Bình Vương Thần Cấp

C207: Còn ai khác

92@-

Lâm Trạch Dương nhíu mày.

Có thể nói, sau khi Lâm Trạch Dương trở về thành phố, anh ta chưa từng gặp đối thủ, cũng chưa từng cảm thấy bị ai uy hiếp, ngoại trừ tên người Nhật trước mặt.

Nếu như không phải gần đây thực lực của Lâm Trạch Dương tăng lên nhanh chóng, anh ta đã không thể dựa vào mắt và tai để xác định vị trí của tên người Nhật được.

Bụi bay không ngừng, khiến tầm nhìn của mọi người bị hạn chế, đồng thời cũng tạo ra chút tiếng động. Người đàn ông Nhật Bản tốc độ rất nhanh, bước chân của hắn ta cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, màu sắc thân thể cũng thay đổi, như thể hắn ta đã hoàn toàn hòa mình vào trong bụi. Vì vậy, bạn hoàn toàn không thể nhìn thấy, cũng không nhận ra được bước chân của hắn ta.

Trương trưởng lão nheo mắt lại, tập trung cao độ, nhưng vẫn không phát hiện được gì.

Đột nhiên, Trương trưởng lão cảm thấy có chút nguy hiểm, ông ta lập tức lùi về phía sau, sau đó liền cảm thấy trên ngực có một vết cắt, một vết cắt rất nhỏ.

Trương trưởng lão hít sâu một hơi trong lòng cảm tạ, vết đao vừa rồi rất nhanh, gần như đến cực hạn, vô cùng ổn định, vị trí vết đao cũng rất xảo quyệt, quan trọng nhất là một đao này không hề gây ra tiếng động.

Nếu như Trương trưởng lão không phải là đệ tử của Võ Đang, nếu Võ Đang không đi theo con đường dung hòa giữa người và thiên nhiên, thì Trương trưởng lão có thể sẽ không cảm nhận được một chút nguy hiểm nào, vậy ngay lúc này ông ta có thể đã ngã xuống đất rồi.

Trương trưởng lão vẫn chưa thể yên tâm, vẫn luôn cảnh giác, ông căn bản không quan tâm đến vết thương của mình. Cho nên, lúc này Trương trưởng lão không hề nhận ra máu chảy ra từ vết thương của mình có màu đen sẫm.



Trương trưởng lão hoàn toàn hoà mình vào môi trường xung quanh, gạt bỏ tất cả những tạp niệm trong lòng, suy nghĩ cũng dần thả lỏng, hai mắt nhắm chặt lại.

Nhưng vào lúc này, trong đầu Trương trưởng lão hiện lên một màu u ám. Không gian tối tăm này chính xác là không gian được bao quanh bởi bụi vào thời điểm này.

Trong bóng tối, dường như có thứ gì đó đang chảy, giống như dòng nước ngầm ở một dòng suối mà mắt thường không thể phát hiện được. Nhưng bây giờ, Trương trưởng lão đã ở trong dòng suối và có thể cảm nhận được sự rung chuyển của dòng nước ngầm.

Cảm giác này càng lúc càng rõ ràng, Trương trưởng lão đột nhiên mở mắt ra, sau đó khóe miệng hơi nhếch lên, lao về phía trước.

Thân hình của Trương trưởng lão rất uyển chuyển, vừa giống như một con chim én vừa giống với một con chuồn chuồn chạm nước, trông cực kỳ tao nhã tựa như một nàng tiên giáng trần.

Trương trưởng lão đẩy lòng bàn tay về phía trước.

Bùm.

Một âm thanh lớn vang lên, một bóng người bay ngược ra xa. Sau đó, bụi bặm xung quanh dần dần lắng xuống, xung quanh lại trở nên yên tĩnh.

Mọi người cuối cùng cũng nhìn thấy người đàn ông Nhật Bản ngã xuống đất, khóe miệng có một vệt máu.


Trương trưởng lão đã thắng.

Trên mặt mọi người tràn đầy sự hưng phấn, thậm chí có người vui mừng đến mức nhảy múa tung tăng. Thủ đoạn của người Nhật Bản đã bị Trương trưởng lão phá giải, kết quả đã rất rõ ràng.

Lúc này, người đàn ông Nhật Bản đứng dậy, trên mặt hắn ta lại nở nụ cười, một nụ cười khốn nạn khiến người ta muốn đè hắn xuống đất mà đánh hắn một trận.

Mọi người cau mày, trên mặt hiện lên vẻ tức giận, tên người Nhật này đang cười cái quái gì vậy? Có gì đáng buồn cười sao?

“Vậy bây giờ đối thủ tiếp theo của tôi là ai?” Tên người Nhật rời mắt khỏi Trương trưởng lão, quay sang nhìn về phía con cháu của gia đình quý tộc, trong mắt tràn đầy khiêu khích và khinh thường.

“Ngươi đang nói cái gì vậy? Ngươi đã thua Trương trưởng lão rồi!” Có người nhịn không được hét lên.


“Thật sao?” Tên người Nhật không nói nhiều, trên mặt vẫn là nụ cười, bộ dạng càng thêm phần mỉa mai.

Lúc này, thân thể Trương trưởng lão đột nhiên mềm nhũn, ông cúi người, suýt chút nữa ngã xuống đất, trong miệng phun ra một ngụm máu.



“Ngươi dám đầu độc Trương trưởng lão sao?” Có người lập tức đoán được tình huống, nhịn không được liền phẫn nộ hét lên. Sau đó mọi người hung hăng tiến về phía trước, muốn bắt lấy người Nhật Bản ném hắn ta ra ngoài.

Lúc này, Trương trưởng lão đột nhiên giơ tay. Tất cả những người muốn tiến về phía trước đều dừng lại nhìn Trương trưởng lão.

Trương trưởng lão buộc mình phải đứng dậy. Sắc mặt Trương trưởng lão lúc này xanh xao vô cùng, hơi thở cũng rất nặng nề, hiển nhiên việc giữ thẳng thân thể cũng rất khó.

Nhưng ánh mắt Trương trưởng lão vẫn kiên định, kiên định như bàn thạch*, trên mặt không hề lộ ra một chút đau đớn nào, mặc dù đang đau đến thấu tim.

*bàn thạch: Tảng đá lớn, dày và rộng, khó lay chuyển được, chỉ sự vững vàng.

Trương trưởng lão liếc nhìn tên người Nhật, sau đó nhìn sang mọi người, nói: “Trận đấu này tôi đã thua, nhưng người Trung Hoa chúng ta phải biết chấp nhận thất bại. Mặc dù vũ khí của anh ta có độc, nhưng trước đó chúng ta không quy định rằng không thể sử dụng độc. Vì vậy, tôi đã thua.”

Sau đó, Trương trưởng lão quay đầu lại nhìn người Nhật Bản, nói: “Ngươi là đồ hèn hạ.”

Người Nhật xoay con dao găm trong tay, sau đó mỉm cười nhìn Trương trưởng lão rồi nói: “Đây là Trung Hoa sao? Đây là người Trung Hoa sao? Thua thì thua. Sao đánh nhau lại có nhiều lời hoa mỹ như vậy. Nói trắng ra, ông là kẻ thua cuộc, cho nên không có tư cách lên tiếng, mà phải để cho người chiến thắng nói.”



Trong mắt mọi người hiện lên sự tức giận, bọn họ đều ước mình có thể tiến về phía trước.

“Lúc trước tôi đã nói sẽ cho ông ba cơ hội, nhưng bây giờ cơ hội đầu tiên của ông đã dùng hết. Vậy tiếp theo, ai sẽ là đối thủ của ta? Đương nhiên, nếu muốn lên cùng nhau, tôi cũng không có vấn đề gì, cứ đến đi.”

Vừa nói, khoé miệng tên người Nhật vừa nhếch lên, tràn đầy khinh thường.

Mọi người có mặt ở đây nắm chặt nắm tay, đều muốn tiến về phía trước, nhưng lại không có tự tin mình có thể đánh tên người Nhật, cũng không thể cùng xông lên hết, như vậy chẳng phải nói rõ là Trung Hoa không có người sao?

Bầu không khí trong nháy mắt trở nên u ám, mọi người đều rơi vào trạng thái kích động, giống như nắm đấm đánh vào bông gòn, thân thể cường tráng nhưng lại không có tác dụng gì.

“Để ta lên.” Tề Phong vừa nói vừa đứng dậy

“Ngươi không thể.” Nhưng vào lúc này, Trương trưởng lão đã đứng trước mặt Tề Phong để ngăn cản ông ta.

Tề Phong nhíu mày thật chặt, ông ta vừa thua Trương trưởng lão, thua tâm phục khẩu phục*, nên ông ta tin tưởng vào phán đoán của Trương trưởng lão, nhưng ngoài ông ta ra, ở đây còn ai?

*tâm phục khẩu phục: ý chỉ việc công nhận một điều gì ở ngoài miệng và cả trong lòng.



Bình Vương Thần Cấp
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bình Vương Thần Cấp Truyện Bình Vương Thần Cấp Story C207: Còn ai khác
10.0/10 từ 35 lượt.
loading...