Bình Vương Thần Cấp
C34: Đây là phiền phức sao
“Ba ơi, vừa nãy ba thật đẹp trai, con thích ba chết đi được.” Manh Manh được Lâm Trạch Dương ôm lấy, lớn tiếng reo lên.
Lâm Trạch Dương đưa tay ra xoa đầu Manh Manh, nói rằng: “Xin lỗi Manh Manh, lúc nãy ba đã kêu con xin lỗi người ta, nếu con không xin lỗi thì ba cũng không có lý do để làm những chuyện kia.”
Manh Manh không ngừng lắc đầu, trên mặt tràn đầy nụ cười, cô bé không muốn nói gì, ôm chặt lấy Lâm Trạch Dương.
Tần Thiến cuối cùng cũng phản ứng lại được, nói với Lâm Trạch Dương: “Hành động vừa rồi của anh rất sai đấy, nói thế nào đi nữa anh cũng không được đánh người ta, việc này sẽ bị ảnh hưởng xấu. Bạn cùng lớp sẽ nói ba Manh Manh là kẻ bạo lực, điều này sẽ ảnh hưởng đến Manh Manh.”
Lâm Trạch Dương quay đầu nhìn Tần Thiến, trên mặt kiêu ngạo, anh đáp lại cô: “Sẽ không có ai trong nhà trẻ bắt nạt được con gái của Lâm Trạch Dương này nhé. Nếu trường học không cho Manh Manh học thì chuyển trường khác. Nếu như tất cả trường học đều không cho Manh Manh học thì tôi sẽ phá bỏ tất cả trường học.”
Tần Thiến nghe xong thì sửng sốt, cô cảm thấy Lâm Trạch Dương không biết nói lý chút nào, đây là tên côn đồ tăng mười cấp mất.
Nhưng không hiểu vì sao Tần Thiến không những không tức giận mà cô còn cảm thấy an tâm, tiếp tục im lặng đi đằng sau Lâm Trạch Dương. Đây chính là cảm giác được người ta che mưa che gió phía trước cho mình sao?
Ở phía bên kia, bên trong trường mẫu giáo, ba mẹ của thằng bé kia đã hồi phục lại tinh thần, còn cảm thấy tức giận hơn nữa.
“Tên này rốt cuộc là ai, tại sao lại có thể đánh người chứ. Em sẽ không cho phép con của tên đó được học ở đây nữa, cũng không muốn tên đó có chỗ đứng trong xã hội này.” Mẹ của thằng bé kia gần như điên lên.
Ba của đứa bé cũng nặng nề gật đầu, nói với vợ: “Em yên tâm, anh sẽ không bỏ qua cho tên khốn đó.”
Giáo viên trường mầm non là Toàn Thành nghe được lời này, trong lòng không khỏi thầm lo lắng cho Lâm Trạch Dương, ba của đứa trẻ kia là một người lãnh đạo trong hệ thống giáo dục, lời nói của anh ta rất có trọng lượng, ngay cả viện trưởng khi gặp anh ta cũng phải nể mặt vài phần.”
Có lẽ mấy ngày nữa sẽ không được nhìn thấy Manh Manh rồi. Thật đáng tiếc, đứa trẻ tốt vậy mà…
Ở bên kia, sau khi Tần Thiến đưa Manh Manh về nhà xong thì vội vàng chạy vào trong phòng.
Tần Thiến là chủ của một công ty, đồng thời cô cũng là một sát thủ bậc S, cô hiểu rất rõ bản tính của con người, chuyện hôm nay Lâm Trạch Dương gây ra chắc chắn sẽ không dừng lại ở đây.
Hơn nữa những ai có khả năng đưa con vào trường mẫu giáo cho quý tộc đều không phải người đơn giản, Lâm Trạch Dương có thể không quan tâm điều gì nhưng Tần Thiến này phải nhúng tay vào.
Cũng giống như lần trước sau khi mở ra một trang mạng toàn là mật mã, Tần Thiến đã liên lạc với thủ hạ đắc lực của mình là Elizabeth, Tần Thiến kể lại chuyện ngày hôm nay với cô ấy rồi nói: “Giúp tôi điều tra thân phận của người này.”
Elizabeth đã trả lời lại tin nhắn rất nhanh: “Chương Văn, một nhân viên trong hệ thống giáo dục, anh họ của anh ta là phó bộ trưởng bộ giáo dục, em rể của anh ta là một thương nhân, người đó mở một công ty tên là Harman, tài sản ít nhất được sáu tỉ tệ, đây là một doanh nghiệp nổi tiếng ở địa phương.”
Tần Thiến nhìn tài liệu, cô nhíu chặt lông mày. Phiền phức rồi, lai lịch của người này rất sâu, mọi chuyện sẽ không thể giải quyết dễ dàng được.
Nghĩ đến đây, Tần Thiến không khỏi oán trách Lâm Trạch Dương, sao tên này lại kích động vậy chứ, có chuyện gì không thể ngồi xuống nói chuyện sao, chúng ta đều có lý lẽ mà. Nếu nói chuyện đàng hoàng thì giờ này đã không gây phiền phức như vậy rồi.”
“Bây giờ tôi phải làm sao đây? Dùng tiền có vẻ không ổn, chẳng nhẽ lại hành động sao? Tôi phải tự mình ra tay đi uy hiếp anh ta sao, làm thế này có được không?”
Tần Thiến khổ sở suy nghĩ, cô cảm thấy bất lực, dường như chuyện này đã vượt quá năng lực của cô.
“Một số người bạn của tôi ở Hoa Hạ đã gửi tin tức tới cho tôi, nói rằng tên Chương Văn kia đã liên lạc với anh họ của anh ta rồi. Anh họ của anh ta cũng đã liên lạc với viện trưởng trường mẫu giáo. Xem ra nếu không có gì ngoài ý muốn thì Manh Manh sẽ bị đuổi khỏi trường học. Mấy người bạn kia của tôi không có khả năng gây ảnh hưởng tới phó bộ trưởng.”
Elizabeth lại gửi đến một tin nhắn. Cô ấy là người thu thập tin tức tình báo, mạng lưới thông tin và quan hệ chắc chắn rất rộng, nếu Elizabeth chú ý điều gì thì cô sẽ rất dễ dàng có được một số thông tin.
Tần Thiến càng cau mày chặt hơn, nhưng cô cũng không biết phải làm sao. Chẳng sẽ cô lại phải chuyển trường cho Manh Manh lần nữa? Nhưng Manh Manh không dễ dàng gì mới học được ở ngôi trường này nửa năm, nếu lại phải chuyển sang môi trường mới thì Manh Manh có làm quen được không?
Bên ngoài phòng khách, lần đầu tiên Lâm Trạch Dương không tranh xem phim hoạt hình “Cừu Vui Vẻ và Sói Xám” mà anh cùng Manh Manh xem phim hoạt hình “Gã thợ săn và gấu Boonie”.
“Con xem gã thợ săn này đần đến mức nào chứ, ông ta rõ ràng là một tên ngốc. Sao con lại thích xem phim hoạt hình này nhỉ, xem phim “Cừu Vui Vẻ và Sói Xám” không phải hay hơn à.” Lâm Trạch Dương không nhịn được mà than thở.
“Ba không thấy Gấu Lớn và Gấu Bé rất hài hước sao, phim hoạt hình này rất hay đấy chứ.” Manh Manh mở đôi mắt to tròn nhìn anh, trên mặt tràn ngập nụ cười, cô bé còn kéo chặt Lâm Trạch Dương ngồi cạnh mình. Hôm nay cô bé rất vui, ba đã đến đón cô bé, ba còn ra mặt cho Manh Manh nữa.
Ba là siêu anh hùng bất bại ở trong vũ trụ này, chỉ cần có ba thì Manh Manh sẽ không phải chịu sự bắt nạt từ ai nữa.
Lâm Trạch Dương không khỏi lắc đầu, anh nhẫn nại xem cùng con.
Tần Thiến nhìn thấy cảnh tượng này, không biết vì sao cảm xúc của cô rất phức tạp. Cô vừa cảm thấy Lâm Trạch Dương và con gái như vậy rất tốt, vừa cảm thấy Lâm Trạch Dương quá vô dụng, làm việc cũng quá thô lỗ, Tần Thiến có rất nhiều thành kiến với Lâm Trạch Dương.
Cuối cùng, Tần Thiến chỉ có thể lắc đầu, bất đắc dĩ mà thở dài một hơi, cô lại quay trở về phòng, tiếp tục đau đầu suy nghĩ nên giải quyết chuyện kia như thế nào.
Lâm Trạch Dương và Manh Manh xem hoạt hình một lúc, sau đó tiếng chuông điện thoại đột nhiên reo lên.
Lâm Trạch Dương nhìn ID người gọi, sau đó đi sang một bên nghe máy.
“Long Vương, đã tra được tên kia là Chương Văn, có anh họ là phó bộ trưởng bộ giáo dục. Long Vương muốn giải quyết bọn họ như thế nào đây?” Giọng nói truyền đến từ đầu dây bên kia có vẻ rất hưng phấn.
Lâm Trạch Dương không khỏi nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Ông mãi không sửa được tật xấu này, tôi đã nói với ông bao nhiêu lần rồi chứ, phải dùng đức để thu phục người ta. Đây đã là thời đại nào rồi mà ông chỉ suốt ngày muốn đánh muốn giết. Ông nhìn lại bản thân xem, già đời bao nhiêu rồi."
Ở đầu dây bên kia, một ông lão tóc bạc trắng cả đầu đang đứng ở một sân golf nào đó. Đằng sau ông ta là cả một đoàn người, những người này đều đang hơi khom người, mắt nhìn ông lão không rời, trong mắt đều là sự tôn kính.
“Đúng vậy, Long Vương dạy bảo rất đúng. Vậy thì, Long Vương muốn tôi làm cái gì? Người đã bắt nạt con gái của Long Vương, cho dù Long Vương có dễ dàng tha thứ thì Lâm Vấn Thiên tôi cũng không đồng ý.”
Ông lão nói chuyện không giấu được sự phấn khích.
Nếu lúc đó Chương Văn hay anh họ của anh ta vừa hay có mặt ở đây, vừa hay nghe được ba chữ “Lâm Vấn Thiên” này, có lẽ bọn họ sẽ bị dọa sợ đến mức quỳ xuống ngay lập tức.
Rốt cuộc cái tên này đối với bọn họ mà nói thì như đại diện cho sức mạnh của biển cả sâu thẳm hun hút vậy.
Bình Vương Thần Cấp