Bình Vương Thần Cấp
C30: Cậu đã bao giờ tự soi gương chưa
Lâm Trạch Dương có một năng lực rất thần kỳ, không ai có thể sánh kịp, có thể coi là độc nhất vô nhị, ai kết giao với anh đều có thể cảm nhận được, người này rất gợi đòn.
Các nhân viên bảo vệ bình thường chỉ cảm thấy Tần Thiến là một nữ thần cao cao tại thượng, ngay cả liếc mắt một cái cũng phải thật cẩn thận, họ thậm chí còn cảm thấy rằng đây là một loại báng bổ nữ thần, nhưng bây giờ lại nói rằng nữ thần của bọn họ không biết xấu hổ mà dính dáng vào anh nên mới bị anh đánh chết.
Các nhân viên bảo vệ lập tức lui về sau, họ không thể chịu đựng được nữa, chuẩn bị tinh thần đánh Lâm Trạch Dương một trận ngay tại đây.
Đột nhiên, bộ đàm của một nhân viên an ninh reo lên.
"Không xong, Trần đại thiếu gia lại tới, hiện tại đang chặn đường Tần tiểu thư, các anh em, nhanh lên!"
Nghe thấy vậy, sắc mặt của các nhân viên bảo vệ ngay lập tức thay đổi, giống như bốn chữ "Trần đại thiếu gia" là một loại tai họa nào đó, khiến bọn họ cảm thấy vô cùng phiền phức.
Sau đó, mấy tên bảo vệ này cứ như vậy mà buông tha cho Lâm Trạch Dương, trực tiếp đi thẳng về phía thang máy.
Lâm Trạch Dương vẻ mặt khó hiểu. Những người này không phải chuẩn bị động thủ hay sao? Sao bây giờ lại đi rồi, anh còn tưởng rằng hôm nay có thể động tay động chân một chút, những người này làm sao có thể vô trách nhiệm như vậy, còn cái gì mà Trần đại thiếu, rốt cuộc thì anh ta là cái quái gì vậy?
Nghĩ đi nghĩ lại, Lâm Trạch Dương cũng đi theo bọn họ, sau đó anh cùng vài tên bảo vệ vào trong thang máy, đi lên lầu.
Sau khi cửa thang máy mở ra, Lâm Trạch Dương nhìn thấy Tần Thiến. Lúc này trước mặt Tần Thiến là một người trẻ tuổi.
Người trẻ tuổi này mặc một bộ âu phục chỉnh tề, bộ âu phục này không có nhãn hiệu, nhưng xét từ chất liệu và đường cắt may, chắc hẳn không phải là sản phẩm của một thương hiệu bình thường, hiển nhiên hắn ta cũng không phải người bình thường.
Người thanh niên này còn rất tuấn tú, làn da rất đẹp, khuôn mặt còn đẹp hơn cả phụ nữ, giống như lòng trắng trứng gà, khiến người ta tưởng sờ vào sẽ vỡ mất. Trên người còn có mùi thơm nhàn nhạt, rất mê hoặc.
Lâm Trạch Dương chỉ nhìn thoáng qua người đàn ông trẻ tuổi này là có thể đoán ra, đây nhất định là một phú nhị đại, hơn nữa còn là con trai của kiểu gia đình có bối cảnh rất tốt.
Lúc này, người thanh niên đang đứng trước mặt Tần Thiến, vẻ mặt đắc ý, nói: "Tần Thiến, cô biết tính nhẫn nại của tôi có hạn, tôi theo đuổi cô đã một tháng rồi. Trong một tháng này, cô nói gì tôi đều đồng ý. Cô không muốn tôi tặng hoa, tôi sẽ không tặng. Cô không cho tôi đến công ty của cô, tôi cũng sẽ không đến. Nhưng thời gian đã trôi qua quá lâu, cũng nên cho tôi một câu trả lời rồi chứ."
Tần Thiến không phản bác, thậm chí còn cúi đầu.
Mấy tên bảo vệ bên cạnh lúc này đã nghiến răng nghiến lợi, hung hăng nhìn chằm chằm người thanh niên kia, thậm chí còn nắm chặt nắm đấm, nhưng không có ý muốn xông lên.
"Tần Thiến, tốt nhất cô nên biết tốt xấu một chút, tình hình hoạt động hiện tại của công ty cô cũng biết, nếu như không phải tôi giúp cô, cùng cô hợp tác một hạng mục, công ty các cô đã sớm đóng cửa rồi."
Người thanh niên tiếp tục nói năng trịch thượng.
Tần Thiến cắn chặt răng, nói: "Tôi biết, cho nên tôi rất cảm kích Trần Nhĩ công tử, nhưng chuyện tình cảm không thể dùng cái này để cân đo đong đếm."
Trần Nhĩ cười khẩy, làm như thể mọi thứ trên đời đều là của mình, nói: "Đừng nói với tôi những lời vô nghĩa này, tôi và cô đều là người trưởng thành, hẳn là biết đạo lý muốn đạt được một phần phải trả giá một phần, tối nay cùng tôi ăn cơm, bằng không tôi sẽ triệt để cắt đứt hạng mục hợp tác của chúng ta."
Tần Thiến cắn răng, có vẻ rất khó xử.
Lâm Trạch Dương thiếu chút nữa không nhịn được cười ra tiếng, thầm nghĩ: Tần Thiến à Tần Thiến, không thể tưởng tượng được một sát thủ cấp S như cô lại vô dụng như vậy, xem bình thường ở trước mặt tôi cô còn dám kiêu ngạo như vậy không?
Tần Thiến rốt cuộc cũng nhìn thấy Lâm Trạch Dương, liền phát tín hiệu xin giúp đỡ, lúc này chẳng lẽ không phải đều là lúc nam nhân làm chỗ dựa cho nữ nhân sao?
Lâm Trạch Dương lại quay đầu đi, làm bộ như không nhìn thấy.
Tần Thiến không khỏi nghiến răng nghiến lợi, lúc cô cần giúp đỡ như vậy, Lâm Trạch Dương lại không quan tâm cô. Người này quả nhiên không đáng tin cậy, một chút cũng không chịu giúp, sao bản thân cô còn chờ mong gì ở anh cơ chứ?
"Tần Thiến, nhớ kỹ, tối nay cùng tôi đi ăn cơm. Hơn nữa, bây giờ tôi đi đặt khách sạn, trước khi đi, ôm tôi một cái."
Nói xong, hai tay Trần Nhĩ đã đặt trên vai Tần Thiến.
Mấy tên bảo vệ kia lúc này mắt đều đỏ ngầu, nắm chặt nắm đấm, hiển nhiên bọn họ đều rất kích động, nhưng không có người nào dám tiến lên. Đùa đấy à, đó là thiếu gia của Trần gia, bọn họ chỉ là bảo vệ, sao dám ra tay với anh ta? Trần công tử nói một câu, cũng đủ để cho bọn họ sống không bằng chết.
Lâm Trạch Dương không khỏi nhướng mày, nhìn trong mắt Trần Nhĩ xuất hiện sát khí, nói thế nào Tần Thiến cũng là nữ nhân đã từng cùng Lâm Trạch Dương anh ngủ chung, đến phiên hắn động tay động chân sao?
Lâm Trạch Dương đi tới.
Bốp.
Lâm Trạch Dương tát một cái, trực tiếp hất tay Trần Nhĩ ra.
"Anh là ai, có biết anh đang làm gì không?" Trần Nhĩ lập tức nổi giận, có người dám công kích hắn ta, bọn họ không biết Trần Nhĩ là ai sao?
Lâm Trạch Dương cười to nhìn Trần Nhĩ, nói: "Mày có tự mình soi gương chưa?"
Trần Nhĩ cảm thấy thật vô nghĩa. Biết câu nói của Lâm Trạch Dương thực chất không phải là câu hỏi, nhưng Trần Nhĩ vẫn trả lời theo bản năng: "Đương nhiên rồi, những điều này có liên quan gì đến anh?"
Lâm Trạch Dương cười lạnh nói: "Nếu mày đã soi gương rồi, sao vẫn dám đi ra ngoài, không sợ bộ dạng này của mày sẽ dọa người khác sao? Quả thật tao có chút kinh ngạc là lúc mày tự soi gương, tại sao không bị chính mình dọa chết."
"Anh...", Trần Nhĩ tức giận đến không thể nói hết câu. Hắn ta lớn lên ngọc thụ lâm phong, vì bảo dưỡng gương mặt đẹp đẽ này cũng không biết tốn bao nhiêu thời gian và tiền bạc, thế mà Lâm Trạch Dương dám nói hắn ta là xấu xí.
"Nói lắp cái gì, khó nói như vậy cũng đừng ép buộc bản thân, tao cảm thấy mày trốn ở nhà sống cả đời cũng tốt." Lâm Trạch Dương cười nói.
Trần Nhĩ cảm thấy lồng ngực sắp nổ tung, tên này nói chuyện sao lại khiến người ta chán ghét như vậy, còn nói mình vô dụng, phế vật, đi ra ngoài sẽ rất xấu hổ.
"Anh…" Trần Nhĩ kích động đến mức duỗi ngón tay chỉ vào Lâm Trạch Dương
Lâm Trạch Dương không khỏi dùng sức lắc đầu, vẻ mặt đáng thương nhìn Trần Nhĩ, nói: "Thật đó, tao cảm thấy mày vẫn là không nên ra ngoài xã hội nữa, mày xem, nói thôi mà mày cũng lắp bắp, mắt lại mù nhìn không ra mình xấu xí cỡ nào, đi ra ngoài không phải là để cho người ta cười sao? Hãy vì người cùng gia đình mày, mày vẫn nên trốn đi thì hơn."
Bình Vương Thần Cấp