng thế, Ngô Thường. Thật đấy. Em không phải kẻ yếu đuối, cũng chẳng phải người đáng thương. Đừng giả vờ nữa.”
Ngô Thường ôm lấy vai mà nhìn anh, cô biết sớm muộn gì mình cũng sẽ giáng cho Lâm Tại Đường một đòn chí mạng.
Sớm muộn gì cũng vậy.
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc