Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
97: Lạc Tiên Tử Ở Cứ Địa Võ Minh Khu Vực Hoa Trung
Ba người nhìn thấy Lục Vân ở trong sương độc do sư phụ của mình bào chế lâu như vậy mà vẫn hoàn toàn bình an vô sự thì không khỏi sợ hãi đến nỗi tái xanh mặt mày.
“Chẳng lẽ các hạ là Hóa Cảnh Tông Sư sao?”
Bọn họ kinh hồn bạt vía ú ớ hỏi câu này.
Bọn họ hỏi vậy là bởi vì, chỉ khi tu luyện đạt tới trình độ Hóa Cảnh Tông Sư mới có khả năng dồn nội lực từ bên trong để đánh ra ngoài, không những thế những người đạt tới trình độ đó còn có thể tự tạo cho mình một lá chắn bảo vệ quanh mình, như vậy có thể dễ dàng ngăn cản sương độc thâm nhập.
Và nếu thực sự Lục Vân là Hóa Cảnh Tông Sư thì sư đệ của bọn họ không chết mới lạ ấy.
Thế mà Lục Vân bên này sau khi nghe mấy lời đó của bọn họ thì chỉ nhẹ nhàng thổ ra một câu:
“Trình độ Hóa Cảnh Tông Sư khi đứng trước mặt tôi thì chẳng khác nào một hạt bụi.”
Hít----!
Ba người họ hít một hơi lạnh cố trấn áp bản thân.
Bởi vì chỉ đơn cử tới Hóa Cảnh Tông Sư thôi cũng đã là một cường giả mà bọn họ không thể với kịp rồi.
Thế mà trong miệng của người thanh niên này, trình độ đó chỉ là rác rưởi bụi bặm thôi.
Hắn là đang quá mức kiêu ngạo hay thực sự có năng lực mới dám nói ra điều đó đây?
Ba người họ đều sửng sốt vô cùng.
Nhưng đúng lúc đó, họ đột nhiên nghe thấy Lục Vân hét lên:
“Lại đây!”
Chỉ thấy Lục Vân dơ một cánh tay về phía trước, năm ngón tay trong không trung khấu xuống một cái, một trong ba người họ lập tức bị một luồng sức mạnh vô hình nhấc bổng lên, chỉ một giây tiếp theo liền bị hút vào trong tay Lục Vân.
“Tu Luyện giả!!!”
Ba người họ mặt mũi tái mét, đến giờ cuối cùng cũng nhận ra người thanh niên trước mặt mình đáng sợ đến mức nào, khó trách ngay cả bậc tông sư trong võ đạo cũng chẳng là cái đinh gì trong mắt hắn.
"Mau chạy đi! Tôi sẽ ở đây cầm chân hắn!!!”
Cái tên bị Lục Vân bóp cổ biết mình không còn đường lui nữa rồi, chỉ biết căng mắt há mồm ra gào lớn để cho hai người kia chạy đi.
Còn hắn ta thì tự cắn lưỡi của mình đến chết, ngay khi hơi thở vừa dứt, ngay lập tức từ trong ngực anh ta nhảy bổ ra một con cóc độc.
Vì Lục Vân đã nâng anh ta lên không trung cao quá đầu mình cho nên ngực của người này ở vị trí ngay thẳng với mặt Lục Vân.
Chính vì vậy khi con cóc kia vừa chui ra thì đã phun ngay một ngụm nọc độc vào mặt hắn.
Rắc rắc——
Lục Vân vặn cổ người đàn ông kia và nhanh chóng lùi lại nhưng vẫn bị nọc độc của con cóc phun ra bắn vào mặt, vùng mặt bị dính chất độc bắt đầu cảm thấy đau rát thốn cùng.
Nhưng đối với Lục Vân mà nói, ngay cả cái sương độc đặc chế của Xà Hạt lão nhân kia làm ra cũng chẳng đủ đô với hắn, uống hồ là độc của con cóc nhỏ này.
Ngay khi trúng độc, chân khí trong cơ thể hắn lưu chuyển, trong nháy mắt thiêu đốt nọc độc, sau đó một lá bùa phun ra, lập tức bắt trói con cóc đó.
Cả quá trình bắt lại cũng chỉ tốn một tí thời gian bằng với một lần hít thở mà thôi.
Nhìn hai người đang chạy trốn kia, chắc cũng chạy được không tới 20 mét rồi, Lục Vân búng ngón tay một cái, một luồng chân khí lao đến sau đó cơ thể của một người trong hai người họ bị xuyên thủng.
Lần này cũng giống như người trước, sau khi ngã xuống, cơ thể của tên đó lại nhảy ra một con vật mang tính độc cực mạnh, đó chính là một con bọ cạp độc, nhưng dù vậy nó vẫn phải bị hắn bắt lại một cách dễ dàng.
Chỉ còn lại người cuối cùng.
Lục Vân đầu tiên đánh cho tay chân anh ta tàn phế sau đó buộc anh ta phải khai ra nơi ở của sư phụ mình, hắn tính giải quyết triệt để lão ta để tránh hậu họa về sau.
Tên cuối cùng này mới đầu cũng cứng mồm cứng miệng lắm, moi móc thế nào cũng không chịu khai ra sư phụ mình ở chỗ nào, thế mà kết quả chưa đầy nửa phút sau, anh ta đã quỳ xuống đất cầu xin sự tha thứ, cầu xin Lục Vân cho anh ta được chết đi, coi như một sự giải thoát.
Cơ thể của anh ta lúc này chằng chịt những kim châm do Lục Vân ghim lên.
Sau khi có được câu trả lời mình muốn, Lục Vân đã đập nát đầu tên đó bằng lòng bàn tay của mình, đó chính là sự giải thoát mà anh ta muốn.
Cho đến giờ phút này, bốn đệ tử của Xà Hạt lão nhân, bao gồm cả tên Trần An kia đều đã chết, và đương nhiên bốn loại độc dược mà lão ta cẩn thận tu luyện cũng đã bị hắn đầu tiên là đập chết, sau đó làm giảm lượng độc tố bên trong, rồi phơi nắng, sau đó nghiền thành bột thuốc.
Coi như cho chúng nó được làm trọn gói mọi dịch vụ luôn.
Cùng lúc đó, bên bờ sông Giang Hoài ở sâu trong một hang động lạnh lẽo và ẩm ướt, Xà Hạc lão nhân liên tiếp phun ra ba ngụm máu đặc sệt, ông ta tức giận há miệng gầm lên:
“Tên oắt con kia! Lão phu nhất định phải đích thân rút từng khúc xương của mày, sau đó móc mắt mày ra nấu thành một nồi canh lớn ăn!!!”
Lão ta tức giận ngùn ngụt, lửa giận ngập trời, cay cú đến muốn hộc máu.
Còn con mãng xà lớn quấn quanh người lão ta lúc này hình như cũng cảm nhận được sự phẫn nộ cuồn cuộn của Xà Hạt lão nhân nên nó cũng điên cuồng nhả ra nuốt vào chiếc lưỡi đỏ thắm của mình, sau đó nó nhập thân với Xà Hạt lão nhân bằng một tốc độ siêu nhanh vượt quá mức bình thường.
Ước chừng nửa canh giờ sau, Xà Hạt lão nhân đứng dậy, phất tay một cái chỉ thấy xung quanh hang động có vô số bọ cạp, rắn độc cùng đủ loại con vật mang tính độc lần lượt lao về phía lão ta, giây tiếp theo, bọn chúng bị đánh tan thành một làn sương máu, sau đó bị Xà Hạt lão nhân hấp thu hoàn toàn.
Cùng lúc đó, bên ngoài hang động, một nhóm người đều là những người có thân thủ phi thường đang tìm kiếm thứ gì đó.
Người đứng đầu là một người phụ nữ, mày đẹp mắt sáng, cô ấy có khuôn mặt trái xoan đúng tiêu chuẩn của một người phụ nữ hiện giờ, các đường nét trên mặt của đều thanh tú cứ ngỡ như được vẽ ra bởi một cây cọ ma thuật.
Bóng dáng yêu kiều cao gầy cân đối, cơ thể cô là cơ thể có tỉ lệ hoàng kim.
Chỉ cần cô đứng ở nơi nào thì nơi đó đhính là nơi có khung cảnh tuyệt đẹp nhất thế gian này.
Không chỉ vậy, khí chất của người phụ nữ này cũng không phải kiểu yếu đuối nhu nhược như những cô gái bình thường, mà nó mang một theo một khí thế anh hùng kỳ lạ, giống như chiến binh Valkyrie trong những trận chiến cổ xưa.
Bộ dạng của cô ấy thật sự oai hùng hiên ngang.
Đây là một loại khí chất khiến đàn ông vô cùng ngưỡng mộ và si mê.
Kiểu như nếu ai có thể chinh phục được một cô gái như vậy, thì đó chắc chắn là một điều đáng để khoe khoang cả đời.
Nhưng tất cả mọi người có mặt đều không có can đảm đó.
Bởi vì người phụ nữ đầy khí chất này chính thủ lĩnh của họ, cô là minh chủ của căn cứ Võ Minh khu vực Hoa Trung, cô tên Lạc Ly.
Nói thật là từ tận đáy lòng, bọn họ thích được gọi cô là Lạc tiên tử hơn.
Quay lại chủ đề chính, lần này mấy người họ đến sông Giang Hoài này là để lần bắt Xà Hạt lão nhân.
Lão ta đã làm vô số tội ác, thường xuyên dùng máu thịt của một số người dân vô tội quanh đây đến làm mồi nuôi mấy con vật độc của mình, cho nên lão ta đã sớm được liệt vào danh sách tội phạm truy nã nguy hiểm khẩn cấp của bọn họ.
“Minh chủ, nơi đây đâu đâu cũng ám mùi máu tươi nồng nặc, nếu tôi đoán không nhầm thì lão già đó chắc chắn ở gần đây thôi.”
Một thuộc hạ đi đến báo cáo.
Lạc Ly gật đầu: "Cẩn thận hành động, lão Xà Hạt này là kẻ vô cùng âm độc, nhất định đừng để rơi vào bẫy của lão."
“Rõ!”
Vù!
Đúng lúc đó, đột nhiên có một chiếc xe đạp cổ phóng như bay xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ, người thanh niên đạp xe đó đang tiến về phía mấy người đang đứng.
Sắc mặt mọi người lập tức thay đổi.
Lạc Ly quay đầu lại nói với thành viên trong bang hội và phân phó:
“Đi ngăn người thanh niên kia lại, đừng để hắn đạp tới đây!"
"Tuân lệnh!"
Một khi bọn họ đã nhắm chắc Xà Hạt lão nhân cư trú ở gần đây thì xác định lát nữa sẽ không tránh khỏi một cuộc đại chiến, vì vậy nếu như lúc này người thanh niên kia cứ thế xông tới, thì rất có thể sẽ không giữ được mạng..
Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm