Binh Vương Thần Bí
Chương 414
123@-Nhìn Giang Khương phun ra một ngụm máu rồi ngửa đầu ngã xuống, Phan Hiểu Hiểu gào khóc lên, không thèm quan tâm mọi chuyện mở cửa lao xuống xe.
- Giang Khương.
Nghe tiếng gọi tuyệt vọng lẫn thống khổ, mọi người mới thật sự chú ý đến bên trong xe vẫn còn người.
Nhìn thấy cô gái xinh đẹp đang đau khổ vì Giang Khương, Tề Nhạc Minh có chút sửng sốt, sau đó cười thành tiếng, càng cười càng đắc ý. Y thích nhất chính là cảnh tượng như vậy.
Tuyên Vân cúi đầu nhìn tiểu thư nhà mình, nhẹ thở dài. Ông đã ở đây hai ngày, đại khái cũng thăm dò được thân phận của cả ba người. Nhìn vẻ mặt đau khổ của Phan Hiểu Hiểu, trong lòng cảm thấy may mắn, cũng may mà tiểu thư đã bị ông đánh ngất.
Trong lúc mọi người đang cảm thấy quái lạ khi nhìn thấy Phan Hiểu Hiểu chạy đến, đột nhiên một tràng ho khan vang lên khiến tất cả đều sửng sốt.
Theo tiếng phát ra, vốn mọi người đều cho rằng Giang Khương đã chết, lúc này vừa phun ra một ngụm máu vừa chậm rãi ngồi dậy, biểu hiện thậm chí còn cực kỳ thoải mái, mỉm cười nhìn Phan Hiểu Hiểu.
Phan Hiểu Hiểu nhào đến ôm chầm lấy Giang Khương không buông, khiến tất cả lại càng khó hiểu.
Nhìn Giang Khương đang được một cô gái ôm rất chặt, nụ cười của Tề Nhạc Minh đông cứng lại, tay bắt đầu run lên.
Không ai biết tại sao Giang Khương còn có thể đứng dậy được.
Nhưng Giang Khương vẫn đứng đó, máu trong miệng vẫn còn chảy ra.
Nhìn tám thuộc hạ nằm dưới đất, Tề Nhạc Minh như muốn điên lên. Y mang tám cao thủ trong nhà đi, cho rằng kỳ này Giang Khương chết chắc rồi.
Nhưng y thật không ngờ nghĩ được phần đầu nhưng không đoán được phần cuối.
Mặc dù Giang Khương giống như gió thổi qua liền ngã, nhưng Tề Nhạc Minh lại không cảm thấy như vậy. Tay y run lên, nhìn người trước mắt như nhìn quỷ.
Khụ khụ. Giang Khương cúi đầu ho khan, máu trong miệng vẫn không ngừng trào ra, khiến cho hắn cảm thấy hô hấp như muốn ngừng lại.
Hắn cảm giác trên người không còn một chút khí lực, cảm giác ngực của mình đau như dao cắt. Mỗi một lần ho, mỗi một lần thở đều khiến hắn đau như muốn té xỉu.
Nhưng dáng người vẫn đứng thẳng nơi đó, cũng không dựa vào người Phan Hiểu Hiểu.
Sắc mặt Tuyên Vân lúc này cũng vô cùng cổ quái. Ông không biết nên vui hay nên buồn. Ông đột nhiên cảm thấy trong lòng kính nể Giang Khương vô cùng. Ông chưa từng nghĩ đến sẽ có người đánh mà không chết như Giang Khương.
Nhưng hết thảy lại hiện lên trước mắt.
Ông chung quy cho rằng đối phương sẽ chết, nhưng chàng thanh niên trước mắt vẫn đứng im, vẫn không chết, hết lần này đến lần khác người chết lại là người khác.
Tám cao thủ Tề gia, cứ như vậy mà bị giết chết. Tề gia chỉ còn lại một mình Tề Nhạc Minh. Nhưng nhìn biểu hiện của đối phương, cũng chẳng khác nào đã chết. Không ai cho rằng Tề Nhạc Minh có dũng khí ra tay giết chết Giang Khương. Có lẽ lần này chàng thanh niên đó đã tìm được đường sống trong chỗ chết.
Trong lúc Tuyên Vân đang âm thầm thở phào nhẹ nhõm, một giọng nói vang lên.
- Tuyên Vân, giết hắn cho tôi.
Tề Nhạc Minh dường như điên lên, quát lớn với Tuyên Vân:
Giết hắn?
Nghe Tề Nhạc Minh quát lớn, nhìn hai mắt đỏ bừng của Tề Nhạc Minh, Tuyên Vân ngẩn cả người, sau đó quay sang nhìn Giang Khương.
Tề Nhạc Minh vẫn được xem là con rể của Tuyên gia. Mà quan hệ giữa Tuyên gia và Tề gia lại rất thân thiết. Tề đại thiếu có thể được xem là một nửa chủ tử của Tuyên gia.
Bây giờ Tề đại thiếu nói như vậy, hơn nữa còn nói không tính toán chuyện này, như vậy Tuyên Vân sẽ thận trọng cân nhắc lời nói của y.
Nếu là người ngoài, nghe Tề đại thiếu rống lên như vậy, khẳng định sẽ mang người xông lên, nhưng Giang Khương vẫn đứng im tại chỗ. Giang Khương là người là tiểu thư thích. Ông thật sự cảm thấy do dự.
Ông không lo lắng người của Tuyên gia sẽ giống như tám cao thủ của Tề gia. Đã đến tình trạng này, cho dù biểu hiện của Giang Khương vừa rồi quá mức dọa người, nhưng Tuyên Vân chưa bao giờ tin tưởng cơ thể con người được làm bằng sắt. Cho nên, dưới tình huống này, ông hoàn toàn không tin Giang Khương có năng lực xuất ra thực lực kinh người như vừa rồi.
Nếu không, Tuyên Vân cảm giác thế giới này không phải cho người tồn tại.
- Tuyên Vân, ông có nghe hay không, ra tay mau. Nếu không, ông sẽ biết hậu quả.
Thấy Tuyên Vân chần chừ, Tề Nhạc Minh lạnh giọng uy hiếp. Y biết rất rõ Tuyên Vân có địa vị như thế nào đối với Tuyên gia, cũng như mức độ trung thành của ông đối với Tuyên gia. Đối với những chuyện liên quan đến lợi ích gia tộc, Tuyên Vân nhất định sẽ tiếp nhận điều kiện của y.
Tuyệt đối sẽ không bởi vì một mình Giang Khương mà tổn hại đến lợi ích của gia tộc.
Quả nhiên, Tề Nhạc Minh vừa nói xong, sắc mặt Tuyên Vân liền biến ảo, quay sang nhìn Tuyên Tử Nguyệt đang hôn mê, rốt cuộc thở ra một hơi. Sau khi liếc mắt nhìn Tề Nhạc Minh, ông liền tiến lên hai bước, hơi khom người trước Giang Khương, cười khổ nói:
- Giang thiếu, thật xin lỗi.
Giang Khương khó khăn nhếch miệng lên, gật đầu, nói:
- Không sao.
Nhìn gương mặt dữ tợn của Giang Khương nở nụ cười bình thản, ánh mắt Tuyên Vân sáng lên, sau đó lại là sự tiếc nuối. Ông chưa từng gặp qua người nào có thể coi thường sinh tử như vậy. Trong tình huống như thế mà vẫn duy trì được bình tĩnh.
Tuyên Vân cảm thấy vô cùng đáng tiếc. Một người quá ưu tú như Giang Khương, hơn nữa lại có quan hệ rất tốt với tiểu thư sẽ chết trong tay của mình, ông thật sự không nỡ. Nhưng ông biết rõ, Tề Nhạc Minh đã nói như thế, ông thật sự không tìm được lý do nào để cự tuyệt. Nếu như cự tuyệt, sẽ mang đến cho gia tộc càng nhiều phiền toái hơn nữa.
Cho nên, vì gia tộc, ông không thể không ra tay. Sau khi ông đến gần vài bước, có thể nhìn ra và cảm nhận được hơi thở của đối phương rất hỗn loạn, rõ ràng là đã không chống đỡ nổi.
- Mấy ngày nay, cảm ơn cậu đã chiếu cố tiểu thư nhà tôi.
Tuyên Vân lại tiếp tục khom người trước Giang Khương.
- Không, các người không thể giết anh ấy. Giang Khương đối với chị Tử Nguyệt tốt như vậy, các người không thể giết anh ấy.
Phan Hiểu Hiểu cắn môi, mắt đỏ bừng chắn trước mặt Giang Khương, nói với Tuyên Vân.
Nhìn cô gái khóc như mưa trước mặt mình, nhưng vẫn quật cường che chở cho Giang Khương, trong lòng Tuyên Vân cũng thấy cảm khái, đang định lên tiếng, nhưng lại nghe tiếng Giang Khương phát ra đằng sau Phan Hiểu Hiểu.
- Hiểu Hiểu, cô tránh qua một bên đi, không có việc gì đâu.
Tay Giang Khương nhẹ vỗ lên vai Phan Hiểu Hiểu, mỉm cười nói.
Nghe tiếng Giang Khương, Phan Hiểu Hiểu sửng sốt, nhưng không khỏi thở phào nhẹ nhõn. Cô luôn luôn tin tưởng Giang Khương. Mặc dù lúc này cô cảm thấy rất lo lắng, hơn nữa tình huống của Giang Khương hoàn toàn không ổn, nhưng Giang Khương có thể nói ra như vậy, khiến cho cô yên tâm không ít.
Khụ khụ. Giang Khương chậm rãi móc một món đồ nói với Tuyên Vân:
- Tôi nghĩ Tuyên gia các người hẳn sẽ không muốn đắc tội với Thiên Y Viện.
- Thiên Y Viện?
Nghe Giang Khương nói, Tuyên Vân sửng sốt, sau khi nhìn kỹ huy hiệu trong tay Giang Khương, không khỏi kêu lên:
- Huy hiệu Thiên Y. Cậu...cậu là người của Thiên Y Viện?
Tuyên Vân nói xong, Tề Nhạc Minh đứng đằng sau cũng biến sắc. Y biết Giang Khương không phải là người của Thiên Y Viện. Nếu không, lần đầu y phái người đám người Tề Lang đi ám sát Giang Khương, người của Thiên Y Viện cũng ở đó, không thể nào không tìm đến Tề gia gây phiền toái?
Nhưng tại sao Giang Khương lại có huy hiệu Thiên Y?
Người có huy hiệu Thiên Y, cho dù không phải là người của Thiên Y Viện, nhưng hẳn sẽ có quan hệ rất sâu đậm.
Lúc này, Tề Nhạc Minh đang suy nghĩ Giang Khương có quan hệ với Thiên Y Viện từ lúc nào.
Tề Nhạc Minh cũng không phải kiêng kỵ huy hiệu của Thiên Y Viện. Dù sao chuyện này Tề gia chiếm lý. Chỉ cần Giang Khương không phải là người của Thiên Y Viện, cho dù y giết chết Giang Khương, cũng không sợ đắc tội với Thiên Y Viện.
Nhưng Tuyên gia thì khác. Nhìn huy hiệu phát sáng trong tay Giang Khương, Tuyên Vân sẽ lựa chọn như thế nào, Tề Nhạc Minh dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra.
Nghĩ đến đây, oán hận trong lòng Tề Nhạc Minh lại càng tăng thêm vài phần. Vốn y cho rằng có thể dùng chuyện của Tuyên Tử Nguyệt để ép Tuyên Vân ra tay. Mặc dù Tuyên Vân không muốn, nhưng dưới áp lực của y, tất nhiên là sẽ ra tay. Nhưng bây giờ trong tay Giang Khương lại có huy hiệu của Thiên Y Viện, Tuyên Vân lại là một tên giảo hoạt, nhất định sẽ có lý do để không ra tay.
Binh Vương Thần Bí
- Giang Khương.
Nghe tiếng gọi tuyệt vọng lẫn thống khổ, mọi người mới thật sự chú ý đến bên trong xe vẫn còn người.
Nhìn thấy cô gái xinh đẹp đang đau khổ vì Giang Khương, Tề Nhạc Minh có chút sửng sốt, sau đó cười thành tiếng, càng cười càng đắc ý. Y thích nhất chính là cảnh tượng như vậy.
Tuyên Vân cúi đầu nhìn tiểu thư nhà mình, nhẹ thở dài. Ông đã ở đây hai ngày, đại khái cũng thăm dò được thân phận của cả ba người. Nhìn vẻ mặt đau khổ của Phan Hiểu Hiểu, trong lòng cảm thấy may mắn, cũng may mà tiểu thư đã bị ông đánh ngất.
Trong lúc mọi người đang cảm thấy quái lạ khi nhìn thấy Phan Hiểu Hiểu chạy đến, đột nhiên một tràng ho khan vang lên khiến tất cả đều sửng sốt.
Theo tiếng phát ra, vốn mọi người đều cho rằng Giang Khương đã chết, lúc này vừa phun ra một ngụm máu vừa chậm rãi ngồi dậy, biểu hiện thậm chí còn cực kỳ thoải mái, mỉm cười nhìn Phan Hiểu Hiểu.
Phan Hiểu Hiểu nhào đến ôm chầm lấy Giang Khương không buông, khiến tất cả lại càng khó hiểu.
Nhìn Giang Khương đang được một cô gái ôm rất chặt, nụ cười của Tề Nhạc Minh đông cứng lại, tay bắt đầu run lên.
Không ai biết tại sao Giang Khương còn có thể đứng dậy được.
Nhưng Giang Khương vẫn đứng đó, máu trong miệng vẫn còn chảy ra.
Nhìn tám thuộc hạ nằm dưới đất, Tề Nhạc Minh như muốn điên lên. Y mang tám cao thủ trong nhà đi, cho rằng kỳ này Giang Khương chết chắc rồi.
Nhưng y thật không ngờ nghĩ được phần đầu nhưng không đoán được phần cuối.
Mặc dù Giang Khương giống như gió thổi qua liền ngã, nhưng Tề Nhạc Minh lại không cảm thấy như vậy. Tay y run lên, nhìn người trước mắt như nhìn quỷ.
Khụ khụ. Giang Khương cúi đầu ho khan, máu trong miệng vẫn không ngừng trào ra, khiến cho hắn cảm thấy hô hấp như muốn ngừng lại.
Hắn cảm giác trên người không còn một chút khí lực, cảm giác ngực của mình đau như dao cắt. Mỗi một lần ho, mỗi một lần thở đều khiến hắn đau như muốn té xỉu.
Nhưng dáng người vẫn đứng thẳng nơi đó, cũng không dựa vào người Phan Hiểu Hiểu.
Sắc mặt Tuyên Vân lúc này cũng vô cùng cổ quái. Ông không biết nên vui hay nên buồn. Ông đột nhiên cảm thấy trong lòng kính nể Giang Khương vô cùng. Ông chưa từng nghĩ đến sẽ có người đánh mà không chết như Giang Khương.
Nhưng hết thảy lại hiện lên trước mắt.
Ông chung quy cho rằng đối phương sẽ chết, nhưng chàng thanh niên trước mắt vẫn đứng im, vẫn không chết, hết lần này đến lần khác người chết lại là người khác.
Tám cao thủ Tề gia, cứ như vậy mà bị giết chết. Tề gia chỉ còn lại một mình Tề Nhạc Minh. Nhưng nhìn biểu hiện của đối phương, cũng chẳng khác nào đã chết. Không ai cho rằng Tề Nhạc Minh có dũng khí ra tay giết chết Giang Khương. Có lẽ lần này chàng thanh niên đó đã tìm được đường sống trong chỗ chết.
Trong lúc Tuyên Vân đang âm thầm thở phào nhẹ nhõm, một giọng nói vang lên.
- Tuyên Vân, giết hắn cho tôi.
Tề Nhạc Minh dường như điên lên, quát lớn với Tuyên Vân:
Giết hắn?
Nghe Tề Nhạc Minh quát lớn, nhìn hai mắt đỏ bừng của Tề Nhạc Minh, Tuyên Vân ngẩn cả người, sau đó quay sang nhìn Giang Khương.
Tề Nhạc Minh vẫn được xem là con rể của Tuyên gia. Mà quan hệ giữa Tuyên gia và Tề gia lại rất thân thiết. Tề đại thiếu có thể được xem là một nửa chủ tử của Tuyên gia.
Bây giờ Tề đại thiếu nói như vậy, hơn nữa còn nói không tính toán chuyện này, như vậy Tuyên Vân sẽ thận trọng cân nhắc lời nói của y.
Nếu là người ngoài, nghe Tề đại thiếu rống lên như vậy, khẳng định sẽ mang người xông lên, nhưng Giang Khương vẫn đứng im tại chỗ. Giang Khương là người là tiểu thư thích. Ông thật sự cảm thấy do dự.
Ông không lo lắng người của Tuyên gia sẽ giống như tám cao thủ của Tề gia. Đã đến tình trạng này, cho dù biểu hiện của Giang Khương vừa rồi quá mức dọa người, nhưng Tuyên Vân chưa bao giờ tin tưởng cơ thể con người được làm bằng sắt. Cho nên, dưới tình huống này, ông hoàn toàn không tin Giang Khương có năng lực xuất ra thực lực kinh người như vừa rồi.
Nếu không, Tuyên Vân cảm giác thế giới này không phải cho người tồn tại.
- Tuyên Vân, ông có nghe hay không, ra tay mau. Nếu không, ông sẽ biết hậu quả.
Thấy Tuyên Vân chần chừ, Tề Nhạc Minh lạnh giọng uy hiếp. Y biết rất rõ Tuyên Vân có địa vị như thế nào đối với Tuyên gia, cũng như mức độ trung thành của ông đối với Tuyên gia. Đối với những chuyện liên quan đến lợi ích gia tộc, Tuyên Vân nhất định sẽ tiếp nhận điều kiện của y.
Tuyệt đối sẽ không bởi vì một mình Giang Khương mà tổn hại đến lợi ích của gia tộc.
Quả nhiên, Tề Nhạc Minh vừa nói xong, sắc mặt Tuyên Vân liền biến ảo, quay sang nhìn Tuyên Tử Nguyệt đang hôn mê, rốt cuộc thở ra một hơi. Sau khi liếc mắt nhìn Tề Nhạc Minh, ông liền tiến lên hai bước, hơi khom người trước Giang Khương, cười khổ nói:
- Giang thiếu, thật xin lỗi.
Giang Khương khó khăn nhếch miệng lên, gật đầu, nói:
- Không sao.
Nhìn gương mặt dữ tợn của Giang Khương nở nụ cười bình thản, ánh mắt Tuyên Vân sáng lên, sau đó lại là sự tiếc nuối. Ông chưa từng gặp qua người nào có thể coi thường sinh tử như vậy. Trong tình huống như thế mà vẫn duy trì được bình tĩnh.
Tuyên Vân cảm thấy vô cùng đáng tiếc. Một người quá ưu tú như Giang Khương, hơn nữa lại có quan hệ rất tốt với tiểu thư sẽ chết trong tay của mình, ông thật sự không nỡ. Nhưng ông biết rõ, Tề Nhạc Minh đã nói như thế, ông thật sự không tìm được lý do nào để cự tuyệt. Nếu như cự tuyệt, sẽ mang đến cho gia tộc càng nhiều phiền toái hơn nữa.
Cho nên, vì gia tộc, ông không thể không ra tay. Sau khi ông đến gần vài bước, có thể nhìn ra và cảm nhận được hơi thở của đối phương rất hỗn loạn, rõ ràng là đã không chống đỡ nổi.
- Mấy ngày nay, cảm ơn cậu đã chiếu cố tiểu thư nhà tôi.
Tuyên Vân lại tiếp tục khom người trước Giang Khương.
- Không, các người không thể giết anh ấy. Giang Khương đối với chị Tử Nguyệt tốt như vậy, các người không thể giết anh ấy.
Phan Hiểu Hiểu cắn môi, mắt đỏ bừng chắn trước mặt Giang Khương, nói với Tuyên Vân.
Nhìn cô gái khóc như mưa trước mặt mình, nhưng vẫn quật cường che chở cho Giang Khương, trong lòng Tuyên Vân cũng thấy cảm khái, đang định lên tiếng, nhưng lại nghe tiếng Giang Khương phát ra đằng sau Phan Hiểu Hiểu.
- Hiểu Hiểu, cô tránh qua một bên đi, không có việc gì đâu.
Tay Giang Khương nhẹ vỗ lên vai Phan Hiểu Hiểu, mỉm cười nói.
Nghe tiếng Giang Khương, Phan Hiểu Hiểu sửng sốt, nhưng không khỏi thở phào nhẹ nhõn. Cô luôn luôn tin tưởng Giang Khương. Mặc dù lúc này cô cảm thấy rất lo lắng, hơn nữa tình huống của Giang Khương hoàn toàn không ổn, nhưng Giang Khương có thể nói ra như vậy, khiến cho cô yên tâm không ít.
Khụ khụ. Giang Khương chậm rãi móc một món đồ nói với Tuyên Vân:
- Tôi nghĩ Tuyên gia các người hẳn sẽ không muốn đắc tội với Thiên Y Viện.
- Thiên Y Viện?
Nghe Giang Khương nói, Tuyên Vân sửng sốt, sau khi nhìn kỹ huy hiệu trong tay Giang Khương, không khỏi kêu lên:
- Huy hiệu Thiên Y. Cậu...cậu là người của Thiên Y Viện?
Tuyên Vân nói xong, Tề Nhạc Minh đứng đằng sau cũng biến sắc. Y biết Giang Khương không phải là người của Thiên Y Viện. Nếu không, lần đầu y phái người đám người Tề Lang đi ám sát Giang Khương, người của Thiên Y Viện cũng ở đó, không thể nào không tìm đến Tề gia gây phiền toái?
Nhưng tại sao Giang Khương lại có huy hiệu Thiên Y?
Người có huy hiệu Thiên Y, cho dù không phải là người của Thiên Y Viện, nhưng hẳn sẽ có quan hệ rất sâu đậm.
Lúc này, Tề Nhạc Minh đang suy nghĩ Giang Khương có quan hệ với Thiên Y Viện từ lúc nào.
Tề Nhạc Minh cũng không phải kiêng kỵ huy hiệu của Thiên Y Viện. Dù sao chuyện này Tề gia chiếm lý. Chỉ cần Giang Khương không phải là người của Thiên Y Viện, cho dù y giết chết Giang Khương, cũng không sợ đắc tội với Thiên Y Viện.
Nhưng Tuyên gia thì khác. Nhìn huy hiệu phát sáng trong tay Giang Khương, Tuyên Vân sẽ lựa chọn như thế nào, Tề Nhạc Minh dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra.
Nghĩ đến đây, oán hận trong lòng Tề Nhạc Minh lại càng tăng thêm vài phần. Vốn y cho rằng có thể dùng chuyện của Tuyên Tử Nguyệt để ép Tuyên Vân ra tay. Mặc dù Tuyên Vân không muốn, nhưng dưới áp lực của y, tất nhiên là sẽ ra tay. Nhưng bây giờ trong tay Giang Khương lại có huy hiệu của Thiên Y Viện, Tuyên Vân lại là một tên giảo hoạt, nhất định sẽ có lý do để không ra tay.
Binh Vương Thần Bí
Đánh giá:
Truyện Binh Vương Thần Bí
Story
Chương 414
10.0/10 từ 38 lượt.