Binh Vương Thần Bí
Chương 405
127@-Chiếc xe Giang Khương quay ngược trở lại, phát ra tiếng kít kít kịch liệt, suýt chút nữa là lật ngửa.
Gương mặt Giang Khương hiện lên thần sắc khẩn trương, cũng không phải vì chiếc xe suýt lật ngửa mà là vì khi hắn thay đổi phương hướng, liền cảm nhận được thân nhẹ hơi chấn động, lại còn nghe được tiếng đùng.
Hắn liếc mắt nhìn vào kính chiếu hậu, thấy thân xe đã bị trúng một vết đạn. Nhìn vết đạn quen thuộc, hắn thậm chí có thể phán định một cách chuẩn xác, nếu vừa rồi hắn không kịp thời quay xe, viên đạn đó đã bắn trúng đầu của hắn.
- Cao thủ.
Gương mặt Giang Khương có chút trắng bệch. Lúc này trời cũng đã tối, nhưng dưới tình huống như vậy, trong lúc hắn chạy với tốc độ 100km/h, đối phương vẫn theo sát hắn như thế, kỹ thuật phải nói là kinh khủng đến cỡ nào.
- Có chuyện gì vậy?
Tuyên Tử Nguyệt bị một cú quay mạnh của xe, dây an toàn bị kéo căng ra, liền tỉnh lại.
- Cúi đầu, xuống xe đi.
Giang Khương nhanh chóng kêu lên, rất nhanh mở thắt lưng an toàn cho Tuyên Tử Nguyệt.
Nghe Giang Khương nói, nhìn ánh mắt khẩn trương của hắn, Tuyên Tử Nguyệt đột nhiên cảm thấy có một luồng gió lạnh từ chỗ nào đó thổi qua, sắc mặt cũng tái lại, không một tiếng động mở cửa xe, cẩn thận bò ra ngoài, ẩn phía đằng sau xe.
Giang Khương cũng theo sát đằng sau, dùng tư thế bò tiêu chuẩn nhất mà ra ngoài.
- Bò qua xe đến mương nước đằng kia.
Giang Khương thì thầm.
- Vâng.
Tuyên Tử Nguyệt cũng đoán được mình bị tấn công, nhưng cô chưa từng có kinh nghiệm ứng đối mấy chuyện này. Lúc này, giọng nói trấn định của Giang Khương đã làm cho cô bình tĩnh lại. Cô không biết tại sao Giang Khương lại có kinh nghiệm, nhưng cô tin tưởng hắn.
Tuyên Tử Nguyệt cẩn thận bò thấp người, sau đó trườn xuống mương nước. Cũng may hai ngày qua khí trời trong xanh nên nước trong mương khá sạch sẽ, cũng không có mùi vị khác thường. Nhờ có nước xung quanh bảo vệ, trừ phi có người trực tiếp công kích ngay bên trên mương nước, còn lại không có cái gì có thể công kích được cô.
Giang Khương bò lên sườn núi, nhưng trong quá trình bò, cơ thể của hắn căng lên. Bởi vì hắn không thể xác định, ngoại trừ địch nhân đang tập kích ở ven đường bên trái kia thì còn có ở chỗ nào khác hay không.
Nhưng bây giờ hắn đã có lý do tin rằng, đối phương không thể nào bố trí tay súng bắn tỉa ở hai bên. Dù sao cũng là tập kích ngàn dặm. Mặc kệ đối phương là thế lực gì, cũng không thể đồng thời bố trí cả hai bên được.
Nếu không, trong nháy mắt hắn và Tuyên Tử Nguyệt bò đi, nhất định là đã chết rồi.
Bây giờ không có bất kỳ điều gì xảy ra, như vậy hắn vẫn còn có cơ hội.
Đương nhiên, hắn cũng không hoàn toàn thả lỏng, luôn căng cứng cơ thể đủ để dự cảm được nguy hiểm sắp đến để có được phản ứng kịp thời.
Cho đến khi hắn xuất hiện bên trên mương nước, vẫn không có công kích, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn Tuyên Tử Nguyệt đang ngâm mình trong nước, thấp giọng nói:
- Cô ở đây đừng nhúc nhích, cho đến khi tôi gọi cô ra.
- Anh...anh đi đâu?
Nhìn Giang Khương không nói thêm câu nào, Tuyên Tử Nguyệt nắm lấy áo Giang Khương, khẩn trương hỏi:
- Mau gọi điện thoại đi, rất nhanh sẽ có người đến cứu chúng ta.
- Không, cô ở yên chỗ này đi. Cho dù có người đến, chỉ sợ cũng không kịp.
Giang Khương thở hắt ra. Lúc này hắn đã có thể phát đoán, người ám sát này đối với hắn là rất quan trọng.
- Nhưng...
Tuyên Tử Nguyệt vừa mới nói được một câu, đã không còn thấy bóng Giang Khương nữa, chỉ nghe được tiếng xoạt xoạt bên cạnh rồi không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào.
Cảm giác được Giang Khương đã biến mất, Tuyên Tử Nguyệt chỉ cảm thấy trong lòng khẩn trương. Cô muốn ra ngoài tìm Giang Khương, nhưng cô biết, nếu cô đi như vậy, có lẽ sẽ chỉ mang đến phiền phức cho hắn.
Tuyên Tử Nguyệt cũng không phải phụ nữ bình thường. Trong tình huống như thế vẫn có thể duy trì đủ lý trí. Cho nên, sau khi thở ra một cái, hơi thở vốn dồn dập liền bình tĩnh lại, sau đó lẳng lặng nằm trong trong mương nước chờ Giang Khương gọi.
Giang Khương nhẹ nhàng dọc theo sườn núi. Sau khi bò sát được trăm thước, hắn đã phán định được vị trí vừa rồi của đối phương, hẳn là trên ngọn núi nhỏ bên trái cách chỗ đậu xe của hắn hơn trăm thước, nhưng bây giờ có lẽ đối phương đã thay đổi vị trí. Giang Khương biết, nếu hắn muốn chạy đến đó giết đối phương, nhất định phải băng qua đường quốc lộ rộng hai mươi thước này. Nhưng như vậy, hắn sẽ bại lộ trong tầm nhìn của đối phương.
Đối với người bình thường mà nói, khoảng cách hai mươi thước này mà nằm dưới họng súng của một tay súng bắn tỉa, chết là không thể nghi ngờ. Nhưng đối với Giang Khương mà nói, chuyện này cũng không đến mức khó khăn. Điều khó khăn nhất chính là, trong màn đêm như thế, đối phương nhất định sẽ trang bị súng có gắn định vị bằng tia hồng ngoại. Muốn không bị đối phương phát hiện là chuyện cực kỳ khó khăn.
Giang Khương nhẹ nhàng thở hắt ra, sau đó dán sát người vào lan can bên đường, lén lút nhìn thoáng qua. Lúc này, một ngọn đèn xe chiếu tới. Nghe tiếng động cơ thì là một chiếc bán tải.
- Thiên phú bậc một nhanh chóng khởi động.
Giang Khương nhẹ hít một hơi thật sâu, thừa dịp chiếc xe lao qua, hắn liền ôm lấy thùng xe, sau đó chui qua thùng xe, trườn sang mặt bên kia của xe. Qua bảy tám giây, lại một chiếc xe khác lao đến từ phía đối diện, Giang Khương liền nhân cơ hội xoay người nhảy lên.
Chỉ sau mấy giây, Giang Khương đã lặng yên không một tiếng động xuất hiện bên dưới một sườn núi. Rõ ràng là đối phương không có phát hiện được Giang Khương đã vượt qua được đoạn đường này.
Hắn trốn đằng sau một gốc cây thật lớn, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh của đối phương. Mặc dù thính lực của hắn đã được cường hóa, nhưng hắn vẫn không nghe được thứ cần nghe.
Một lát sau, Giang Khương cau mày. Hắn biết rõ người muốn giết hắn là một tay súng bắn tỉa rất mạnh. Nhưng nơi này có chút xa, muốn phát hiện đối phương là rất khó.
Giang Khương nhìn ngọn núi nhỏ cách hơn hai trăm thước, nhẹ hít vào sâu một hơi, rất nhanh mượn các loại cỏ dại và tảng đá mà che chắn cơ thể, chạy về đoạn đường phía bên kia. Hắn không thể xác định được đối phương có thể thông qua kính hồng ngoại mà nhìn thấy thân ảnh của hắn hay không, nhưng lực chú ý của đối phương chắc chắn sẽ tập trung vào đường quốc lộ. Bây giờ hắn cách vị trí đường lộ hai trăm mét, như vậy việc đối phương chú ý đến hắn là rất nhỏ.
Giang Khương rất nhanh chạy về phía trước, tận lực không phát ra âm thanh.
Mắt thấy ngọn núi càng lúc càng gần, ánh mắt Giang Khương hiện lên sự hưng phấn. Người này sẽ chạy không thoát đâu.
Lúc này, trên ngọn núi nhỏ, một người mặc đồ đen, nhắm một mắt ngắm vào cây súng bắn tỉa, ngay cả hô hấp cũng rất nhỏ.
Y đang chăm chú nhìn phía trước, ngoại trừ tiếng khẩu súng di động rất nhỏ ra thì không còn thanh âm nào khác.
Từ lúc nhận được tin tức đối phương sẽ đi ngang qua đây, y đã duy trì tư thế như thế này nửa tiếng đồng hồ. Hiện tại đang nhìn chằm chằm vào chiếc xe trên đường quốc lộ. Y biết đối phương hẳn đã chạy ra khỏi xe, chỉ là y không hiểu tại sao đối phương lại có thể phát hiện mình bị tấn công.
Đối phương chỉ cần chậm hơn một giây, nhiệm vụ của y sẽ thuận lợi hoàn thành, nhưng bây giờ...
Nghĩ đến đây, cây súng bắn tỉa có chút căm tức. Y căn bản không nghĩ đến mình lại thất thủ như vậy. Trong tình huống như thế mà còn thất thủ?
Nhưng kết quả lại chính là như vậy.
Vì thế, hơi thở của y không khỏi nặng hơn một phần.
Đột nhiên, một bóng màu đỏ chợt lóe lên.
- Cái gì vậy?
Cây súng bắn tỉa có chút sửng sốt, khẩu súng trong tay nhẹ nhàng di chuyển vài milimet.
- Thật là nhanh.
Nhìn thân ảnh màu đỏ kia, tay súng bắn tỉa cố không suy nghĩ nhiều. Rõ ràng có người đang lao về phía mình, rất có thể là mục tiêu công kích.
Lập tức tay bóp nhẹ cò.
Mắt thấy chỉ cách ngọn núi nhỏ chưa đầy năm mươi thước, Giang Khương liền tăng tốc, nhưng dự cảm bất an lại xuất hiện, hắn liền không nhúc nhích, thuận thế ngã sang bên trái.
Một luồng ánh sáng xẹt qua bên cạnh. Trán Giang Khương liền đổ mồ hôi lạnh, tay chống trên mặt đất, một lần nữa thúc giục thiên phú bậc một Tốc độ.
Hắn biết, dưới khoảng cách như vậy mà bị một gã có kinh nghiệm tập kích, hơn nữa chướng ngại lại không nhiều, nguy hiểm sẽ rất cao.
Thiên phú bậc một Tốc độ nhanh chóng khởi động. Giang Khương chống tay lên mặt đất, sau đó phóng người về phía trước.
Gã tay súng bắn tỉa nở một nụ cười tàn nhẫn, nhìn Giang Khương dưới họng súng của mình, một lần nữa bóp cò súng.
Tốc độ và phản ứng của đối phương cực kỳ kinh khủng, nhưng cho dù mày có nhanh, cũng có thể nhanh bằng đạn của tao không?
Tuy nhiên, khi y định bóp cò súng, thân ảnh của đối phương lại biến mất. Trong lòng tay súng bắn tỉa liền phát lạnh.
- Tại sao lại như vậy?
Binh Vương Thần Bí
Gương mặt Giang Khương hiện lên thần sắc khẩn trương, cũng không phải vì chiếc xe suýt lật ngửa mà là vì khi hắn thay đổi phương hướng, liền cảm nhận được thân nhẹ hơi chấn động, lại còn nghe được tiếng đùng.
Hắn liếc mắt nhìn vào kính chiếu hậu, thấy thân xe đã bị trúng một vết đạn. Nhìn vết đạn quen thuộc, hắn thậm chí có thể phán định một cách chuẩn xác, nếu vừa rồi hắn không kịp thời quay xe, viên đạn đó đã bắn trúng đầu của hắn.
- Cao thủ.
Gương mặt Giang Khương có chút trắng bệch. Lúc này trời cũng đã tối, nhưng dưới tình huống như vậy, trong lúc hắn chạy với tốc độ 100km/h, đối phương vẫn theo sát hắn như thế, kỹ thuật phải nói là kinh khủng đến cỡ nào.
- Có chuyện gì vậy?
Tuyên Tử Nguyệt bị một cú quay mạnh của xe, dây an toàn bị kéo căng ra, liền tỉnh lại.
- Cúi đầu, xuống xe đi.
Giang Khương nhanh chóng kêu lên, rất nhanh mở thắt lưng an toàn cho Tuyên Tử Nguyệt.
Nghe Giang Khương nói, nhìn ánh mắt khẩn trương của hắn, Tuyên Tử Nguyệt đột nhiên cảm thấy có một luồng gió lạnh từ chỗ nào đó thổi qua, sắc mặt cũng tái lại, không một tiếng động mở cửa xe, cẩn thận bò ra ngoài, ẩn phía đằng sau xe.
Giang Khương cũng theo sát đằng sau, dùng tư thế bò tiêu chuẩn nhất mà ra ngoài.
- Bò qua xe đến mương nước đằng kia.
Giang Khương thì thầm.
- Vâng.
Tuyên Tử Nguyệt cũng đoán được mình bị tấn công, nhưng cô chưa từng có kinh nghiệm ứng đối mấy chuyện này. Lúc này, giọng nói trấn định của Giang Khương đã làm cho cô bình tĩnh lại. Cô không biết tại sao Giang Khương lại có kinh nghiệm, nhưng cô tin tưởng hắn.
Tuyên Tử Nguyệt cẩn thận bò thấp người, sau đó trườn xuống mương nước. Cũng may hai ngày qua khí trời trong xanh nên nước trong mương khá sạch sẽ, cũng không có mùi vị khác thường. Nhờ có nước xung quanh bảo vệ, trừ phi có người trực tiếp công kích ngay bên trên mương nước, còn lại không có cái gì có thể công kích được cô.
Giang Khương bò lên sườn núi, nhưng trong quá trình bò, cơ thể của hắn căng lên. Bởi vì hắn không thể xác định, ngoại trừ địch nhân đang tập kích ở ven đường bên trái kia thì còn có ở chỗ nào khác hay không.
Nhưng bây giờ hắn đã có lý do tin rằng, đối phương không thể nào bố trí tay súng bắn tỉa ở hai bên. Dù sao cũng là tập kích ngàn dặm. Mặc kệ đối phương là thế lực gì, cũng không thể đồng thời bố trí cả hai bên được.
Nếu không, trong nháy mắt hắn và Tuyên Tử Nguyệt bò đi, nhất định là đã chết rồi.
Bây giờ không có bất kỳ điều gì xảy ra, như vậy hắn vẫn còn có cơ hội.
Đương nhiên, hắn cũng không hoàn toàn thả lỏng, luôn căng cứng cơ thể đủ để dự cảm được nguy hiểm sắp đến để có được phản ứng kịp thời.
Cho đến khi hắn xuất hiện bên trên mương nước, vẫn không có công kích, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn Tuyên Tử Nguyệt đang ngâm mình trong nước, thấp giọng nói:
- Cô ở đây đừng nhúc nhích, cho đến khi tôi gọi cô ra.
- Anh...anh đi đâu?
Nhìn Giang Khương không nói thêm câu nào, Tuyên Tử Nguyệt nắm lấy áo Giang Khương, khẩn trương hỏi:
- Mau gọi điện thoại đi, rất nhanh sẽ có người đến cứu chúng ta.
- Không, cô ở yên chỗ này đi. Cho dù có người đến, chỉ sợ cũng không kịp.
Giang Khương thở hắt ra. Lúc này hắn đã có thể phát đoán, người ám sát này đối với hắn là rất quan trọng.
- Nhưng...
Tuyên Tử Nguyệt vừa mới nói được một câu, đã không còn thấy bóng Giang Khương nữa, chỉ nghe được tiếng xoạt xoạt bên cạnh rồi không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào.
Cảm giác được Giang Khương đã biến mất, Tuyên Tử Nguyệt chỉ cảm thấy trong lòng khẩn trương. Cô muốn ra ngoài tìm Giang Khương, nhưng cô biết, nếu cô đi như vậy, có lẽ sẽ chỉ mang đến phiền phức cho hắn.
Tuyên Tử Nguyệt cũng không phải phụ nữ bình thường. Trong tình huống như thế vẫn có thể duy trì đủ lý trí. Cho nên, sau khi thở ra một cái, hơi thở vốn dồn dập liền bình tĩnh lại, sau đó lẳng lặng nằm trong trong mương nước chờ Giang Khương gọi.
Giang Khương nhẹ nhàng dọc theo sườn núi. Sau khi bò sát được trăm thước, hắn đã phán định được vị trí vừa rồi của đối phương, hẳn là trên ngọn núi nhỏ bên trái cách chỗ đậu xe của hắn hơn trăm thước, nhưng bây giờ có lẽ đối phương đã thay đổi vị trí. Giang Khương biết, nếu hắn muốn chạy đến đó giết đối phương, nhất định phải băng qua đường quốc lộ rộng hai mươi thước này. Nhưng như vậy, hắn sẽ bại lộ trong tầm nhìn của đối phương.
Đối với người bình thường mà nói, khoảng cách hai mươi thước này mà nằm dưới họng súng của một tay súng bắn tỉa, chết là không thể nghi ngờ. Nhưng đối với Giang Khương mà nói, chuyện này cũng không đến mức khó khăn. Điều khó khăn nhất chính là, trong màn đêm như thế, đối phương nhất định sẽ trang bị súng có gắn định vị bằng tia hồng ngoại. Muốn không bị đối phương phát hiện là chuyện cực kỳ khó khăn.
Giang Khương nhẹ nhàng thở hắt ra, sau đó dán sát người vào lan can bên đường, lén lút nhìn thoáng qua. Lúc này, một ngọn đèn xe chiếu tới. Nghe tiếng động cơ thì là một chiếc bán tải.
- Thiên phú bậc một nhanh chóng khởi động.
Giang Khương nhẹ hít một hơi thật sâu, thừa dịp chiếc xe lao qua, hắn liền ôm lấy thùng xe, sau đó chui qua thùng xe, trườn sang mặt bên kia của xe. Qua bảy tám giây, lại một chiếc xe khác lao đến từ phía đối diện, Giang Khương liền nhân cơ hội xoay người nhảy lên.
Chỉ sau mấy giây, Giang Khương đã lặng yên không một tiếng động xuất hiện bên dưới một sườn núi. Rõ ràng là đối phương không có phát hiện được Giang Khương đã vượt qua được đoạn đường này.
Hắn trốn đằng sau một gốc cây thật lớn, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh của đối phương. Mặc dù thính lực của hắn đã được cường hóa, nhưng hắn vẫn không nghe được thứ cần nghe.
Một lát sau, Giang Khương cau mày. Hắn biết rõ người muốn giết hắn là một tay súng bắn tỉa rất mạnh. Nhưng nơi này có chút xa, muốn phát hiện đối phương là rất khó.
Giang Khương nhìn ngọn núi nhỏ cách hơn hai trăm thước, nhẹ hít vào sâu một hơi, rất nhanh mượn các loại cỏ dại và tảng đá mà che chắn cơ thể, chạy về đoạn đường phía bên kia. Hắn không thể xác định được đối phương có thể thông qua kính hồng ngoại mà nhìn thấy thân ảnh của hắn hay không, nhưng lực chú ý của đối phương chắc chắn sẽ tập trung vào đường quốc lộ. Bây giờ hắn cách vị trí đường lộ hai trăm mét, như vậy việc đối phương chú ý đến hắn là rất nhỏ.
Giang Khương rất nhanh chạy về phía trước, tận lực không phát ra âm thanh.
Mắt thấy ngọn núi càng lúc càng gần, ánh mắt Giang Khương hiện lên sự hưng phấn. Người này sẽ chạy không thoát đâu.
Lúc này, trên ngọn núi nhỏ, một người mặc đồ đen, nhắm một mắt ngắm vào cây súng bắn tỉa, ngay cả hô hấp cũng rất nhỏ.
Y đang chăm chú nhìn phía trước, ngoại trừ tiếng khẩu súng di động rất nhỏ ra thì không còn thanh âm nào khác.
Từ lúc nhận được tin tức đối phương sẽ đi ngang qua đây, y đã duy trì tư thế như thế này nửa tiếng đồng hồ. Hiện tại đang nhìn chằm chằm vào chiếc xe trên đường quốc lộ. Y biết đối phương hẳn đã chạy ra khỏi xe, chỉ là y không hiểu tại sao đối phương lại có thể phát hiện mình bị tấn công.
Đối phương chỉ cần chậm hơn một giây, nhiệm vụ của y sẽ thuận lợi hoàn thành, nhưng bây giờ...
Nghĩ đến đây, cây súng bắn tỉa có chút căm tức. Y căn bản không nghĩ đến mình lại thất thủ như vậy. Trong tình huống như thế mà còn thất thủ?
Nhưng kết quả lại chính là như vậy.
Vì thế, hơi thở của y không khỏi nặng hơn một phần.
Đột nhiên, một bóng màu đỏ chợt lóe lên.
- Cái gì vậy?
Cây súng bắn tỉa có chút sửng sốt, khẩu súng trong tay nhẹ nhàng di chuyển vài milimet.
- Thật là nhanh.
Nhìn thân ảnh màu đỏ kia, tay súng bắn tỉa cố không suy nghĩ nhiều. Rõ ràng có người đang lao về phía mình, rất có thể là mục tiêu công kích.
Lập tức tay bóp nhẹ cò.
Mắt thấy chỉ cách ngọn núi nhỏ chưa đầy năm mươi thước, Giang Khương liền tăng tốc, nhưng dự cảm bất an lại xuất hiện, hắn liền không nhúc nhích, thuận thế ngã sang bên trái.
Một luồng ánh sáng xẹt qua bên cạnh. Trán Giang Khương liền đổ mồ hôi lạnh, tay chống trên mặt đất, một lần nữa thúc giục thiên phú bậc một Tốc độ.
Hắn biết, dưới khoảng cách như vậy mà bị một gã có kinh nghiệm tập kích, hơn nữa chướng ngại lại không nhiều, nguy hiểm sẽ rất cao.
Thiên phú bậc một Tốc độ nhanh chóng khởi động. Giang Khương chống tay lên mặt đất, sau đó phóng người về phía trước.
Gã tay súng bắn tỉa nở một nụ cười tàn nhẫn, nhìn Giang Khương dưới họng súng của mình, một lần nữa bóp cò súng.
Tốc độ và phản ứng của đối phương cực kỳ kinh khủng, nhưng cho dù mày có nhanh, cũng có thể nhanh bằng đạn của tao không?
Tuy nhiên, khi y định bóp cò súng, thân ảnh của đối phương lại biến mất. Trong lòng tay súng bắn tỉa liền phát lạnh.
- Tại sao lại như vậy?
Binh Vương Thần Bí
Đánh giá:
Truyện Binh Vương Thần Bí
Story
Chương 405
10.0/10 từ 38 lượt.