Bình Vương Thần Cấp

C148: Ngay cả con cũng đã có

88@-

Trước hành động đột ngột của Lâm Trạch Dương, Huyết Y theo bản năng muốn thủ thế đề phòng, thế nhưng động tác của anh quá nhanh và hung hãn, ông căn bản không thể nào chặn lại được.

Mỗi lần Lâm Trạch Dương nâng tay lên hay hạ tay xuống đều có một âm thanh thanh thúy vang lên, giống như xương cốt của Huyết Y đều bị bẻ gãy hết rồi vậy.

Vẻ mặt của Huyết Y càng ngày càng khó coi, trông vô cùng đau khổ, nhìn bằng mắt thường cũng có thể nhận thấy gương mặt của ông đã chịu đựng tới đỏ bừng, giống như sắp không thở nổi nữa vậy.

Lúc này, Huyết Y có cảm giác máu của cả cơ thể mình đã bị Lâm Trạch Dương dồn tới một chỗ, tim ông như muốn nổ tung ngay tại chỗ khiến cho hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.

Bộp.

Đột nhiên, một âm thanh trầm đục vang lên, Lâm Trạch Dương vỗ một chưởng lên ngực Huyết Y khiến ông bay ngược ra sau, va phải sofa rồi ngã xuống đất.

Huyết Y vừa định đứng dậy đã phun ra một ngụm máu sền sệt, màu sắc cực kỳ đậm, nhìn không hề giống máu mà giống như một đống hóa chất màu đỏ đặc sệt bị ai đổ ra đất vậy. Mà cùng lúc đó, sắc mặt Huyết Y cũng trở nên tái nhợt, cơ thể yếu ớt không còn chút sức lực, ngay cả đứng lên ông cũng không tự đứng vững được.

“Cảm ơn…” Huyết Y miễn cưỡng tự đứng lên, sau đó cúi đầu thật thấp trước Lâm Trạch Dương, vẻ mặt chân thành nói.

Hóa ra lúc nãy không phải Lâm Trạch Dương tấn công Huyết Y, mà anh đang giúp ông khơi thông huyết mạch, đẩy máu độc tụ lại trong cơ thể ép ra ngoài.




Bây giờ dù Huyết Y nhìn qua trông rất chật vật, nhưng ánh mắt ông lại cực kỳ tỉnh táo, toàn bộ cơ thể cảm thấy thoải mái thông suốt, hết sức dễ chịu.

Lâm Trạch Dương uống một ngụm trà, sau đó nhìn về phía Huyết Y, lông mày khẽ nhíu lại, nói: “Bệnh của ông rất nghiêm trọng, tâm mạch có vẻ là bị tắc nghẽn rồi. Nếu cứ để như vậy mà không chịu chữa trị, không bao lâu nữa ông có thể sẽ trở thành kẻ tàn phế mất.”

Huyết Y không hề nổi giận, ngược lại còn khẩn trương nhìn Lâm Trạch Dương, vì ông cũng tự mình cảm nhận được những thay đổi theo hướng tiêu cực trong cơ thể chính mình.

Huyết Y nghiêm túc nhìn Lâm Trạch Dương, lễ độ nói: “Mong cậu chỉ bảo…”

Lâm Trạch Dương trầm ngâm một hồi rồi nói: “Tôi mới giúp ông đả thông kinh mạch một chút, trong khoảng thời gian ngắn chắc ông sẽ không sao đâu, nhưng đây chỉ là biện pháp chữa trị ở ngọn chứ không phải trị ở gốc. Muốn trị tận gốc bệnh của ông, tôi cần phải điều chế ra một viên thuốc đặc biệt… nhưng mà, những nguyên liệu của thuốc này khá khó tìm.”

“Nói thế nào thì Huyết Minh vẫn có chút thế lực.” Huyết Y nghe được tin bệnh của mình có thể được chữa hết hoàn toàn thì không khỏi cảm thấy vui mừng. Ông nghĩ chỉ là ít dược liệu quý thôi mà, đối với hắn mà nói là chuyện quá dễ dàng, vậy nên ông cảm thấy vô cùng tự tin.

Lâm Trạch Dương gật đầu, sau đó nói: “Tôi cần một cây Cửu Tử Thảo, một loại quả của cây có hoa, thêm một gốc Tuyết Liên trăm năm trên Thiên Sơn. Ba thứ này là nguyên liệu chính, những thứ còn lại tôi sẽ viết danh sách cho ông. Ngày mai chắc ông lấy được rồi đúng không? Cứ thế mà mang thẳng tới đây cho tôi là được.”

Huyết Y không khỏi há hốc miệng, sắc mặt trở nên vô cùng mất tự nhiên. Mấy thứ đó là cái quái gì vậy?

Huyết Y đã nghe nói về ba thứ mà Lâm Trạch Dương nhắc tới, nhưng hiểu biết về mấy loại nguyên liệu đó cũng chỉ dừng lại ở nghe nói thôi. Ba thứ đồ kia không có cái nào không phải là vật cực kỳ quý giá cả, dù có là Huyết Minh thì cũng khó có khả năng sở hữu được…

“Chuyện đó… tôi cần thời gian chuẩn bị.” Đúng là thùng rỗng kêu to, Huyết Y cảm thấy sau này không nên tỏ ra quá kiêu ngạo trước mặt Lâm Trạch Dương thì tốt hơn.

Lâm Trạch Dương gật đầu, nói: “Được. Vậy sau khi tìm thấy thì ngay lập tức đem đến đây cho tôi. Bây giờ không còn sớm nữa, tôi phải về đây.”

Nói xong, Lâm Trạch Dương đứng lên, Huyết Y cũng đứng lên theo.

Thế nhưng mới đi được hai bước, Lâm Trạch Dương đã dừng lại, xoay người nhìn về phía Huyết Y, nói: “Trà này của ông là loại gì thế? Tôi thấy uống rất ngon. Tôi muốn mua hơn chục cân để dành uống...”

Khóe miệng của Huyết Y không khỏi giật giật. Loại trà này chính là sản phẩm thu được từ mười cây cổ thụ trăm năm trên núi Vũ Di, sản lượng một năm cùng lắm chỉ được khoảng hơn trăm cân. Với địa vị của Huyết Minh mà cũng chỉ sở hữu được một ít trong số đó mà thôi.


Chẳng qua Lâm Trạch Dương đã nói như vậy, Huyết Y tất nhiên không thể tỏ ra quá keo kiệt được, thế nên đành nói: “Nếu như cậu thích, ở chỗ tôi còn một cân, lát nữa sẽ cho người mang tới cho cậu.”

Lâm Trạch Dương không khỏi lắc đầu, vẻ mặt khinh bỉ nhìn Huyết Y, nói: “Đúng là quỷ keo kiệt.”


“Cậu không cần thật sao?” Huyết Y cảm thấy hơi nuối tiếc, loại trà này có tiền cũng chưa chắc đã mua được đâu!

“Tôi thấy trên bàn trà của ông hình như còn một ít đấy, đóng gói rồi gửi nốt cho tôi luôn đi.” Nói xong, Lâm Trạch Dương sải bước đi ra cửa.

Huyết Y cảm thấy ông đây không phải là đang quen biết một cao thủ thế ngoại, mà là đang quen biết với một tên cướp. Làm gì có cao thủ nào đi bắt nhạn mà giống như Lâm Trạch Dương cơ chứ? Cậu ta không chỉ muốn giữ nhạn con, mà còn ép nhạn lớn đưa hết đồng loại tới hang ổ của mình thì mới chịu bỏ qua!

Hôm sau, Lâm Trạch Dương lại tới bệnh viện.

Cha mẹ Sở Sở đã tỉnh lại.

Sở Sở thấy Lâm Trạch Dương tới liền vui vẻ ra đón, thân thiết nói: “Lâm Trạch Dương, anh tới rồi!”

Lâm Trạch Dương trợn trắng mắt nhìn Sở Sở, nói: “Không phải cô thấy tôi rồi sao? Còn hỏi câu ngu ngốc như vậy nữa?”

Sở Sở thật sự muốn dùng một cái tát để đánh chết Lâm Trạch Dương, nghĩ là làm, cô đưa tay ra nhéo má anh một cái thật đau.

“Á, cô muốn giết người!” Lâm Trạch Dương không nhịn được hét to.


“Khụ khụ!” Đột nhiên, từ phía sau truyền đến tiếng ho khan của cha mẹ Sở Sở như một lời nhắc nhở ngầm.

Sở Sở vội vàng bình tĩnh lại, cô cảm thấy lúc nãy mình quá là thất lễ rồi.

“Chào chú dì!” Lâm Trạch Dương quả thật là một người rất lễ phép, anh chào hỏi hai vị phụ huynh trong phòng, sau đó đi tới trước mặt họ.

Lâm Trạch Dương lần này tới là để kiểm tra xem hai người có bị để lại di chứng gì không.

“Sở Sở, đây là bạn trai con à? Ngoại hình đẹp, tính cách cũng không tệ. Sở Sở, con cứ việc yên tâm yêu đương đi, cha mẹ tuy già rồi nhưng cũng không phải là người cổ hủ, cha mẹ sẽ không hỏi cậu ấy làm nghề gì hay thu nhập bao nhiêu đâu, chỉ cần hai đứa thích nhau là được rồi. Nếu hai đứa muốn kết hôn, cha mẹ sẽ không ngăn cản. Hai đứa bây giờ đang sống chung à?” Mẹ Sở Sở đột nhiên hỏi chuyện, vừa nói là nói một tràng dài.

Sở Sở không khỏi sửng sốt, Lâm Trạch Dương cũng sững sờ đứng tại chỗ. Dì có phải nghĩ nhiều quá rồi không? Mới đó đã nghĩ tới chuyện cho phép anh và Sở Sở kết hôn, đã vậy còn cho rằng hai người họ hiện tại đang ở cùng nhau nữa?

“Cái đó… mẹ, con và Lâm Trạch Dương…” Mặt Sở Sở không khỏi có chút đỏ lên.

“Cái gì? Đừng nói là hai đứa cả con cũng có rồi nhé?” Mẹ Sở Sở lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại, hít sâu một hơi rồi nói: “Nếu lỡ có thì cũng là chuyện đã rồi, xã hội bây giờ đối với việc có con rồi mới cưới cũng không còn là chuyện gì lạ.”



Bình Vương Thần Cấp
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bình Vương Thần Cấp Truyện Bình Vương Thần Cấp Story C148: Ngay cả con cũng đã có
10.0/10 từ 35 lượt.
loading...