Bình Vương Thần Cấp
C257: Phun ra một ngụm máu
Quản lý Hoàng không ngờ phải gặp lại Lâm Trạch Dương sớm như vậy.
Vài ngày nữa triển lãm Bác Mỹ sẽ chính thức bắt đầu, triển lãm năm nay sẽ được tổ chức tại thành phố này. Do đó, Quản lý Hoàng cần triệu tập CEO của tất cả các công ty đến họp trước và đưa ra sắp xếp cho từng công ty.
Quản lý Hoàng rất coi trọng cuộc họp này, dù sao đây cũng là một dự án rất quan trọng của tập đoàn Lâm thị, đây đồng thời cũng là công việc quan trọng nhất trước mắt đối với Quản lý Hoàng lúc này, cho dù triển lãm Bác Mỹ này diễn ra tốt đẹp hay không cũng sẽ ảnh hưởng đến quyết định tương lai của Quản lý Hoàng đối với tập đoàn Lâm thị.
Do đó, Quản lý Hoàng đã đến phòng họp từ sớm. Cũng giống như anh ta, CEO của các công ty cũng đến sớm khiến Quản lý Hoàng rất vui vẻ, điều đó không phải đang chứng minh rằng anh ta rất thu hút sao.
Quản lý Hoàng ngồi ở đầu phòng họp nói chuyện phiếm với mọi người, có thể coi đây là cơ hội để kết nối và tạo dựng mối quan hệ.
Trong lúc này, Quản lý Hoàng cũng đặc biệt phát hiện ra Lâm Trạch Dương chưa tới.
Đối với chuyện này, ban đầu Quản lý Hoàng rất không vui, anh ta có mặt với tư cách là người tổ chức mà tên Lâm Trạch Dương này lại dám đến trễ, nhưng ngay sau đó khuôn mặt của Quản lý Hoàng tràn ngập nụ cười, nếu như Lâm Trạch Dương đã đến muộn thì anh ta cũng có cớ để ném Guerlain Women ra ngoài.
Thấy thời cơ sắp đến, Quản lý Hoàng hắng giọng, đứng trên bục chuẩn bị phát biểu.
Đúng lúc này, cửa phòng làm việc lại mở ra.
Sau đó, Lâm Trạch Dương xuất hiện trước mặt mọi người.
Lúc này vừa đúng lúc cuộc họp sắp bắt đầu, mọi người đều có vẻ rất nghiêm túc, vẻ mặt có chút nghiêm trang, bầu không khí ở hiện trường cũng có vẻ hơi nghiêm túc.
Cho nên khi ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên trên người Lâm Trạch Dương, Lâm Trạch Dương có chút sững sờ.
Cũng may Lâm Trạch Dương phản ứng kịp thời, hắn liếc mắt nhìn Quản lý Hoàng, sau đó nhanh chóng đi về phía bục phát biểu.
"Xin chào, xin chào, Quản lý Hoàng rất vui khi gặp anh, nếu không có anh, có lẽ Guerlain Women chúng tôi đã không thể có được suất tham gia triển lãm Bác Mỹ. Tôi muốn cảm ơn anh, chân thành cảm ơn anh."
Khi đến đây, Triệu Vũ Yên cằn nhằn Lâm Trạch Dương suốt chặng đường, bắt Lâm Trạch Dương phải kiềm chế bản thân, khi gặp thấy mọi người phải nói ra lời hay ý đẹp, không xúc phạm bất cứ ai. Bằng cách này thì Guerlain Women mới có thể đảm bảo đà đi lên và trở thành thương hiệu hàng đầu ở Trung Quốc chỉ trong một lần.
Tất nhiên, trên thực tế, những thứ này đối với Lâm Trạch Dương đều không quan trọng, điều quan trọng là Triệu Vũ Yên đã nói nếu Guerlain Women trở thành thương hiệu hàng đầu ở Trung Quốc, công ty sẽ đi đúng hướng, sau này không phải vất vả làm việc mà vẫn có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền.
Vì thế Lâm Trạch Dương vô cùng hứng thú.
Lâm Trạch Dương là một người có năng lực hành động mạnh mẽ, một khi đã quyết tâm thì sẽ có thể làm tốt. Lâm Trạch Dương vô cùng trìu mến nắm tay Quản lý Hoàng.
Tất cả mọi người ở dưới sân khấu sững sờ, ánh mắt đổ dồn vào người Lâm Trạch Dương, tên này cũng vô duyên quá rồi đấy, tôi biết cậu đi cửa sau chỗ Quản lý Hoàng nhưng ít nhất cũng tỏ ra kín kẽ một tí, cứ phô phô ra cho thiên hạ xem thế kia làm gì vậy?
Khóe miệng Quản lý Hoàng co giật, anh ta sững sờ khi nhìn thấy Lâm Trạch Dương, sau đó muốn nghiêm khắc khiển trách Lâm Trạch Dương rồi gạch tên Guerlain Women, nhưng bây giờ Quản lý Hoàng thật sự không thể nói gì bởi vì Lâm Trạch Dương quá nhiệt tình, tay anh ta bị nắm đau đến mức sắp rớt nước mắt.
"Lâm Trạch Dương!" Triệu Vũ Yên lúc này không biết nên giấu mặt ở đâu, cô ta bảo Lâm Trạch Dương chú ý nói chuyện và hành động chứ đâu bảo hắn trơ trẽn như vậy.
Bị Triệu Vũ Yên kéo lại, Lâm Trạch Dương chỉ có thể lui về phía sau, nhưng trước khi rời đi hắn vẫn nói được với Quản lý Hoàng vài câu: "Khi cuộc họp kết thúc tôi mời anh uống rượu, chúng ta từ từ nói chuyện. Anh biết mà."
Thấy vậy, tất cả mọi người đều hít một ngụm khí lạnh, tên Lâm Trạch Dương này sao lại dám đem quan hệ riêng tư phơi bày như vậy, không ngại xấu hổ hay gì mà tự nhiên làm như ai cũng như hắn không bằng ấy?
Quản lý Hoàng lúc này muốn chết tại chỗ, mẹ nó anh ta làm gì có liên quan đến Lâm Trạch Dương, cùng lắm là quan hệ kẻ thù thôi, Lâm Trạch Dương tỏ ra thân thiết như vậy làm gì?
Quản lý Hoàng cảm thấy mọi chuyện đã không còn nằm trong dự liệu của mình.
Sau khi hít một hơi thật sâu, Quản lý Hoàng kìm nén cơn đau mà ép mình nở một nụ cười, sau đó bắt đầu cuộc họp.
Quá trình diễn ra cuộc họp tất nhiên là nhàm chán, không có gì ngoài một số quy tắc, nhìn lại quá khứ và hướng tới tương lai, chẳng có gì mới mẻ.
Kết thúc cuộc họp, sắc mặt Quản lý Hoàng đột nhiên trở nên tối sầm, sau đó ánh mắt hướng về phía Lâm Trạch Dương nói: "Điều mà tập đoàn Lâm thị chúng tôi tôn trọng nhất chính là hiệu quả, điều chúng tôi ghét nhất chính là sự trì hoãn. Vì vậy bây giờ tôi sẽ chỉ đích danh một công ty. Anh Lâm của Guerlain Women, hôm nay anh có đến đúng giờ không?"
Lâm Trạch Dương nhanh chóng đứng dậy trả lời: "Báo cáo Quản lý Hoàng, hôm nay tôi đến vừa kịp giờ, lúc vào phòng họp tôi đã nhìn đồng hồ phát hiện vừa đúng lúc, không đến sớm hay trễ hơn bất kì giây nào. Tôi thấy như vậy rất có hiệu quả, không lãng phí thời gian mà cũng không trì hoãn thời gian."
Quản lý Hoàng lại sửng sốt thêm lần nữa, ban đầu anh ta định dùng chuyện này để làm điểm bắt đầu, sau đó dẫn dắt đến sức mạnh tổng thể của Guerlain Women, sau đó từ từ chỉ trích Guerlain Women, nhưng không ngờ tới Lâm Trạch Dương lại đưa ra câu trả lời như vậy.
Lâm Trạch Dương nhớ sâu sắc những gì Triệu Vũ Yên đã dặn, cô ta nói phải có mối quan hệ tốt với những người xung quanh và kiếm thêm đồng minh cho Guerlain Women.
Vì vậy, ánh mắt của Lâm Trạch Dương dời khỏi Quản lý Hoàng mà chuyển thành nhìn mọi người đang có mặt.
"Mọi người, các vị có nghĩ rằng tôi mạnh đến mức có thể làm việc hiệu quả như vậy không? Không có gì, tôi chỉ giỏi hơn người bình thường mà thôi. Xuất sắc không khó, miễn là bạn được sinh ra với nó. Thế thôi,”
“Vì thế, nếu bạn không xuất sắc cũng không phải vấn đề. Chỉ cần tích cực giao tiếp và học hỏi nhiều hơn ở tôi, mặc dù bạn không có cách để trở nên xuất sắc, nhưng bạn có thể tiếp cận sự xuất sắc, nghĩa là gần gũi với tôi.”
Sau đó, Lâm Trạch Dương gật đầu với mọi người, cuối cùng nhìn Quản lý Hoàng bằng ánh mắt sâu xa rồi mới ngồi xuống.
Triệu Vũ Yên suýt chút nữa phun một ngụm máu tại chỗ, Lâm Trạch Dương nói con mẹ gì vậy, đây mà kết nối á, đây là kéo thù thì có?
Hai mắt Hoàng trợn tròn, anh ta suýt nữa ngất xỉu, hắn muốn chỉ trích Lâm Trạch Dương nhưng lại sơ suất để cho Lâm Trạch Dương thể hiện. Tại sao thằng cha này vẫn nghĩ mình là bạn tốt trong khi địch ý tỏ ra rõ ràng như vậy?
Quan trọng nhất là thằng cha này dường như có một khả năng rất đặc biệt, có thể biến cảnh tượng nực cười như vậy trở nên rất tự nhiên.
Bình Vương Thần Cấp