Bình Vương Thần Cấp

C113: Sự vượt trội của lâm trạch dương

93@-

Lâm Trạch Dương đã gặp qua rất nhiều phụ nữ, một vài người thì dịu dàng và thuần khiết như Tạ Nghi, có người thì lại lạnh lùng và kiêu ngạo như Tần Quân Dao, một số thì giống Triệu Cẩn Du gợi cảm và mê hoặc, cũng có những người tốt bụng và giản dị như Lý Tuyết Tinh, còn có mấy người trí thức và trưởng thành nữa.

Người bình thường gặp phải người đẹp như vậy cũng khó có thể bắt chuyện, chỉ cần những nữ thần này muốn, bọn họ có lẽ ngay cả mạng cũng không cần.

Nhưng Lâm Trạch Dương thậm chí còn lợi hại hơn. Anh có thể khiến các cô gái say mê đến chết vì mình.

Tâm tình của Sở Sở hiện tại chính là như vậy, hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Trạch Dương, cắn răng nói: "Tiền, tiền, tiền, anh chỉ biết tiền sao? Đáng đời anh. Anh muốn độc thân cả đời chỉ vì tiền đúng không?"

Nói xong, Sở Sở liền ném thẻ ngân hàng cho anh rồi quay người bước đi.

Mặc dù hơi bất ngờ nhưng Lâm Trạch Dương vẫn thể hiện là một người lễ phép và lịch sự, anh không quên lớn tiếng nói với bóng lưng của Sở Sở: “Cảm ơn, người tốt sẽ gặp may mắn, chúc cô cả đời bình an.”

Sở Sở lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống đất, quay đầu, hung hăng trừng mắt nhìn anh một cái, thấy anh vẫn cười, còn rất lịch sự vẫy tay với cô làm cho Sở Sở tức đến hộc máu, dậm mạnh chân, không hề quay đầu lại, thầm thề trong lòng nếu nói chuyện với tên khốn kiếp này lần nữa, cô sẽ tự nguyền rủa mình cả đời này cũng không thể kết hôn. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ở Ké Nhà Diêm Vương
2. Cánh Tay Phải Của Ông Trùm Ma Cao
3. Tình Anh Duyên Em



4. Kẻ Tiên Đoán
=====================================

Lâm Trạch Dương hoàn toàn không cảm nhận được Sở Sở tức giận, vui vẻ cầm thẻ đi vào ngân hàng. Khi chuẩn bị bước vào ngân hàng, anh chợt nhận ra Sở Sở đưa thẻ ngân hàng cho mình nhưng lại không đưa mật khẩu.

"Khó trách mình vừa mới nói, người phụ nữ này từ khi nào trở nên hào phóng như vậy, những người phụ nữ bị thần kinh thật đáng ghét, câu này không sai chút nào."

Anh trừng mắt nhìn về phía Sở Sở biến mất, sau đó đáng thương nhìn Mạnh Manh, nói: "Manh Manh, sau này con không được tùy tiện gạt người. Con lừa người khác cũng được, nhưng không thể lừa ba. Tiền của ba một phần cũng không thể thiếu.”

Có lẽ Lâm Trạch Dương cũng gọi là người cha có năng lực nhất thế giới, Manh Manh bây giờ chỉ là một đứa bé ba tuổi, nhưng anh đã dự tính trong bao nhiêu năm sau số tiền của Manh Manh sẽ dùng như thế nào.

Sau đó, anh ôm Manh Manh đi về nhà.

Rất nhanh, cả hai bước vào một con phố vắng người.

Đúng lúc này, mấy người đàn ông đột nhiên nhảy ra, ngăn cản Lâm Trạch Dương.



Lâm Trạch Dương đã gặp những người đàn ông này vài lần và họ đều là phụ huynh của trường luyện thi.

Đúng vậy, những phụ huynh này chính là những người vừa mới tụ tập ở trường luyện thi, âm mưu dạy cho anh một bài học.

"Hừ, lúc này còn giả bộ hồ đồ." Mấy vị phụ huynh không hề tiến lên mà lạnh lùng nhìn Lâm Trạch Dương. Vừa rồi bọn họ đều nhìn thấy anh chọc giận cô giáo Sở Sở.

Trên đời này làm sao lại có loại đàn ông khiến khuôn mặt tựa thiên thần của Sở Sở tức giận như vậy, tên đàn ông này thật sự đáng bị đưa xuống tầng thứ mười tám của địa ngục!

"Anh đang nói cái gì?" Lâm Trạch Dương có chút khó hiểu, anh cùng những người này chưa từng có xích mích, không ngờ tới họ sẽ ra tay với mình.

"Chúng tôi không muốn nói nhảm với anh, chỉ cần anh biết, từ nay trở đi, anh không thể tiếp cận cô giáo Sở Sở, thậm chí liếc nhìn cô ấy, bởi vì anh không xứng đáng."


Phụ huynh nam gần như muốn há mồm nuốt chửng Lâm Trạch Dương, nữ thần mà bọn họ thậm chí không dám nói một lời, lại tức giận với anh đến mức sắp khóc, bọn họ làm sao có thể chịu đựng được?

Lâm Trạch Dương hơi nhíu mày, nói: "Các anh muốn soi mói."


Mấy phụ huynh nam này đều cười lạnh lùng một cái rồi nói: "Là lỗi của anh, chả lẽ không phải?"

Lâm Trạch Dương gật đầu, nhìn mấy vị phụ huynh cảm thấy rất khâm phục, chân thành nói: "Tôi thật sự khâm phục các anh, nhưng đồng thời không biết các anh lấy dũng khí ở đâu ra.”

Bốp! Bốp! Bốp!

Đột nhiên, một phụ huynh nam vỗ tay, sau đó hơn chục tên côn đồ từ bên cạnh lao ra. Những tên côn đồ này trên người đều có hình xăm, trên người ít nhiều có vài vết sẹo, ánh mắt hung ác, trên tay đều cầm hung khí, trông giống như một đám rất liều lĩnh, có lẽ một số trong đó đã thực sự giết người.

"Đây là nguồn gốc dũng khí của chúng tôi. Bây giờ anh có biết sợ không? Nhưng đã quá muộn rồi. Dù anh có quỳ xuống cầu xin chúng tôi, thề không đến gần cô giáo Sở Sở cũng không được, bởi vì bây giờ chúng tôi muốn nhân danh công lý trừng trị anh."

Đám phụ huynh lúc này rất hưng phấn, trên mặt tràn đầy vẻ kích động, bọn họ thật sự cho rằng mình là phe chính nghĩa, bọn họ là Ultraman, sắp đánh bại quái vật nhỏ là Lâm Trạch Dương.

Lại đúng lúc này, bên cạnh đột nhiên có người chạy tới. Những người chạy tới cũng không ít, đếm một chút hình như có mười người. Mười người này đều mặc áo khoác ngắn tay, trên lưng đeo một chiếc ba lô lớn, trên đùi còn buộc bao cát, cơ bắp cực kỳ khỏe mạnh, trông giống như những vận động viên thể hình toàn cầu.

Những người này chạy qua đám người Lâm Trạch Dương, sau đó đột nhiên lại chạy trở lại.

Tiếp đến đám người đứng nghiêm trước mặt anh, eo thẳng như mũi lao, ánh mắt sắc bén như dao, mười người đứng cùng nhau như mười thanh trường kiếm sắp ra khỏi vỏ, lộ ra sự sắc bén.


Những phụ huynh nam kia thậm chí là những tên côn đồ cũng không khỏi ngây ngẩn cả người, thân hình của mười người này vốn đã rất đáng sợ, chưa kể khí chất dũng mãnh khiến người ta không dám nhìn thẳng vào.

"Xin chào chỉ huy!" Mười người đồng thanh chào Lâm Trạch Dương, giọng nói và động tác đều đồng nhất, mười người tựa như là một người, vì vậy khí thế càng mạnh.

"Sao các anh lại đến đây?" Lâm Trạch Dương cũng ngây ngẩn cả người, anh nhớ tới ngày hôm qua chính mình đã sắp xếp rất nhiều nhiệm vụ cho những người này, hiện tại bọn họ đáng ra là đang lăn lộn trong núi sâu hoang dã.

“Báo cáo với chỉ huy chúng tôi đã hoàn thành chương trình huấn luyện do chỉ huy đưa ra, hiện tại chúng tôi đang rèn luyện bản thân chăm chỉ hơn, hy vọng có thể đáp ứng được yêu cầu của chỉ huy đối với chúng tôi.” Một trong mười người nhanh chóng trả lời.

Lâm Trạch Dương vẫn không hiểu tại sao bọn họ lại tới đây, nhưng điều đó không sao cả, chỉ cần những người này đừng đến gây phiền phức cho anh là được.

"Giáo quan, anh gặp phải vấn đề gì sao?" Lại có người nói.

Lâm Trạch Dương nhìn bọn côn đồ và mấy phụ huynh nam ở phía sau, nói: "Các người giải quyết đi, coi như là một nhiệm vụ nhỏ cho các người.”

Nói xong, anh trực tiếp vẫy tay với mười người, và bước nhanh về phía trước.

Gần như cùng một lúc, mười người nhìn chằm chằm vào nhóm phụ huynh và mấy tên côn đồ, ánh mắt sắc bén như dao, mang đến cho người ta cảm giác áp bức cực kỳ mãnh liệt, trong phút chốc, những người này thậm chí còn cảm thấy khó thở.



Bình Vương Thần Cấp
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bình Vương Thần Cấp Truyện Bình Vương Thần Cấp Story C113: Sự vượt trội của lâm trạch dương
10.0/10 từ 35 lượt.
loading...