Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 10
Mận chín vàng, ngày nắng mãi
Chương 10: Mận ơi, trái chín rồi nè
Mận chín vàng
Ngày nào cũng nắng
Mắt tròn long lanh cười toe
— Tháng 7 năm 2006, “Nhật ký chớm hạ” của Ngô Thường
*
Quần áo vương vãi trên giường, Ngô Thường ngồi xếp bằng, tỉ mỉ sắp xếp. Trong bếp, Nguyễn Hương Ngọc đang lải nhải với Diệp Mạn Văn về ý định mở một quán mì nho nhỏ, làm ăn riêng để khỏi phải nhìn sắc mặt của ai.
Diệp Mạn Văn thoăn thoắt gói sủi cảo, ngón tay lướt một vòng, bọc xong một chiếc sủi cảo tròn trịa như đồng tiền vàng rồi xếp ngay ngắn trên khay tre.
“Mở đi, nghề gia truyền mà.” Diệp Mạn Văn bảo, “Ngay cả nhỏ Ngô Thường cũng làm được nữa là.”
“Vậy để vài bữa nữa con vô thành phố coi thử,” Nguyễn Hương Ngọc đáp, rồi như sực nhớ ra gì đó, “Mới nãy trên đường con gặp bà nội Xuân Hoa, bà nói Bộc Quân Dương từ Bắc Kinh về rồi.”
“Ai? Ai về cơ?!” Ngô Thường đột nhiên lao vào bếp, khiến cả hai giật bắn.
Nguyễn Hương Ngọc vớ cây chổi nhỏ, quất vào người Ngô Thường: “Tai mày thính thiệt! Cách cả bức tường mà cũng nghe lỏm được!”
Ngô Thường vừa kêu la oai oái vừa ôm mông chạy ra ngoài, suýt nữa giẫm phải con chó vàng mới đến của nhà hàng xóm. Cô còn ngồi xổm xuống xin lỗi nó: “Xin lỗi, xin lỗi, có làm đau chân mày không?” Rồi cô lật người con chó qua kiểm tra bốn chân, thấy không sao, cô lại chạy biến mất. Nguyễn Hương Ngọc ở phía sau la hét gì đó, nhưng cô đã chẳng còn nghe rõ.
Nhà Bộc Quân Dương nằm ở căn thứ hai đầu làng. Bà nội anh thích yên tĩnh, xây cổng sân cao ngất, ngày thường ai gõ cửa bà cũng giả điếc không mở. Ngô Thường trèo tường thuần thục như dân chuyên nghiệp. Cô đạp lên mấy hòn đá lồi ra, leo lên rồi ngồi chễm chệ trên đầu tường, sau đó nhảy xuống cây mận, trượt theo thân cây xuống đất. Thuận tay hái một trái mận chín mọng, chà sơ trên chiếc váy cotton hoa vàng rồi cắn một miếng – chua loét. Không nỡ nhổ, cô ngậm luôn cả trái trong miệng, lén lút chạy đến dưới cửa sổ phòng Bộc Quân Dương rồi gõ nhẹ.
Bộc Quân Dương đẩy cửa sổ ra, cả người rạng rỡ: “Biết ngay là em sẽ tới mà!” Anh chìa tay, nửa kéo nửa lôi Ngô Thường vào phòng. Cô ngã phịch xuống sàn cạnh giường, nhận lấy nửa quả dưa hấu và một cây kem sữa từ tay anh. Cô múc vài miếng dưa hấu, tạo một cái hố rồi nhét cây kem vào đó, chờ kem tan chảy, thế là có dưa hấu vị sữa thơm lừng.
Bộc Quân Dương ngồi bên cạnh, nhìn khuôn mặt cô đỏ ửng vì nóng. Gió biển ẩm ướt thổi qua cửa sổ, làm mặt cô càng thêm rực. Quạt cây kêu vù vù, cô chỉ thiếu điều chui hẳn vào trong quạt.
“Lần trước gọi điện, anh không nói với em là anh về.” Ngô Thường bĩu môi, “Em giận rồi nha!”
Bộc Quân Dương đẩy gọng kính, anh cười nói: “Lần trước còn chưa rõ tình hình, định báo em thì gọi đến ký túc xá, bạn em bảo em đi vắng rồi.”
“Rồi điện thoại em hư luôn.” Ngô Thường thở dài, “Chưa sửa được nữa! Mẹ em nói mai dẫn em vô thành phố sửa.”
Nói xong, cô nhìn Bộc Quân Dương cười ngây ngô, cười đến mức anh ngượng, đưa tay xoa đầu cô, anh đổi chủ đề: “Mới nãy nghe trong sân bà Tiêu có tiếng động, chắc là có người thuê nhà.”
“Thiệt hả? Em đi coi thử!”
Hai người vừa nói vừa rón rén bước ra ngoài. Bà nội Xuân Hoa đang ngồi trước bàn gỗ, tay chống cằm, lim dim ngủ, chắc bà đang mơ giấc mơ đẹp. Hai người nhìn nhau cười, sau đó bước chân càng nhanh, rồi chạy biến mất.
Bà Tiêu sống một mình đầu làng, ít giao du với người ngoài, chỉ thân với vài đứa trẻ. Dần dà, lũ trẻ lớn lên, rời làng, sân nhà bà Tiêu trở nên vắng lặng. Kỳ nghỉ đông, Ngô Thường theo bà Tiêu học thêu thùa, nhưng chưa cầm kim vững thì đã khai giảng. Lúc đó, cô hứa rằng hè sẽ quay lại học tiếp.
Vậy là có cớ. Cô đứng ngoài đập cửa: “Bà Tiêu ơi! Con đến học thêu nè!”
Bà Tiêu ra mở cửa, Ngô Thường thấy một chàng trai trẻ đứng trong sân, cầm cây sào dài đánh trái cây. Cô nhìn anh chàng nọ, rồi quay lại nhìn Bộc Quân Dương, cười: “Nhìn nghiêng trông giống anh ghê!”
“Đâu có!” Bộc Quân Dương nói, “Em nói bậy.”
“Tại em thấy trai đẹp là thấy giống anh hết!” Ngô Thường nói xong, chạy tới chỗ chàng trai, muốn giúp một tay.
“Anh tên gì?” Cô hỏi.
Lâm Tại Đường nghĩ một lúc: “Mộc Mộc.”
“Anh tới đây làm gì?”
“Đi nghỉ hè.”
“Sao lại tìm tới Thiên Khê?” Cô tò mò. Ở Hải Châu, nhiều làng nổi tiếng, nhưng Thiên Khê thì không. Thiên Khê nằm sát biển, đường lại khó đi, gió mưa thất thường, nước biển cũng chẳng có gì đặc biệt, nên “Thiên Khê nghèo” chẳng ai thèm ghé.
Lâm Tại Đường không muốn trả lời, anh trêu cô: “Đi lạc tới thôi.”
Lúc này, bà nội Xuân Hoa hỏi Bộc Quân Dương: “Lần này về được mấy ngày?”
“Ba ngày ạ.”
“Ba ngày?” Ngô Thường quay phắt lại, vẻ hớn hở ban nãy biến mất, cô suýt khóc: “Sao có ba ngày thôi vậy?”
Lâm Tại Đường đặt cây sào xuống, ngồi lên băng ghế dài bên cạnh xem kịch. Cô gái mặc váy cotton hoa vàng, chắc vừa trèo cây, trên váy dính chút mận trái chín mà cô chẳng hay. Đuôi tóc bím sau gáy bung ra, rối bù xù trên vai. Gió biển Thiên Khê không tha cô, thổi khuôn mặt cô đỏ bừng. Trông như một cô gái quê mùa chất phác.
Chuyện thường tình ấy mà.
Nhưng chuyện không thường tình là cô gái này chắc chắn thích chàng trai kia. Nghe anh ta chỉ ở lại ba ngày, mắt cô đã ngân ngấn nước.
Lâm Tại Đường thoải mái đung đưa băng ghế, tiện tay cầm miếng dưa hấu gặm, vừa ăn vừa nghe họ nói chuyện.
“Có việc gấp.” Bộc Quân Dương nhẹ nhàng giải thích với Ngô Thường, “Hay là em theo anh lên Bắc Kinh nghỉ hè đi?”
Mắt Ngô Thường sáng rực, cô khao khát được ở bên Bộc Quân Dương cả mùa hè biết bao! Nhưng rồi ánh mắt cô lại tối đi: “Không được đâu, mẹ em phải vô phố cổ xem mặt bằng mở quán, hè này chắc bận lắm.”
“Vậy anh sẽ về thăm em.” Bộc Quân Dương hứa, “Anh lên đó rồi sẽ quay lại thăm em.”
Lâm Tại Đường xem đủ trò, định về phòng, nhưng bà Tiêu gọi anh lại. Bà nói: “Mộc Mộc, con nói muốn tìm hiểu chỗ này, tự con không thấy được gì đâu. Để Ngô Thường dẫn con đi dạo quanh đây.”
Ngô Thường nhanh trí, vội nói: “Con rất muốn giúp, nhưng bà ơi, con phải đi làm thêm mùa hè nữa.”
“Tôi trả tiền cho em.” Lâm Tại Đường nói, “Bao nhiêu thì được?”
Ngô Thường nghĩ tới cái điện thoại hư của mình, nếu sửa không được thì mua cái mới, cũng hơn một nghìn. Cô hét giá: “Một nghìn rưỡi!”
Lâm Tại Đường thừa biết mình bị cô nàng này “chém” một cú đau, trong đầu thầm nghĩ cô gái này thật thực dụng, thậm chí hơi tính toán. Nhưng lạ thay, anh chẳng vì thế mà ghét cô. Anh gật đầu: “Hai nghìn đi, mọi chi phí khi đi chơi tôi lo hết, kể cả em khát hay đói cũng tính vào tôi. Em rảnh lúc nào thì tới, tôi đợi em mỗi ngày ở đây.”
“Nhưng tôi chỉ rảnh sau mỗi buổi chiều thôi.” Ngô Thường nói. “Sau buổi chiều, tôi sẽ dẫn anh đi dạo tới mười giờ tối. Mùa này ban ngày nóng lắm, đi đâu có xa được. Nóng kinh khủng á!” Cô chỉ vào mặt Lâm Tại Đường: “Chỉ một ngày là mặt anh đen thui liền!”
Cô nói chuyện hùng hổ, nhưng đáng yêu đến lạ. Sự quan tâm đến tiền của cô rất thẳng thắn, chẳng hề giấu giếm. Cô đã lên kế hoạch cho mùa hè: đi tìm việc ở bến cảng, giúp người thân làm việc nhà, chỉ còn buổi tối rảnh rỗi. Vậy mà giờ lại xuất hiện một anh chàng “Mộc Mộc” này.
Cô nhìn Lâm Tại Đường.
Gã này có khuôn mặt trắng trẻo như thư sinh, chẳng thua gì Bộc Quân Dương mà cô thích. Lúc nãy ngồi đung đưa ghế, anh ta trông như một công tử ăn chơi, nhưng giờ nói chuyện đàng hoàng, lại mang chút vẻ “trẻ mà già dặn”.
Ngô Thường không ghét anh.
Thật ra, cô vốn chẳng ghét ai hào phóng với mình.
Bà Tiêu kéo Bộc Quân Dương vào nhà, khoe với anh những món đồ thêu của bà. Ở làng Thiên Khê, những người phụ nữ lớn tuổi đều biết thêu. Xưa kia, đồ thêu của họ theo tàu bè ra khơi, chu du khắp thế giới. Đồ thêu của bà Tiêu đặc biệt tinh xảo, Bộc Quân Dương rất thích ngắm.
Ngô Thường ở ngoài sân tán gẫu với Lâm Tại Đường, hỏi anh đủ thứ chuyện vớ vẩn:
“Anh là người ở đâu?”
“Anh bao nhiêu tuổi rồi?”
“Anh làm nghề gì?”
…
Lâm Tại Đường vốn láu cá, anh cố ý trêu cô, bảo mình là người Bắc Kinh. Ngô Thường lập tức bám lấy, đòi anh dạy cô nói “cửa lớn” theo kiểu lưỡi Bắc Kinh. Người Giang Chiết khó mà phát âm được âm “r” đặc trưng ấy, Lâm Tại Đường cũng chẳng khá hơn là bao. Bị cô bắt thóp, anh đành khai thật: “Tôi là người Hải Châu.”
Ngô Thường bảo anh là “lão lừa đảo”. Anh hỏi tại sao cô gọi thế, cô bèn đáp: “Anh vừa bảo anh hơn hai mươi, chắc cũng lừa luôn. Tôi đoán anh bốn năm chục tuổi rồi, nên gọi anh là lão lừa đảo!”
Lâm Tại Đường bị cô chọc tức đến bật cười: “Được! Được! Tôi là lão lừa đảo!” Rồi anh đổi giọng, hỏi: “Vậy để tôi hỏi em, em có thích anh chàng trong kia không?”
Mặt Ngô Thường đỏ bừng, cô lườm: “Liên quan gì tới anh.”
“Vậy giờ em có chuyện gì phiền lòng không?” Lâm Tại Đường hỏi tiếp.
“Tôi thiếu tiền, muốn đổi cái điện thoại mới.” Ngô Thường nhớ tới cái điện thoại hỏng, mặt mày rầu rĩ.
“Tôi tặng em cái điện thoại ngay bây giờ, muốn không?” Lâm Tại Đường vẫn trêu cô. Anh đã nhận ra cô “tham tiền”, chỉ là chưa biết tham tới mức nào. Lúc này, cô nghiêm mặt, đanh thép nói: “Không làm mà được hưởng sao mà được! Tôi phải lao động để nhận thù lao!”
Sự nghiêm túc của cô làm Lâm Tại Đường giật mình.
Người Thiên Khê thật thú vị. Cô gái tên Ngô Thường này lại càng ngây thơ. Không hiểu sao, Lâm Tại Đường bắt đầu mong chờ “kỳ nghỉ” ngắn ngủi này.
Xa xôi ở Iceland, Mạnh Nhược Tinh nhắn hỏi anh việc khảo sát thế nào. Lâm Tại Đường đáp: “Sắp bắt đầu rồi.”
“Họ mà biết anh là ai, làm gì, chắc sẽ nịnh nọt anh ngay.”
“Họ sẽ không biết đâu. Ở đây, anh chỉ là Mộc Mộc.”
Lâm Tại Đường đặt điện thoại xuống, cảm nhận làn gió biển của Thiên Khê. Tuy anh sinh ra ở Hải Châu, nhưng đã rời khỏi đó từ rất sớm. Hải Châu đối với anh, vừa xa lạ lại vừa thân quen.
Gió biển Thiên Khê như hiểu được lòng anh, nên cứ ào ào thổi về phía anh, như muốn anh mãi mãi khắc ghi mùa hè này.
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc