Binh Vương Thần Bí

Chương 437

113@-
Nhìn huân chương màu vàng kia, trong mắt Giang Khương khẽ lóe lên tia khác lạ, nó nhanh đến mức người ta căn bản không kịp chú ý, ngay cả Thiên y sư Từ Khải Liễu đứng đối diện cũng không kịp chú ý.

- Xin mời y sĩ Giang Khương bước lên trước tuyên thệ.

Đứng trước bục, Giang Khương nhẹ nhàng hít một hơi.

Vương Mịch đã nói cho hắn biết về chuyện tuyên thệ này. Thật ra thì cũng chẳng có bài tuyên thệ đặc biệt gì, anh thích nói gì thì cứ nói đấy, nói ra những lời tổng kết của mình về hành trình hành nghề y và tuyên thệ là được.

Giang Khương đứng trước bục ngoảnh đầu nhìn năm vị Thiên y sư và chín vị Y sư nhất phẩm, sau đó lại quay đầu đi, nhìn những Y sư nhị phẩm, Y sư tam phẩm cùng với những y sĩ ngồi kín bên dưới bục, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh lúc này dường như mơ hồ có chút biến đổi.

Không thể chỉ nói là có chút biến đổi, Giang Khương cảm thấy bản thân mình hơi có chút kích động.

Những người trên dưới bục này, tuy họ không thể đại diện cho cả nền y học Trung Quốc, nhưng Giang Khương hiểu rất rõ, có thể nói là họ đại diện cho đỉnh cao nhất của nền y học Trung Quốc. Mấy trăm người trước mắt đây, đại diện cho tinh túy và tinh hoa của những người làm nghề y Trung Quốc.

Số người này tuy không nhiều, nhưng họ lại có sức ảnh hưởng cực lớn trong giới y học Trung Quốc mà những người khác căn bản không thể nào phát hiện được, thậm chí là có năng lực quyết định một vài phương hướng nào đấy.

Đứng ở đây, trái tim Giang Khương hơi rung động. Hắn mở miệng, định nói những câu mà hắn đã nghĩ từ trước, nhưng hắn phát hiện, những câu nói vốn cũng khá hài lòng kia giờ lại không thể nói ra thành lời.

Bởi vì,, hắn đột nhiên cảm thấy, những câu nói đó quá đơn điệu, thật sự là quá đơn điệu.

Đối mặt với những người này, đối mặt với cơ hội hiếm có như thế này, hắn cảm thấy mình nên nói gì đó khác biệt, có điều hắn cảm thấy mình không nghĩ ra nên nói gì cho phù hợp.


Những người dưới bục thấy Giang Khương đứng trước bục, miệng mở ra nhưng lại không nói gì, dường như có chút kích động, nhưng vẻ mặt lại mơ màng thì họ cũng dần bắt đầu có chút kinh ngạc, thậm chí là thấp giọng cười.

- Tên nhà quê này.

Có người ghé sát tai người bên cạnh, cúi đầu che miệng chế nhạo, trong mắt tràn ra tia trào phúng.

- Haha, đúng là từ bên ngoài tới, chưa trải đời, có vài câu mà cũng chẳng biết nói.

Một người khác cũng rất khinh thường thấp giọng cười nhạo nói.

- Thế này mà đi ra ngoài chắc chắn sẽ làm mất mặt Thiên Y viện.

Đặc biệt là hai người Liêu Dương và Tôn Nghị ngồi ở hàng thứ tám.

Họ nhìn thấy Giang Khương đứng trên bục thì trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, sau đó lại cười nhạo, trông bộ dạng có vẻ hả hê.

Chỉ có Vương Mịch cũng ngồi hàng thứ tám lúc này nhìn Giang Khương trên bục trong mắt cũng có nghi hoặc, cũng có kinh ngạc, nhưng không hề có chút vẻ cười nhạo nào, chỉ có hiếu kỳ, lại cả cảm giác kỳ quái khó hiểu.

Trong những tiếng bàn luận, mấy vị Thiên y sư lúc này cũng thoáng kinh ngạc nhìn về phía Giang Khương đang đứng trước bục. Bọn họ cũng hiểu sơ về Giang Khương, biết Giang Khương này tương đối trầm ổn, sao giờ lại mất bình tĩnh như vậy?

La y sư ở bên lúc này cũng bắt đầu sốt ruột. Giang Khương này đột nhiên đứng ngây ra đây, như vậy sao được? Lúc này ông cũng hơi choáng váng, Giang Khương không giống kiểu người mất bình tĩnh như vậy.



- Đinh!

Một tiếng chuông thanh thúy vang lên.

Tiếng chuông này trong suốt du dương khiến người ta bình tĩnh lại, trong mắt mọi người đều kinh ngạc, vẻ mặt Giang Khương lạnh nhạt nhẹ nhàng đặt cây búa nhỏ trong tay xuống. Hắn đột nhiên ngẩng đầu, cất cao giọng nói:

- Trương Trạm nói: “Y học kinh điển rất khó tinh thông, nguồn gốc của nó đến từ rất lâu đời.”

Giang Khương nói ra câu này, trong lòng tất cả mọi người đều chấn động, chỉ cảm thấy trong dư âm của tiếng chuông, lời của Giang Khương đánh thẳng vào tâm phủ, họ đồng loạt kinh ngạc. Tất cả mọi người đều không ngờ, một người ban nãy đứng trên bục còn định nói lại thôi, giống như bị cứng lưỡi, giờ vừa mở miệng lại kinh người như vậy.

Ngay cả vẻ mặt của mấy vị Thiên y sư ngồi trên bục cũng hơi chấn động, đồng loạt lộ ra vẻ nghiêm nghị. Bởi vì tất cả mọi người ở đây đều biết câu này từ đâu đến.

- Đó là vì bệnh có nguyên nhân bệnh giống nhau nhưng triệu chứng bên ngoài khác nhau, cũng có nguyên nhân bệnh khác nhau nhưng triệu chứng bên ngoài giống nhau. Do đó, lục phũ ngũ tạng khỏe mạnh hay hư nhược, mạch máu kinh lạc thông suốt hay tắc nghẽn, vốn không chỉ dựa vào tai và mắt là có thể kiểm tra ra được, bắt buộc phải chẩn mạch mới có thể biết được.

Giang Khương tiếp tục cất cao giọng nói:

- Nhưng mạch tượng có phù, trầm, huyền, khẩn khác nhau. Khí huyết lưu thông cũng có cao thấp nông sâu khác nhau. Da thịt có dày mỏng, xương cốt có cứng mềm khác biệt. Chỉ những người dụng tâm tinh tế, mới có thể cùng ông bàn luận được những đạo lý này.

- Nếu dùng những những suy nghĩ thô thiển nhất, nông cạn nhất để tìm tòi về những đạo lý y học tinh tế, vi diệu, chẳng lẽ không phải quá nguy hiểm sao? Nếu thực chứng lại dùng phương pháp bổ sung để chữa trị. Nếu là hư chứng lại dùng cách tiêu để chữa trị. Khí huyết lưu thông vẫn muốn khơi thông nó, rõ ràng không lưu thông nhưng vẫn muốn chặn tắc nó. Chứng hàn mà cho anh ta dùng thuốc lạnh, chứng nhiệt lại cho anh ta dùng thuốc nóng. Những phương pháp chữa trị như vậy chỉ khiến bệnh tình trầm trọng thêm. Anh hy vọng anh ta có thể chữa khỏi, tôi lại thấy bệnh tình anh ta nặng thêm. Cho nên y học, bói toán đều khó ở chỗ kỹ thuật tinh thông. Nếu không có thần tiên truyền thụ, dựa vào cái gì mà có thể hiểu được những đạo lý thâm sâu vi diệu kia?

Hai mắt Giang Khương chậm rãi đảo qua bên dưới, ánh mắt dứt khoát và thành thật, khiến cho tất cả mọi người đều tiếp xúc ánh mắt với hắn. Trong lòng tất cả mọi người ở đây đều hiểu ý nghĩa của đoạn này, thậm chí hầu hết mọi người đều có thể đọc thuộc lòng. Nhưng khi những lời này thốt ra từ miệng Giang Khương, khi ánh mắt hắn quét qua, lúc này, những người ban nãy cười nhạo hắn giờ đã không một ai dám nhìn thẳng vào mắt hắn.


Đặc biệt là câu cuối cùng kia, dựa vào đâu để hiểu được những đạo lý thâm sâu vi diệu ấy? Những người bị ánh mắt của Giang Khương quét qua thậm chí còn bất giác rùng mình, mặt mày xấu hổ cúi đầu. Trong đầu họ không ngừng quanh quẩn câu nói:

- Nếu không có thần tiên truyền thụ, dựa vào cái gì mà có thể hiểu được những đạo lý thâm sâu vi diệu kia?

- Nếu không có thần tiên truyền thụ, dựa vào cái gì mà có thể hiểu được những đạo lý thâm sâu vi diệu kia?

Trên trán mấy người này bắt đầu toát mồ hôi, nghĩ mình thân là người của Thiên Y viện, nhưng lại tự cao tự đại, khi hành tẩu trong thiên hạ không coi ai ra gì, tự cho rằng không bệnh nào trên đời này là mình không chữa được, trên mặt lần lượt lộ ra vẻ xấu hổ.

Hình xăm màu đỏ nhạt trên cánh tay trái của Giang Khương lúc này chậm rãi lóe lên. Ngũ Cầm vận khí pháp trong người hắn không biết từ khi nào đã chậm rãi vận hành, đồng thời quan người bắt đầu bốc lên khí tức năng lượng nhàn nhạt. Vô số hạt năng lượng mắt thường không thể nhìn thấy được bắt đầu chậm rãi lưu động xung quanh cơ thể Giang Khương.

Lúc này ánh mắt Giang Khương càng lúc càng trong sáng và nghiêm túc, giọng nói càng lúc càng rõ ràng. Lúc này giọng nói ấy giống như tiếng chuông đồng vang vọng trong tai mọi người. Từng câu từng chữ của Giang Khương đang chậm rãi hiện lên trong đầu họ.

- Trên đời có vài kẻ ngu ngốc, đọc sách y ba năm đã bắt đầu lớn tiếng khoe khoang trên đời này không bệnh gì mình không thể chữa được, đợi sau khi chữa bệnh được ba năm mới biết, không có phương thuốc sẵn có nào là sử dụng được. Cho nên người học y nhất định phải đào sâu nghiên cứu các kiến thức y học, chuyên tâm cần cù không ngừng nghỉ. Không thể nghe hơi nồi chõ, hiểu biết nửa vời mà đã dám nói là mình hiểu rõ các kiến thức y khoa. Nếu như vậy, sẽ làm hại chính bản thân mình!

Đặc biệt là có không ít y sĩ ngồi hàng năm, sáu, bảy trên trán bắt đầu cũng chảy mồ hôi hột.

Là y sĩ của Thiên Y viện, hầu hết tuổi tác không lớn, đều là những người kiêu ngạo bất phàm. Thời gian họ hành nghề bên ngoài tương đối nhiều, hầu hết họ đều coi những bác sĩ bên ngoài như những tên tiểu tốt tầm thường, coi thường kỹ thuật của họ là cặn bã. Nhưng trong lời nói của Giang Khương dường như mang theo ma lực quái dị, đánh thẳng vào tim họ, chỉ thẳng bản tâm của họ.

- Phàm là những bác sĩ có y thuật có phẩm đức thì tâm trí phải ổn định, không ham muốn, không mong chờ. Đầu tiên họ phải thể hiện được tấm lòng từ bi đồng cảm, quyết tâm cứu vớt sự đau khổ của nhân loại. Nếu có người bệnh đến nhờ bác sĩ chữa trị, cho dù anh ta giàu hay nghèo, già trẻ xấu đẹp, là kẻ thù hay người thân, qua lại thân thiết hay bạn bè bình thường, là dân tộc Hán hay dân tộc thiểu số, là người thông minh hay người ngu ngốc, tất cả đều phải đối xử giống nhau, phải đối xử như với người thân thiết nhất. Cũng không thể chần chừ do dự, suy xét thiệt lợi được mất của bản thân, tiếc tính mạng tài sản của mình.

Giang Khương cất cao giọng nói tới đây, đột nhiên có người lớn tiếng nói cùng.

- Là một bác sĩ có tài có đức thì nên làm cho suy nghĩ thuần khiết, biết tự vấn bản thân, trông rất trang trọng, rộng lượng, thẳng thắn và không ngạo mạn cũng không luồn cúi.

Mọi người nghe thấy giọng nữ vừa uy nghiêm vừa mạnh mẽ quen thuộc này đều nhìn sang. Không biết từ khi nào, Thiên y sư Từ Khải Liễu đã đứng dậy, ngẩng đầu đồng thanh nói cùng Giang Khương. Mọi người sửng sờ nhìn Thiên y sư Từ Khải Liễu đang ngẩng đầu đọc, trên mặt lộ ra sự chấn động và kinh ngạc.

Lúc này Giang Khương cũng chú ý thấy người bên cạnh đột nhiên đứng dậy, một giọng nữ đang đồng thanh đọc cùng mình, nhưng hắn cũng không dừng lại, tiếp tục cất cao giọng nói:

- Chẩn đoán bệnh phải thật chuyên tâm, tìm hiểu chi tiết căn nguyên bệnh trạng, không được có bất kì sai sót gì. Dùng thuốc, dùng kim không thể xảy ra sai lầm. Tuy phải nhanh chóng chữa khỏi bệnh, nhưng quan trọng hơn là khâu chẩn đoán không được rối loạn, cần phải cân nhắc cho kỹ lưỡng. Không thể dùng chuyện lớn như tính mạng của con người để thể hiện tài năng sáng chói của bản thân, để truy cầu danh tiếng. Làm như vậy quá thiếu nhân đức!

- Đến nhà bệnh nhân cho dù bài trí rất xa hoa cao quý cũng không được nhìn ngang liếc dọc, nhìn đông nhìn tây. Cho dù tiếng đàn tiếng nhạc bên tai cũng không thể phân tâm, cao lương mĩ vị dâng đến cũng phải ăn như kiểu không có mùi vị gì. Các loại rượu ngon bưng ra cũng phải làm như không nhìn thấy.

Nói đến đây, lại một số giọng nam đột nhiên vang lên, cùng đọc chung.

Mọi người nhìn sang thì thấy bốn vị Thiên y sư còn lại đều đứng dậy, ngẩng đầu đọc cùng.

- Nguyên nhân sở dĩ phải làm như vậy là vì một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, huống hồ nỗi đau khổ của bệnh nhân lúc nào cũng đi theo họ. Nếu như bác sĩ có thể an tâm vui vẻ hưởng lạc, kiêu ngạo và tự mãn, đây là hành vi người thần đều thấy hổ thẹn, là việc người cao thượng có đạo đức không làm. Đây chính là những phẩm đức cơ bản của bác sĩ.

Sau đó, chín Y sư nhất phẩm lúc này đều đứng dậy, giọng nam nữ hòa lẫn vào nhau, nghiêm túc đọc.

- Chuẩn tắc của bác sĩ.

Không biết từ khi nào, người bên dưới đã lần lượt đứng dậy, ai nấy đều ngẩng đầu ưỡn ngực, cùng Giang Khương đồng thanh đọc:

- Chuẩn tắc của bác sĩ, phải thận trọng trong lời nói, không thể tùy tiện đùa giỡn với người khác, không lớn tiếng ồn ào, nói về khuyết điểm của người khác để đánh bóng danh tiếng của bản thân, phỉ báng công kích bác sĩ khác, mượn đó để khoe thành tích của mình. Tình cờ chữa khỏi cho một bệnh nhân mà ngẩng đầu ưỡn ngực tự khen mình, cho rằng mình thiên hạ vô song. Đây là những thói quen xấu không chữa được của bác sĩ.
Binh Vương Thần Bí
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Binh Vương Thần Bí Truyện Binh Vương Thần Bí Story Chương 437
10.0/10 từ 38 lượt.
loading...