Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 2
Cửa sổ nho nhỏ, nửa mặt điểm trang
Chương 2: Quế thu rụng xuống, cố nhân quay về
*
Gió nhẹ khẽ lay khung cửa nhỏ
Quế thu rụng, tuyết sớm hóa mưa bay
Mì ngoại nấu thơm lừng
— Tháng 12 năm 2010, “Nhật ký bí mật của Ngô Thường”
*
“Thường Thường, dậy đi con! Dậy đi!” Bà ngoại Diệp Mạn Văn gõ chiếc vá gỗ lên cửa: “Bên ngoài đang có tuyết rơi kìa!”
“Tuyết rơi sao?” Ngô Thường bật dậy khỏi giường, chạy ra cửa sổ, kéo tấm rèm dày ra và nhìn thấy tuyết đang rơi lả tả bên ngoài. Bọn trẻ hàng xóm đều chạy ra ngoài, đạp chân lên tuyết để tạo dấu chân. Có một đứa nhỏ ngốc nghếch bốc tuyết lên và cho vào miệng l**m một cái rồi nhăn mặt nhổ ra: “Không ngọt!”
Đã nhiều năm thành phố Hải Châu không có tuyết rơi, mà cũng chưa từng có tuyết lớn như thế này. Ngô Thường chợt nhớ ra khi có tuyết rơi thì xe buýt sẽ khó di chuyển, cô hét lên một tiếng rồi chộp lấy chiếc áo len khoác qua đầu và lao xuống lầu.
“Từ từ thôi!” Lời bà ngoại vừa dứt, cô đã trượt ngã ở cửa nhà. Chú chó con đang tò mò ngắm tuyết giật mình vì cô, sủa lên một tiếng. Ngô Thường chẳng quan tâm đến những thứ đó, đứng dậy phủi phủi mông rồi lại chạy tiếp.
Vì tuyết rơi nên xe buýt ở đầu làng chưa đến. Không khí ẩm lạnh từng chút một thấm vào áo bông của cô, cô đút tay vào túi, dậm chân chờ xe. Điện thoại reo lên, phím bấm của cô không linh hoạt, phải bấm mấy lần mới bắt máy được. Đó là mẹ cô, Nguyễn Hương Ngọc gọi đến, bảo sáng mai cô phải giúp mua ít rau xanh mang đến cửa hàng.
Nguyễn Hương Ngọc đã mở một quán ăn nhỏ ở một con phố cổ ở Hải Châu, bán mì và đồ ăn vặt mà người Hải Châu yêu thích. Ngày thường, bà ngoại Diệp Mạn Văn vẫn cùng bà làm cái nghề buôn bán nhỏ này, nhưng gần đây bà ngoại bị trẹo lưng nên đã về làng dưỡng bệnh.
Ngô Thường cười và đồng ý với Nguyễn Hương Ngọc, mắt liếc nhìn chiếc xe thương mại đang chạy chậm phía trước. Người trên xe có thể muốn ngắm tuyết nên đã hạ cửa kính xuống. Những người đàn ông và phụ nữ nhìn ra ngoài.
“Nhà xưởng ở phía trước phải không? Con đường ở làng này không dễ đi, còn phải sửa đường, lại là một khoản tiền nữa.” Một người đàn ông đeo khuyên tai một bên nói.
“Giá đất ở khu vực này thấp, diện tích lớn, thích hợp cho nhà xưởng mới. Ông cụ cũng đã quyết định rồi.” Một người đàn ông khác nói.
Ngô Thường không thể nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông kia, chỉ là khi người phụ nữ tóc xoăn ở ghế phụ ngả người ra sau, lộ ra một khuôn mặt nghiêng. Dường như cô đã gặp ở đâu đó. Ngô Thường thấy một cặp kính gọng vàng, cùng với cái khuy măng sét hình hoa hướng dương trên tay áo của cánh tay đang nắm vô lăng.
Chiếc khuy măng sét khiến Ngô Thường nhớ đến mấy cây hướng dương mà bà ngoại trồng sau nhà, khi hoa nở thì vàng rực, có lẽ cả Hải Châu cũng không tìm thấy hoa hướng dương đẹp như vậy.
Chuyện họ nói, Ngô Thường cũng nghe loáng thoáng, làng bên đã “bán” đất cho thương nhân, nghe nói tương lai sẽ có nhiều làng lần lượt bán đất, các thương nhân ở Hải Châu sẽ xây nhiều nhà xưởng ở đây. Đây là một chuyện lớn, mọi người đều vui mừng chờ đợi bán được giá tốt. Nhưng chuyện tốt như vậy không đến với gia đình Ngô Thường, trên bản đồ quy hoạch thành phố, làng Thiên Khê nơi Ngô Thường lớn lên từ nhỏ vì gần biển nhất nên được giữ lại.
Những người đàn ông và phụ nữ trên xe vẫn đang bàn luận về việc xây nhà xưởng, người đàn ông đeo khuyên tai hỏi: “Tổng giám đốc Lâm, gia đình anh thực sự không thể nhường miếng đất đó cho chúng tôi sao?”
Ngô Thường vươn cổ dài ra, muốn nghe “Tổng giám đốc Lâm” nói gì, vì vậy những bông tuyết rơi vào cổ, mát lạnh. Chiếc xe buýt đến trễ cuối cùng cũng lê lết đến, Ngô Thường không thể nghe được câu trả lời của “Tổng giám đốc Lâm”. Cô lên xe buýt.
Vì có tuyết nên đường ven biển không dễ đi, những người trên xe buýt đều muốn đến Hải Châu lo liệu công việc, không có tâm trí ngắm tuyết, nhưng vẫn bị kẹt trên đường ven biển. Con đường ven biển uốn lượn, một bên là núi, một bên là biển, con đường lồi lõm có khi men theo biển, có khi men theo núi. Ngô Thường dựa đầu vào cửa kính, nghe tiếng tấu hài trong tai nghe, cô cười khúc khích.
Chị Hứa – chủ quán cà phê gọi điện hỏi tại sao cô vẫn chưa đến, cô ư một tiếng giả vờ khóc: “Em ước gì mình có thể mọc cánh, nhưng không thể bay qua con đường ven biển đang có tuyết rơi được.”
Chị Hứa bị cô chọc cười, nói: “Vậy thì đừng vội, em đi ca tối nhé.”
“Vâng, vâng.”
Ngô Thường cười và cúp điện thoại, rồi lại đút tay vào túi áo, nhìn tuyết trên những tảng đá ven biển, chỉ trong nháy mắt đã bị nước biển cuốn đi. Nước biển có thể cuốn đi mọi thứ. Đây là câu cửa miệng của bà ngoại Diệp Văn Mạn. Từ khi Ngô Thường có trí nhớ, bà đã nắm tay cô nói: Hãy tránh xa nước biển xui xẻo đó! Nước biển có thể cuốn đi mọi thứ!
Khi Ngô Thường đến bên ngoài quán cà phê, cô thấy hôm nay kinh doanh thật tốt. Những người trẻ đều tụ tập trên con phố này để gặp gỡ và ngắm tuyết, chen chúc trong quán cà phê để uống cà phê.
Cô đẩy cửa vào, chuông nhỏ bên cạnh cửa kêu leng keng, những người bên trong nghe thấy tiếng nhìn cô, chị Hứa nói: “Xem kìa, chim sơn ca của chúng ta bay đến rồi!”
Chị Hứa là người Hải Châu chính gốc, từng ra ngoài bươn chải mấy năm, giờ quay về Hải Châu sống qua ngày. Nhưng giọng nói vẫn giữ nguyên chất Hải Châu, nghe vừa đanh thép lại vừa mềm mại, kiểu như vậy ở đây cũng rất thường thấy. Ngô Thường thì lại không giống người Hải Châu, cô không đanh đá, lúc nào cũng cười tủm tỉm, khiến người ta nhìn vào chỉ muốn véo một cái.
Ngô Thường vừa tháo khăn quàng vừa dậm chân: “Tuyết lớn quá, tuyết lớn quá!”
“Sắp ngừng rồi. Nghe nói nửa đêm sẽ ngừng.” Một cô gái trẻ đang uống cà phê nói.
“Vậy hôm nay chúng ta mở cửa đến nửa đêm, được không?” Chị Hứa hỏi Ngô Thường.
Ngô Thường gật đầu như gà mổ thóc: “Được chứ, được chứ, em xay cà phê đến nửa đêm. Em còn có thể nướng bánh mì nữa.”
Cô đi vào phía sau thay đồng phục ra, là một chiếc áo sơ mi kẻ ô nhỏ, kết hợp với tạp dề màu xanh da trời, trên đầu buộc một chiếc khăn. Vừa tươi tắn vừa mát mẻ, khiến người ta không nhịn được muốn gần gũi với cô.
“Thường Thường, cậu trai đó hỏi em có bạn trai chưa.” Chị Hứa chỉ tay, chàng trai liền đỏ mặt, mọi người cười ồ lên.
“Có chứ.” Ngô Thường nói: “Em có rất nhiều bạn trai.” Ngô Thường dang tay ra so: Em có nhiều bạn trai đến mức, một vòng tay cũng không ôm hết.
Có người khác đẩy cửa vào, Ngô Thường hô lên một câu “Chào mừng quý khách”, rồi trả lời câu hỏi của chị Hứa: “Thích kiểu nào ư? Tất nhiên là phải rất giàu.” Nói xong cô lấy tay áo che miệng, tự cười một tiếng. Người khác thấy vậy cũng cười theo cô.
Ngô Thường gặp lại Lâm Tại Đường chính là vào ngày hôm đó, vào ngay lúc này.
Trong quán cà phê ấm áp tràn ngập tiếng cười, Lâm Tại Đường chống một chiếc ô đen, đi sau lưng người khác vào, vừa vào đã nghe thấy nhân viên xay cà phê nói cô ấy thích đàn ông có tiền.
Trang phục của anh khác hẳn với những người xung quanh, một khuôn mặt trẻ trung nhưng lại kết hợp với bộ vest cashmere già dặn, áo len cổ lọ màu đen ôm sát cổ dài. Anh cúi đầu lấy từ túi ra một chiếc khăn tay, tháo kính ra để lau hơi nước trên mắt kính.
Chị Hứa dùng khuỷu tay đụng vào Ngô Thường, cắn răng nói khẽ: “Cậu ấm mà em muốn kìa.”
Ngô Thường liếc mắt nhìn qua, thấy cặp kính trên tay anh và chiếc khuy măng sét trên ống tay áo, mơ hồ nhận ra Lâm Tại Đường. Chính là thương nhân định xây nhà xưởng ở làng bên. Nhưng không chỉ có vậy.
“Chào mừng quý khách.” Ngô Thường nghiêng người ra, cười chào Lâm Tại Đường: “Xin hỏi anh muốn uống gì ạ?”
Đối diện với cô nhân viên nhiệt tình này, Lâm Tại Đường rõ ràng hơi sững sờ. Anh vừa mới về nước, không ngờ rằng các cô gái Hải Châu bây giờ đã nhiệt tình như vậy.
“Hai ly cà phê Americano, một ly đá, một ly nóng.”
“Xin anh đợi một chút.”
Ngô Thường quay người đi pha cà phê, nhưng vẫn không cam tâm quay lại, tiến gần Lâm Tại Đường hơn một chút, hỏi: “Anh không nhận ra em sao?”
Lâm Tại Đường có vẻ ngạc nhiên, nhìn kỹ Ngô Thường một lượt rồi hỏi: “Chúng ta từng gặp nhau rồi sao?”
Ngô Thường thấy vậy chu môi: “Em đùa anh thôi, chưa từng gặp.”
Chị Hứa đứng một bên trêu chọc: “Ngô Thường! Em lại trêu người ta rồi!”
Phim trong rạp sắp chiếu, những chàng trai cô gái trẻ gọi nhau đi ra ngoài, chỉ trong khoảnh khắc, quán cà phê đã trở nên yên tĩnh.
“Cảm ơn trận tuyết lớn nhiều năm không gặp này.”
Tiếng xay cà phê rất lớn, Ngô Thường không nghe rõ hoàn toàn lời chị Hứa, chỉ nghe thấy cảm ơn tuyết lớn. Cô nhiệt tình đáp lại chị Hứa: “Vâng! Cảm ơn tuyết lớn!”
Thời tiết này họ không chuẩn bị nhiều đá, cô xin lỗi Lâm Tại Đường và nói có thể phải đợi thêm một chút, anh gật đầu: Không sao. Anh ngồi trên ghế cao yên lặng chờ đợi, không nhìn điện thoại, cũng không lật tạp chí trước mặt, chăm chú nhìn cô pha cà phê. Ngô Thường vừa pha cà phê vừa nghĩ: Có lẽ mình nhận nhầm người? Hai viên đá rơi xuống bàn thao tác, phát ra tiếng động giòn tan. Lâm Tại Đường tưởng cô đang vội bèn an ủi cô: “Không vội, từ từ thôi.”
“Ồ, vâng ạ.”
Khi Lâm Tại Đường rời đi, Ngô Thường tiễn anh bằng ánh mắt, thấy anh một tay chống ô, một tay xách túi cà phê, đi về phía chiếc xe đắt tiền đậu bên đường. Cửa sổ ghế phụ hạ xuống, một cô gái đẹp hiếm thấy đưa tay ra nhận cà phê mà anh đưa qua, anh tiện tay véo nhẹ má cô ấy.
Tuyết đã bắt đầu ngớt, mọi thứ bên ngoài đều ướt sũng. Chị Hứa tặc lưỡi một tiếng: “Đúng là một đôi trai tài gái sắc.”
Ngô Thường muốn chia sẻ điều vừa thấy với cô bạn Tống Cảnh, nhưng nhất thời không nghĩ ra lời nào cho thật chuẩn, bèn mượn lời của chị Hứa mà kể lại với cô ấy: “Hôm nay mình thấy một đôi trai tài gái sắc.”
Suất chiếu nửa đêm kết thúc, quán cà phê cuối cùng cũng đóng cửa. Ngô Thường thấy đói, quyết định đến chỗ Nguyễn Hương Ngọc ăn một tô mì. Quán ăn nhỏ cách đây không xa, đi qua hai ngã rẽ là rời khỏi khu sầm uất của Hải Châu, rẽ vào một con hẻm, cứ đi sâu vào bên trong sẽ thấy một tấm biển gỗ cũ kỹ, xiêu vẹo viết bốn chữ “Quán Mì Hương Ngọc”. Tấm biển ấy còn lớn tuổi hơn cả Ngô Thường, dãi nắng dầm mưa bao năm nên đã tróc sơn loang lổ. Dưới biển treo một chiếc đèn nhỏ, trong cơn mưa bụi mờ mịt, ánh đèn hắt ra lấp lánh như ánh đom đóm.
Ngô Thường rón rén đi vào, bên trong tối om.
“Tan ca rồi à?” Nguyễn Hương Ngọc vặn sáng đèn pin ngồi dậy, rọi vào Ngô Thường.
Ngô Thường lập tức che mắt, giọng nũng nịu: “Nguyễn Hương Ngọc! Con sắp mù rồi!”
Cô Mò mẫm đi bật đèn.
Nguyễn Hương Ngọc đẩy bàn ghế sang một bên, đặt một chiếc giường gấp ở giữa sàn. Ngô Thường đã quen với cảnh này, cô ngồi phịch xuống chiếc giường nhỏ, làm nũng: “Mẹ ơi, con mệt quá, đói quá, con muốn ăn mì nước gừng, còn muốn ăn bánh gạo nếp đen nữa.”
“Con thật biết chọn nhỉ!” Nguyễn Hương Ngọc điểm một cái lên trán cô rồi đi vào bếp nấu cho cô. Rất nhanh, hơi nóng bốc lên, bao bọc cả người cô trong đó, khiến cô khẽ thở dài một tiếng.
Ngô Thường thò đầu vào, quan tâm hỏi: “Bệnh viện nói sao ạ?”
“Bà ngoại con chỉ bị tiểu đường thôi.”
“Vậy sao mẹ lại thở dài?”
“Mẹ thở dài vì nửa đêm con đòi ăn, mặt ăn tròn xoe cả rồi!”
Nghe vậy, Ngô Thường liền kéo miệng cười hì hì, nghiêng đầu qua lại nhìn mình trong gương. Một khuôn mặt tròn đầy đặn, theo lời Tống Cảnh là “mặt như trăng rằm”, còn theo lời bà ngoại là tướng phú quý.
Phú quý ở đâu chứ? Số tiền nhiều nhất mà Ngô Thường từng cầm là khi chị Hứa trả lương cho cô, lên đến 2.200 tệ.
Sau khi ăn được mì nước gừng và bánh gạo nếp đen như mong muốn, cả người cô đều mềm nhũn, trong lúc đó cô trò chuyện dăm ba câu với Nguyễn Hương Ngọc rồi hỏi: “Mẹ đoán xem hôm nay con gặp ai?”
“Ai vậy?”
“Mùa hè năm nhất đại học của con ấy, có một người thuê căn phòng của bà Tiêu ở đầu làng trong nửa tháng…”
Nguyễn Hương Ngọc ngơ ngác lắc đầu, sống chết không nhớ ra Ngô Thường đang nói đến ai. Còn Ngô Thường thì cắn đũa, cố gắng hết sức để nhớ lại. Chuyện gì vậy? Sao không ai nhớ nữa nhỉ?
Lúc ra về, cô áp mặt lên kính cửa sổ nhìn vào trong. Dưới ánh đèn mờ mịt, mẹ co ro trên chiếc giường xếp bé xíu, đến cả máy sưởi cũng chẳng nỡ bật.
Mưa bụi rơi lất phất trên tóc Ngô Thường, cô thầm nghĩ, ngày mai vẫn nên đi mua một tờ vé số.
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc