Bình Vương Thần Cấp
C225: Mặt cười tươi như hoa
Nếu như Ngô Thiên Hùng không hề rời đi, bây giờ tình cờ thấy được Lâm Trạch Dương, cũng tình cờ nghe được lời nói của anh, không biết hắn có trực tiếp phun máu mà chết hay không?
Hóa ra Lâm Trạch Dương căn bản không nghĩ nhiều như vậy, sở dĩ anh không xuất hiện, chỉ là vì anh đang xem phim hoạt hình, mà sau đó lại vì không có người quấy rầy, anh liền xem hết một lượt các tập phim.
Anh từ đầu tới cuối ngay cả một chút liên quan với hội nghị cũng không có, cái gì mưu phản, cái gì Ngô Thiên Hùng.
Ngô Thiên Hùng đem Lâm Trạch Dương trở thành vấn đề nghiêm trọng của mình, dốc lực toàn thân, còn ngồi nguyên một ngày, eo của hắn ta rất đau, nghĩ không ra nhưng hắn ta lại không ngờ được.
Trên thực tế, Lâm Trạch Dương thật sự không quá để ý những vấn đề nội bộ của Kiều Lan Nữ. Nói thật, những chuyện này đối với anh mà nói, thật sự không được coi là vấn đề.
Lâm Trạch Dương là ai chứ? Anh là King trở về Hoa Hạ, người mà Lâm Trạch Dương tiếp xúc nếu không phải thủ lĩnh của các quốc gia, thì chính là tổ chức khủng bố, kém nhất thì cũng là các tổng giám đốc công ty lớn đứng top năm trăm của các xí nghiệp trên thế giới, thậm chí là những người xếp sau top năm trăm, anh đều không muốn đi gặp.
Hơn nữa một tổng giám đốc nước Mỹ thuộc top năm trăm, cũng phải nghe Lâm Trạch Dương bảo đâu đánh đó.
Bạn nói xem dạng người giống như Lâm Trạch Dương, làm sao có thể cảm thấy chuyện trước mắt rất quan trọng chứ?
Đương nhiên, Lâm Trạch Dương cũng không phải hoàn toàn không thèm để ý đến tình huống của Kiều Lan Nữ, dù sao đây cũng là công ty của Tần Quân Dao, mà cô là người phụ nữ của anh.
Trong khoảng thời gian nửa tháng trước đến giờ, không phải là Lâm Trạch Dương không làm gì, chỉ có điều sự việc còn chưa có phát triển đến trình độ kia, con át chủ bài của Lâm Trạch Dương vẫn chưa được lấy ra mà thôi.
Lý Tuyết Tinh trở về.
Khi Lâm Trạch Dương về đến nhà, Manh Manh đã ngủ rồi.
Lâm Trạch Dương đang chuẩn bị ngủ trong phòng khách như cũ, thì thấy Lý Tuyết Tinh mặc áo ngủ đi ra.
Đồ ngủ mà Lý Tuyết Tinh mặc trên người là áo ngủ tơ lụa bó sát, đem dáng người hoàn hảo của cô hoàn toàn phác họa ra, cũng không biết có phải cô vừa mới tắm nước nóng hay không, mà màu da lộ ra màu trắng hồng, giống như là sắp có máu nhỏ ra.
Lý Tuyết Tinh đi tới trước mặt Lâm Trạch Dương, nhưng ánh mắt lại không dám nhìn về phía anh.
"Tuyết Tinh, quán bar của chị có chuẩn bị tiếp tục mở hay không vậy?" Lâm Trạch Dương đương nhiên nhớ đến quán bar của Lý Tuyết Tinh, bởi vì khoảng thời gian này cô không ở, ban đêm anh không có chỗ nào để có thể ăn uống chùa.
"Ừ, mấy ngày kế tiếp, tôi sẽ khai trương lại." Lý Tuyết Tinh nói.
Lâm Trạch Dương gật đầu, sau đó hai người lại rơi vào im lặng.
Mối quan hệ của Lý Tuyết Tinh và Lâm Trạch Dương có thể nói là rất quen thuộc, hai người quen thuộc lại đều sống chung trong một mái nhà, không có chủ đề gì để nói cũng là chuyện bình thường, trước kia hai người đã trải qua tình huống này nhiều lần.
Cho nên Lâm Trạch Dương cũng không nghĩ nhiều. Lúc này Lý Tuyết Tinh tựa hồ có chút khẩn trương, cũng không biết cô đang suy nghĩ cái gì.
Một hồi lâu về sau, Lý Tuyết Tinh dường như lấy hết can đảm của mình, nói với Lâm Trạch Dương: "Nếu không chúng ta uống chút rượu, trong phòng tôi còn có mấy chai rượu ngon."
"Được được." Anh đương nhiên cảm thấy từ chối thì không được hay cho lắm dù sao không mất tiền mà lại được uống rượu ngon.
Rất nhanh, Lý Tuyết Tinh liền lấy ra hai ly rượu, cùng một bình rượu vang đỏ.
"Cảm ơn anh, cảm ơn anh lần này đã cứu tôi." Lý Tuyết Tinh vừa nói vừa nâng ly lên uống, sau đó một ngụm uống hết nửa ly.
"Từ hôm nay trở đi, tôi được tự do, cuối cùng tôi cũng có thể có được tự do." Lý Tuyết Tinh lại uống thêm nửa ly rượu nữa.
Khuôn mặt vốn đã rất hồng hào của cô lúc này càng hồng hào hơn, trông càng quyến rũ hơn, giống như đóa hồng vừa mới bị sương sớm nhỏ xuống, lộng lẫy đến mức nghẹt thở.
Lâm Trạch Dương nhìn thấy vậy, hai mắt chợt mở to, sau đó cầm ly rượu lên, con mẹ nó, người phụ nữ Lý Tuyết Tinh này đúng là đồ xấu xa, đã nói rằng mọi người cùng nhau uống rượu, hiện tại lại muốn tự uống hết một mình, thật sự là không trượng nghĩa.
Lâm Trạch Dương mang suy nghĩ uống nhiều một chút liền kiếm được thêm chút, giành rượu với Lý Tuyết Tinh để uống.
Rất nhanh, một chai rượu vang đỏ lớn đã bị hai người uống cạn sạch.
Khả năng uống rượu của Lý Tuyết Tinh không tốt lắm, bây giờ cơn say cuối cùng đã ập đến, Lý Tuyết Tinh cảm thấy đầu choáng váng mơ hồ.
Vì vậy lá gan của Lý Tuyết Tinh cũng lớn hơn, đôi mắt nhìn thẳng về phía Lâm Trạch Dương, nói: "Lâm Trạch Dương, ngủ ở phòng khách nhất định rất khó chịu, hay là, anh có thể đi vào phòng tôi, ngủ trên giường của tôi, nó vừa to vừa thoải mái."
"Được" Anh nói xong, không chút khách khí đi về phía phòng của Lý Tuyết Tinh.
Nhìn theo bóng lưng Lâm Trạch Dương, Lý Tuyết Tinh không khỏi hít một hơi thật sâu, thế nhưng mà nước mắt của cô không nhịn được mà rơi xuống.
Tự do là thứ mà từ trước đến bây giờ Lý Tuyết Tinh đều chưa từng có, ít nhất là không có được hoàn toàn ý nghĩa chân chính của sự tự do.
Giống như là bây giờ, dù người nhà họ Lý để cô quay về, nhưng mà họ giao cho cô một nhiệm vụ, bất kể bằng cách nào cô cũng phải bắt được Lâm Trạch Dương.
Lời gốc của cha Lý Tuyết Tinh - Lý Nghị Nguyên nói là: "Cha mặc kệ con dùng thủ đoạn nào, con nhất định phải bắt lấy được Lâm Trạch Dương, nếu như thực sự không được, con liền đem thân thể của mình giao cho anh ta. Nếu như con làm không được, như vậy cha và mẹ con liền chết cho con xem."
Lý Tuyết Tinh biết bố mẹ cô là người như thế nào, bọn họ thực sự có thể nói được làm được.
Mặc dù Lý Tuyết Tinh căm hận cha mẹ của mình, nhưng dù sao là bọn họ cũng là cha mẹ của cô, cô không thể cứ chơ mắt nhìn bọn họ chết đi được.
Mà lại nói, Lý Tuyết Tinh thật ra cũng thích Lâm Trạch Dương, đã thích anh từ lâu. Vì vậy, nếu như phải đem mình giao cho Lâm Trạch Dương, cô cũng không phải là không muốn. Chỉ có điều…
Nguyện ý là một chuyện, bị người khác ép buộc lại là một chuyện khác.
Nhưng dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên của cô, cũng là chuyện quan trọng nhất đối với một người phụ nữ, làm sao có thể cho đi nếu không có sự đồng ý của mình?
Hít một hơi thật sâu lấy dũng khí, Lý Tuyết Tinh đi về phía trước, đi theo sau lưng của Lâm Trạch Dương, chấp nhận số mệnh. May mắn trong xui xẻo là, ít nhất thì người này cũng là Lâm Trạch Dương.
Bành..
Chóp mũi Lý Tuyết Tinh suýt chút bị cánh cửa đụng phải.
Cánh cửa trước mặt đột nhiên đóng lại.
Lý Tuyết Tinh không khỏi sửng sốt, sau đó đi lên vặn tay nắm cửa, mới phát hiện nó đã bị khóa bên trong.
"Lâm Trạch Dương, Lâm Trạch Dương." Lý Tuyết Tinh nhịn không được kêu lên.
"Đừng làm phiền tôi, tôi đi ngủ đây. Nếu còn ồn ào nữa tôi sẽ gọi cảnh sát đến. Chúng ta lại uống nữa đi, he he he, tôi uống rượu giỏi phải không? Ha ha ha…." Trong căn phòng phát ra giọng nói không rõ ràng của Lâm Trạch Dương.
Hóa ra là Lâm Trạch Dương đã say, vừa rồi anh uống thật sự quá nhiều.
Lý Tuyết Tinh đứng nguyên ở chỗ đó sửng sốt hồi lâu, sau đó trên mặt lộ ra nụ cười, vừa rồi cô còn tưởng rằng anh đồng ý, nhưng không ngờ rằng Lâm Trạch Dương vẫn là Lâm Trạch Dương…
Tên gia hỏa này chính là như vậy, sẽ luôn làm ra những việc mà người khác không thể nào ngờ được.
Lý Tuyết Tinh hẳn là nên tức giận mới đúng, nhưng lúc này nét mặt cô lại đang cười như hoa.
Sau đó, Lý Tuyết Tinh nằm xuống ghế sô pha, ôm chặt lấy gối ôm mà Lâm Trạch Dương vừa mới dựa vào, khóe miệng cô cong lên suốt một đêm.
Bình Vương Thần Cấp