Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
113: Tỉnh Trưởng Dương Chấn Nham
Vợ chồng họ Diệp cuối cùng vẫn quyết định đưa Diệp Khuynh Thành về.
Lục Vân không hốt hoảng chút nào.
Bởi vì hắn vừa nói rằng mình sẽ tạo cho chị Khuynh Thành một bất ngờ lớn thì tuyệt đối không phải nói cho có, sự bất ngờ đó sẽ đủ để khiến Diệp gia chấn động.
Ngày này cũng sẽ đến sớm thôi.
Diệp Khuynh Thành cũng vì nghe lời cam đoan thề thốt chắc chắn đó của hắn nên mới đồng ý bề Diệp gia đợi hắn.
Sau khi ba người họ rời đi, Thẩm Kim Hoa mới đầy bất bình mà bênh vực nói:
“Lục thần y à, vợ chồng Diệp Hướng Vinh đúng là có mắt như mù vậy, đến Lục thần y cậu mà cũng coi thường khinh rẻ, sau này nhất định bọn họ phải hối hận.”
Lục Vân đầy chất vấn so đo mà liếc ông ta nói:
“Không hiểu sao tôi lại nghe ra được sự vui thích từ trong giọng nói của ông nhỉ?”
"Không thể nào, Lục thần y đừng đổ oan cho tôi…”
“Thôi được rồi, không cần phải giải thích nhiều đâu, nói thật thì tôi cũng chẳng ưa gì hai người bọn họ.”
Trần Kim Hoa nghe vậy lại càng hưng phấn hơn, ông ta ngay lập tức rèn sắt khi còn nóng mà nói:
“Đó là do Diệp gia bọn họ có phúc mà không biết hưởng, phải rồi, Lục thần y à, hiện giờ cậu có rảnh không, tôi muốn giới thiệu một người cho cậu.”
“Ai?”
“Tỉnh trưởng Dương Chấn Nham, ông ấy là bạn thời đại học của tôi, bây giờ đang ở nhà tôi đó!”
Trước đó, khi Thẩm Kim Hoa nghe bảo Lục Vân bị xảy ra chuyện, ông ta tức tốc lao tới Mã gia như một cơn gió, đồng thời còn gọi cho anh em tốt của mình là Dương Chấn Nham một cuộc để cầu sự trợ giúp.
Mặc dù Mã Tam gia là tu võ giả nhưng khi đối mặt với người mang cấp bậc là tỉnh trưởng thì cũng phải nhún nhường vài phần, bởi cơ cấu quốc gia bên trên cũng có một bộ phận võ minh đang để mắt tới mấy người tu võ giả như bọn họ, cho nên mấy người như Mã Tam gia không dám làm gì quá phận.
Tỉnh trưởng này cũng coi như một sách lược bảo vệ của Thẩm Kim Hoa.
Nhưng sau khi ông ta nhìn thấy Lục Vân bình yên vô sự, Thẩm Kim Hoa mới gọi lại bảo Dương Chấn Nham rằng phiền phức đã được giải quyết xong rồi.
Dương Chấn Nham gần đến nơi rồi lại bắt phải quay đầu, cho nên ông ta không đến Mã gia mà quay lại Thẩm gia, ngồi chờ Thẩm Kim Hoa về uống trà đàm đạo.
Tỉnh trưởng sao?
Lục Vân nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
“Đúng lúc hiện giờ tôi cũng không có việc gì làm, vậy nên có thể đi cùng ông về Thẩm gia gặp mặt coi sao.”
“Ok luôn!”
Ba người rất nhanh thì đi ô-tô về tới Thẩm gia.
Dương Chấn Nham là một người trời sinh có khuôn mặt công chính cương trực, cắt đầu cua, cả người ngồi thẳng tắp ở phòng khách điềm đạm uống trà.
Không phải là Dương Chấn Nham đang tự nhiên thái quá, nghĩ đây là nhà mình, mà là bởi vì ông ta và Thẩm Kim Hoa từ cấp hai đã là bạn học chung với nhau, cứ thế tới tận đến khi tốt nghiệp đại học thì hai người vẫn dính lấy nhau, không những thế lại có một mối quan hệ vô cùng thân thiết bền chặt.
Lần trước Thẩm Kim Hoa bị bệnh nặng, cũng là do một tay Dương Chấn Nham chạy ngược chạy xuôi giúp đỡ ông ta tới lui bệnh viện, mặc dù mọi chuyện cũng chẳng đâu vào với đâu.
“Lão Dương à…”
Thẩm Kim Hoa vừa bước qua cửa đã nhìn thấy chỉ có mỗi Dương Chấn Nham ngồi một mình ở đó, ngay lập tức gương mặt ông trở nên không vui nói.
“Cái thằng Thẩm Tử Hiên chết bầm này, không phải tôi đã gọi điện cho nó bảo phải tiếp đón cậu cẩn thận rồi sao?”
“Ha ha, không sao đâu, thanh niên chúng nó ấy mà, không ngồi yên một chỗ được là chuyện bình thường.”
Dương Chấn Nham cười xòa vẻ không để ý, không vấn đề gì.
“Hừ, chờ tên nhóc đó về tôi phải hỏi tội mới được.”
Thẩm Kim Hoa tức giận bừng bừng.
Dương Chấn Nham lơ đễnh nhìn sang bỗng ánh mắt va lên người của Lục Vân, ông ta liền cười nói:
“Lão Thẩm à, cậu bạn nhỏ này là con rể tương lai của cậu à, đúng là phong độ cực kỳ nha, con bé Tĩnh Nghi này cũng thật biết chọn đấy!”
Con rể tương lai ư?
Lục Vân và Tĩnh Nghi ngay lập tức sửng sốt ngạc nhiên.
Nhưng Thẩm Kim Hoa thì lại đỏ cả mặt.
Dương Chấn Nham thấy biểu cảm của ba người họ không được tự nhiên lắm thì khó hiểu hỏi:
“Sao thế, không phải lão Thẩm cậu nói rằng con rể cậu gặp phải chuyện phiền phức nên mới nhờ tôi đến giúp sao?”
“Khụ, khụ!”
Thấy Dương Chấn Nham vẫn đang tính nói tiếp, Thẩm Kim Hoa ngay lập tức ho lấy ho để, hành động ý muốn ngắt lời ông ấy.
Ánh mắt của Dương Chấn Nham hơi lé lên vẻ sáng tỏ sự việc, giờ mới phản ứng lại và nói:
“Ha ha, tôi hiểu rồi, hiểu rồi, cậu là đang sợ con bé Tĩnh Nghi nó ngại ấy gì, cháu cũng thật làm quá rồi đó Tĩnh Nghi, chuyện thường tình vầy có gì mà phải xấu hổ cơ chứ, dù gì sau này mà chả là người một nhà với nhau.”
“Chú Dương à!”
Thẩm Tĩnh Nghi liếc mắt ra hiệu của Dương Chấn Nham một cái:
“Chú đừng nghe cha cháu nói linh tinh, cháu và Lục thần y chưa là gì cả!”
Nói xong cô mang gương mặt đỏ ửng của mình đi về phòng, lúc đi ngang của người Thẩm Kim Hoa còn không quên đạp một cái vào chân ông.
“Au!”
Dương Chấn Nham như bị ngớ cả người.
Thẩm Kim Hoa lúng túng cười một cái nói:
“Con bé kia cũng y như thằng em nó vậy, càng lớn càng láo lếu… Ha ha, lão Dương à, tôi xin giới thiệu cho cậu một người, đây chính là Lục thần y, bệnh lần trước của tôi cũng là nhờ Lục thần y chữa cho mới khỏi đó.”
“Thì ra cậu ấy chính là Lục thần y mà cậu luôn nhắc sao?”
Dương Chấn Nham mở to hai mắt, cái biểu cảm giống như đã từng nghe về sự tích của Lục Vân thông qua Thẩm Kim Hoa rồi, trong lòng kinh ngạc không thôi.
"Lục thần y thực sự là tuổi trẻ tài cao a!"
Dương Chấn Nham hết lời khen ngợi một câu, sau đó nhìn Thẩm Kim Hoa với ánh mắt đầy ý tứ sâu xa:
“Thảo nào mà nhà họ Thẩm các cậu lại cứ là lạ thế nào ấy, hóa ra là thế này, a ha ha…”
Đến tận lúc này rồi, sao ông ta có thể không hiểu cho được chứ, chắc chắn là lão già Thẩm Kim Hoa này thấy con trai nhà người ta tuổi trẻ tài cao, đang có ý đồ bắt về làm con rể đây mà, với cả nhìn cái vẻ ngượng nghịu ban nãy của con bé Tĩnh Nghi kia thì cũng biết đã thích gần chết cái cậu Lục thần y này rồi.
Bây giờ chắc chỉ đang chờ Lục thần y người ta gật đầu nữa thôi.
Sau khi Dương Chấn Nham tìm ra được mấu chốt trong điều này thì đột nhiên chớp chớp mắt mà nhìn Lục Vân nói:
“Lục thần y à, thực ra tôi cũng có một đứa con gái, da trắng, chân dài, mông cong…”
“Dương Chấn Nham, im mồm vào cho ông ngay.”
"Ha ha, chỉ đùa một chút mà thôi mà, yên tâm đi, tôi sẽ không cướp chàng rể vừa hiền vừa tài này của cậu đâu.”
Dương Chấn Nham cười hô hố mà nói.
Mặt của Thẩm Kim Hoa đen như đáy nồi, sau đó ông liếc nhìn sang Lục Vân với ánh mắt thận trọng, khi thấy Lục Vân dường như không để ý lắm thì mới thở dài một hơi.
Còn bên phía Lục Vân lúc này lại vô cùng thất vọng.
Lão này là tỉnh trưởng sao.
Cũng không có phong thái mấy nhỉ?!
Nhưng xét lại thì Lục Vân cũng có ấn tượng khá tốt đối với Dương Chấn Nham, ấn tượng ông là một người hiền lành gần gũi với mọi người.
Ba người cứ thế vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm, cứ thế cả nửa tiếng trôi qua, Dương Chấn Nham đột nhiên lên tiếng:
“Lão Thẩm à, ông còn nhớ lúc còn học đại học chúng ta từng tham gia một câu lạc bộ thì sách vở và tranh ảnh không, khi đó hai đứa mình cùng thích một chị khóa trên, vì vậy đều tự làm một bức tranh sau đó dốc hết lòng ra tỏ tình với chị ấy, cuối cùng lại bị chị ấy mắng cho không ngóp đầu lên được, giờ nhớ lại cũng hoài niệm thật đấy!”
“Hoài niệm cái con khỉ ấy, người chị ấy không phải là vợ của cậu hiện giờ sao?”
“Ha ha, không giỏi bằng người ta giờ cáu cái gì?”
“Không thì bây giờ chúng ta thi lại đi?”
“Thi thì thi, đây sợ cậu chắc, kiểu gì cậu cũng sẽ thua dưới tay tôi mà thôi.”
Dương Chấn Nham cười đùa nói..
Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm