Bình Vương Thần Cấp
C260: Bốn người phụ nữ tranh đấu
Vì vậy, lúc đó giám đốc Hoàng trông như cười đến khờ luôn rồi.
Điều càng khiến giám đốc Hoàng vui mừng hơn là hắn ta nhận được tin báo từ thuộc hạ, quả nhiên đúng như tưởng tượng, không có ai đi qua khu vực Đông Nam.
Nói cách khác, trong cuộc triển lãm này Kiều Lan Nữ Nhân hoàn toàn thất bại, lần này Lâm Trạch Dương chắc chắn sẽ chán nản.
Sự nghiệp của bản thân gặt hái được thành công to lớn, còn kẻ thù của mình giờ lại phải nhận một kết cục vô cùng thảm thương, đây chẳng phải là đỉnh điểm của đời người sao.
Giám đốc Hoàng cầm một ly rượu vang lên, trước tiên là để chúc mừng cho bản thân.
Bận bịu cả buổi sáng nhưng lại không có lấy một thành quả nào, đối với bốn người phụ nữ mà nói thì đây chính là một đòn chí mạng, bây giờ tất cả họ đều rất tức giận.
"Chúng ta đi ăn trưa đi, tôi mời." Lâm Trạch Dương nói với mọi người một cách rất hào phóng.
Bốn người phụ nữ trợn mắt nhìn Lâm Trạch Dương, trong mắt đầy ắp sự tức giận.
"Lúc này rồi mà cậu vẫn có thể nuốt trôi được à? Hiện giờ các công ty khác đều đã đạt được thành tựu nhất định, còn chúng ta lại chẳng có gì cả." Triệu Cẩn Du trầm giọng nói với Lâm Trạch Dương.
"Nếu chuyện này truyền ra ngoài, danh tiếng của Nicole tôi sẽ bị hủy hoại. Đích thân tôi ra tay vậy mà thậm chí còn không thực hiện đuợc một giao dịch làm ăn nào." Nicole bĩu môi.
"Mọi chuyện đều có thể thất bại. Đây là điều không ai có thể ngăn cản được. Nhưng nếu như bản thân không cố gắng hết sức, nó sẽ trở thành một sự hối tiếc. Tôi không muốn để lại quá nhiều tiếc nuối trong cuộc đời mình." Sở Sở trở nên rất nghiêm túc.
"Tôi cũng không muốn thất bại." Lý Tuyết Tình siết chặt tay lại.
Lâm Trạch Dương cảm thấy bốn người phụ nữ này thật sự có hơi kỳ lạ bí ẩn, sao đột nhiên lại trở nên nghiêm túc vậy, công ty này hình như là của Lâm Trạch Dương mà.
Lâm Trạch Dương lắc đầu, không có ý định tranh cãi với bốn người phụ nữ này, một mình đi ăn cơm.
Lâm Trạch Dương ăn trưa xong nhưng không hề trở về ngay mà tìm đại một chỗ ngồi xuống, đúng lúc trong cửa hàng lại đang chiếu phim hoạt hình, thế nên Lâm Trạch Dương bèn ngồi luôn ở đó.
Lâm Trạch Dương thực sự không chú ý nhiều đến cái gọi là cuộc triển lãm Bác Mỹ này, bởi vì Lâm Trạch Dương có dự định của riêng mình. Nếu lượng tiêu thụ của công ty thực sự không tăng lên, chỉ cần gọi bên phía nước Mỹ, một công ty Fortune 500 thế giới, anh tin rằng vẫn có thể mang lại điều gì đó.
Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, Lâm Trạch Dương cũng có thể gọi điện thẳng cho ông cụ Lâm tới cứu.
Đối với Lâm Trạch Dương mà nói, chỉ cần một cuộc điện thoại có thể giải quyết mọi chuyện, tại sao lại phải làm cho nó phức tạp lên như vậy?
Sở dĩ anh muốn xin hạn ngạch của cuộc triển lãm Bác Mỹ là vì Triệu Cẩn Du. Lâm Trạch Dương không muốn khiến Triệu Cẩn Du thất vọng. Trong khoảng thời gian này, Lâm Trạch Dương cũng có thể thấy đuợc sự nỗ lực và mong ngóng của Triệu Cẩn Du.
Đợi khi Lâm Trạch Dương xem xong phim hoạt hình thì đã là bốn giờ chiều.
Kết quả là Lâm Trạch Dương quay về hội trường chậm như rùa.
Lúc Lâm Trạch Dương quay lại khu vực Đông Nam, anh không khỏi sững sờ, cảm thấy như bản thân đã đến nhầm chỗ.
Vào buổi sáng, nơi này có vẻ vực kỳ vắng, vốn không có một bóng người xung quanh, bây giờ lại có cảm giác hơi đông đúc.
"Triệu tổng, anh có thể xem qua sản phẩm của chúng tôi. Bất kể là chất lượng hay công nghệ thì đều thuộc hàng đầu trên thị trường hiện nay. Anh xem loại kem dưỡng da này, đến cả đàn ông dùng xong cũng sẽ nghiện, chắc chắn sẽ đạt nguồn tiêu thụ tốt." Triệu Cẩn Du dẫn một người đàn ông mặc âu phục bước đến trước kệ trưng bày, lấy ra một chai kem dưỡng da mặt.
"Trần tổng, ngài cũng biết tôi là người không khoác lác, thực sự tôi cũng không hiểu biết quá sâu về thương hiệu này. Nhưng mà ông chủ của Kiều Lan Nữ Nhân là một người bạn thân của tôi, anh ấy là người tốt. Cho nên tôi tin sản phẩm của công ty này cũng không tệ. Tôi cũng đã dùng qua, chúng thực sự rất tốt." Sở Sở đang nói chuyện với một người đàn ông hói nửa đầu.
"Xin chào mọi người, tôi là Nicole, tôi là người phát ngôn của thương hiệu này, hy vọng mọi người sẽ ủng hộ thật nhiều!" Nicole mỉm cười vui vẻ với những người trước mặt, sau đó nhóm đàn ông phía dưới cùng lần lượt gật đầu.
"Lý tổng, đây là công ty của một người bạn tôi, hi vọng anh sẽ đặc biệt chú ý tới nó, coi như là đặt một cái tên cho nhà họ Lý chúng tôi vậy." Lý Tuyết Tình cũng đang nói chuyện với một người đàn ông.
Hóa ra sau khi Lâm Trạch Dương rời đi, bốn người phụ nữ này không hề ăn bơ làm biếng, ngược lại, họ đều tận dụng lợi thế của mình, bắt đầu lôi kéo khách hàng, hoặc là tìm bạn bè thân quen, hoặc dùng sức ảnh hưởng của chính mình, sau đó rất nhanh đã bàn bạc về lô hàng cho ông chủ của một số công ty đã gom lại.
Sở Sở là giáo viên nhà trẻ nên chắc chắn có mối quan hệ tốt, hơn nữa, vì vấn đề thân phận của mình nên sẽ nhận được rất nhiều sự tin tưởng của người khác.
Nicole là minh tinh quốc tế, đúng là một người phụ nữ có độ nổi tiếng riêng biệt, đứng ở nơi đông người rồi vẫy tay chào, ngay lập tức có một nhóm người đi theo cô ấy đến đây.
Lý Tuyết Tình xuất thân từ một gia đình có thế lực ngầm, cô có quen biết không ít doanh nhân lớn.
Chỉ với một chút nỗ lực của bốn người phụ nữ này, khu vực phía Đông Nam lẽ ra không ai đến, nhưng nay đã trở thành trung tâm của toàn bộ cuộc triển lãm.
Bởi vì một khi những người này đến sẽ càng có nhiều người bị thu hút, sau đó càng thêm nhiều người tới đây.
Và lúc này, Lâm Trạch Dương, chủ tịch của Kiều Lan Nữ Nhân, đã bị đám đông chặn ngoài cửa, thậm chí không thể vào trong được.
Lực lượng của những người phụ nữ này thực sự quá đáng sợ.
Lâm Trạch Dương không thể không lắc đầu, sau đó lập tức ngồi sang một bên.
Lại vào lúc này, Lâm Trạch Dương phát hiện còn có một ông già ngồi bên cạnh mình.
Ông già này là người nước ngoài. Mặc dù không còn trẻ nữa, nhưng trông có vẻ tràn đầy năng lượng, rất có phong cách. Bộ âu phục rất phẳng, tóc chải kĩ lưỡng, trong tay cầm một cây gậy, mang khí chất vô cùng cao quý của Hủ quốc, trông rất lịch thiệp.
Tuy nhiên, lúc này dáng vẻ ông già lại hơi kích động, trong hốc mắt gần như sắp có nước mắt rơi xuống, ánh mắt dán chặt vào Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương nhìn ông già này bất giác chết lặng, sau đó lập tức cảnh giác, người ta nói đàn ông đến từ Hủ quốc có xu hướng tình dục hơi đặc biệt.
"Ờm, ông nhìn tôi làm gì?" Lâm Trạch Dương nhịn không được bèn hỏi.
Ông già có vẻ rất phấn khích, mở miệng, nhưng mãi không nói được ra.
Lâm Trạch Dương thấy vậy liền cảm giác có gì đó không đúng, không phải ông già này nhìn trúng mình đấy chứ.
Chỉ cần nghĩ tới thôi Lâm Trạch Dương cũng nổi da gà rồi, vội vàng đi sang bên khác.
Ông già muốn đuổi theo Lâm Trạch Dương, nhưng tay chân rõ ràng không nhanh nhẹn bằng Lâm Trạch Dương, chắc chắn không đuổi kịp được.
Nhìn bóng dáng Lâm Trạch Dương rời đi, trên mặt ông già chứa đầy sự thất vọng.
Cũng vào lúc này, có một nhóm đàn ông mặc âu phục chạy về phía ông già, vẻ mặt ông nhìn những người này chứa đầy lo lắng.
Bình Vương Thần Cấp