Bình Vương Thần Cấp
C154: Giữa người với người phải có sự tin tưởng
Dù bạn làm ở lĩnh vực nào, chỉ cần bạn làm được điều người khác không làm được thì ít nhiều bạn sẽ được người khác tôn trọng.
Nhưng trong tình huống những buổi tiệc từ thiện như thế này thì lại khác, ai cũng giàu có, khi làm từ thiện cũng muốn sĩ diện một chút. Anh quyên góp nhiều hơn tôi một nghìn nhân dân tệ là có ý gì? Anh cố tình làm bẽ mặt tôi à. Tôi sẽ cạch mặt anh luôn.
Nhưng tất nhiên cũng có những trường hợp bất ngờ. Ví dụ, nếu anh quyên góp toàn bộ tài sản ròng nhiều hơn của tôi, tôi sẽ rất tán thành và vỗ tay khen ngợi anh bằng cả hai tay. Quả thực anh rất giàu, giàu hơn tôi rất nhiều.
“Tổng số tiền mà lão quý ông này quyên góp là bảy tỷ sáu, chính xác là bảy tỷ sáu cho hơn một trăm trại trẻ mồ côi. Trong năm năm qua, số tiền quyên góp hàng năm của lão quý ông này không dưới một tỷ.”
“Wow...” Tất cả khán giả đều há hốc mồm, sắc mặt mọi người đều thay đổi, bọn họ đều là những người giàu có trong thành phố này, nhưng con số bảy tỷ sáu quả thực quá đáng sợ rồi. Đừng nói là bảy tỷ sáu, một trăm triệu đôi khi đã là giới hạn giá trị tài sản ròng của rất nhiều người rồi.
Sở Sở há to miệng, kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời, ai mà lại hào phóng đến như vậy, thậm chí Sở Sở còn cảm thấy chỉ cần nhìn thấy một chút dáng vẻ của người hào phóng này cũng là vinh hạnh rồi. Loại người này chắc hẳn coi tình yêu và sự tận tâm là tất cả của cuộc đời mình, và đang nỗ lực mỗi ngày vì cuộc sống tốt đẹp hơn. Rốt cuộc ông ấy là loại người đáng kính như thế nào?
Hà Hữu mở to hai mắt, ánh mắt ông ta bắt đầu dán chặt vào sân khấu, muốn nhìn thấy người đã quyên góp bảy tỷ sáu, xem liệu mình có cơ hội làm quen với một người như vậy không. Một khi quen biết được với loại người này, bạn thực sự rất may mắn và chắc chắc bạn sẽ trở nên tiến bộ nhanh chóng.
Hà Hữu quả thực là một ông chủ lớn, có tài sản ròng hơn một trăm triệu, nhưng khoảng cách với bảy tỷ sáu thì không hề nhỏ.
“Vậy bây giờ chúng ta hãy vỗ tay nồng nhiệt nhất để chào đón ông Lâm.” Trong khi nói, người dẫn chương trình đã vỗ tay trước.
Ngay lập tức, những tràng pháo tay vang lên như muốn lật đổ trần nhà trong hội trường, mọi người đều rất hưng phấn, dường như họ không sợ đau bàn tay của mình mà vỗ tay rất mạnh.
Lâm Trạch Dương thì khác, anh ta lặng lẽ đứng đó, trên mặt mỉm cười nhẹ, như thể chính anh ta mới là người nhận được tràng pháo tay của toàn hội trường.
Sở Sở liếc mắt nhìn Lâm Trạch Dương, cô không khỏi có chút khó hiểu, sau đó khẽ cau mày, Lâm Trạch Dương làm sao vậy, lúc này không phải là nên kích động sao? Trước mặt một người như vậy, chẳng phải nên cảm thấy mình rất nhỏ bé rồi khao khát sao?
Đã quá muộn để nói điều đó, lúc này một ông lão đã bước lên sân khấu. Ông lão mặc một bộ vest Trung Hoa rất đơn giản, trông không có gì đặc biệt, giống như một trí thức thời xưa vậy.
“Cảm ơn mọi người, nhưng tôi không đáng được mọi người vỗ tay khen ngợi. Sau bao nhiêu năm, tôi nghĩ đã đến lúc tôi phải nói ra sự thật. Kỳ thực, tôi cùng lắm cũng chỉ là một đại lý, tôi không phải là người quyên góp tiền. Tôi có một tài khoản, và thỉnh thoảng sẽ có một số tiền được chuyển vào tài khoản này. Tôi không biết ai đã chuyển tiền cho tôi và tôi cũng không biết ông ấy có ý gì. Tôi thấy tiền được chuyển vào ngày càng nhiều, sau đó tôi đi tìm hiểu luật liên quan đến tiền tệ và thấy rằng tiền không có vấn đề gì. Sau đó tôi nghĩ có lẽ mình nên làm gì đó với số tiền này và bắt đầu xây dựng trại trẻ mồ côi. Và khi tôi bắt đầu thực hiện, số tiền trong tài khoản không hề giảm mà ngày càng tăng lên.”
Nói đến đây, ông Lâm dừng lại một chút, hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục nói: “Vậy nên tôi nghĩ mình nên cảm ơn người đó, và chắc ông ấy cũng muốn tôi dùng số tiền này để xây dựng trại trẻ mồ côi.”
Sau khi ông Lâm vừa dứt lời, cả hội trường rơi vào im lặng. Nhưng chỉ sau ít phút, khán giả hò reo lên bằng một tràng pháo tay nồng nhiệt, vỗ tay cho câu chuyện kì diệu này.
Lúc này, Lâm Trạch Dương đứng ngơ ra tại chỗ. Sự kinh ngạc trên mặt người khác đều là vì bất ngờ và ngưỡng mộ, còn với Lâm Trạch Dương thì nó chỉ là vì “tôi đã mua một cái đồng hồ vào năm ngoái.”
Đúng vậy, đây chính ông cụ Lâm mà Lâm Trạch Dương nhắc đến, ông ấy là giám đốc của trại trẻ mồ côi Lâm Phi Trương.
Suốt nhiều năm qua, Lâm Trạch Dương thật sự rất biết ơn công lao nuôi dưỡng của ông lão này. Nhưng vì ông lão đã già rồi nên Lâm Trạch Dương cảm thấy cần phải cho ông một ít tiền để an yên tuổi già. Nhưng không ngờ ông lão lại tiêu tiền nhanh đến như vậy nên Lâm Trạch Dương đã chuyển thêm nhiều tiền vào tài khoản của ông.
Trời ạ, đây là hiểu lầm gì vậy? Lúc này Lâm Trạch Dương thật sự muốn lao lên sân khấu, nắm lấy tay ông lão và hét lên: “Cháu không muốn ông xây trại trẻ mồ côi, ông có thể cho cháu một ít tiền không? Trả lại cho cháu nhé? Cháu thực sự thiếu tiền.”
Đương nhiên Lâm Trạch Dương cũng chỉ nghĩ như vậy thôi, nhưng anh vẫn sẽ chuyển tiền cho ông lão. Lâm Trạch Dương cho rằng tiền rất quan trọng, nhưng dù có quan trọng đến đâu cũng đâu thể nào có thể so sánh được với ân dưỡng dục.
Chẳng bao lâu nữa, ông Lâm sẽ bước xuống khỏi sân khấu và bữa tiệc cũng sắp kết thúc.
Lâm Trạch Dương và Sở Sở vốn muốn rời khỏi nơi này, nhưng lúc này bọn người Hà Hữu tự nhiên bắt đầu đi về phía cửa.
Lúc này, Hà Hữu tiến lại chắn trước mặt Lâm Trạch Dương và Sở Sở. Hà Hữu đưa mắt nhìn Sở Sở, nói: “Cô nên hiểu rõ, những lời tôi vừa nói không phải là nói đùa, không lâu nữa cô sẽ thấy động thái của tôi thôi, không những tôi không cho cô mở trường mẫu giáo mà còn phá bỏ trường luyện thi hiện tại của cô nữa, cứ chờ xem.”
Sở Sở nhíu mày thật chặt, cô biết Hà Hữu thật sự có khả năng làm như vậy, cho nên có chút lo lắng.
Tâm trạng Lâm Trạch Dương lúc này cũng không mấy ổn định, lạnh lùng nhìn Hà Hữu nói: “Tốt nhất là bây giờ ông nên rời đi, sau này cũng đừng xuất hiện ở trước mặt tôi nữa.”
Lâm Trạch Dương không nói lời đe dọa, bởi vì anh không cần phải nói, anh chỉ cần hành động thôi.
Nhưng Hà Hữu lại không khỏi tức giận cười nhạo thái độ của Lâm Phi, nói: “Tôi xuất hiện trước mặt anh thì làm sao, chẳng lẽ anh đánh được tôi à?”
Bép.
Đột nhiên một tiếng giòn vang vang lên, bỗng nhiên Hà Hữu không nói gì nữa.
Sau đó, Hà Hữu đưa mắt nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương, Lâm Trạch Dương dám thản nhiên ra tay tát ông ta trước mặt mọi người trong dịp quan trọng như vậy.
“Ông còn nhìn tôi, tôi lại đánh ông bây giờ.” Lâm Trạch Dương thản nhiên nói với Hà Hữu.
Bộp.
Một tiếng vỗ lại vang lên, gần như cùng lúc với khi Lâm Trạch Dương vừa nói xong.
Hà Hữu như bị bất động ở đó, không phải anh nói rằng chỉ khi tôi nhìn anh, anh mới đánh tôi sao? Tại sao anh lại đánh tôi mà không có lí do? Anh có thể thành thật chút được không? Không thể có một chút niềm tin giữa con người với nhau sao?
Bình Vương Thần Cấp