Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Chương 413
53@-
Lâm Thanh Đàn mỉm cười: “Trong giới y học chúng tôi cần những người có nhiệt tình cống hiến như ông Tề đây, đây là động lực để hậu bối chúng tôi phát triển ngành y nhanh chóng.”
Cống hiến cái rắm!
Dư Hồng Văn ở bên cạnh nghe vậy lập tức không vui, trong lòng thầm mắng, tên họ Tề này không hề cống hiến, rõ ràng đã đắc tội sư phụ, tự giác đến đây chịu phạt thì có, lại còn nhiệt tình cống hiến gì nữa, đồ không biết xấu hổ!
Hơn nữa.
Cô Lâm, cô cũng tính là hậu bối à?
Với trình độ châm cứu và với thiên phú y học của cô, thậm chí đến tôi còn phải quỳ xuống gọi cô một tiếng sư mẫu.
Vị đại sư Trung y của chúng tôi có ý kiến rất tuyệt vời!
Sau khi giúp Tề Thương Lan châm cứu, Lâm Thanh Đàn lại đến phòng châm cứu để giúp những bệnh nhân khác châm cứu, đúng lúc Lục Vân đến Hạnh Lâm Đường, Tề Thương Lan không nhịn được mà khen ngợi một lần nữa: “Lục thần y, chị hai của ngài, thực sự là thần y….!”
“Trong một y quán nhỏ ở một thành phố như Giang Thành này lại có thể xuất hiện tận hai vị thần y, chuyện này mà truyền ra ngoài làm sao người ta có thể tin được?”
Lục Vân nói: “Tôi đã nói với ông, tôi hứa sẽ chữa lành vết thương ở chân cho ông, bây giờ ông tin chưa?”
“Rồi.”
Bây giờ Tề Thương Lan muốn bao nhiêu tôn kính với Lục Vân thì có bấy nhiêu tôn kính.
Lục Vân nhìn Lâm Thanh Đàn trong phòng châm cứu, cười hỏi: “Chị hai, cảm giác được gọi là thần y như thế nào?”
“Chúng ta làm thầy thuốc, vui vẻ nhất là có thể nhìn xem bệnh nhân khỏi bệnh, được người bệnh tán dương, đối với chúng ta chính là khẳng định lớn nhất, cái gì thần y với không thần y, đều là hư danh cả.”
Tuy rằng Lâm Thanh Đàm nói vậy, nhưng khóe miệng rõ ràng không giấu được ý cười.
Chẳng phải cái danh thần y chính là sự khẳng định lớn nhất của bệnh nhân đối với trình độ y học của bản thân sao?
Nhìn thấy chị hai vui vẻ, Lục Vân tự nhiên cũng vui vẻ theo, hắn vốn đã biết với thiên phú của chị hai, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành người đứng đầu Thánh thủ Trung y ở Long quốc… Phải nói là trình độ châm cứu hiện tại của chị hai cũng đủ chen chân vào hàng top.
Nhưng chị hai còn trẻ như vậy, muốn nhận được sự tán dương của những lão Trung Y, đó không phải là chuyện dễ dàng…!
Lục Vân lắc đầu, nhưng cũng rất nhanh đã bỏ chuyện này xuống.
Như Lâm Thanh Đàn đã nói, chỉ cần nhận được sự đồng tình của bệnh nhân là đủ, được gọi thần y hay cao thủ gì cũng chỉ là hư danh mà thôi.
Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
“Y thuật của Lục thần y, rốt cuộc sẽ nghịch thiên chứ cỡ nào chứ….!” Tề Thương Lan thở dài trong lòng.
Lâm Thanh Đàn tiếp tục nói: “Những ngày này tôi cũng phải cảm ơn ông Tề, nếu ông không tình nguyện làm người để tôi thí nghiệm châm cứu, tôi sẽ không học được bộ châm cứu này nhanh như vậy.”
Bộ châm pháp này tương đối khó, nếu như chỉ luyện tập trên mô hình giả thì chắc chắn không thể nhanh bằng trên người thật.
Khi Tề Thương Lan nghe vậy thì cảm thấy sao mình không nghĩ ra có chỗ nào đáng tự hào hết vậy?
Nhưng mà, ông ấy rất tích cực xách ống quần lên cao, nói: “Đây này, cô Lâm, cô muốn luyện tập bao nhiêu cũng được!”
Lâm Thanh Đàn mỉm cười: “Trong giới y học chúng tôi cần những người có nhiệt tình cống hiến như ông Tề đây, đây là động lực để hậu bối chúng tôi phát triển ngành y nhanh chóng.”
Cống hiến cái rắm!
Dư Hồng Văn ở bên cạnh nghe vậy lập tức không vui, trong lòng thầm mắng, tên họ Tề này không hề cống hiến, rõ ràng đã đắc tội sư phụ, tự giác đến đây chịu phạt thì có, lại còn nhiệt tình cống hiến gì nữa, đồ không biết xấu hổ!
Hơn nữa.
Cô Lâm, cô cũng tính là hậu bối à?
Với trình độ châm cứu và với thiên phú y học của cô, thậm chí đến tôi còn phải quỳ xuống gọi cô một tiếng sư mẫu.
Vị đại sư Trung y của chúng tôi có ý kiến rất tuyệt vời!
Sau khi giúp Tề Thương Lan châm cứu, Lâm Thanh Đàn lại đến phòng châm cứu để giúp những bệnh nhân khác châm cứu, đúng lúc Lục Vân đến Hạnh Lâm Đường, Tề Thương Lan không nhịn được mà khen ngợi một lần nữa: “Lục thần y, chị hai của ngài, thực sự là thần y….!”
“Trong một y quán nhỏ ở một thành phố như Giang Thành này lại có thể xuất hiện tận hai vị thần y, chuyện này mà truyền ra ngoài làm sao người ta có thể tin được?”
Lục Vân nói: “Tôi đã nói với ông, tôi hứa sẽ chữa lành vết thương ở chân cho ông, bây giờ ông tin chưa?”
“Rồi.”
Bây giờ Tề Thương Lan muốn bao nhiêu tôn kính với Lục Vân thì có bấy nhiêu tôn kính.
Lục Vân nhìn Lâm Thanh Đàn trong phòng châm cứu, cười hỏi: “Chị hai, cảm giác được gọi là thần y như thế nào?”
“Chúng ta làm thầy thuốc, vui vẻ nhất là có thể nhìn xem bệnh nhân khỏi bệnh, được người bệnh tán dương, đối với chúng ta chính là khẳng định lớn nhất, cái gì thần y với không thần y, đều là hư danh cả.”
Tuy rằng Lâm Thanh Đàm nói vậy, nhưng khóe miệng rõ ràng không giấu được ý cười.
Chẳng phải cái danh thần y chính là sự khẳng định lớn nhất của bệnh nhân đối với trình độ y học của bản thân sao?
Nhìn thấy chị hai vui vẻ, Lục Vân tự nhiên cũng vui vẻ theo, hắn vốn đã biết với thiên phú của chị hai, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành người đứng đầu Thánh thủ Trung y ở Long quốc… Phải nói là trình độ châm cứu hiện tại của chị hai cũng đủ chen chân vào hàng top.
Nhưng chị hai còn trẻ như vậy, muốn nhận được sự tán dương của những lão Trung Y, đó không phải là chuyện dễ dàng…!
Lục Vân lắc đầu, nhưng cũng rất nhanh đã bỏ chuyện này xuống.
Như Lâm Thanh Đàn đã nói, chỉ cần nhận được sự đồng tình của bệnh nhân là đủ, được gọi thần y hay cao thủ gì cũng chỉ là hư danh mà thôi.
Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Đánh giá:
Truyện Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Story
Chương 413
10.0/10 từ 47 lượt.