Binh Vương Thần Bí
Chương 219
169@-- Ờ? Bạn cháu? Bạn gì?
Ông cụ Phan khẽ nhướn mày, nhìn cháu gái bảo bối của mình, cười ha ha nói:
- Cháu gái ngoan của ông, cháu đừng chọc ông nữa... Đừng nói với ông bạn của cháu bốn năm chục tuổi nhé!
Phan Hiểu Hiểu nhìn thấy vẻ trêu chọc của cụ Phan thì mặt hơi đỏ lên, gắt giọng:
- Ông nội... Ông nói lung tung gì vậy? Anh ấy mới hơn hai mươi tuổi!
Ý cười trên mặt Phan lão càng đậm hơn, nhẹ nhàng đưa tay vỗ vỗ đầu Phan Hiểu Hiểu, cười nói:
- Dương Vân Dương sẽ mời một thanh niên hơn hai mươi tuổi đến chữa bệnh cho cha cậu ta sao? Hiểu Hiểu, cháu dùng cái đầu nhỏ của mình để suy nghĩ một chút có được không hả?
Phan Hiểu Hiểu thấy ông không tin mình thì hơi mất hứng, ôm cánh tay ông cụ lắc mạnh nói:
- Ông nội... Cháu không lừa ông đâu. Dù anh ấy trẻ tuổi, nhưng anh ấy thật sự rất thân với Chủ nhiệm Dương. Hôm nay cháu đưa anh ấy đi dạo Cố Cung, anh ấy còn chỉ ra một tác phẩm của Cố Cung là giả. Kết quả là khiến cho tên nhãi của Ủy ban gì đó nghi ngờ anh ấy có liên quan đến việc tráo đổi vật phẩm, không cho anh ấy đi. Cuối cùng cho Chủ nhiệm Dương gọi điện, anh ấy mới được tên nhãi của Ủy ban kia thả đi đấy!
- Á? Chị... không phải chị đang nói Giang Khương kia đấy chứ...
Phan Nghị đang ôm PSP chơi, lúc này hơi ngạc nhiên quay đầu hỏi Phan Hiểu Hiểu.
- Đúng vậy... Chính là anh ấy!
Phan Hiểu Hiểu hưng phấn nhìn về phía cụ Phan nói:
- Ông nội, Phan Nghị cũng từng gặp anh ấy, anh ấy thật sự rất lợi hại...
Nói tới đây, Phan Hiểu Hiểu lại quay đầu về phía Phan Nghị, nói:
- Phan Nghị, cậu nói có đúng không?
- Chị, sao em biết được, em mới gặp anh ta có một lần... Thân thủ của tên đó đúng là rất khá...
Phan Nghị vừa chơi PSP trong tay, vừa lén ngẩng đầu nhìn Phan Hiểu Hiểu, sau đó nói:
- Có điều hình như tên đó cũng khá đáng tin, nếu không em sớm đã dẫn người đi đánh anh ta rồi!
- Haha...
Nghe Phan Nghị nói vậy, cuối cùng cụ Phan không nhịn được ngửa đầu cười phá lên. Sau đó ông nói:
- Nghe Tiểu Nghị nói vậy, xem ra thằng nhóc tên Giang Khương thật sự không tệ!
Cụ Phan vừa dứt lời, Phan Hiểu Hiểu liền xấu hổ đỏ mặt, không ngừng lắc tay ông cụ, dẩu môi nói:
- Ông nội... người ta nói thật mà!
- Được, được... nói thật, nói thật...
Tiếng cười của ông cụ dần dừng lại. Sau đó ông nhẹ nhàng vuốt râu, khẽ híp mắt, nhìn Phan Hiểu Hiểu, nghiêm nghị nói:
- Hiểu Hiểu, chàng thanh niên thật sự được Dương gia mời từ nơi khác tới à?
- Đúng... anh ấy là người Sở Nam, hơn nữa lần này cháu nghe chính miệng của người Ủy ban gì đó nói, khi đó sau khi gã đi nghe điện thoại không, liền bỏ qua cho bọn cháu. Có điều cuối cùng gã còn nói nếu như việc này thật sự có liên quan đến anh ấy, cho dù là Dương Vân Dương cũng không bảo vệ được anh ấy!
Phan Hiểu Hiểu thấy ông cụ bắt đầu nghiêm túc liền biết ông nội đang thật sự nghe lời mình nói. Cô lập tức thu lại bộ dạng nũng nịu, trầm giọng nói.
- Ủy ban? Ủy ban gì? Sao lại liên quan đến Cố Cung?
Hai mắt cụ Phan lại híp lại, dường như đang tùy tiện hỏi.
- Hình như là Ủy ban giám sát và bảo vệ văn hóa cổ gì đó...
Phan Hiểu Hiểu nhớ lại nói:
- Bảo vệ văn hóa cổ...
Cụ Phan nghe thấy lời này, hai hàng lông mày liền nhíu chặt lại, lầm bầm. Có điều vừa nhắc lại được nửa câu, ông đột nhiên ngồi thẳng lại, nhìn Phan Hiểu Hiểu trầm giọng nói:
- Cháu chắc chắn là Ủy ban này chứ?
Phan Hiểu Hiểu thấy vẻ mặt ông nội đột nhiên ngưng trọng biết lần này mình đã nói đúng, lập tức vội vã gật đầu nói:
- Đúng... ông nội, đúng là Ủy ban này. Cháu nghe rõ ràng mà, nó là Ủy ban giám sát và bảo vệ văn hóa cổ!
Cụ Phan thấy Phan Hiểu Hiểu chắc chắn như vậy liền híp mắt, trầm giọng nói:
- Đối phương thật sự nói tên của Dương Vân Dương?
Phan Hiểu Hiểu thấy hai mắt ông nội lại híp lại lần nữa, dĩ nhiên cô hiểu thói quen ông nội mình. Mỗi lần ông cụ Bắc Kinh này bắt đầu híp mắt lại chứng tỏ ông đang suy nghĩ rất nghiêm túc về việc này. Cô lập tức đáp:
- Đúng đó ông nội...
Cụ Phan trầm mặc một lúc, sau đó chậm rãi nhìn về phíaPhan Hiểu Hiểu nói:
- Cháu với cậu ấy quan hệ rất tốt?
- A...
Phan Hiểu Hiểu không ngờ cụ Phan đột nhiên hỏi câu này. Sắc mặt cô lập tức đỏ bừng, một lúc sau mới gật đầu nói:
- Khá tốt ạ...
Cụ Phan yên lặng nhìn Phan Hiểu Hiểu một lúc, đột nhiên chậm rãi nói:
- Hiểu Hiểu... Cháu nói hoàn cảnh của Giang Khương này cho ông nghe thử xem?
Phan Hiểu Hiểu vừa nói vừa âm thầm tức giận, sao lại kéo mình vào việc này. Giờ thì hay rồi, ông nội hỏi thế này, mình không dám giấu diếm, lần này thì hay rồi. Phan Hiểu Hiểu vừa nhìn cụ Phan, trong lòng vừa vô cùng buồn bực. Vốn cô còn muốn dệt ra một câu chuyện, nhưng thấy ánh mắt như lơ đãng của cụ Phan, Phan Hiểu Hiểu liền thở dài, bỏ ý định dệt chuyện.
Ông cụ nhà mình không phải như người khác, trước đây mình bịa chuyện, trước mặt ba mẹ còn hiệu quả, nhưng trước mặt ông nội chưa khi nào trốn được, lần nào
cũng bị lộ, cho nên Phan Hiểu Hiểu chỉ đành ngoan ngoãn khai thật.
Phan Hiểu Hiểu kể lại không rõ ràng, giấu đi chút chuyện đặc biệt, nói cho ông nội biết tình hình mình và Giang Khương quen nhau ở Sở Nam. Càng kể cô càng cúi đầu thật thấp. Cô tự biết chuyện mình đi Sở Nam hơi không đúng. Nhưng ông nội thương mình nhất, ông sẽ không làm gì mình đâu.
Nhưng nếu để ba mẹ biết, chắc chắn mình sẽ ăn đủ.
Nghe thấy Phan Hiểu Hiểu kể lại, Phan Nghị ngồi bên cũng bắt đầu kinh ngạc nhìn bà chị gái mình. Cậu ta thật không ngờ bà chị gái nhà mình còn điên cuồng hơn cả mình, hơn nữa còn gặp phải chuyện cẩu huyết anh hùng cứu mỹ nhân, chuyện này thật sự quá ghê.
Ông cụ lúc này cũng yên lặng nhìn cháu gái bảo bối của mình, cuối cùng đành bất đắc dĩ lắc đầu thở dài. Đúng là cháu gái lớn không thể giữ trong nhà. Ông nhìn đôi mắt tròn đang xoay chuyển của cô cũng biết còn đang giấu diếm vài thứ, nhưng ông cũng không định hỏi.
Có điều một vài chuyện không thể đơn giản như vậy. Ông thở dài, sau đó lại nhìn cháu gái bảo bối của mình lắc đầu, sau đó nói:
- Hiểu Hiểu, cháu biết ông nội từ nhỏ đã thương cháu, nhưng lần này, ông nội không thể đứng về phía cháu. Sau này cháu không thể gặp thằng nhóc kia nữa!
- Tại sao ạ... ông nội, sao ông cũng giống với ba mẹ, cháu với anh ấy có sao đâu? Cháu kể cho ông chuyện của Dương lão... Chuyện này liên quan gì đến anh ấy chứ?
Phan Hiểu Hiểu sốt ruột, cô không ngờ ông nội không để ý đến chuyện ban nãy mình nói, mà lại bắt đầu nhắm vào mình.
Ông cụ nhìn vẻ căng thẳng của cháu gái, trong lòng có chút thở dài, sau đó lại nói:
- Tại sao, chính cháu cũng biết. Ông nội chỉ muốn tốt cho cháu. Nếu để ba cháu biết, việc này sẽ không đơn giản vậy đâu!
Nói tới đây, ông cụ dừng một lát, sau đó lại nói:
- Về chuyện của Dương gia, việc này vẫn còn khó nói. Vị đó đợt trước ông có gặp, sức khỏe hình như không tệ, có lẽ không phải ông ấy... Hơn nữa Dương gia cũng không thể nào mời một bác sĩ trẻ như vậy đến chữa cho ông ấy. Chàng thanh niên này, ông sẽ cho người chú ý, nhưng cháu không thể đi gặp cậu ta nữa, có nghe rõ chưa?
- Ông nội...
- Ông nội, lúc đầu cháu hỏi anh ấy, anh ấy cũng nói không phải, nếu cháu hỏi tiếp, chắc chắn anh ấy sẽ nói nguyên nhân. Ông phái người đi điều tra cũng không điều tra được gì đâu, ông đừng nghĩ nhều quá!
- Cháu làm nũng cũng vô ích. Việc này ông cũng muốn tốt cho cháu thôi... Nếu ba mẹ cháu mà biết, không đơn giản vậy đâu!
Ông cụ hơi cười, sau đó đưa tay sờ đầu cháu gái bảo bối, nhưng trong mắt lóe lên tia sáng nhạt.
Sáng sớm, Giang Khương đứng trên bãi cỏ nhỏ trước biệt thự chậm rãi kéo giãn lưng. Sau khi nghe thấy cột sống phát ra vài tiếng “rắc rắc”, nhịp thở cũng trở nên nặng nề hơn khiến cho không khí xung quanh cơ thể hắn có những chấn động không thể nhìn thấy được.
Ở cửa sổ trên lầu, lúc này cũng giống như mấy ngày trước, có người đứng sau rèm cửa sổ lẳng lặng xuyên qua khe hở của rèm của sổ nhìn người nào đó đang làm những động tác cổ quái trên bãi cỏ.
- Học giống lắm, nhưng khí thế chưa đủ...
Trưởng phòng Dương lẳng lặng thấp giọng nói:
- Công phu rất kỳ quái...
- Rất kỳ quái... Nhưng hắn rất mạnh, thật sự rất mạnh... Xem bộ dạng hiện giờ của hắn, tôi nghĩ đối mặt với hắn nếu hắn thật sự bạo phát, tôi thật sự không có chút tự tin nào...
Tiểu Thang đứng sau Trưởng phòng Dương, chậm rãi nói.
- Cậu không nhận ra cậu ta đang luyện công phu gì à?
Trưởng phòng Dương đột nhiên nói.
Tiểu Thang lắc đầu, sau đó nói:
- Tôi đã điều tra, thậm chí còn thỉnh giáo các giáo quan, nhưng chưa có ai biết đây là công phu gì... Hơn nữa hắn tiến bộ rất thanh, tôi nghĩ liên quan rất lớn với số sâm núi ngài cho...
- Không sao... Cậu ta càng mạnh càng có lợi với tôi. Cậu không cần lo lắng. Nếu cậu ta muốn gây bất lợi cho tôi thì đã động thủ từ lâu rồi, không cần chờ đến bây giờ... Cậu ta rất khá, tôi rất yên tâm về cậu ta...
Nhớ đến cảm giác của mình sáng này, trong lòng Trưởng phòng Dương hơi hưng phấn. Với tình hình bây giờ, dù có phải mạo hiểm một chút, ông cũng bằng lòng.
Sau đó ông lập tức cười nhạt, xoay người sang chỗ khác, chậm rãi rời đi.
Binh Vương Thần Bí
Ông cụ Phan khẽ nhướn mày, nhìn cháu gái bảo bối của mình, cười ha ha nói:
- Cháu gái ngoan của ông, cháu đừng chọc ông nữa... Đừng nói với ông bạn của cháu bốn năm chục tuổi nhé!
Phan Hiểu Hiểu nhìn thấy vẻ trêu chọc của cụ Phan thì mặt hơi đỏ lên, gắt giọng:
- Ông nội... Ông nói lung tung gì vậy? Anh ấy mới hơn hai mươi tuổi!
Ý cười trên mặt Phan lão càng đậm hơn, nhẹ nhàng đưa tay vỗ vỗ đầu Phan Hiểu Hiểu, cười nói:
- Dương Vân Dương sẽ mời một thanh niên hơn hai mươi tuổi đến chữa bệnh cho cha cậu ta sao? Hiểu Hiểu, cháu dùng cái đầu nhỏ của mình để suy nghĩ một chút có được không hả?
Phan Hiểu Hiểu thấy ông không tin mình thì hơi mất hứng, ôm cánh tay ông cụ lắc mạnh nói:
- Ông nội... Cháu không lừa ông đâu. Dù anh ấy trẻ tuổi, nhưng anh ấy thật sự rất thân với Chủ nhiệm Dương. Hôm nay cháu đưa anh ấy đi dạo Cố Cung, anh ấy còn chỉ ra một tác phẩm của Cố Cung là giả. Kết quả là khiến cho tên nhãi của Ủy ban gì đó nghi ngờ anh ấy có liên quan đến việc tráo đổi vật phẩm, không cho anh ấy đi. Cuối cùng cho Chủ nhiệm Dương gọi điện, anh ấy mới được tên nhãi của Ủy ban kia thả đi đấy!
- Á? Chị... không phải chị đang nói Giang Khương kia đấy chứ...
Phan Nghị đang ôm PSP chơi, lúc này hơi ngạc nhiên quay đầu hỏi Phan Hiểu Hiểu.
- Đúng vậy... Chính là anh ấy!
Phan Hiểu Hiểu hưng phấn nhìn về phía cụ Phan nói:
- Ông nội, Phan Nghị cũng từng gặp anh ấy, anh ấy thật sự rất lợi hại...
Nói tới đây, Phan Hiểu Hiểu lại quay đầu về phía Phan Nghị, nói:
- Phan Nghị, cậu nói có đúng không?
- Chị, sao em biết được, em mới gặp anh ta có một lần... Thân thủ của tên đó đúng là rất khá...
Phan Nghị vừa chơi PSP trong tay, vừa lén ngẩng đầu nhìn Phan Hiểu Hiểu, sau đó nói:
- Có điều hình như tên đó cũng khá đáng tin, nếu không em sớm đã dẫn người đi đánh anh ta rồi!
- Haha...
Nghe Phan Nghị nói vậy, cuối cùng cụ Phan không nhịn được ngửa đầu cười phá lên. Sau đó ông nói:
- Nghe Tiểu Nghị nói vậy, xem ra thằng nhóc tên Giang Khương thật sự không tệ!
Cụ Phan vừa dứt lời, Phan Hiểu Hiểu liền xấu hổ đỏ mặt, không ngừng lắc tay ông cụ, dẩu môi nói:
- Ông nội... người ta nói thật mà!
- Được, được... nói thật, nói thật...
Tiếng cười của ông cụ dần dừng lại. Sau đó ông nhẹ nhàng vuốt râu, khẽ híp mắt, nhìn Phan Hiểu Hiểu, nghiêm nghị nói:
- Hiểu Hiểu, chàng thanh niên thật sự được Dương gia mời từ nơi khác tới à?
- Đúng... anh ấy là người Sở Nam, hơn nữa lần này cháu nghe chính miệng của người Ủy ban gì đó nói, khi đó sau khi gã đi nghe điện thoại không, liền bỏ qua cho bọn cháu. Có điều cuối cùng gã còn nói nếu như việc này thật sự có liên quan đến anh ấy, cho dù là Dương Vân Dương cũng không bảo vệ được anh ấy!
Phan Hiểu Hiểu thấy ông cụ bắt đầu nghiêm túc liền biết ông nội đang thật sự nghe lời mình nói. Cô lập tức thu lại bộ dạng nũng nịu, trầm giọng nói.
- Ủy ban? Ủy ban gì? Sao lại liên quan đến Cố Cung?
Hai mắt cụ Phan lại híp lại, dường như đang tùy tiện hỏi.
- Hình như là Ủy ban giám sát và bảo vệ văn hóa cổ gì đó...
Phan Hiểu Hiểu nhớ lại nói:
- Bảo vệ văn hóa cổ...
Cụ Phan nghe thấy lời này, hai hàng lông mày liền nhíu chặt lại, lầm bầm. Có điều vừa nhắc lại được nửa câu, ông đột nhiên ngồi thẳng lại, nhìn Phan Hiểu Hiểu trầm giọng nói:
- Cháu chắc chắn là Ủy ban này chứ?
Phan Hiểu Hiểu thấy vẻ mặt ông nội đột nhiên ngưng trọng biết lần này mình đã nói đúng, lập tức vội vã gật đầu nói:
- Đúng... ông nội, đúng là Ủy ban này. Cháu nghe rõ ràng mà, nó là Ủy ban giám sát và bảo vệ văn hóa cổ!
Cụ Phan thấy Phan Hiểu Hiểu chắc chắn như vậy liền híp mắt, trầm giọng nói:
- Đối phương thật sự nói tên của Dương Vân Dương?
Phan Hiểu Hiểu thấy hai mắt ông nội lại híp lại lần nữa, dĩ nhiên cô hiểu thói quen ông nội mình. Mỗi lần ông cụ Bắc Kinh này bắt đầu híp mắt lại chứng tỏ ông đang suy nghĩ rất nghiêm túc về việc này. Cô lập tức đáp:
- Đúng đó ông nội...
Cụ Phan trầm mặc một lúc, sau đó chậm rãi nhìn về phíaPhan Hiểu Hiểu nói:
- Cháu với cậu ấy quan hệ rất tốt?
- A...
Phan Hiểu Hiểu không ngờ cụ Phan đột nhiên hỏi câu này. Sắc mặt cô lập tức đỏ bừng, một lúc sau mới gật đầu nói:
- Khá tốt ạ...
Cụ Phan yên lặng nhìn Phan Hiểu Hiểu một lúc, đột nhiên chậm rãi nói:
- Hiểu Hiểu... Cháu nói hoàn cảnh của Giang Khương này cho ông nghe thử xem?
Phan Hiểu Hiểu vừa nói vừa âm thầm tức giận, sao lại kéo mình vào việc này. Giờ thì hay rồi, ông nội hỏi thế này, mình không dám giấu diếm, lần này thì hay rồi. Phan Hiểu Hiểu vừa nhìn cụ Phan, trong lòng vừa vô cùng buồn bực. Vốn cô còn muốn dệt ra một câu chuyện, nhưng thấy ánh mắt như lơ đãng của cụ Phan, Phan Hiểu Hiểu liền thở dài, bỏ ý định dệt chuyện.
Ông cụ nhà mình không phải như người khác, trước đây mình bịa chuyện, trước mặt ba mẹ còn hiệu quả, nhưng trước mặt ông nội chưa khi nào trốn được, lần nào
cũng bị lộ, cho nên Phan Hiểu Hiểu chỉ đành ngoan ngoãn khai thật.
Phan Hiểu Hiểu kể lại không rõ ràng, giấu đi chút chuyện đặc biệt, nói cho ông nội biết tình hình mình và Giang Khương quen nhau ở Sở Nam. Càng kể cô càng cúi đầu thật thấp. Cô tự biết chuyện mình đi Sở Nam hơi không đúng. Nhưng ông nội thương mình nhất, ông sẽ không làm gì mình đâu.
Nhưng nếu để ba mẹ biết, chắc chắn mình sẽ ăn đủ.
Nghe thấy Phan Hiểu Hiểu kể lại, Phan Nghị ngồi bên cũng bắt đầu kinh ngạc nhìn bà chị gái mình. Cậu ta thật không ngờ bà chị gái nhà mình còn điên cuồng hơn cả mình, hơn nữa còn gặp phải chuyện cẩu huyết anh hùng cứu mỹ nhân, chuyện này thật sự quá ghê.
Ông cụ lúc này cũng yên lặng nhìn cháu gái bảo bối của mình, cuối cùng đành bất đắc dĩ lắc đầu thở dài. Đúng là cháu gái lớn không thể giữ trong nhà. Ông nhìn đôi mắt tròn đang xoay chuyển của cô cũng biết còn đang giấu diếm vài thứ, nhưng ông cũng không định hỏi.
Có điều một vài chuyện không thể đơn giản như vậy. Ông thở dài, sau đó lại nhìn cháu gái bảo bối của mình lắc đầu, sau đó nói:
- Hiểu Hiểu, cháu biết ông nội từ nhỏ đã thương cháu, nhưng lần này, ông nội không thể đứng về phía cháu. Sau này cháu không thể gặp thằng nhóc kia nữa!
- Tại sao ạ... ông nội, sao ông cũng giống với ba mẹ, cháu với anh ấy có sao đâu? Cháu kể cho ông chuyện của Dương lão... Chuyện này liên quan gì đến anh ấy chứ?
Phan Hiểu Hiểu sốt ruột, cô không ngờ ông nội không để ý đến chuyện ban nãy mình nói, mà lại bắt đầu nhắm vào mình.
Ông cụ nhìn vẻ căng thẳng của cháu gái, trong lòng có chút thở dài, sau đó lại nói:
- Tại sao, chính cháu cũng biết. Ông nội chỉ muốn tốt cho cháu. Nếu để ba cháu biết, việc này sẽ không đơn giản vậy đâu!
Nói tới đây, ông cụ dừng một lát, sau đó lại nói:
- Về chuyện của Dương gia, việc này vẫn còn khó nói. Vị đó đợt trước ông có gặp, sức khỏe hình như không tệ, có lẽ không phải ông ấy... Hơn nữa Dương gia cũng không thể nào mời một bác sĩ trẻ như vậy đến chữa cho ông ấy. Chàng thanh niên này, ông sẽ cho người chú ý, nhưng cháu không thể đi gặp cậu ta nữa, có nghe rõ chưa?
- Ông nội...
- Ông nội, lúc đầu cháu hỏi anh ấy, anh ấy cũng nói không phải, nếu cháu hỏi tiếp, chắc chắn anh ấy sẽ nói nguyên nhân. Ông phái người đi điều tra cũng không điều tra được gì đâu, ông đừng nghĩ nhều quá!
- Cháu làm nũng cũng vô ích. Việc này ông cũng muốn tốt cho cháu thôi... Nếu ba mẹ cháu mà biết, không đơn giản vậy đâu!
Ông cụ hơi cười, sau đó đưa tay sờ đầu cháu gái bảo bối, nhưng trong mắt lóe lên tia sáng nhạt.
Sáng sớm, Giang Khương đứng trên bãi cỏ nhỏ trước biệt thự chậm rãi kéo giãn lưng. Sau khi nghe thấy cột sống phát ra vài tiếng “rắc rắc”, nhịp thở cũng trở nên nặng nề hơn khiến cho không khí xung quanh cơ thể hắn có những chấn động không thể nhìn thấy được.
Ở cửa sổ trên lầu, lúc này cũng giống như mấy ngày trước, có người đứng sau rèm cửa sổ lẳng lặng xuyên qua khe hở của rèm của sổ nhìn người nào đó đang làm những động tác cổ quái trên bãi cỏ.
- Học giống lắm, nhưng khí thế chưa đủ...
Trưởng phòng Dương lẳng lặng thấp giọng nói:
- Công phu rất kỳ quái...
- Rất kỳ quái... Nhưng hắn rất mạnh, thật sự rất mạnh... Xem bộ dạng hiện giờ của hắn, tôi nghĩ đối mặt với hắn nếu hắn thật sự bạo phát, tôi thật sự không có chút tự tin nào...
Tiểu Thang đứng sau Trưởng phòng Dương, chậm rãi nói.
- Cậu không nhận ra cậu ta đang luyện công phu gì à?
Trưởng phòng Dương đột nhiên nói.
Tiểu Thang lắc đầu, sau đó nói:
- Tôi đã điều tra, thậm chí còn thỉnh giáo các giáo quan, nhưng chưa có ai biết đây là công phu gì... Hơn nữa hắn tiến bộ rất thanh, tôi nghĩ liên quan rất lớn với số sâm núi ngài cho...
- Không sao... Cậu ta càng mạnh càng có lợi với tôi. Cậu không cần lo lắng. Nếu cậu ta muốn gây bất lợi cho tôi thì đã động thủ từ lâu rồi, không cần chờ đến bây giờ... Cậu ta rất khá, tôi rất yên tâm về cậu ta...
Nhớ đến cảm giác của mình sáng này, trong lòng Trưởng phòng Dương hơi hưng phấn. Với tình hình bây giờ, dù có phải mạo hiểm một chút, ông cũng bằng lòng.
Sau đó ông lập tức cười nhạt, xoay người sang chỗ khác, chậm rãi rời đi.
Binh Vương Thần Bí
Đánh giá:
Truyện Binh Vương Thần Bí
Story
Chương 219
10.0/10 từ 38 lượt.