Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Chương 390
Ông ta chậm rãi kể lại.
Sở dĩ Khương gia có thể đứng vững gót chân ở Kim Lăng là vì ông nội của Khương Lam – Khương Thiên Viễn – là một tông sư Hoá Cảnh, dựa vào sức của bản thân đã nâng đỡ Khương gia tới hàng ngũ thế gia đứng đầu Kim Lăng, chỉ là gần đây có một đối thủ một mất một còn của Khương Thiên Viễn về tới Kim Lăng – Người đó họ Hầu.
Rất nhiều năm trước Hầu gia đã có xích mích với Khương gia, lúc trước bị Khương Thiên Viễn đuổi ra khỏi Kim Lăng, sau đó ẩn mình rồi bồi dưỡng ra một tông sư Hoá Cảnh chưa đến 40 tuổi.
Tông sư Hoá Cảnh này tên là Hầu Dũng, mấy năm gần đây đã mạnh mẽ bước lên vị trí thứ ba mươi tám bảng Tông Sư của Long quốc, bởi vì chỉ có tám ngón tay nên được gọi là ‘ Bát Chỉ Tông Sư ’.
Mà Khương Thiên Viễn chỉ xếp thứ tám mươi mấy trên bảng Tông Sư, tuy rằng thứ tự có khả năng dao động, nhưng chắc chắn có chênh lệch không nhỏ so với Hầu Dũng.
Chính yếu chính là Hầu Dũng trẻ tuổi, tiềm lực tương lai nhất định lớn hơn.
Nói tới đây, Tề Thương Lan đột nhiên mang đầy thâm ý mà nhìn thoáng qua Lục Vân, ông ta có thể chắc chắn Lục Vân không có trên bảng Tông Sư, nếu không nhất định sẽ làm tu võ giới chấn động.
Dù sao cũng không thống kê hết, để sót cũng rất bình thường.
Trở lại chuyện chính, lần này Hầu gia trở về Kim Lăng là muốn tính sổ với Khương gia, trải qua mấy lần tới cửa khiêu khích, Khương Thiên Viễn bất đắc dĩ đành đồng ý đấu với Hầu Dũng một trận, thời gian diễn ra là vào ngày mười tháng sau, hơn nữa còn lập ra cá cược rằng bên thua phải rút khỏi Kim Lăng, cũng giống như năm đó Hầu gia bị thua nên rời khỏi Kim Lăng..
Đa số mọi người càng xem trọng Hầu gia trong trận chiến này, cho nên gần đây những gia tộc có làm ăn qua lại với Tề gia đều yên lặng rất nhiều, thậm chí đã bắt đầu tiếp cận làm quen với Hầu gia.
Tề Thương Lan hổ thẹn nói, “Thật ra gần đây Tề gia cũng đang đứng nhìn”.
Khương Lam nghe xong thì tâm tình không thể bình tĩnh nổi, không nghĩ tới Khương gia đã xảy ra chuyện lớn như vậy, nhưng bà không trách Tề Thương Lan, bởi vì chuyện này rất thường thấy trong các gia tộc tu võ giả.
Hơn nữa cách thức ước chiến lập đánh cược này đã xem như rất ôn hòa, nếu không phải có Võ Minh đè nặng bên trên thì chắc đã bùng nổ sự kiện đổ máu luôn rồi.
Khi hai người nói chuyện, Lục Vân cũng đứng bên cạnh lắng nghe, nhưng tâm tình hắn không nổi lên chút gợn sóng nào, cứ như đang nghe một câu chuyện không liên quan gì đến mình, à, hình như vốn dĩ không liên quan đến hắn.
“Đám người Võ Minh kia thật quá nhàm chán, còn tạo nên một cái bảng Tông Sư, thật là ăn no không có việc gì làm.” Lục Vân lắc lắc đầu, thầm nói trong lòng.
“Tiểu Lục Vân.”. Đang nghe kể chuyện hăng say thì Liễu Yên Nhi bỗng đi vào Hạnh Lâm Đường, tìm được Lục Vân và nói, “Đi đến quán bar một chuyến với chị!”
“Sao vậy chị Yên Nhi, không phải chị đã làm chưởng quầy phủi tay sao, sao còn muốn đi quán bar? Chẳng lẽ là đi mua say, hay là chị cũng bị tổn thương tình cảm như chị tư?”.
Sau khi chị ba trở thành tu luyện giả thì không quản lý quán bar nữa, trực tiếp ném cho người phía dưới lo, vậy còn chưa tính, ngay cả cái nghề sát thủ có tiền đồ kia cũng không thấy cô nhắc tới.
Lục Vân suy đoán bộ đồ đi đêm cô giấu trong phòng đã bị cô thiêu hủy.
Nhìn hành vi của Liễu Yên Nhi, Lục Vân tổng kết ra năm chữ, không làm việc đàng hoàng.
“Tổn thương tình cảm cái đầu em!”
Liễu Yên Nhi búng trán Lục Vân một cái, kéo hắn rời khỏi Hạnh Lâm Đường, cũng không chào hỏi Lâm Thanh Đàn lấy một tiếng.
Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm