Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 14
Chương 14: Chân trời xa xăm cô cần đến
*
Ngô Thường lo lắng trong lòng nên vội đón lên, cô chưa hiểu thế nào là uyển chuyển, cũng không giấu được tâm sự, bèn kéo tay áo Lâm Tại Đường lôi anh ra xa, trực tiếp nổi giận với anh. Cô hạ thấp giọng quát: “Anh đến đây làm gì? Anh còn muốn ăn đòn nữa hả?”
“Đến ăn mì.”
“Xạo quá!” Ngô Thường chửi người thì mặt đỏ trước, chửi xong bản thân cũng thấy ấm ức, sợ Lâm Tại Đường đem những lời anh nói với cô ban ngày nói lại với mẹ, thế thì thật sự sẽ lấy mạng mẹ cô mất: “Tôi nói với anh, những lời anh nói ban ngày thì để ở đây thôi, đừng để lọt vào tai mẹ tôi. Nếu bà biết, bà sẽ cảm thấy mình không đủ khả năng nên con gái mới bị người khác sỉ nhục, anh hiểu không?”
Lâm Tại Đường lặng lẽ nhìn Ngô Thường, trong mắt cô có sự ấm ức không giấu được, còn có sự tức giận và khinh thường đối với anh. Lúc nói chuyện thì nhìn chỗ khác, không thèm nhìn thẳng vào anh nữa.
“Em cảm thấy tôi sỉ nhục em phải không?” Lâm Tại Đường hỏi.
“Chứ không phải sao?” Giọng Ngô Thường run lên: “Tôi biết anh đi nam về bắc giao du rộng rãi, tôi chẳng qua chỉ là một hướng dẫn viên không đáng kể với anh thôi. Tôi cũng biết giờ anh đang gặp khó khăn, muốn cưới ai đó để giữ thể diện. Tôi còn biết những người anh quen đều giàu có, anh không dễ gì nắm bắt, còn tôi thì nghèo, dễ bị anh điều khiển. Tôi biết hết. Anh nhìn tôi như vậy, anh nghĩ tôi là loại vì tiền mà gì cũng làm được.”
Tim Lâm Tại Đường như bị ai đó khoét một nhát. Anh hiểu vì sao ban ngày Ngô Thường lại giận dữ đến thế.
“Em nói đều đúng, nhưng câu cuối cùng không đúng.” Lâm Tại Đường nói: “Tôi chưa từng cảm thấy em là người vì tiền mà làm tất cả, tôi cảm thấy em là người biết mình muốn gì.”
“Có khác gì đâu?”
“Có chứ.” Lâm Tại Đường thở dài: “Tôi thật sự chỉ đến ăn một tô mì thôi, ông nội tôi bị ma ám rồi, cứ đến tối là muốn ăn mì của quán Hương Ngọc, nói là có mùi vị xưa.”
“Được rồi.” Ngô Thường cúi đầu, dùng mũi chân chạm vào tấm đá lồi ra đó. Lâm Hiển Tổ ngồi ở đó nhìn họ.
Bóng của họ, vì gió không ngừng thổi chiếc đèn lồng, cũng theo đó mà trở nên rối loạn. Lúc thì nghiêng về phía này, lúc thì nghiêng về phía kia, đôi khi cuốn vào nhau một cách hỗn loạn, rồi lại lập tức tách ra. Rõ ràng là họ không còn nói chuyện nữa, nhưng nỗi lo âu của họ vẫn lan tỏa ra, khiến đêm ở phố cổ cũng ướt đẫm.
Lâm Hiển Tổ cũng từng có tuổi trẻ, đoán được tám chín phần mười chuyện hiện tại. Ông nghĩ: Thằng cháu nội này chơi cờ dở tệ, nhưng lần này vô tình lại đi được nước cờ hay. Mặc dù chỉ gặp mặt vài lần, nhưng sự chăm chỉ, lạc quan và tốt bụng của Ngô Thường đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng ông.
Ngô Thường đã về trước một bước, hỏi Lâm Hiển Tổ muốn ăn gì, Lâm Hiển Tổ nói muốn ăn một chút mì rau nước lèo trong.
“Nồi nguội rồi, con phải đun một lúc.” Ngô Thường đeo tạp dề lên người: “Xin ông đợi một chút.”
Lâm Hiển Tổ hỏi cô: “Mẹ con bị bệnh à?”
“Bà ấy bị đau lưng.”
“Trên người con có mùi cao dán.”
Ngô Thường rất kinh ngạc vì ông cụ quá tinh tế, cô thẳng thắn: “Con cũng bị đau lưng.”
“Phiền phức rồi.” Lâm Hiển Tổ nói: “Hay là ông không ăn nữa.”
“Đừng.” Ngô Thường nói: “Con đã nhóm lửa rồi, tiền tô mì này con nhất định phải kiếm cho bằng được!”
Khi đợi nồi sôi, cô nhanh nhẹn dọn dẹp nhà bếp, vừa quét vừa nghĩ: Sao Lâm Tại Đường không giống ông nội anh chút nào nhỉ? Ông nội anh tốt thế mà.
“Con đi xem một chút.” Lâm Tại Đường nói và đi vào trong quán mì. Đây là lần đầu tiên anh vào bên trong, anh thấy một trong vô số quán nhỏ bên đường Hải Châu: Bên trong xếp mấy cái bàn nhỏ, rất chật chội, anh mơ hồ cảm thấy đầu mình sẽ đụng vào trần nhà nên vô thức cúi thấp đầu xuống. Nguyễn Hương Ngọc ngồi ở đó gói hoành thánh nhỏ, trên góc bàn trước mặt bà có một chai nước ngọt thủy tinh đã xé bỏ bao bì, trong chai cắm một bông hoa tươi. Xuyên qua khung cửa sổ gỗ đó, có thể thấy căn bếp nhỏ bên trong, Ngô Thường đang bận rộn, nồi mì tỏa hơi nóng, chắc là sắp sôi.
Rất sạch sẽ.
Khắp nơi đều sạch sẽ.
Đây là một quán mì tuy rất nhỏ, nhưng cực kỳ sạch sẽ.
Nguyễn Hương Ngọc mời Lâm Tại Đường: “Cậu ngồi đi, nước phải đợi một lát mới sôi.”
“Dạ, cảm ơn cô.” Lâm Tại Đường liền ngồi đối diện bà xem bà gói hoành thánh, nhân hoành thánh trước mặt tỏa mùi thơm, Lâm Tại Đường cảm thấy mình đột nhiên rất đói.
Anh đã nhiều ngày không ăn uống đàng hoàng. Sáng sớm soi gương phát hiện gò má mình dường như đã hõm đi một chút, người trông cũng ủ rũ, rất âm u, nửa sống nửa chết.
“Có muốn gói cùng không?” Nguyễn Hương Ngọc thấy anh buồn chán, liền mời anh cùng tham gia lao động. Tay Lâm Tại Đường mỗi ngày vọc vạch đèn trang trí, rất xa lạ với việc gói bánh, lần trước chắc là lúc anh học tiểu học thì phải?
Động tác của anh vụng về, hoàn toàn không thể bóp ra hoành thánh đẹp mắt, nhìn từng cục từng cục. Anh có chút bực bội nói: “Gói hỏng rồi.”
Nguyễn Hương Ngọc nhìn một cái, cười hiền lành: “Vậy tốt quá, lát nữa tụi mình đều ăn hết. Cái này bán cho người khác là không được đâu, người ta sẽ nghĩ mình làm qua loa.”
Ở trong kia, tai Ngô Thường lúc nào cũng dỏng lên, cô nghĩ: Chỉ cần Lâm Tại Đường bắt đầu nói những lời ban ngày đó, cô sẽ múc một tô nước mì nóng hổi tạt lên đầu anh!
May mà Lâm Tại Đường không nói gì cả, sau đó anh không làm vướng bận nữa, đứng dậy đứng ở cửa sổ nhìn Ngô Thường làm việc.
Trong mắt Ngô Thường chỉ có công việc, tay chân lanh lẹ, không nhàn rỗi chút nào, trong nháy mắt đã dọn dẹp căn bếp sạch sẽ. Nước sôi rồi, cô thả mì rau vào rồi xoay người múc một tô nước lèo gà, cô vớt mì rau vào rồi khuấy hai cái, sợi mì rau mảnh từ từ tỏa ra trong nước lèo đậm đà, lúc này cô mới cho gia vị đơn giản. Động tác của cô quá nhanh, đã cho gì Lâm Tại Đường không thấy rõ, chỉ thấy khi bưng ra, mì rau tỏa khói nghi ngút, mùi thơm chui vào mũi anh.
“Tôi cũng muốn một tô mì rau và một tô hoành thánh.” Lâm Tại Đường nói.
“Hết rồi!” Ngô Thường trừng mắt nhìn anh: “Không bán cho anh!”
“Đâu có làm ăn kiểu này chứ?” Nguyễn Hương Ngọc âu yếm vỗ một cái vào lưng Ngô Thường: “Đi đi.”
Ngô Thường miễn cưỡng quay lại trước bếp, cầm cái muôi gỗ cán dài trừng mắt làm bộ muốn đập vào đầu Lâm Tại Đường, Lâm Tại Đường liền nói nhỏ: “Em đánh đi, ban ngày chẳng phải đã đánh rồi sao.”
Vẻ mặt của anh dường như quay về mùa hè năm đó, anh cùng cô đi khắp ba mươi cây số xung quanh Thiên Khê, thật sự chán quá mới cãi nhau như vậy. Khi anh cãi nhau thì luôn lùi để tiến, nhìn có vẻ anh chịu thiệt, thực ra lại làm người ta tức chết. Thật là xảo quyệt!
“Ăn đi!” Ngô Thường đặt mạnh tô mì rau lên mép bàn, để anh tự lấy. Bản thân cô cũng đói rồi, lát sau bưng hoành thánh Lâm Tại Đường gói hỏng và mấy món ăn nhẹ ra.
Lâm Hiển Tổ mời cô cùng ăn, nhưng cô lại dùng tay che đồ ăn của mình: “Mấy người lại muốn lừa con ăn!” Cô đùa thế, mấy món ăn nhẹ đó là đồ thừa tối qua, không còn tươi nữa.
Khẩu vị của Lâm Tại Đường dường như đã trở lại, anh không kịp tham gia cuộc trò chuyện giữa ông nội và Ngô Thường, mà gắp một miếng mì rau nước lèo gà cho vào miệng. Sợi mì rau mảnh mang theo cảm giác đặc biệt, nước lèo gà thanh đạm và dư vị lâu dài, hơi nóng theo cổ họng thẳng xuống đến dạ dày, xua đi rất nhiều cảm xúc tồi tệ của anh.
Ăn sạch cả nước lẫn mì, lại gọi Ngô Thường cho thêm hai tô. Ngô Thường không muốn làm cho anh, cô nhìn sắc mặt Nguyễn Hương Ngọc một cái rồi lại miễn cưỡng đi làm.
Lâm Tại Đường ăn một bữa ngon, bữa ăn ngon này kéo anh ra khỏi hoàn cảnh tồi tệ một chút, trước khi đi anh bày tỏ lòng biết ơn với Nguyễn Hương Ngọc, Nguyễn Hương Ngọc còn nói với anh: “Tôi mới nên cảm ơn hai ông cháu đã đến chiếu cố quán chứ.”
“Sau này chúng tôi thường xuyên đến.” Lâm Hiển Tổ nói: “Mì nhà cô là hương vị chính gốc của Hải Châu, bây giờ rất hiếm khi có thể ăn được.”
Ông cháu hai người đi rồi, hai ngày sau lại đến, trên cửa quán dán một tờ giấy, trên đó viết “Tạm ngừng kinh doanh”, không có thông tin gì khác.
“Chạy mất tiêu rồi!” Lâm Hiển Tổ nói: “Người ta biết con tâm thuật không ngay nên chạy mất rồi!”
Lâm Tại Đường vội vàng đến quán cà phê, chị Hứa gặp anh rất vui, bảo anh nạp thêm thẻ thành viên, hoặc đơn giản là lấy danh nghĩa đèn trang trí Tinh Quang để làm một tấm, nếu công ty có hoạt động gì thì dùng rất tiết kiệm. Lâm Tại Đường đồng ý để bên hành chính của công ty lo việc này, sau đó anh hỏi: “Ngô Thường đâu?”
“Ngô Thường đi Thượng Hải rồi, anh không biết hả? Có một công ty ở Thượng Hải mời em ấy đến phỏng vấn trực tiếp.” Chị Hứa khen ngợi: “Quán cà phê nhỏ xíu của tôi sao giữ chân được Ngô Thường lâu chứ? Em ấy giỏi lắm.”
“Cô ấy khi nào về?” Lâm Tại Đường lại hỏi.
“Em ấy hả? Nếu phỏng vấn đậu thì đâu có về nữa.” Chị Hứa nói: “Đó là Thượng Hải mà.”
Mùa hè năm đó, cũng tại bãi biển ấy, Lâm Tại Đường nói anh muốn làm cho tất cả đèn trên trời sáng lên, còn Ngô Thường thì chỉ về phía xa: “Thấy không? Nơi vượt ra ngoài tầm nhìn, nơi chưa biết đó, em nhất định sẽ đến.”
“Cụ thể hơn đi, ví dụ như nơi nào?”
“Ví dụ như Bắc Kinh, Thượng Hải, Thâm Quyến, Hồng Kông, ví dụ như Paris, Los Angeles, Tokyo! Sao anh có nhiều câu hỏi thế!”
Lúc đó nơi xa nhất Ngô Thường từng đến là Hàng Châu, bây giờ cô có thể đến công ty ở Thượng Hải phỏng vấn lần ba rồi. Lâm Tại Đường hỏi chị Hứa có thể cho anh số điện thoại của Ngô Thường không, chị Hứa nghĩ ngợi rồi nói để tôi hỏi Ngô Thường đã. Một lúc sau chị nói với Lâm Tại Đường: “Xin lỗi anh Lâm, tôi xin thuật lại nguyên văn: Ngô Thường bảo anh cút càng xa càng tốt.”
Chị Hứa nói xong mím chặt môi, giơ tay đầu hàng với Lâm Tại Đường: “Em ấy bảo tôi thuật lại nguyên văn, tôi chỉ làm theo lời nhờ thôi, nhưng không ảnh hưởng đến việc tôi cảm thấy anh Lâm là một doanh nhân trẻ tuổi tài giỏi, công ty các anh thực sự cần một nhà cung cấp trà chiều lâu dài…”
“Công ty tôi cùng tôi đều cút càng xa càng tốt.” Lâm Tại Đường cố ý làm mặt nghiêm nói vậy, thấy chị Hứa tin thật thì cũng không giải thích mà quay lưng đi luôn.
Nguyễn Xuân Quế nói muốn gửi thiệp mời chính thức, hỏi anh tên cô dâu viết là gì, anh nói đợi thêm chút nữa. Nguyễn Xuân Quế lại hỏi có phải là cô bé “người Thượng Hải” xinh đẹp giàu có hồi anh học ở Thượng Hải không, Lâm Tại Đường nói không phải. Nguyễn Xuân Quế sốt ruột, nói dù là ai đi nữa, ít nhất cũng để mẹ gặp trước đã. Đừng mang về cho mẹ một đứa xấu xí kỳ quái!
Lúc này Lâm Tại Đường khoe ra quyền uy của nhà mình là Lâm Hiển Tổ: “Ông nội đã gặp rồi, ông nội nói được lắm, mẹ đi hỏi ông nội ấy.”
Anh nói vậy, Nguyễn Xuân Quế liền câm nín, bà đương nhiên không dám đi hỏi Lâm Hiển Tổ, thậm chí còn hơi sợ ông già này, đành phải bực bội cúp điện thoại.
Lâm Tại Đường đứng nơi đầu phố, sắp đến Tết rồi. Đường phố Hải Châu đầy những người con xa quê trở về, nhưng Ngô Thường lại ngược dòng rời đi, vội vàng như vậy, mang theo khát khao về chân trời xa xăm.
Anh lại đói bụng, bèn tìm đại một quán nhỏ để ăn hương vị cũ Hải Châu, nhưng lại cảm thấy mùi vị sao cũng không đúng. Dường như thiếu hương vị khói lửa của quán mì Hương Ngọc.
Lâm Tại Đường sau khi chia tay, đột nhiên sinh ra nỗi khát khao sâu sắc về “gia đình”.
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc