Bình Vương Thần Cấp

C196: Không biết xấu hổ

82@-

Lúc này Tạ Nhâm Trạch thực sự rất khó chịu, không chỉ riêng cơ thể khó chịu mà còn cả về mặt tinh thần.

Cảnh này Tạ Nhâm Trạch đã từng thấy qua nhưng hình như vai chính và vai phụ đã hoán đổi vị trí, Tạ Nhâm Trạch hắn ta mới là người thốt ra lời nói này.

Nhìn xem, nhìn cái này mới tuyệt vời làm sao, tầm thường đến mức không tầm thường hơn nữa nhưng đối phương lại không thể làm gì. Cảm giác đó thật sự thích như sắp lên thiên đường.

Bây giờ là ai đã thay đổi kịch bản? Đạo diễn hay biên tập? Mấy người đều đang làm gì vậy hả? Kịch bản bị sai và bị đảo ngược hoàn toàn. Mấy người đều không nhận ra rằng bộ phim đường phố tồi tệ đáng bị đánh giá số điểm bằng không trên douban sao.

Lúc này Tạ Nhâm Trạch thật sự rất kích động nhưng cũng chỉ có thể kích động trong lòng. Đúng là bây giờ hắn ta không thể cử động.

Tạ Nhâm Trạch nghĩ mãi không hiểu vì sao hắn ta không thể cử động. Rõ ràng là cảm nhận được sức mạnh của Lâm Trạch Dương không lớn, thấy được rõ rành rành là trên người Lâm Trạch Dương không có bất cứ khí chất nào của người có võ nhưng làm thế nào hắn có thể kìm nén trong mình?

"Lâm… Lâm Trạch Dương, tại sao cậu lại ở đây?" Lý Tuyết Tinh rất ngạc nhiên, thậm chí cô ta còn không chú ý đến việc Lâm Trạch Dương vừa nãy đã ra tay như nào, càng không để ý tới bởi vì đòn ra tay của Lâm Trạch Dương mà Tạ Nhâm Trạch thậm chí còn không có khả năng chống cự lại.

Lâm Trạch Dương đẩy nhẹ Tạ Nhâm Trạch xuống đất sau đó mỉm cười nhìn Lý Tuyết Tinh, giải thích: "Vừa khéo tôi đang đi dạo gần đó, nghe thấy tiếng động thì đi vào."



Lâm Trạch Dương thật sự rất muốn tự khen sự thông minh của mình bảy mươi hai lần. Hóa ra anh không nói dối chỉ là không nói ra chuyện bị Trương trưởng lão lừa gạt.

Lý Tuyết Tinh dĩ nhiên không tin Lâm Trạch Dương. Cô ta nhìn Lâm Trạch Dương từ trên xuống dưới, muộn như vậy sao có thể vẫn cứ đi dạo ở gần đây được.

Lâm Trạch Dương cảm thấy chột dạ lập tức cúi đầu, không dám nhìn Lý Tuyết Tinh nữa. Chẳng lẽ Lý Tuyết Tinh đã biết chuyện đĩa bay rồi sao.

Lý Tuyết Tinh nhìn thấy Lâm Trạch Dương cúi đầu, cô ta chợt nghĩ tới cái gì đó rồi mặt của cô ta lập tức lại đỏ bừng lên. Trước đó chẳng phải Lâm Trạch Dương đã nói muốn ngủ cùng nhau à.

Bây giờ Lâm Trạch Dương tình cờ xuất hiện ở đây vào lúc này chẳng lẽ không phải là muốn…

"Lý Tuyết Tinh, chị lại thấy khó chịu à mà mặt bỗng đỏ rực vậy? Sao vẫn nóng thế, cơ thể cũng toát ra hơi nóng. Có cần tôi đưa chị đi khám bác sĩ không?" Đột nhiên giọng nói của Lâm Trạch Dương vang lên phá tan bầu không khí ngượng ngùng này.

Lý Tuyết Tinh không nhịn được khóe miệng lại nhếch lên, vừa định nói gì đó rồi lại thôi, nhìn thấy Tạ Nhâm Trạch đang nằm trên mặt đất. Sắc mặt Tạ Nhâm Trạch đã tái nhợt, cơ thể vẫn đang run lẩy bẩy, nhìn trông bộ dáng rất không ổn. Người nên đi bệnh viện nhất ở đây chính là Tạ Nhâm Trạch.

"Hắn ta không sao đâu. Vừa nãy tôi chỉ làm suy thoái kinh mạch của hắn ta mà thôi. Chắc bây giờ hắn ta đang rất đau đấy, cơ thể sẽ không có vấn đề gì đâu." Lâm Trạch Dương để ý tới ánh mắt của Lý Tuyết Tinh, không thể không giải thích.


Về trình độ của Lâm Trạch Dương, chân khí đều có thể giải phóng ra thậm chí không cần chạm vào người cũng có thể khiến người khác bị thương nặng. Huống hồ ban nãy Lâm Trạch Dương còn véo tay của Tạ Nhâm Trạch nên phế bỏ Tạ Nhâm Trạch là chuyện không thành vấn đề.

Lý Tuyết Tinh không giấu nổi có hơi sốt ruột sau đó vội vàng đẩy Lâm Trạch Dương ra: "Đi đi, nhanh lên. Nếu không người ta biết anh đã đánh không lại được, đi thật xa và đừng quay lại nữa."

Trong phút chốc Lý Tuyết Tinh đã ý thức được vấn đề nghiêm trọng. Phải biết Tạ Nhâm Trạch chính là thiếu chủ của nhà họ Tạ. Nếu chọc giận một dòng họ như vậy thì liệu Lâm Trạch Dương, một đệ tử nhỏ của Huyết Minh, còn có khả năng sống sót nào không?

“Đi đâu mà đi.” Đột nhiên có một giọng nói khác vang lên sau đó có một nhóm người đi tới.

Hóa ra tiếng òa lên vừa rồi phát ra cuối cùng đã khiến cha mẹ của Lý Tuyết Tinh ngạc nhiên, cảm thấy Tạ Nhâm Trạch và Lý Tuyết Tinh không nên ồn ào như vậy khi làm chuyện đó vậy nên họ mới đến.

Sau đó họ đã nhìn thấy Tạ Nhâm Trạch nằm trên mặt đất và Lâm Trạch Dương đang đứng đó.


Rất nhanh nhóm người nhà họ Lý đã bao vây Lâm Trạch Dương, không cho Lâm Trạch Dương bất kỳ cơ hội trốn thoát nào.



Đôi mắt của Lý Nghị bỗng trợn to rồi ánh mắt ông ta dừng lại ở Lâm Trạch Dương, có lẽ là đệ tử nhỏ của Huyết Minh này đã phế bỏ Tạ Nhâm Trạch rồi.

Chuyện này phải lớn đến mức nào? Tuy không biết nguyên nhân nhưng việc Tạ Nhâm Trạch, thiếu gia của nhà họ Tạ, bị phế bỏ kết quả đã khiến cho nhà họ Tạ nổi cơn thịnh nộ, sau đó họ đã làm ra những chuyện khó mà tưởng tượng được.

Vậy nên.

Lý Nghị đứng dậy, không thể không nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương, ra lệnh: "Bắt tên này, bất kể như thế nào cũng không thể để cậu ta rời đi"

Lý Nghị hiểu rất rõ chuyện này chắc chắn phải có người chịu trách nhiệm. Nếu không bắt được Lâm Trạch Dương, cho dù nhà họ Lý họ không làm ra chuyện này nhưng một khi nhà họ Tạ nổi giận thậm chí có thể khiến cho nhà họ Lý từ đây trở đi sẽ biến mất. Điều này cũng không phải là không thể.

Lâm Trạch Dương chưa kịp phản ứng thì Lý Tuyết Tinh đã đứng dậy hét lớn với mọi người: "Không ai được phép chạm vào cậu ấy, nếu không thì tôi sẽ chết cho các người xem."

Nói xong Lý Tuyết Tinh thực sự rút ra một con dao găm từ thắt lưng rồi chĩa vào tim của chính mình. Hóa ra Lý Tuyết Tinh vẫn luôn chuẩn bị sẵn một con dao găm, không phải để giết ai mà là để tự sát.



Lý Tuyết Tinh vốn không mạnh mẽ như vẻ bề ngoài, cô ta sẵn sàng chết bất cứ lúc nào.

Lý Nghị nhíu chặt mày, do dự một hồi rồi mới khua tay ra hiệu cho đệ tử nhà họ Lý rời đi. Dù sao Lý Tuyết Tinh cũng là con gái ruột của Lý Nghị nên ít nhiều ông ta cũng có chút tình thương.

"Cậu đi càng xa càng tốt.” Lý Tuyết Tinh quay đầu nhìn Lâm Trạch Dương, con dao găm vẫn đang chĩa vào tim cô ta.

Lâm Trạch Dương bất giác khẽ cau mày, muốn nói gì đó cuối cùng lại không nói ra. Lúc này Lý Tuyết Tinh rất kích động, nếu không cẩn thận thì cô ta thật sự sẽ tự sát.

Dĩ nhiên Lâm Trạch Dương có khả năng giật con dao găm từ tay Lý Tuyết Tinh nhưng hắn quá lo cho cô ta vì thế hành động có thể không chính xác như bình thường được. Hơn nữa còn có thể làm Lý Tuyết Tinh bị tổn thương một chút.

Do dự một lúc, Lâm Trạch Dương gật đầu với Lý Tuyết Tinh: "Vậy tôi đi trước nhé."

Vừa nói Lâm Trạch Dương vừa vẫy tay với Lý Tuyết Tinh sau đó mới đi bước lớn về phía trước. Lúc Lâm Trạch Dương rời đi, thỉnh thoảng anh vẫn quay đầu lại, không có cảm giác muốn trốn thoát chút nào.

Ánh mắt của Lý Nghị ở bên đây nhìn chằm chằm vào Lâm Trạch Dương. Nếu không phải con dao găm của Lý Tuyết Tinh đang chĩa vào trái tim cô ta thì lúc này Lý Nghị thực sự muốn đánh Lâm Trạch Dương một trận cho thoải mái. Cái tên này thật quá vô liêm sỉ mà.



Bình Vương Thần Cấp
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bình Vương Thần Cấp Truyện Bình Vương Thần Cấp Story C196: Không biết xấu hổ
10.0/10 từ 35 lượt.
loading...