Bình Vương Thần Cấp
C28: Anh giúp tôi
Lâm Phi rất sớm đã rời đi, bởi anh không thể cắn răng đứng xem được nữa, gần như đã suýt nôn mửa cả ra.
Anh thực sự không hiểu làm thế nào mà Trình Tiểu Công có thể uống thứ nước đó chỉ trong một lần.
Sau khi rời khỏi công ty, Lâm Phi nghĩ đến việc gọi điện cho Alice, nhưng giọng của người bắt máy lần này không phải là thư ký nữa, mà là chính Alice.
“Tôi là Long Vương, tôi thực sự nhớ cô rất nhiều. Cô không cho phép tôi gọi điện cho cô, nhưng cô không bao giờ chủ động gọi cho tôi cả.” Alice nghe có vẻ rất hào hứng, như một đứa trẻ cuối cùng cũng đã nhận được lời khen của giáo viên.
Lâm Phi nói với giọng lạnh lùng: “Dịch vụ thanh toán có vấn đề gì vậy? Tôi nói tôi muốn một triệu, không phải mười triệu.”
Sự vui mừng của Alice trong nháy mắt biến thành lo lắng và khó hiểu. Nếu ai đó gặp phải tình huống tương tự như vậy có lẽ sẽ vui đến quên cả thở mất. Rõ ràng chuyện người ta đã gửi dư ra thêm số 0 so với số tiền ban đầu mình yêu cầu thì đó hẳn phải là một chuyện đáng để ăn mừng chứ nhỉ?
Tuy nhiên, đối phương là Long Vương… người có vẻ như sẽ không hành động theo lẽ thường như bao người.
Alice lo lắng nói: “Long Vương, thực xin lỗi, tôi thực sự cảm thấy bộ nội y Long Vương gửi cho tôi đáng giá với số tiền đó nên mới cố tình gửi thêm… Nếu không phải vì trợ lý của tôi ngăn cản, tôi đã có thể gửi thêm một số không sau đó hoặc thậm chí là hai số không. Nếu Long Vương cảm thấy tôi làm sai, hãy trừng phạt tôi.”
Alice nói như thể sắp nhận lệnh xử bắn, toàn thân cô tràn đầy quyết tâm chấp nhận cái chết.
Nếu như người khác biết chuyện này, họ hẳn sẽ vô cùng ngạc nhiên với chiều hướng phát triển kì quặc này khi Alice đã gửi nhiều tiền hơn đối phương mong đợi mà vẫn phải đối mặt với nguy hiểm tính mạng.
Lâm Phi vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, một lát sau mới thở dài một hơi như đã tha thứ cho Alice, nói: “Lần sau đừng như vậy, đây là cơ hội duy nhất tôi trao cho cô đấy.”
“Vâng, cảm ơn anh rất nhiều, Long Vương.” Alice cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi cô lo lắng đến mức lưng ướt đẫm mồ hôi.
“À, Long Vương, gần đây tôi có việc cần nhờ anh giúp. Một nghệ sĩ trong công ty và cũng là bạn của tôi có thể sẽ đến thăm Trung Hoa trong tương lai. Tôi sợ cô ấy sẽ gặp vài nguy hiểm hay bất trắc gì đó, vì vậy mong Long Vương hãy giúp tôi để ý bảo vệ cô ấy.” Alice chợt nghĩ tới điều gì đó và nhanh chóng đề nghị.
Lâm Phi gật đầu, nói: “ Không có vấn đề gì, nếu đó là bạn của cô và người đó muốn đến thăm Trung Hoa, tôi sẽ coi cô ấy như người thân và bảo vệ cô ấy để cô ấy không gặp phải bất kì nguy hiểm nào.”
Trong một câu lạc bộ ở Hoa Kỳ - nơi mà chỉ những thành viên thân thiết nhất của một số ít gia đình mới có thể tham gia, Alice đặt điện thoại lại chỗ cũ, trên mặt nở một nụ cười nhìn về phía người thanh niên trước mặt, nói: “Thật xin lỗi thưa hoàng tử William, cuộc gọi vừa rồi rất quan trọng với tôi, vì thế cho nên...”
“Còn có cái gì có thể quan trọng hơn ta sao? Alice, xem ra cô đối với nhiều việc còn quá thiếu hiểu biết, cha cô không phải nên dạy cho cô biết nguyên tắc và kiến thức giáo dục cơ bản nhất sao?” Vị hoàng tử William có khuôn mặt xấu xí này là một hoàng tử cấp cao, ngay cả khi Alice là chủ tịch của một công ty nằm trong danh sách Fortune 500, cô cũng chỉ có thể cúi cúi đầu phục tùng hắn ta. Việc người phụ nữ này vừa rời khỏi bàn ăn tối cùng hắn chỉ để trả lời một cuộc điện thoại là một sỉ nhục rất lớn. Vì thế nên hoàng tử William đã rất tức giận.
Alice là một người có vẻ ngoài mạnh mẽ, từ ngoại hình, năng lực, cho đến xuất thân và địa vị của cô đều rất tốt, không có gì có thể chê bai được cả.
Alice nhớ rõ trước khi đến đây, cha cô đã dặn dò cô rất kĩ: “Con tuyệt đối không được đắc tội với vị hoàng tử này, trong tay hắn có rất nhiều tài nguyên, lại có quan hệ mật thiết với nhiều công ty lớn, chúng ta không thể làm trái lời bọn họ. Bất cứ điều gì hoàng tử yêu cầu con làm, con hãy cứ nhất mực tuân theo và đừng thắc mắc gì cả là được.”
Alice tất nhiên hiểu rõ những lời mà cha cô đã nói, càng nhận thức được sự chênh lệch địa vị giữa mình và hoàng tử William là rất lớn, cho nên ngay lúc này, mặc dù rất không phục, cô cũng chỉ có thể gượng cười thật tươi.
Nhìn thấy dáng vẻ vừa đáng yêu vừa đáng thương của Alice, hoàng tử William bỗng thấy tim đập rộn ràng.
“Nằm xuống bàn cho ta.” Hoàng tử William không nhịn được nữa, trực tiếp ra lệnh cho Alice.
Alice nghiến răng ken két, rồi nằm gục xuống bàn.
Hôm nay Alice mặc một chiếc váy dạ hội màu đen bó sát, làm nổi bật lên từng đường cong cơ thể của cô, hơn nữa chiếc váy này cũng khá ngắn, gần như chỉ che tới ngang đùi cô mà thôi.
Nhìn hình ảnh quyến rũ này, hoàng tử William không khỏi thèm thuồng, sau đó vội đi về phía Alice.
Alice mỉm cười nhìn hoàng tử William, nói: “Đây là chiếc váy mà Long Vương của đội bóng đêm đã tặng cho tôi. Trông nó có đẹp không?”
Vừa nói, Alice vừa nháy mắt và vẫy tay với hoàng tử William.
Hoàng tử William đứng hình tại chỗ trong giây lát, như thể ai đó dội một thùng nước lạnh lên đầu hắn, cơ thể vốn đang nóng bừng trong nháy mắt trở nên lạnh cóng.
“Ý của cô là cái tên Long Vương… kẻ đang ở Trung Hoa kia sao?” Giọng của William bất chợt run lên.
“Đúng rồi, ngài không thấy sao? Đây là nhãn hiệu sản xuất tại Trung Hoa đấy.” Alice đưa tay mò mẫm, kéo nhãn hiệu ra cho William thấy.
William không nói một lời nào, lập tức quay người lại như thể nhìn thấy ma, bỏ đi một nước và đánh rơi luôn cả vẻ ngoài đạo mạo đầy quý phái, giống như một con chuột bị mèo vờn đuổi chạy về phía cửa.
Bởi vì đi quá nhanh, William thậm chí đã đụng phải ghế và ngã xuống đất. Còn chưa dừng lại ở đó, hắn chưa kịp đứng lên đã vội dùng hai tay hai chân bò trên mặt đất, nửa bò nửa đi di chuyển ra phía cánh cửa, giống như có một con quỷ đang đuổi theo ngay sau lưng hắn.
Nhìn thấy William giống như một con chó bò ra ngoài, Alice lạnh lùng cười một cái, sau đó đưa tay sờ sờ vào quần con của mình, trên mặt lộ ra vẻ bi thương: “Người khác đều cho rằng tôi rất đẹp, nhưng họ không biết đằng sau vẻ đẹp này tôi đã phải chịu đựng biết bao nhiêu nhục nhã và bất lực, tôi cũng muốn có người chống đỡ. Long Vương, tại sao tôi lại không có được thứ mà mình muốn?”
Bình Vương Thần Cấp