Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 12
Chương 12: Cũng từng xao xuyến
*
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Tại Đường bị Ngô Thường đánh thức. Cô hào hứng nói với anh rằng cô đã lên một kế hoạch hoàn hảo, muốn đưa anh trải nghiệm một Thiên Khê chân thực.
“Cơ hội hiếm có đó, không phải ai cũng có được trải nghiệm như vậy đâu.” cô nghiêm túc nói.
Lâm Tại Đường đằng nào cũng chẳng có việc gì làm nên đồng ý đi xem thử, chỉ là ngày hôm nay phải trả thêm một trăm tệ tiền công. Anh có ý kiến về chuyện này, nhưng Ngô Thường nói: “Nhưng thời gian phục vụ của em tăng thêm mà!” Cũng có lý thật, nên anh lấy ra tờ tiền một trăm đưa cho cô.
Hai người cứ thế đi ra biển.
Bờ biển buổi sáng sớm được bao phủ bởi sương mù, nhìn kỹ, đã có vài người rải rác. Ngô Thường đưa anh bao giày, xẻng và xô, nói là muốn đưa anh đi nhặt hải sản.
“Rồi sao nữa? Đào được cái gì thì thả về biển à?” Lâm Tại Đường vừa mang bao giày vừa hỏi.
“Sau đó chúng ta sẽ mang những thứ đào được đem lên thị trấn bán,.” Ngô Thường đáp.
“Tôi bỏ tiền đi cùng em làm việc, rồi những thứ kiếm được em lại đem đi bán, phải không?” Lâm Tại Đường hất chân vẩy một ít nước về phía Ngô Thường: “Em khá giỏi làm ăn đấy!”
Ngô Thường cũng không biện minh, xách xô nhỏ đi về phía sâu hơn: “Anh không biết đi nhặt hải sản vui thế nào đâu!”
Việc mà cô thích nhất thời thơ ấu chính là nhặt hải sản.
Trong ký ức của cô, mỗi đứa trẻ ở Thiên Khê đều thích nhặt hải sản.
Bọn họ tụ tập bên bờ biển, cầm xô nhỏ và xẻng nhỏ, vui đùa với nước biển. Tiếng cười bên bờ biển như được gắn thêm đôi cánh, có thể bay xa lắm. Nhặt hải sản tất nhiên sẽ có thu hoạch, ngày tốt thì có cua, sò, ốc biển lớn, về nhà sửa soạn một chút là có thể làm ra một bữa ăn “hương vị Hải Châu”.
Khi Ngô Thường lớn hơn một chút thì phát hiện ra rằng nhặt hải sản có thể kiếm tiền, người khác xách xô nhỏ về nhà làm món hải sản, còn cô thì đến thị trấn tìm một góc đường náo nhiệt để bán cua con.
Lúc đó, cua con được đựng trong túi nhỏ, một tệ một con, cô chạy một chuyến có thể kiếm được hơn chục tệ. Đối với cô đó là một khoản tiền lớn.
Cô bảo Lâm Tại Đường đào nhiều cua con.
Lâm Tại Đường làm sao biết được, anh đào ra một con sò liền bẻ ra xem, bên trong toàn là cát bùn. Anh đào tiếp, vẫn là như vậy. May là anh có sức chịu đựng, xô nhỏ của Ngô Thường đã đựng hơn chục con cua, còn xô của anh trống không. Mặc dù vậy, nhưng anh vẫn cảm thấy thú vị.
Mặt trời đã lên, sương mù tan hết, nước biển lấp lánh ánh sáng, ánh nắng gay gắt thiêu đốt họ. Ngô Thường vẫy tay: “Đi, lên thị trấn thôi.”
Cô tìm một góc đường náo nhiệt để bán cua con và nhiệt tình chào mời bọn trẻ, Lâm Tại Đường đứng bên cạnh nhìn. Mùa hè nóng như thế này, khuôn mặt đỏ ửng của Ngô Thường lấm tấm những giọt mồ hôi, cô không hề bận tâm mà dùng tay lau một cái, giũ đi, rồi tiếp tục rao hàng.
Cô dường như có tài làm kinh doanh, hoặc có lẽ khuôn mặt ấy của cô quá dễ khiến người ta cảm thấy gần gũi, trước xô nhỏ của cô luôn có trẻ con ngồi xổm. Có một bé gái tóc gần như rơi vào nước, cô lấy từ trong túi ra một sợi dây buộc tóc, tiện tay tết cho bé gái một bím tóc nhỏ. Bé gái ngẩng mặt cười với cô, sau đó quay đầu khoe kiểu tóc mới với người lớn.
Tự nhiên và thoải mái như vậy đó.
Chưa đầy một tiếng đồng hồ, tất cả hải sản nhỏ của cô đã bán hết, tổng cộng bán được hơn ba mươi tệ. Ngô Thường rất vui, nhét tiền vào túi quần đùi, vỗ vỗ cho phẳng đi. Lâm Tại Đường đã bị nóng muốn héo người, trông thật đáng thương.
Trước tiên cô mua cho Lâm Tại Đường một cây kem, mỗi người cắn một cây, kem giải nhiệt, chốc lát mát mẻ hơn nhiều. Cô lại nói sẽ mời anh ăn bánh gạo xào và mì tam tiên. Họ đến một quán ven đường, ghế nhựa, bàn gỗ loang lổ, một nồi lớn bốc khói nghi ngút và một bếp gas trên xe đẩy. Họ ngồi dưới tán cây già, trên mặt bàn phủ lớp nhựa mỏng có vài chiếc lá rụng từ trên cây xuống. Mấy cụ già ngồi bên cạnh phe phẩy quạt trò chuyện, thỉnh thoảng nhìn họ.
Môi trường như vậy khiến Lâm Tại Đường cảm thấy không thoải mái, anh cẩn thận xử lý biểu cảm của mình, sợ lộ ra một chút không hài lòng nào đó. Nhưng Ngô Thường lại nói: “Dù sao em cũng chỉ đủ tiền mời anh ăn thế này thôi! Nếu anh chê thì anh cứ nhìn em ăn đi!”
Ngay khoảnh khắc bánh gạo xào được bưng lên, mùi thơm đã tràn vào mũi Lâm Tại Đường. Rau xanh, bánh gạo trắng, còn thêm một quả trứng chiên vàng mềm, trông thật ngon mắt. Mặc dù Lâm Tại Đường là người Hải Châu, nhưng nhà anh lại không thường ăn những món này. Mẹ anh Nguyễn Xuân Quế sợ béo, sau vài lần đi châu Âu về thì những thứ như bánh gạo chẳng còn xuất hiện trên bàn ăn nữa. Sau này Lâm Tại Đường đi Thượng Hải rồi đi du học, cũng không còn được ăn nữa.
Ngô Thường gọi thêm một bát một đĩa, chia đôi cả bánh gạo xào và mì tam tiên, cô lẩm bẩm: “Như vậy chúng ta đều có thể ăn được cả hai món rồi!”
Cô vốn tiết kiệm từ nhỏ, nhưng lại ham ăn, nên nghĩ ra cách này. Nhưng cô cũng rộng lượng, trong bánh gạo xào có thêm trứng chiên riêng, trong mì tam tiên thêm hai con tôm và hai viên cá, sợ Lâm Tại Đường ăn không no. Tiền kiếm được vất vả cả buổi sáng, cứ thế “phung phí” đi.
Lâm Tại Đường gắp một miếng bánh gạo cho vào miệng, bánh gạo dẻo mang hương thơm của gạo, lại hòa quyện với vị của rau xanh và gia vị, quả là hương vị tuyệt vời của nhân gian. Anh còn đang thưởng thức, Ngô Thường ngồi đối diện đã vã mồ hôi ăn ngon lành, cô bưng nửa bát mì tam tiên của mình lên mà húp nước.
“Ngon không?” Ngô Thường hỏi anh.
Lâm Tại Đường trả lời thành thật: “Rất ngon, nhưng tôi chưa no.” Dù sao anh cũng là người khỏe mạnh, những thứ nhét kẽ răng này làm sao có thể làm anh no được?
“Vậy được rồi, em mời anh ăn thêm một phần bánh gạo nếp xào.” Ngô Thường nói.
“Cho thêm một bát canh nữa.” Lâm Tại Đường yêu cầu.
Ngô Thường cắn răng đồng ý.
Lâm Tại Đường cố ý trêu cô, cô kiếm tiền vất vả, làm sao anh nỡ để cô “sạt nghiệp” chứ? Khi thanh toán anh đứng dậy, nhưng bị Ngô Thường ấn xuống: “Em mời khách là em mời khách, anh đừng có gây sự nha!” Cô vừa lục tiền trong túi vừa nói: “Người tuy nghèo nhưng chí không nghèo. Quân tử yêu tiền, lấy nó ắt phải có đạo. Lời quân tử đã nói, bốn ngựa cũng không đuổi kịp.”
Khuôn mặt cô đầy vẻ ngây thơ và cứng đầu, trông giống hệt chú chó vàng con đánh nhau chiều hôm trước. Lâm Tại Đường không còn cố chấp nữa, đi theo sau cô lang thang khắp thị trấn nhỏ.
Một thị trấn nhỏ vô danh ở miền Nam năm 2006 rất khó thấy du khách. Người đi đường nói tiếng Hải Châu thật to, thoạt nghe tưởng đang cãi nhau, lắng nghe kỹ thì chỉ là trò chuyện thường ngày. Ngô Thường có đôi tai thính, đi ngang đâu nghe được gì là thuận miệng nói theo vài câu. Cô nói tiếng Hải Châu rất lưu loát, giọng trong trẻo dịu dàng, nghe thật hay.
Đi trên thị trấn nhỏ như thế này, khiến Lâm Tại Đường thực sự cảm nhận được sự tự tại. Anh hỏi Ngô Thường thị trấn có bao nhiêu người, họ làm nghề gì, các xưởng nhỏ đều nằm ở khu vực nào. Ngô Thường nhất thời không nói rõ được nên bảo anh: “Anh cũng biết đó, ở đây toàn là xưởng nhỏ, làm toàn những thứ nhỏ, mấy thứ anh hỏi, phải dò hỏi từng chút một. Nhưng em biết đại khái, mỗi làng có kinh doanh riêng của làng đó…”
“Anh hỏi mấy thứ này để làm gì?” Ngô Thường hỏi anh.
Lâm Tại Đường thuận miệng nói đại: “Tôi viết luận văn.”
“À à.” Ngô Thường lại tin lời anh.
Điện thoại của Lâm Tại Đường reo lên, đầu bên kia dường như đang chửi người, Ngô Thường không muốn nghe, đi xa thêm vài bước, nhưng giọng nói ấy cứ chui vào tai cô. Cô loáng thoáng nghe thấy “con hồ ly tinh”, “không biết xấu hổ”… Cô lén nhìn Lâm Tại Đường, anh mặt không đổi sắc, rõ ràng đã quen rồi.
Sau khi gác máy, anh nói: “Mẹ tôi đấy, nói về chuyện ba tôi ăn chơi bên ngoài.” Thực ra anh không hay nói những chuyện này với người khác, nhưng cũng không biết vì sao, trước mặt Ngô Thường anh lại tự nhiên nói ra như vậy. Mặc dù đối với anh, Ngô Thường thậm chí vẫn chỉ có thể coi là một người xa lạ.
“Ồ. Vậy mẹ anh cũng nên tìm một người đi.” Ngô Thường nói: “Như vậy mới công bằng chứ! Hoặc là lừa hết tiền của ba anh đi, để ba anh không còn tiền nuôi bồ nhí!” Thực ra cô chỉ đang đùa, cô mới bao nhiêu tuổi, làm sao hiểu được sự bi kịch của đời người, chỉ là cảm thấy bị bắt nạt mà không thể nuốt xuống cơn giận này đúng không? Vậy thì phải trả thù lại chứ?
“Làm sao em biết mẹ tôi cũng có một người?” Lâm Tại Đường bình tĩnh nói, thấy cô nhất thời nghẹn lời, vẻ mặt ngượng ngùng, anh liền nhún vai rồi nháy mắt với cô.
“Vậy… anh…”
“Tôi sao? Đối với tôi không có ảnh hưởng gì, dù sao họ cũng không ly hôn đâu.” Lâm Tại Đường đi phía trước, thấy có một cửa hàng điện thoại, liền đi vào. Ngô Thường hỏi anh làm gì, anh đáp: “Tôi trả công lao động cho em.”
“Nhưng cái này của em có thể sửa được mà. Nó chỉ là hỏng cái nắp gập thôi, chữ trên màn hình nhìn không rõ.” Ngô Thường lấy chiếc điện thoại hỏng của mình ra rồi đưa cho người bên trong, sau đó quay đầu lại nói với Lâm Tại Đường: “Anh vẫn trả tiền cho em đi? Em không cần anh mua điện thoại. Em cầm tiền thì em thấy yên tâm hơn…”
Cô chẳng hề che giấu sự nghèo khó của mình, cũng không giấu nỗi khao khát đối với tiền, thậm chí còn đùa: “Em ít nhất phải ôm nó ngủ một đêm, ủ cho nó ấm đã chứ?”
Lâm Tại Đường thấy xót xa thay cô, nhưng cô dường như không để ý, ngược lại còn hỏi anh: “Cái gì trong ngực áo anh kêu tích tắc thế?”
Lâm Tại Đường lấy ra cho cô xem, đó là một chiếc đồng hồ quả quýt đã có tuổi. Ngô Thường từng thấy một cái ở nhà mình, nghe nói là hơn trăm năm trước, tổ tiên đi biển mang về, cũng không biết thật giả. Sau này ba bị bệnh, đã bị mẹ đem đi cầm cố.
Nghĩ đến đây, Ngô Thường cảm thấy buồn, cẩn thận trả lại đồng hồ cho anh.
Bữa tối họ cũng giải quyết ở thị trấn, Lâm Tại Đường nói muốn mời cô ăn một bữa ngon. Hỏi Ngô Thường thích ăn gì? Ngô Thường không cần suy nghĩ liền nói cá vàng! Em muốn ăn cá vàng!
Ngô Thường ăn cá vàng, thật là tuyệt. Lâm Tại Đường chưa từng thấy ai ăn cá giỏi như vậy, gọn gàng, sạch sẽ, lại thơm phức.
Trên đường về gặp một trận mưa, Ngô Thường lấy xô úp lên đầu, đến trước cửa nhà bà Tiêu thì khàn khàn nói lời tạm biệt với anh rồi chạy đi, trông cô thật vui vẻ, tự tại. Lâm Tại Đường có một thoáng ngẩn ngơ, nhưng ngay cả anh cũng không nhận ra điều đó.
Đây là lúc bắt đầu mối quan hệ của họ, hơn mười ngày trôi qua rất nhanh. Trong hơn mười ngày này, anh đã trải nghiệm một cuộc sống khác. Tất cả mọi thứ về Thiên Khê đều nằm trong ký ức của anh.
Nhưng rất kỳ lạ, anh chưa từng nhắc đến một chữ nào với bất kỳ ai, kể cả Mạnh Nhược Tinh.
Sau đó Mạnh Nhược Tinh từng hỏi anh quen biết những ai ở ngôi làng chài đó, anh chỉ nói: Hướng dẫn viên và bà cụ chủ nhà. Cô ta hỏi anh có quen với đồ ăn không, anh nói: Anh đã tìm lại được cái dạ dày Hải Châu của mình. Câu này anh không nói dối, sau những ngày lang thang ở đó, khẩu vị của anh trở nên khó tính hơn. Nhà anh đặc biệt đổi một dì giúp việc nấu ăn, chuyên làm món Hải Châu, nhưng không biết vì lý do gì, luôn thiếu một chút hương vị.
Đều không ngon bằng quán bên dưới gốc cây đó.
Thật đấy.
Editor có lời muốn nói:
Thật đấy, tôi rất muốn quay lại chương 2 để tát tôi 1 cái thật đau, vì tôi từng bảo anh hiểu lầm chị tôi mê tiền, mê đàn ông giàu :))) Thật ra anh thừa biết chị tôi mê tiền mà. Oscar nợ anh 1 giải ảnh đế á anh Lâm Tại Đường à =))
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc