Binh Vương Thần Bí
Chương 1093
131@-Sau khi Từ Khải Liễu dặn dò cao thủ ngoại viện trị thương cho Giang Khương xong thì mới chậm rãi đi về phía Hồ Quang Dương và cao thủ Cổ Môn đang bị cao thủ ngoại viện vây lại.
Lúc này sắc mặt Hồ Quang Dương ảm đạm, nhìn Từ Khải Liễu đi tới, lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng, chậm rãi cười nói:
- Từ Khải Liễu, cô may mắn thật...
- Từ trước giờ tôi luôn khá may mắn!
Từ Khải Liễu nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của Hồ Quang Dương, lãnh đạm nói:
- Chẳng qua tôi không ngờ, ông thân là Ủy viên thường vụ Hội đồng Thiên Y viện trước đây, hơn nữa còn là Trưởng lão thứ tịch của Viện trưởng lão mà lại làm loại chuyện phản tổ nghịch tông như thế này...
- Haha... Cô nghĩ là vậy sao?
Hồ Quang Dương nghe Từ Khải Liễu nói vậy ánh mắt lạnh đi, nghiêm nghị cười nói:
- Tôi thân là rưởng lão thứ tịch của Viện trưởng lão nhưng các người vì một người đã mất tích mấy chục năm đã ép tôi phải từ bỏ tất cả những thứ mà tôi phải liều mạng bao nhiêu năm mới có được... Cô nói làm sao tôi có thể nỡ chứ?
- Hờ hờ... Tôi vốn đã chuẩn bị từ bỏ tất cả... chỉ cần bảo vệ cho mấy đứa cháu không tiền đồ kia của mình bình an... Nhưng ai ngờ Chu Thế Dương lại đưa ra một kế hoạch hấp dẫn như vậy, cô nói tôi có thể không động lòng được sao?
Hồ Quang Dương cười cổ quái, nhìn Từ Khải Liễu, trên mặt hiện đầy vẻ tiếc nuối, nhìn Từ Khải Liễu nói:
- Đáng tiếc, quá đáng tiếc tiếc... Chỉ thiếu chút xíu nữa... Cái tên Chu Thế Dương đáng chết đó chẳng có chút tác dụng gì. Đường đường là Ủy viên thường vụ Hội đồng viện, hơn nữa còn có ít nhất hai ba Ủy viên Hội đồng viện ủng hộ hắn, kết quả vẫn thất bại...
- Ngoại viện nếu đều đã đến rồi... Xem ra Chu Thế Dương đã rơi vào tay các người rồi chứ gì? Nếu không, sao các người có thể tìm đến đây nhanh như vậy được?
- Đúng.... Giờ hắn đã bị Chủ tịch Giang bắt và đang chờ Hồ trưởng lão ông đến bầu bạn với hắn...
Dư Trung Tấn cũng lạnh giọng nói. Ông không chút kính trọng vị Ủy viên thường vụ Hội đồng Thiên Y viện trước đây, Trưởng lão thứ tịch của Viện trưởng lão hiện tại chút nào.
- ?
Hồ Quang Dương sững sốt một chút, một lúc sau mới hoàn hồn, nhìn về phía Giang Khương đang ngồi dựa vào tường để người ta băng bó vết thương, kinh ngạc nói với Dư Trung Tấn:
- Hội đồng xử lý nguy cơ? Ông không nói là Giang Khương đấy chứ?
Từ Khải Liễu và Lưu Mộc Dương đều không biết chuyện này. Họ nghe Hồ Quang Dương hỏi vậy thì cũng kinh ngạc nhìn về phía Dư Trung Tấn.
- Đúng... Chu Thế Dương làm giả lệnh Hội đồng viện, yêu cầu một Phó chủ nhiệm của ngoại viện chúng tôi dẫn người đi bắt Giang Khương về viện nhưng bị đánh lui. Sau đó ban Giám sát đã tiến hành đối chất với Chu Thế Dương trong cuộc họp Hội đồng viện lâm thời, họ đã đưa ra chứng cứ thuyết phục thành công những Ủy viên Hội đồng viện còn lại phê chuẩn tạm thời bắt Chu Thế Dương, sau đó cứu ba vị Ủy viên Hội đồng viện La Thiên Minh thì mới được Hội đồng viện phê chuẩn bắt giữ chính thức và tra hỏi Chu Thế Dương.
- Đồng thời dựa theo quy định, Hội đồng viện tạm thời quyết định khẩn cấp thành lập Hội đồng xử lý nguy cơ, cũng đề cử Ủy viên Giang Khương làm Chủ tịch Hội đồng xử lý ngy cơ... Phụ trách toàn diện công tác chỉ huy và cứu viện...
Dư Trung Tấn thấy đám Từ Khải Liễu đều nhìn về phía mình bèn vội vàng giải thích:
- Mỏ Kinh Sơn này cũng nhờ sau khi Hội đồng viện phê chuẩn bắt giữ Chu Thế Dương, Giang Khương đích thân tra hỏi Chu Thế Dương mới biết được! Cũng chính vì như vậy cậu ấy mới hao tổn tinh thần quá độ và ngất xỉu, một giờ trước mới tỉnh lại. Sau khi cậu ấy biết tấn công của chúng tôi bị cản lại, cậu ấy đã tới đây đặt ra hành động lần này, cũng bất chấp nguy hiểm, tự mình tấn công đột phá cửa ải!
- A? Như vậy sao...
Mọi người nghe Dư Trung Tấn nói vậy thì không nén được nhìn về phía Giang Khương vừa được băng bó xong, trên mặt đều lộ vẻ khiếp sợ. Mặc dù sau khi Giang Khương một mình giết vào họ đều biết Giang Khương có vai trò không nhỏ trong chuyện này, nhưng không ngờ tất cả những công lao này đều do mình Giang Khương tạo nên.
Lúc này sắc mặt Hồ Quang Dương thì xanh mét.
Nếu sớm biết sẽ bị thằng nhãi này làm hỏng việc thì mình đã bất chấp mọi giá giết chết thằng nhãi này trước khi bắt đầu hành động này là được rồi.
Có điều lúc này, Hồ Quang Dương hối hận cũng không kịp. Lão đột nhiên hét lên thất thanh:
- Chu Thế Dương đáng chết. Năm đó đáng lẽ tôi không nên kéo hắn lên... một con heo thành sự thì ít bại sự có thừa...
- Được rồi... Hồ trưởng lão. Giờ ông có hối hận cũng không còn kịp rồi, không thể không nói kế hoạch của các người rất chu toàn... Nhưng thất bại là thất bại...
Lúc này sau khi Lưu Mộc Dương nhìn sâu về phía Giang Khương một cái liền nhìn về phía Hồ Quang Dương. Nói:
- Bây giờ đầu hàng đi... Hội đồng viện sẽ cho ông cơ hội được thẩm vấn công bằng!
- Haha... Được thẩm vấn?
Hồ Quang Dương cười khẽ một tiếng, trên gương mặt nhợt nhạt nở nụ cười lạnh, nói:
- Vốn tôi còn tưởng rằng có cơ hội để giành chút tiền đồ tốt cho con và cháu trai bất tài kia còn hơn để chúng cả đời bị coi thường. Nhưng giờ đã không còn gì nữa, anh cho rằng tôi sẽ để các anh đưa tôi trở về để bị thẩm vấn sao?
Sau khi dứt lời, Hồ Quang Dương khoát tay đâm mạnh đoản đao trong tay vào ngực trái của mình, sau khi cười dữ tợn với mấy người thì ngửa đầu té xuống.
Đám Từ Khải Liễu thấy Hồ Quang Dương một đao chấm dứt mình như vậy thì cũng khẽ thở ra một hơi, không ngờ lúc này Hồ Quang Dương lại thức thời như vậy.
Hồ Quang Dương đã chết, chỉ còn lại mấy cao thủ Cổ Môn ở đây..
Người đàn ông trung niên của Cổ Môn thấy Hồ Quang Dương vừa chết, ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn về phía mình thì liền nở một nụ cười, nhìn Từ Khải Liễu đột nhiên cung kính nói:
- Chúc mừng các vị đã thoát khỏi khốn cảnh... Tôi đại diện Môn chủ Cổ Môn Lưu Phong thăm hỏi các vị...
- Có điều xem ra Môn chủ đại nhân chúng tôi lần này không thể nào đích thân đến gặp các vị rồi, thực sự rất đáng tiếc...
Người đàn ông trung niên mỉm cười, sau khi nói xong, đột nhiên khóe miệng chảy ra một dòng máu đen...
Nơi trú đóng tạm thời của Cổ Môn, mấy nhân vật cấp cao của Cổ Môn nhìn màn hình, mấy chiếc trực thăng ở mỏ Kinh Sơn đều nổ máy rồi nhanh chóng rời đi, trong mắt ai nấy đều lộ vẻ thất vọng.
- Xem ra... Kế hoạch lần này không thành công...
Một vị lão giả thở dài, nói:
- Cơ hội lần này tốt như vậy mà vẫn bị mất, Thiên Y viện quá may mắn...
- Đúng vậy... Chẳng qua là không biết ba người Từ Khải Liễu có bị thương gì không. Đã đến nước này rồi, chỉ mong Từ Khải Liễu, Lưu Mộc Dương và Liêu Long Căn có thể hao tổn đi một hai người là tốt nhất...
Một lão giả khác lúc này cũng hừ giọng nói:
- Có lẽ Mộc Long không sao chứ?
- Cũng khó nói... Có điều, đợi họ trở về Thiên Y viện, có lẽ chúng ta sẽ nhận được tin...
Lão giả đầu tiên bưng ly trà trên bàn, nhẹ nhàng nhấp một miếng, sau đó thở dài nói:
- Chỉ sợ lần này môn chủ sẽ vô cùng thất vọng...
- Ừm..
Lão giả thứ hai lúc này cũng nhẹ nhàng gật đầu một cái, cười nói
- Có điều, cho dù như thế nào, ít nhất giờ Thiên Y viện đã tổn thất hai Thiên y sư, hơn nữa ít nhất có một hai Y sư nhất phẩm chắc chắn có liên quan trong chuyện này. Tổn thất của Thiên Y viện lần này chắc chắn là tổn thất nghiêm trọng nhất trong trăm năm gần đây... Đối với chúng ta mà nói, cũng là chuyện rất tốt!
Mấy người nghe lão giả này nói vậy thì cũng mỉm cười... Đúng, mặc dù lần này bỏ lỡ một cơ hội khiến Thiên Y viện tổn thất nghiêm trọng, nhưng cũng được coi là không thua lỗ. Tuy lần này Cổ Môn không có được quá nhiều lợi ích, nhưng bên địch đã tổn thương, đây chính là thu hoạch lớn của bên mình rồi.
Lúc này Giang Nguyệt Minh ở Ma Đô xa xôi cũng nhận được tin tức. Tuy tin tức không đủ tường tận, nhưng cũng biết lần này ông anh của mình có lẽ đã giành toàn thắng, có lẽ đã cứu được đám Từ Khải Liễu ra rồi. Tuy không biết chính xác rốt cuộc có cứu được hết ra không, nhưng ít nhất có thể cứu được một hai vị. Nếu không Thiên Y viện sẽ không rút lui như vậy.
Có điều, Giang Nguyệt Minh cũng chẳng hề vui mừng. Sau khi gã vẫy tay cho thuộc hạ ra ngoài thì mới buồn bực thở dài. Ông anh mình sao thành thật quá vậy? Nếu ba người Từ Khải Liễu không trở về, với cái chức Chủ tịch Hội đồng xử lý nguy cơ này thì về sau bảy tám mươi phần trăm là có thể danh chánh ngôn thuận ngồi lên vị trí Viện trưởng rồi.
Hơn nữa cho dù là có thể quay về thì cũng kéo dài được thêm ngày nào thì kéo dài. Ngồi trên vị trí chủ tịch kia lâu thêm vài ngày, sau này lý lịch cũng sẽ rực rỡ hơn một chút.
Giờ Giang Nguyệt Minh chỉ có thể hy vọng như đám Cổ Môn, mấy người Từ Khải Liễu có thể về ít đi một hai người, vậy thì quyền phát ngôn trong Thiên Y viện của ông anh mình sau này sẽ lớn hơn. Hơn nữa tỷ lệ chưa tới ba mươi tuổi có thể ngồi lên vị trí Ủy viên thường vụ Hội đồng Thiên Y viện vàng lớn hơn nữa.
Có điều, kết quả là thế nào thì chỉ cơ thể chờ tin tức xác thực đến từ Thiên Y viện vào ngày mai.
Từng chiếc trực thăng đáp xuống Thiên Y viện, mặc dù có một lượng lớn cao thủ ngoại viện giới nghiêm nhưng tin tức Viện trưởng được cứu vẫn lan truyền nhanh chóng.
Đông đảo các thành viên luôn lo cho Thiên Y viện nghe được tin này thì ai nấy đều vui mừng. Chu y sư phụ trách chính và chịu trách nhiệm ổn định nội bộ lúc này cũng thở phào. Trước khi Viện trưởng chưa trở về, mặc dù ông đi khắp các phòng ban an ủi, trấn an, cảm thấy tuy chủ quản các phòng ban có vẻ vẫn ổn định trước áp lực.
Nhưng trong lòng ông biết rõ, đây chỉ là bề ngoài. Thật ra cả Thiên Y viện ai nấy trong lòng đều thấp thỏm. Nếu không nhanh chóng ổn định được tình hình, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện lớn bất cứ lúc nào.
Giờ tuy đám Viện trưởng vẫn chưa lộ diện, nhưng chỉ cần xác thực họ đã trở lại thì trong lòng ai cũng bình ổn trở lại, cũng không cần Phó chủ tịch Hội đồng xử lý nguy cơ ông đây phải cực khổ nữa. Có điều trong lòng ông cũng có chút mất mát. Cái vị trí đứng thứ hai trong Thiên Y viện của ông chưa làm được hai ngày đã phải xuống đài, thật sự khiến người ta cảm thấy không quen lắm.
Có điều ông cũng chỉ nghĩ ngợi một chút vậy thôi. Bây giờ Chu Thế Dương bị bắt, Ninh Hán Dân cũng trọng thương hôn mê bất tỉnh. Cho dù sau chuyện này Ninh Hán Dân thế nào, thì trong Ủy viên thường vụ Hội đồng viện cũng sẽ trống ít nhất một hai vị trí. Ông là Y sư nhất phẩm thủ tịch thì vẫn tương đối có hy vọng có thể tiến thêm một bước.
Binh Vương Thần Bí
Lúc này sắc mặt Hồ Quang Dương ảm đạm, nhìn Từ Khải Liễu đi tới, lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng, chậm rãi cười nói:
- Từ Khải Liễu, cô may mắn thật...
- Từ trước giờ tôi luôn khá may mắn!
Từ Khải Liễu nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của Hồ Quang Dương, lãnh đạm nói:
- Chẳng qua tôi không ngờ, ông thân là Ủy viên thường vụ Hội đồng Thiên Y viện trước đây, hơn nữa còn là Trưởng lão thứ tịch của Viện trưởng lão mà lại làm loại chuyện phản tổ nghịch tông như thế này...
- Haha... Cô nghĩ là vậy sao?
Hồ Quang Dương nghe Từ Khải Liễu nói vậy ánh mắt lạnh đi, nghiêm nghị cười nói:
- Tôi thân là rưởng lão thứ tịch của Viện trưởng lão nhưng các người vì một người đã mất tích mấy chục năm đã ép tôi phải từ bỏ tất cả những thứ mà tôi phải liều mạng bao nhiêu năm mới có được... Cô nói làm sao tôi có thể nỡ chứ?
- Hờ hờ... Tôi vốn đã chuẩn bị từ bỏ tất cả... chỉ cần bảo vệ cho mấy đứa cháu không tiền đồ kia của mình bình an... Nhưng ai ngờ Chu Thế Dương lại đưa ra một kế hoạch hấp dẫn như vậy, cô nói tôi có thể không động lòng được sao?
Hồ Quang Dương cười cổ quái, nhìn Từ Khải Liễu, trên mặt hiện đầy vẻ tiếc nuối, nhìn Từ Khải Liễu nói:
- Đáng tiếc, quá đáng tiếc tiếc... Chỉ thiếu chút xíu nữa... Cái tên Chu Thế Dương đáng chết đó chẳng có chút tác dụng gì. Đường đường là Ủy viên thường vụ Hội đồng viện, hơn nữa còn có ít nhất hai ba Ủy viên Hội đồng viện ủng hộ hắn, kết quả vẫn thất bại...
- Ngoại viện nếu đều đã đến rồi... Xem ra Chu Thế Dương đã rơi vào tay các người rồi chứ gì? Nếu không, sao các người có thể tìm đến đây nhanh như vậy được?
- Đúng.... Giờ hắn đã bị Chủ tịch Giang bắt và đang chờ Hồ trưởng lão ông đến bầu bạn với hắn...
Dư Trung Tấn cũng lạnh giọng nói. Ông không chút kính trọng vị Ủy viên thường vụ Hội đồng Thiên Y viện trước đây, Trưởng lão thứ tịch của Viện trưởng lão hiện tại chút nào.
- ?
Hồ Quang Dương sững sốt một chút, một lúc sau mới hoàn hồn, nhìn về phía Giang Khương đang ngồi dựa vào tường để người ta băng bó vết thương, kinh ngạc nói với Dư Trung Tấn:
- Hội đồng xử lý nguy cơ? Ông không nói là Giang Khương đấy chứ?
Từ Khải Liễu và Lưu Mộc Dương đều không biết chuyện này. Họ nghe Hồ Quang Dương hỏi vậy thì cũng kinh ngạc nhìn về phía Dư Trung Tấn.
- Đúng... Chu Thế Dương làm giả lệnh Hội đồng viện, yêu cầu một Phó chủ nhiệm của ngoại viện chúng tôi dẫn người đi bắt Giang Khương về viện nhưng bị đánh lui. Sau đó ban Giám sát đã tiến hành đối chất với Chu Thế Dương trong cuộc họp Hội đồng viện lâm thời, họ đã đưa ra chứng cứ thuyết phục thành công những Ủy viên Hội đồng viện còn lại phê chuẩn tạm thời bắt Chu Thế Dương, sau đó cứu ba vị Ủy viên Hội đồng viện La Thiên Minh thì mới được Hội đồng viện phê chuẩn bắt giữ chính thức và tra hỏi Chu Thế Dương.
- Đồng thời dựa theo quy định, Hội đồng viện tạm thời quyết định khẩn cấp thành lập Hội đồng xử lý nguy cơ, cũng đề cử Ủy viên Giang Khương làm Chủ tịch Hội đồng xử lý ngy cơ... Phụ trách toàn diện công tác chỉ huy và cứu viện...
Dư Trung Tấn thấy đám Từ Khải Liễu đều nhìn về phía mình bèn vội vàng giải thích:
- Mỏ Kinh Sơn này cũng nhờ sau khi Hội đồng viện phê chuẩn bắt giữ Chu Thế Dương, Giang Khương đích thân tra hỏi Chu Thế Dương mới biết được! Cũng chính vì như vậy cậu ấy mới hao tổn tinh thần quá độ và ngất xỉu, một giờ trước mới tỉnh lại. Sau khi cậu ấy biết tấn công của chúng tôi bị cản lại, cậu ấy đã tới đây đặt ra hành động lần này, cũng bất chấp nguy hiểm, tự mình tấn công đột phá cửa ải!
- A? Như vậy sao...
Mọi người nghe Dư Trung Tấn nói vậy thì không nén được nhìn về phía Giang Khương vừa được băng bó xong, trên mặt đều lộ vẻ khiếp sợ. Mặc dù sau khi Giang Khương một mình giết vào họ đều biết Giang Khương có vai trò không nhỏ trong chuyện này, nhưng không ngờ tất cả những công lao này đều do mình Giang Khương tạo nên.
Lúc này sắc mặt Hồ Quang Dương thì xanh mét.
Nếu sớm biết sẽ bị thằng nhãi này làm hỏng việc thì mình đã bất chấp mọi giá giết chết thằng nhãi này trước khi bắt đầu hành động này là được rồi.
Có điều lúc này, Hồ Quang Dương hối hận cũng không kịp. Lão đột nhiên hét lên thất thanh:
- Chu Thế Dương đáng chết. Năm đó đáng lẽ tôi không nên kéo hắn lên... một con heo thành sự thì ít bại sự có thừa...
- Được rồi... Hồ trưởng lão. Giờ ông có hối hận cũng không còn kịp rồi, không thể không nói kế hoạch của các người rất chu toàn... Nhưng thất bại là thất bại...
Lúc này sau khi Lưu Mộc Dương nhìn sâu về phía Giang Khương một cái liền nhìn về phía Hồ Quang Dương. Nói:
- Bây giờ đầu hàng đi... Hội đồng viện sẽ cho ông cơ hội được thẩm vấn công bằng!
- Haha... Được thẩm vấn?
Hồ Quang Dương cười khẽ một tiếng, trên gương mặt nhợt nhạt nở nụ cười lạnh, nói:
- Vốn tôi còn tưởng rằng có cơ hội để giành chút tiền đồ tốt cho con và cháu trai bất tài kia còn hơn để chúng cả đời bị coi thường. Nhưng giờ đã không còn gì nữa, anh cho rằng tôi sẽ để các anh đưa tôi trở về để bị thẩm vấn sao?
Sau khi dứt lời, Hồ Quang Dương khoát tay đâm mạnh đoản đao trong tay vào ngực trái của mình, sau khi cười dữ tợn với mấy người thì ngửa đầu té xuống.
Đám Từ Khải Liễu thấy Hồ Quang Dương một đao chấm dứt mình như vậy thì cũng khẽ thở ra một hơi, không ngờ lúc này Hồ Quang Dương lại thức thời như vậy.
Hồ Quang Dương đã chết, chỉ còn lại mấy cao thủ Cổ Môn ở đây..
Người đàn ông trung niên của Cổ Môn thấy Hồ Quang Dương vừa chết, ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn về phía mình thì liền nở một nụ cười, nhìn Từ Khải Liễu đột nhiên cung kính nói:
- Chúc mừng các vị đã thoát khỏi khốn cảnh... Tôi đại diện Môn chủ Cổ Môn Lưu Phong thăm hỏi các vị...
- Có điều xem ra Môn chủ đại nhân chúng tôi lần này không thể nào đích thân đến gặp các vị rồi, thực sự rất đáng tiếc...
Người đàn ông trung niên mỉm cười, sau khi nói xong, đột nhiên khóe miệng chảy ra một dòng máu đen...
Nơi trú đóng tạm thời của Cổ Môn, mấy nhân vật cấp cao của Cổ Môn nhìn màn hình, mấy chiếc trực thăng ở mỏ Kinh Sơn đều nổ máy rồi nhanh chóng rời đi, trong mắt ai nấy đều lộ vẻ thất vọng.
- Xem ra... Kế hoạch lần này không thành công...
Một vị lão giả thở dài, nói:
- Cơ hội lần này tốt như vậy mà vẫn bị mất, Thiên Y viện quá may mắn...
- Đúng vậy... Chẳng qua là không biết ba người Từ Khải Liễu có bị thương gì không. Đã đến nước này rồi, chỉ mong Từ Khải Liễu, Lưu Mộc Dương và Liêu Long Căn có thể hao tổn đi một hai người là tốt nhất...
Một lão giả khác lúc này cũng hừ giọng nói:
- Có lẽ Mộc Long không sao chứ?
- Cũng khó nói... Có điều, đợi họ trở về Thiên Y viện, có lẽ chúng ta sẽ nhận được tin...
Lão giả đầu tiên bưng ly trà trên bàn, nhẹ nhàng nhấp một miếng, sau đó thở dài nói:
- Chỉ sợ lần này môn chủ sẽ vô cùng thất vọng...
- Ừm..
Lão giả thứ hai lúc này cũng nhẹ nhàng gật đầu một cái, cười nói
- Có điều, cho dù như thế nào, ít nhất giờ Thiên Y viện đã tổn thất hai Thiên y sư, hơn nữa ít nhất có một hai Y sư nhất phẩm chắc chắn có liên quan trong chuyện này. Tổn thất của Thiên Y viện lần này chắc chắn là tổn thất nghiêm trọng nhất trong trăm năm gần đây... Đối với chúng ta mà nói, cũng là chuyện rất tốt!
Mấy người nghe lão giả này nói vậy thì cũng mỉm cười... Đúng, mặc dù lần này bỏ lỡ một cơ hội khiến Thiên Y viện tổn thất nghiêm trọng, nhưng cũng được coi là không thua lỗ. Tuy lần này Cổ Môn không có được quá nhiều lợi ích, nhưng bên địch đã tổn thương, đây chính là thu hoạch lớn của bên mình rồi.
Lúc này Giang Nguyệt Minh ở Ma Đô xa xôi cũng nhận được tin tức. Tuy tin tức không đủ tường tận, nhưng cũng biết lần này ông anh của mình có lẽ đã giành toàn thắng, có lẽ đã cứu được đám Từ Khải Liễu ra rồi. Tuy không biết chính xác rốt cuộc có cứu được hết ra không, nhưng ít nhất có thể cứu được một hai vị. Nếu không Thiên Y viện sẽ không rút lui như vậy.
Có điều, Giang Nguyệt Minh cũng chẳng hề vui mừng. Sau khi gã vẫy tay cho thuộc hạ ra ngoài thì mới buồn bực thở dài. Ông anh mình sao thành thật quá vậy? Nếu ba người Từ Khải Liễu không trở về, với cái chức Chủ tịch Hội đồng xử lý nguy cơ này thì về sau bảy tám mươi phần trăm là có thể danh chánh ngôn thuận ngồi lên vị trí Viện trưởng rồi.
Hơn nữa cho dù là có thể quay về thì cũng kéo dài được thêm ngày nào thì kéo dài. Ngồi trên vị trí chủ tịch kia lâu thêm vài ngày, sau này lý lịch cũng sẽ rực rỡ hơn một chút.
Giờ Giang Nguyệt Minh chỉ có thể hy vọng như đám Cổ Môn, mấy người Từ Khải Liễu có thể về ít đi một hai người, vậy thì quyền phát ngôn trong Thiên Y viện của ông anh mình sau này sẽ lớn hơn. Hơn nữa tỷ lệ chưa tới ba mươi tuổi có thể ngồi lên vị trí Ủy viên thường vụ Hội đồng Thiên Y viện vàng lớn hơn nữa.
Có điều, kết quả là thế nào thì chỉ cơ thể chờ tin tức xác thực đến từ Thiên Y viện vào ngày mai.
Từng chiếc trực thăng đáp xuống Thiên Y viện, mặc dù có một lượng lớn cao thủ ngoại viện giới nghiêm nhưng tin tức Viện trưởng được cứu vẫn lan truyền nhanh chóng.
Đông đảo các thành viên luôn lo cho Thiên Y viện nghe được tin này thì ai nấy đều vui mừng. Chu y sư phụ trách chính và chịu trách nhiệm ổn định nội bộ lúc này cũng thở phào. Trước khi Viện trưởng chưa trở về, mặc dù ông đi khắp các phòng ban an ủi, trấn an, cảm thấy tuy chủ quản các phòng ban có vẻ vẫn ổn định trước áp lực.
Nhưng trong lòng ông biết rõ, đây chỉ là bề ngoài. Thật ra cả Thiên Y viện ai nấy trong lòng đều thấp thỏm. Nếu không nhanh chóng ổn định được tình hình, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện lớn bất cứ lúc nào.
Giờ tuy đám Viện trưởng vẫn chưa lộ diện, nhưng chỉ cần xác thực họ đã trở lại thì trong lòng ai cũng bình ổn trở lại, cũng không cần Phó chủ tịch Hội đồng xử lý nguy cơ ông đây phải cực khổ nữa. Có điều trong lòng ông cũng có chút mất mát. Cái vị trí đứng thứ hai trong Thiên Y viện của ông chưa làm được hai ngày đã phải xuống đài, thật sự khiến người ta cảm thấy không quen lắm.
Có điều ông cũng chỉ nghĩ ngợi một chút vậy thôi. Bây giờ Chu Thế Dương bị bắt, Ninh Hán Dân cũng trọng thương hôn mê bất tỉnh. Cho dù sau chuyện này Ninh Hán Dân thế nào, thì trong Ủy viên thường vụ Hội đồng viện cũng sẽ trống ít nhất một hai vị trí. Ông là Y sư nhất phẩm thủ tịch thì vẫn tương đối có hy vọng có thể tiến thêm một bước.
Binh Vương Thần Bí
Đánh giá:
Truyện Binh Vương Thần Bí
Story
Chương 1093
10.0/10 từ 38 lượt.