Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 20
Quyển 2
Trăng đình xuân, soi cánh hoa tàn
Chương 20: Hoa rơi, lại rơi
*
Một đóa rơi,
Lại một đóa nữa.
Bình minh đến xem,
Hoa đã tàn.
— Tháng 12 năm 2018, Ngô Thường – “Tâm sự vô trật tự”
*
Sáng sớm, Lâm Tại Đường ở phòng bên cạnh gọi điện thoại. Ngô Thường nghe anh nói:
“Thương hiệu thiết kế độc lập sẽ giúp Đèn Trang Trí Tinh Quang phân loại đối tượng khách hàng. Đơn giản vậy thôi.”
“Anh hỏi tôi làm vậy có tầm nhìn xa gì không? Tôi chẳng có tầm nhìn xa. Thị trường là canh bạc, chúng ta chẳng ai biết ngày mai sẽ ra sao.”
Ngô Thường đi ngang qua cửa, anh vẫy tay với cô. Cô chậm rãi bước tới. Lâm Tại Đường vòng một tay ôm eo cô, vùi đầu vào ngực cô. Đầu bên kia điện thoại có vẻ đang rất căng thẳng, Ngô Thường luồn tay vào tóc anh, nhẹ nhàng xoa.
“Gặp rồi nói tiếp.” Lâm Tại Đường nói. “Tôi không muốn cãi nhau với anh. Tôi tưởng ít nhất anh sẽ bình tĩnh hơn tôi, vì mấy năm nay Đèn Trang Trí Tinh Quang đã kiếm cho các anh kha khá tiền. Tin vào quyết định của tôi khó đến vậy sao?”
“Rút vốn à?” Lâm Tại Đường nói. “Được, tôi tôn trọng.”
Anh cúp máy, sau đó ôm chặt Ngô Thường.
Cảnh này Ngô Thường quen lắm. Tám năm qua, mỗi lần Đèn Trang Trí Tinh Quang đổi mới đều như vậy. Lâm Tại Đường không phải lúc nào cũng hào nhoáng, tự tại, ung dung như người ngoài thấy. Những giằng xé của anh đều ở nơi chẳng ai nhìn thấy.
“Hôm nay em phải ra ngoài, đi với Tống Cảnh xem mắt.” Ngô Thường nói. “Anh ra ngoài không?”
“Lát nữa anh đi.”
“Vậy em đi trước nha.” Ngô Thường nâng mặt Lâm Tại Đường, sau đó cúi xuống hôn bừa vài cái. “Tạm biệt anh.”
“Tạm biệt em.” Lâm Tại Đường vỗ nhẹ mông cô.
Trước khi ra khỏi nhà, Ngô Thường dọn sạch hoa rụng trong sân rồi đem mấy chậu hoa mới trồng vào trong, sau đó cô kiểm tra tủ lạnh, thấy đầy đủ mọi thứ. Lâm Tại Đường thấy cô làm vậy thì hỏi:
“Em định bỏ nhà đi bụi hả? Có cần mỗi lần ra ngoài phải kiểm tra hết mọi thứ thế không?”
Lâm Tại Đường không hiểu sao Ngô Thường có thói quen này. Mỗi lần ra ngoài, cô luôn kiểm tra hết mọi thứ trong nhà, như thể cô đi rồi sẽ không quay lại.
“Ra ngoài thì chơi cho vui đi.” Lâm Tại Đường dặn. Anh định thắt cà vạt, Ngô Thường tiến tới gạt tay anh ra rồi giúp anh thắt. Anh tự nhiên nắm tay nắm cửa tủ và cúi nhìn cô. Đôi khi Lâm Tại Đường thấy Ngô Thường vẫn như ngày trước, ấm áp rực rỡ, nhưng đôi lúc cô lại lạnh lùng xa cách.
“Tối mấy giờ về?” Anh hỏi.
Ngô Thường vừa thắt cà vạt vừa nói: “Trước mười giờ chắc chắn về. Tống Cảnh gần đây tâm trạng không tốt, đòi uống rượu với em. Uống rượu thì đâu về sớm được.”
“Anh đi đón em.”
“Thôi, không cần.” Ngô Thường vội nói. “Anh bận lắm, không cần đón em đâu. Em gọi xe về là được.”
“Để rồi tính sau.” Lâm Tại Đường nói. Anh bước tới một bước, kẹp Ngô Thường giữa anh và cửa tủ. Chẳng có ý gì khác, anh chỉ muốn hôn cô. Anh giữ đầu cô rồi hôn lên.
Ngô Thường không muốn hôn, cô đẩy anh bằng hai tay, gượng cười: “Muộn rồi.”
Lâm Tại Đường chẳng nghe, anh cứ muốn hôn cô.
Cuối cùng môi anh chạm được môi cô, mềm mại, ấm áp, nhưng lại bất động. Mắt anh vẫn mở, thấy đôi mày cô đầy u sầu. Anh biết cô vẫn đang buồn, dĩ nhiên cô sẽ buồn, anh cũng thế. Ngay cả chú chó vàng nhà cô cũng buồn, huống chi là con người?
Ngô Thường nhận ra nỗi buồn thoáng qua trong mắt anh, cô chủ động mở môi. Nụ hôn này kéo dài, sáng sớm Lâm Tại Đường vẫn còn thoảng mùi nước cạo râu, Ngô Thường thích ngửi.
Cô nâng mặt anh, chủ động dâng mình, anh đón lấy. Tay vòng qua vai cô, kéo cô vào lòng. Mỗi khi gặp chuyện phiền, Lâm Tại Đường lại càng thích gần gũi Ngô Thường.
Nụ hôn mãnh liệt sáng nay không khó hiểu. Anh sắp phải đấu đá với người khác, đây như đạn dược mở màn của anh.
Sau đó, Lâm Tại Đường hỏi: “Ngô Thường, em tin anh không?”
“Em tin anh.” Ngô Thường đáp.
“Em biết tại sao em tin anh không?”
“Sao vậy?”
“Vì em chẳng quan tâm.” Lâm Tại Đường cười. “Em chẳng để tâm gì cả, thứ em quan tâm chỉ có hai thứ.”
Lâm Tại Đường không ngốc. Một người phụ nữ không ghen, không làm ầm, mặc kệ ngoài kia người ta xì xào bàn tán, cô cũng chẳng hỏi lấy một lời.
Ngô Thường nói: “Anh đừng hiểu lầm em. Em chỉ đơn giản là tin anh thôi.”
Sau khi ra khỏi nhà, cô ngoảnh lại nhìn cây cối trong sân, nửa tàn nửa nở, trong cái đông khắc nghiệt của Hải Châu mà giữ được sự sống đã là rất nỗ lực.
Khi cô đến, Tống Cảnh đã đợi sẵn. Tống Cảnh buộc tóc thành búi cao ngất, đeo đôi khuyên tai kim loại to đùng, đổi kính thành khung màu sặc sỡ, miệng nhai trầu, ra dáng chị đại. Thấy Ngô Thường, cô ấy hỏi: “Thấy bộ đồ hôm nay của mình thế nào?”
“Ba mẹ cậu mà thấy chắc sẽ đánh chết cậu.” Ngô Thường nói. “Cậu sao thế, sao lại đi xem mắt nữa?”
“Ba mẹ mình bảo Hải Châu này không chứa nổi gái ế. Mỗi lần về làng là bị người ta chỉ trỏ. Họ bảo dù có cưới rồi ly hôn cũng hơn là không cưới…” Tống Cảnh bắt chước giọng ba mình, sống động đến mức Ngô Thường hình dung được cái bụng phệ của ông kẹp cái thắt lưng Hermès, vừa hài hước vừa uy nghiêm.
“Thế là cậu phản kháng kiểu này hả?” Ngô Thường kéo tóc cô ấy. Điện thoại reo, cô tiện tay nghe. Người gọi hỏi: “Cho tôi hỏi có phải Tổng giám đốc Ngô của quán mì Hương Ngọc không ạ?”
“Không phải.” Ngô Thường cúp máy.
“Sao thế? Lại định mở chuỗi quán mì Hương Ngọc à?” Tống Cảnh nói. “Chuyện tốt mà.”
“Mấy người này chẳng phải thật lòng muốn làm tốt quán mì. Nếu mình làm hỏng bảng hiệu, mình sẽ có lỗi với mọi người.” Ngô Thường nhìn phía trước, cô huých Tống Cảnh. “Kia hả?”
Tống Cảnh đẩy kính: “Đúng rồi.”
Người đến rõ là “Lão Tống đệ nhị”: Đầu hói, hơi mũm mĩm, bụng phệ cũng kẹp thắt lưng Hermès, mặc bộ vest đắt tiền.
Cô ấy thì thào: “Tới rồi, tới rồi, anh ta tới rồi.”
Người đàn ông thấy Tống Cảnh thì có vẻ nhiệt tình, lúc thì khoe khoang gia thế một cách kín đáo, lúc lại liếc Ngô Thường, cảm giác như gặp ở đâu rồi, cuối cùng không nhịn được hỏi:
“Cô này là…” Anh ta gõ đầu. “Tôi nhớ ra rồi, tôi từng dự đám cưới của cô… Cô là vợ của Tổng giám đốc Lâm của Tinh Quang Đèn Trang Trí phải không?”
Nói rồi, anh ta như nhớ ra gì đó, nét mặt bỗng trở nên kỳ lạ.
Đám cưới mà Ngô Thường đã quên bỗng được nhắc lại. Nhưng cô chỉ nhớ hôm đó thời tiết Hải Châu xấu, chiếc váy cưới hở vai mỏng manh, cô lạnh cóng. Còn đám cưới hoành tráng ra sao, cô chẳng còn ấn tượng gì sâu sắc.
Tống Cảnh thấy thế, lên tiếng: “Nếu anh từng tham dự đám cưới đó, sao không nhớ tôi? Tôi là phù dâu lấn át cả đám đó nha!” Tống Cảnh chỉ vào đầu anh ta. “Nghĩ lại đi!”
Cô nháy mắt, nhai trầu ra hoa, cặp mắt cận suýt dí sát mặt anh ta để anh ta nhớ lại.
Người đàn ông thật sự không nhớ, anh ta nhún vai bỏ cuộc.
Tống Cảnh lắc đầu: “Không được, không được, chúng ta không có duyên!”
Cô kiếm cớ đuổi khéo anh ta. Người đàn ông vẫn lịch sự, nói với Tống Cảnh lần sau gặp lại, cô đáp: “Ừ, lần sau gặp.”
Sau khi chia tay, Tống Cảnh hỏi Ngô Thường: “Cậu có ngửi thấy không?”
“Cái gì?”
“Mùi dầu bóng tóc của anh ta.” Tống Cảnh che miệng. “Lâm Tại Đường có ngày cũng thành thế không? Lúc đó xem cậu còn hôn nổi không!”
Ngô Thường nhếch môi, coi như mỉm cười.
“Có vài chuyện người khác không nói với cậu nhưng mình phải nói.” Tống Cảnh như hạ quyết tâm. “Lâm Tại Đường đang bị đồn ầm lên. Giờ anh ấy nổi lắm, bao nhiêu phụ nữ để ý, nhưng anh ấy kiêu ngạo lắm, mấy người chủ động dính vào chắc chắn anh ấy không thích. Vấn đề là giờ người ta đồn với Mạnh Nhược Tinh…”
“Mạnh Nhược Tinh thì sao?” Ngô Thường nói. “Cậu cũng bảo Lâm Tại Đường kiêu ngạo thanh cao, hồi đó anh ấy với Mạnh Nhược Tinh chia tay căng thẳng cỡ nào, anh ấy sẽ không quay lại đâu.”
“Thế sao anh ấy để thương hiệu thiết kế cho Mạnh Nhược Tinh làm?” Tống Cảnh hỏi. “Chuyện này đồn ầm lên rồi.”
“Vì Mạnh Nhược Tinh đúng là có tài.” Ngô Thường nói. “Mình chẳng quan tâm chuyện này.”
“Cậu đừng có khờ.”
“Mình không khờ.”
Ngô Thường khoác vai Tống Cảnh: “Cậu đừng có nhắc đến Mạnh Nhược Tinh là nổi giận. Dù Mạnh Nhược Tinh có đi ngang mặt mình hay đến nhà Nguyễn Xuân Quế ăn cơm thì mình cũng chẳng giận. Bao năm nay mình hiểu ra rồi: thương nhân là thương nhân, người lái buôn trọng lợi coi thường li biệt, tháng trước đến Phù Lương mua trà…”
Ngô Thường làm bộ thê lương, còn ngân nga như hát tuồng.
Tống Cảnh cũng cười hì hì, cô ấy tháo búi tóc, bỏ đôi khuyên tai phiền phức, sau đó đeo lại kính đen, trở về làm cô nàng ngốc nghếch. Cả hai quyết định đến quán cà phê của chị Hứa uống một ly.
Quán cà phê của chị Hứa bao năm chưa đóng cửa, kể cũng lạ. Chị ba ngày đi làm, hai ngày nghỉ chơi, kiếm đủ tiền là đi du lịch. Dù gần năm mươi nhưng chị còn “quậy” hơn cả đám trẻ đôi mươi.
Hai người đẩy cửa bước vào, chiếc chuông gió cũ kỹ vẫn leng keng trong trẻo, vang lên lời chào “Chào mừng quý khách”. Hai chàng trai trẻ bận rộn pha cà phê, chị Hứa đang trò chuyện với ai đó. Trong quán cà phê, toàn là những người bàn chuyện làm ăn. Kinh tế ven biển phát triển thêm mười năm, giờ người ta trong quán chẳng nói chuyện đời sống nữa, mà bàn về “ra khơi”.
Làm ăn phải ra khơi, nhất là những món hàng nhỏ bé kỳ lạ, qua Amazon ra khơi, qua tập đoàn thu mua ra khơi. Hải Châu mỗi ngày lại sinh ra hàng trăm, hàng ngàn doanh nghiệp nhỏ, sản phẩm thì muôn hình vạn trạng, chỉ cần bạn không nghĩ ra, chứ chẳng có gì người Hải Châu không làm được.
Chị Hứa thấy hai cô thì bĩu môi, khẽ nói: “Ra khơi.”
Cả hai nhìn nhau, bật cười hiểu ý.
Lâu rồi không gặp, dĩ nhiên phải ăn một bữa. Chị Hứa dẫn theo một anh chàng pha cà phê, tên Tiểu Lãng. “Thầy Tiểu Lãng” đứng đó, toát lên khí chất như sóng biển ngập nắng. Phải nói sao nhỉ, anh ta khiến Ngô Thường nhớ đến bờ biển Thiên Khê rộn rã tiếng cười thời thơ ấu.
Tiểu Lãng thích kiểu phụ nữ chín chắn như Ngô Thường, vừa có nét quyến rũ lại pha chút ngây thơ, đặc biệt hấp dẫn anh ta. Trong bữa ăn, anh ta ngồi cạnh cô, ra sức bắt chuyện: “Tôi nghe danh cô lâu rồi”, “Bánh mì trong quán giờ vẫn dùng công thức của cô”, “Nghe nói quán kia là của cô”, “Cô giỏi thật đấy…”
Bao năm nay, Ngô Thường cũng đã lăn lộn nhiều, những lời tâng bốc thế này cô miễn nhiễm từ lâu. Nhưng vì Tiểu Lãng đẹp trai thật, cô cũng vui lòng nói chuyện với anh ta vài câu. Lúc uống rượu, cô nhìn hàng mi dài chớp chớp và cơ ngực thoáng lộ ra của anh ta, cô nghĩ bụng, một chàng trai thế này làm màu trước mặt cô cũng được, coi như món nhắm rượu.
Khi cô ra ngoài giao thiệp, Lâm Tại Đường chẳng bao giờ gọi điện. Đó như một sự ăn ý ngầm giữa hai người, chỉ cần trời không sập thì anh tuyệt đối không “kiểm tra”. Người khác vì thế mà ghen tị với Lâm Tại Đường, họ nói: “Vẫn là Tổng giám đốc Lâm giỏi, ăn uống bên ngoài mà ở nhà chẳng có động tĩnh gì, không như tụi này, điện thoại gọi liên miên, còn phải gửi video báo cáo.”
“Chúng tôi tin tưởng lẫn nhau.” Lâm Tại Đường luôn đáp vậy.
Ngô Thường cũng thế. Cô úp điện thoại xuống bàn, mọi tin nhắn đều để chế độ không làm phiền, trừ người thân. Người thân dĩ nhiên không tính Lâm Tại Đường hay Nguyễn Xuân Quế. Tiểu Lãng đã nói đến món ăn ở quán mì Hương Ngọc, bảo anh ta thích nhất là mì chay, còn hỏi Ngô Thường tại sao mì chay ở đó lại khác biệt so với nơi khác.
Chị Hứa thì thầm với Ngô Thường: “Trai trẻ thì tốt đủ thứ, chỉ có cái tội nói nhiều, cứ nôn nóng muốn kéo gần quan hệ hay chứng tỏ bản thân.”
Ngô Thường tựa đầu lên vai chị Hứa:“Em hơi say rồi.”
“Vậy đừng uống nữa.” Chị Hứa lấy ly rượu của cô, chị kể chuyện đi du lịch, giọng như ru ngủ. Ngô Thường nhắm mắt lại.
Điện thoại sáng lên, Tống Cảnh cầm xem, nói: “Lâm Tại Đường gọi.”
“Để đó đi, không nghe.” Ngô Thường nói. Lâm Tại Đường chẳng có chuyện gì lớn, mà có chuyện lớn cũng chẳng đến lượt cô xử lý. Đã có gia đình quyền lực của anh ra trận thay anh.
Hôm nay Lâm Tại Đường không thuận lợi. Chẳng ai ủng hộ anh mở thương hiệu thiết kế mới. Họ bảo nó không đủ tiềm năng thị trường. Lâm Tại Đường cố giải thích: thẩm mỹ thị trường đang đa dạng hóa, thương hiệu thiết kế rồi sẽ được công chúng chấp nhận. Nhưng chẳng ai muốn mạo hiểm.
Họ đồng thanh: “Nếu không có Mạnh Nhược Tinh, anh có chịu mạo hiểm không?”
“Cái này liên quan gì đến Mạnh Nhược Tinh?” Lâm Tại Đường phản bác. “Đây là dự án tôi tự mình điều hành.”
Đối phương ra vẻ đã hiểu, thậm chí khuyên anh: “Tổng giám đốc Lâm à, hoa thơm dần khiến người ta mê mẩn đấy.”
Lâm Tại Đường về nhà, lại là cảnh bếp lạnh tanh, chẳng chút hơi người. Gần đây Ngô Thường chẳng thích ở nhà, hoặc đi quán mì, hoặc lang thang ngoài kia. Như thể ngôi nhà này có gì đó đè nén, khiến cô ngày nào cũng muốn tránh xa.
Giờ đã gần nửa đêm, Lâm Tại Đường hiếm hoi gọi cho Ngô Thường, nhưng cô không nghe. Một lúc sau anh gọi lại, người bắt máy là Tống Cảnh. Cô ấy nói Ngô Thường uống hơi nhiều, đang trò chuyện với người khác.
Lâm Tại Đường nghe đầu bên kia có giọng đàn ông: “Thường Thường, lần sau tôi còn muốn ăn cơm với cô.”
Cảnh này Lâm Tại Đường quá đỗi quen thuộc.
Bao năm qua, trong những cuộc gọi với Nguyễn Xuân Quế, anh cũng thường nghe những lời tương tự. Nguyễn Xuân Quế phong lưu đáo để, khéo léo mềm mỏng, từ đàn ông bảy mươi đến trai trẻ hai mươi, chẳng có người đàn ông nào bà không xử lý được, chỉ cần bà muốn. Nghĩ đến những chuyện của Nguyễn Xuân Quế, Lâm Tại Đường bỗng tức giận với hành động của Ngô Thường.
“Gọi Ngô Thường nghe máy.” Lâm Tại Đường nghiêm giọng.
Tống Cảnh rụt cổ, đưa điện thoại cho Ngô Thường, ra dấu môi: Giết-người-rồi.
Bây giờ Tống Cảnh sợ Lâm Tại Đường lắm. Qua thời gian chung đụng, từ đàn anh đẹp trai nhất, anh đã thành sát thủ đáng sợ nhất. Tống Cảnh đặc biệt sợ ánh mắt của Lâm Tại Đường. Khi bàn chuyện làm ăn thì anh còn ổn, nhưng lúc một mình, ánh mắt anh như bờ biển đóng băng, mặt biển động một cái, những tảng băng lớn bị đẩy vào bờ, vỡ tan tành. Lâm Tại Đường có ánh mắt như thế.
“Sợ gì chứ?” Ngô Thường chỉ vào cô. “Đồ vô dụng.”
Cô cầm điện thoại, giọng nũng nịu: “Anh Lâm, có gì không?”
“Mấy giờ em về? Hay anh đến đón.” Lâm Tại Đường kìm nén cơn giận. “Ngô Thường, lúc này em đừng gây chuyện, được không?”
Dù tứ chi mỏi nhừ, nhưng Ngô Thường vẫn tỉnh táo: “Chỉ cần anh không gây chuyện, em sẽ không gây chuyện đâu! Bao năm nay, em có gây chuyện gì đâu!”
“Giờ em đang gây chuyện đấy.”
“Gây chuyện gì chứ?” Ngô Thường mỉm cười mềm mại. “Em ăn cơm với bạn thì có gì sai? Anh định nhốt em lại hả? Mẹ anh giờ có đang xúi anh nhốt em lại không?”
“Đừng có hồ đồ!” Lâm Tại Đường cúp máy. Đây là cơn giận lớn nhất trong giới hạn của anh, chỉ mắng một câu hồ đồ rồi cúp điện thoại.
Anh vào phòng thay đồ tìm quần áo cho ngày mai, chẳng thấy đâu. Dì giúp việc luôn sắp xếp quần áo theo ý mình, chắc lại để trong phòng thay đồ của Ngô Thường. Hôm nay dì và Ngô Thường đều không ở nhà, anh phải tự tìm.
Anh bước vào phòng, bật đèn lên. Quả nhiên, dì giúp việc đã dành riêng một góc để treo vest cho anh. Khi đến lấy đồ, anh chợt thấy dưới tủ quần áo của Ngô Thường có một túi hồ sơ mang logo Bệnh viện Hải Châu. Nghĩ rằng cô giấu mình chuyện bệnh tật gì đó, anh mở ra xem.
Bên trong là các báo cáo khám sức khỏe định kỳ của Ngô Thường qua các năm. Anh lướt qua, có vài nốt nhỏ, tăng sinh nhưng đều không đáng lo. Lật tiếp, anh thấy một tờ phiếu bệnh án. Lâm Tại Đường rút ra, trên đó ghi vỏn vẹn mấy chữ nhỏ: “Phiếu phẫu thuật đặt vòng tránh thai”.
Lâm Tại Đường thoáng chốc không phản ứng kịp. Anh nhìn tờ giấy hồi lâu, một cảm giác lạnh lẽo chậm rãi lan từ bàn chân lên. Ngày trên tờ giấy là 14 tháng 4 năm 2015.
Đúng vào khoảng thời gian đó năm ấy, anh đã ra nước ngoài học tập và tham quan trong vòng một tháng. Anh lấy điện thoại kiểm tra lại lịch sử bay: 13 tháng 4 năm 2015, anh bay đến Paris, Pháp.
14 tháng 4 năm 2015, Ngô Thường đi đặt vòng tránh thai.
Đây là một kế hoạch được cô tính toán kỹ lưỡng từ lâu. Cô chọn đúng thời điểm, bí mật sắp xếp tất cả, kể cả các xét nghiệm trước phẫu thuật.
Trớ trêu thay, anh vẫn nhớ rõ ngày trở về đó. Gần ba mươi ngày không gặp, anh sốt sắng, cô cũng chẳng chút từ chối. Thậm chí cô không đòi hỏi chuyện dạo đầu, chỉ liên tục giục giã: “Nhanh lên, Lâm Tại Đường, nhanh lên.”
Cô vội vã đến mức kỳ lạ, giọng điệu mang một sự phấn khích khó hiểu, ép vào tay anh bao cao su rồi tiếp tục giục giã: “Nhanh lên, Lâm Tại Đường, em nhớ anh, em nhớ anh quá.”
Lâm Tại Đường tin đó là thật. Anh cảm thấy từ ngày hôm đó, giữa họ dường như có gì đó khác đi. Anh tưởng đó là bước tiến trong mối quan hệ.
Nếu cô đặt vòng tránh thai để tránh mang bầu, vậy tại sao cô vẫn yêu cầu anh dùng biện pháp? Lâm Tại Đường hiểu ra. Vì an toàn. Cô sợ lây bệnh.
Cô chưa từng một ngày tin tưởng anh. Cô cần đến hai lớp bảo vệ chỉ để xoa dịu nỗi bất an trong lòng. Cô xem anh như một gã đểu, một kẻ có thể mang theo mầm bệnh.
Cô thấy anh bẩn.
Cô cũng không muốn có con với anh.
Mỗi lần anh hỏi về ngày rụng trứng hay bàn chuyện có con, cô luôn nói: “Được thôi, em cần phải chuẩn bị chút đã.”
Đúng vậy, cô đã chuẩn bị thật.
Lâm Tại Đường lại cầm điện thoại gọi cho Ngô Thường. Anh không thể chờ thêm một phút nào nữa, cơn giận dữ ngập tràn! Nhưng Ngô Thường vẫn không nghe máy. Anh gọi ba cuộc, cô đều không nhấc máy.
Lâm Tại Đường ném chiếc điện thoại xuống đất!
Màn hình vỡ tan trong chớp mắt.
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc