Bình Vương Thần Cấp
C135: Không có giới hạn
"Mấy cậu vẫn còn đứng ngây ra đó làm gì, tên này rõ ràng là tên ngốc tới đây gây chuyện."
Có người hét lên một tiếng, sau đó một đám người đều xông về phía Lâm Trạch Dương.
Trong tay nhóm người này đều mang theo vũ khí, di chuyển rất nhanh, hơn nữa họ không giống như những con ong vỡ tổ, rất có quy tắc, nhịp nàng, không hề giống như những bọn côn đồ bình thường, mà giống như những cao thủ đã được huấn luyện bài bản.
Lâm Trạch Dương lại chỉ đứng đó bất động, đôi mắt nhìn quanh một vòng.
Lưu Uy thấy vậy còn tưởng rằng Lâm Trạch Dương cảm thấy người của đối phương quá nhiều, không tìm được điểm phá bỏ. Cho nên, lúc này Lưu Uy đang chạy về phía những tên kia, chuẩn bị giúp Lâm Trạch Dương giảm bớt áp lực.
Ngay lúc Lưu Uy đang đinh tiến về phía trước, đột nhiên cảm thấy bên vai có một lực rất lớn truyền đến. Lưu Uy không khỏi giật mình, muốn đấm lại một quyền, mới bắt đầu lực của đối phương quá lớn, nắm đấm của Lưu Uy còn chưa chạm tới người đã bị đá bay ra ngoài, không có khả năng chống đỡ.
Khi lại một lần nữa bị rơi xuống, Lưu Uy mới phát hiện hóa ra ban nãy người mà mình động thủ không phải ai khác mà là Lâm Trạch Dương.
"Ông đừng nhúng tay vào." Lâm Trạch Dương nghiêm túc nhìn Lưu Uy.
Lưu Uy không khỏi ngạc nhiên, sau đó cảm động đến mức rơi nước mắt, Lâm Trạch Dương quả là một người anh em tốt, đến lúc này rồi vẫn còn quan tâm đến ông ta.
"Tôi đã nói rồi, tôi sẽ dựa theo đầu người để đánh, nếu như anh đánh ngã một người, tôi sẽ nhận được ít tiền hơn, cho nên nếu như anh vẫn còn ra tay, vậy anh chính là đối thủ của tôi."
Ngay lúc Lưu Uy muốn liều mạng thì giọng nói của Lâm Trạch Dương lại vang lên lần nữa. Sau đó Lưu Uy lại đứng sững sờ ở đó, cảm thấy toàn bộ đầu óc đều trống rỗng.
Lưu Uy vốn tưởng rằng bản thân đã đủ hiểu Lâm Trạch Dương, nhưng xem ra bây giờ trên thế giới này không có ai có thể biết được giới hạn của Lâm Trạch Dương là ở đâu, người đàn ông này không có giới hạn.
Mà trong lúc Lưu Uy đang thất thần, không biết Lâm Trạch Dương từ lúc nào đã đánh bại hết tất cả mọi người.
"Này, ông vẫn còn ngây ra đó làm gì. Chỗ này có tổng cộng ba mươi tư người, ông nhớ kĩ đấy. Đến lúc ông đưa tôi tiền tôi cũng phải lấy tiền ở chỗ Huyết Minh."
Nói xong, Lâm Trạch Dương tiếp tục đi về phía trước.
Lưu Uy nhìn bóng lưng của Lâm Trạch Dương không khỏi hít một hơi thật sâu, mặc dù Lâm Trạch Dương không có giới hạn đã khiến cho ông ta rất kinh ngạc, nhưng Lưu Uy cũng không quên một điều.
Trong khoảng thời gian ngắn Lâm Trạch Dương đã giải quyết được ba mươi tư tên thuộc hạ được huấn luyện bài bản của Trương Liên, còn không hề đỏ mặt cũng không hề thở dốc.
Lâm Trạch Dương đã mạnh lại càng mạnh, vậy rốt cuộc Lâm Trạch Dương mạnh đến mức nào?
Rất nhanh, khi Lâm Trạch Dương đi được một đoạn vào bên trong, anh nhìn thấy một người đàn ông có thân hình nhỏ bé.
Người đàn ông này là Huyết Hiện, theo phân phó của Huyết Ngưng đến đây, là một trong những đệ tử chính của Huyết Minh, về võ lực của anh ta tương đương với Huyết Dung. Nhưng điều quan trọng nhất là, anh ta có một năng lực đặc biệt, đó là càng bị thương thì chiến đấu càng mạnh. Dường như trong máu anh ta đang chảy dòng máu của dã thú.
"Người xông vào đây chính là hai người?" Nói rồi, Huyết Hiện lắc lắc đầu, trên mặt tràn đầy vẻ coi thường,
Lưu Uy khẽ cau mày, ông ta nhận ra Huyết Hiện, biết được người này rất mạnh mẽ. Thấy Lâm Trạch Dương dễ dàng đánh bại Huyết Dung trong phòng tập, nhưng Lưu Uy vẫn luôn cho rằng đó là do Lâm Trạch Dương may mắn, lúc đó Huyết Dung không để ý tới Lâm Trạch Dương.
"Tôi cảm thấy mắt của anh không được tốt, hai người chúng ta lớn như vậy mà còn đứng ở đây, anh nói toán của anh không tốt, nếu như vậy thì tôi có thể hiểu được, tôi đã gặp rất nhiều người như anh, rõ ràng không còn nhỏ nữa nhưng ngày cả một cộng một bằng hai cũng không biết. Tôi hiểu cả mà, đừng vì thế mà cảm thấy tự ti."
Lâm Trạch Dương liên tục gật đầu, dáng vẻ như kiểu "Tôi hiểu mà, tôi rất hiểu."
Huyết Hiện thoáng ngây người, sau đó tức giận cười lớn, hét lên: "Mày vừa nói bậy gì thế?"
Lâm Trạch Dương vẫn liên tục gật đầu giống như cũ, nói: "Tôi hiểu mà, tôi hiểu cả mà."
Lúc này Huyết Hiện thực sự không biết mình có nên tức giận không, nếu bản thân mình tức giận thì dường như đã xác nhận lời suy đoán của Lâm Trạch Dương là đúng, vậy bản thân không phải là một kẻ ngốc sao? Nhưng mà trong hoàn cảnh này sao có thể không tức giận được?
"Đi chết đi!"Huyết Hiện không chần chừ nữa, xông thẳng về phía Lâm Trạch Dương.
Tốc độ của Huyết Hiện rất nhanh, nhanh như một cơn gió vật, góc ra đòn của anh ta rất nham hiểm, nhìn giống như một cú đấm thẳng, nhưng lại đầy sự biến hóa, khiến người ta khó có thể nắm bắt được hướng đi nắm đấm của anh ta.
Thân thể của Huyết Hiện nhỏ bé, cánh tay ngắn cho nên đành bất đắc dĩ chịu đòn, Lâm Trạch Dương nhắm thẳng vào đầu anh ta, nắm đấm của anh ta đã không chạm tới Lâm Trạch Dương.
Huyết Hiện cũng phát hiện ra điểm này, xuýt chút nữa đã phun một ngụm máu tươi ra ngoài, anh ta còn chưa bao giờ phải chịu cảnh này.
Cho dù nắm đấm của anh ta có kỳ lạ đến mức nào, góc độ ra đòn có nham hiểm ra sao, biến hóa của đòn đánh ra có thần kỳ đến đâu, nếu anh ta không thể chạm đến đuối phương thì cũng vô dụng.
Hơn nữa đối phương lại còn dùng thủ đoạn làm nhục như này.
Huyết Hiện hoàn toàn phẫn nộ, sau đó anh ta quét chân ngang qua, thân người thấp, tay không với tới vậy chân tôi có đủ dài không, chân của tôi có đủ quét ngã anh không?
Choang
Một âm thanh vang lên, giống như có hai chiếc búa lớn va vào nhau.
Sau đó chân của Huyết Hiện đã quét qua chân của Lâm Trạch Dương, cả người Huyết Hiện phải nằm xuống đất, hai tay ôm lấy chân lăn qua lăn lại.
Sức chống đỡ thân thể của hai người hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
Lâm Trạch Dương lắc lắc đầu, sau đó nhìn Lưu Uy nói: "Bây giờ thêm một người nữa rồi, tổng công là có ba mươi năm người."
"Chết tiệt!" Đột nhiên, Huyết Hiện hét lên một tiếng, rồi nhảy lên.
Lúc này năng lực của Huyết Hiện trong nháy mắt đã hoàn toàn được bộc lộ ra, thân thể càng bị thường, sức chiến đấu của anh ta càng mạnh, ý chí của anh ta càng hung ác.
Bịch.
m thanh lại một lần nữa vang lên, Lâm Trạch Dương tát anh ta một cái, Huyết Hiện liền ngã xuống đất.
Lâm Trạch Dương bất đắc dĩ lắc đầu, thu tay về nói: "Anh làm gì thế hả, gãy mất một chân rồi mà vẫn không chịu dừng lại sao?"
Máu trong người Huyết Hiện sôi sục, nghiến răng nghiến lợi, người lại nhảy lên lần nữa, khí thế càng mãnh liệt hơn lần trước. Sau đó lại một âm thanh vang lên, Huyết Hiện lại ngã xuống đất, trợn mắt rồi hoàn toàn mất đi ý thức.
Lâm Trạch Dương lắc lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước.
Lại một lần nữa Lưu Uy sững sờ đứng ngây người tại chỗ, người này đúng thật là cao thủ.
Huyết Dung vừa mới tỉnh lại, từ ngoài đi vào cũng nhìn thấy cảnh này, anh ta không khỏi sửng sốt mà đứng ngây ra ở đó, không hề động đậy.
Bình Vương Thần Cấp