Binh Vương Thần Bí
Chương 1088
141@-Hoạt động như vậy, cộng thêm tuổi tác khá lớn và tu vi nội khí không cao, La Thiên Minh tất nhiên là không thích hợp để tham gia. Cho nên, La Thiên Minh chẳng qua chỉ dặn dò Giang Khương đôi câu, bảo hắn cẩn thận, sau đó để Dư Trung Tấn đi theo Giang Khương, cùng với đội trưởng ngoại viện Triệu Lâm đi về phía trước.
Sau khi đi được mấy chục thước, lối đi vốn tương đối rộng rãi liền trở nên nhỏ hẹp, chỉ còn rộng khoảng hơn một thước. Bên kia đang có các thành viên ngoại viện tay cầm dao găm hoặc súng đang cẩn thận canh phòng.
Khi nhìn thấy lối vào, ánh mắt Giang Khương không khỏi nheo lại. Lối đi này quả thật quá nhỏ. Chiều rộng hai thước, vừa vặn cho một thân hình của một người. Nếu đi hai ba người, tay cầm hai ba cây súng, cộng thêm hai thanh đoản đao, cơ bản là không thể đi qua.
- Tình huống bên kia như thế nào?
Giang Khương cau mày nói.
Triệu Lâm cười khổ đáp:
- Chúng tôi đã xác nhận qua, đối diện có năm người, được trang bị súng và đao, đồng thời còn được trang bị cả mặt nạ chống độc và hai khiên chống chất nổ cường độ cao. Chúng tôi nghĩ hết mọi biện pháp cũng không thể vọt vào.
Nghe xong, Giang Khương cau mày. Quả nhiên hắn đoán không lầm. Với cách bố trí như vậy, đúng là rất khó đánh vào.
- Địa hình bên trong như thế nào?
Sau khi suy nghĩ một chút, Giang Khương hỏi.
- Lối đi này có chiều dài khoảng hai thước. Chính giữa còn có một khúc cua một góc bốn mươi độ, chuyển sang một không gian rộng lớn hơn, điển hình của việc dễ thủ khó công.
Triệu Lâm trả lời.
Trong đầu Giang Khương nhanh chóng tính toán đại khái địa hình, sau đó hỏi tiếp:
- Đã dùng qua biện pháp tấn công nào?
- Chúng tôi đã sử dụng lựu đạn khói, sau đó cầm khiên tấn công. Còn có đạn thuốc mê và đạn huyễn quang.
Triệu Lâm lắc đầu cười khổ:
- Nhưng hậu quả lại làm bị thương một số anh em, vẫn không có cách nào tiến vào.
Giang Khương chậm rãi gật đầu. Đám người Triệu Lâm cũng đã tận lực rồi, những phương thức cần dùng cũng đã dùng qua. Với địa hình như vậy, đối phương có năm sáu người, quả thật có thể nói một người giữ ải, vạn người không thể qua.
Dư Trung Tấn lên tiếng:
- Bởi vì loại địa hình này, anh em căn bản không có biện pháp thi triển ưu thế. Mấy lần cường công đều do các anh em Thiên giai dẫn đầu tấn công, nhưng đều bị đánh lùi. Nếu cấp Địa giai trở xuống, đánh giá là tử trận mấy người rồi.
Nói đến đây, Dư Trung Tấn yên lặng nhìn Giang Khương, do dự một chút rồi cắn răng nói:
- Nếu không, để tôi dẫn mấy anh em Thiên giai tấn công mạnh. Có lẽ có thể đánh thông.
Nghe Dư Trung Tấn nói, Triệu Lâm và một số cao thủ Thiên giai sắc mặt buồn bã, nhưng ánh mắt lại lộ ra thần sắc dứt khoát. Ba mươi năm qua, Thiên Y Viện một mực vô chiến sự. Rất nhiều cao thủ Thiên giai trên căn bản chỉ gánh trách nhiệm dạy học, tuần tra. Ngay cả trận chiến Huyết tộc, cũng đều là vị Chủ tịch Giang này chống đỡ, mọi người trên căn bản ở phía sau làm dáng chút thôi.
Cái gọi là nuôi binh ngàn ngày sử dụng một giờ. Bây giờ cũng nên để bọn họ liều mạng hồi báo. Sau khi đến đây, mọi người cũng đã có tâm tư chuẩn bị. Muốn công phá lối đi này, chỉ sợ phải dùng đến tính mạng của các cao thủ Thiên giai để mở. Còn phải lấp bao nhiêu người để mở, mọi người không quan tâm.
Cho đến bây giờ, Thiên Y Viện không thiếu Thiên giai.
Giang Khương quay sang nhìn Dư Trung Tấn, nhìn gương mặt lãnh khốc của ông, rồi lại nhìn những người chung quanh, đột nhiên lắc đầu:
- Mặc dù nhóm người Viện trưởng đang bị kẹt bên trong, nhưng chưa đến thời điểm sau cùng, còn chưa cần đến việc các anh em phải đổi mạng.
Nói đến đây, Giang Khương lãnh đạm nói tiếp:
- Nếu quả thật đến lúc như vậy, cũng phải là Chủ tịch tôi xông về phía trước, cũng không phải Dư Trung Tấn ngài.
Giang Khương nói xong, không khí hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở nặng nề. Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vẻ mặt dửng dưng của Giang Khương. Không ai hoài nghi lời nói này của hắn. Một người có thể độc chiến mười mấy cao thủ Huyết tộc cũng không lui về phía sau, thậm chí còn đi sâu vào sào huyệt của Huyết tộc để đoạt lại nắp Tế Thế Đỉnh, ai dám hoài nghi hắn.
Sắc mặt Triệu Lâm đỏ lên, hít một hơi thật sâu, nói:
- Chủ tịch Giang, đây vốn là chức trách của ngoại viện chúng tôi. Nếu chuyện không thể cứu vãn, tôi nguyện dẫn theo mấy huynh đệ vì Chủ tịch Giang đi trước mở đường.
Giang Khương nhẹ nhàng khoát tay một cái, thoáng trầm xuống, đột nhiên nói:
- Có sử dụng qua lựu đạn chưa?
- Lựu đạn?
Mọi người nghe xong đều sửng sốt. Triệu Lâm trầm giọng nói:
- Không có, bởi vì lối đi chỉ khoảng hai thước, do nham thạch kiên cố tạo thành, chính giữa còn có một khúc cua. Mà tôi cũng không dám cam đoan lối đi này có bị sụp sau khi chúng ta dùng lựu đạn không? Một khi bị sụp, cứu viện sẽ càng thêm phiền toái.
- Hơn nữa, cho dù không bị sụp, nham thạch từ trên rơi xuống cũng không thể bảo đảm chúng ta thuận lợi xông đến hay không.
- Dĩ nhiên, quan trọng nhất chính là khúc cua chính giữa. Cho dù sử dụng lựu đạn, cũng phải đến gần mới dùng được.
- Ừm.
Giang Khương gật đầu, sau đó nhìn lối đi đằng trước, bước về phía trước hai bước, hít một hơi thật sâu, tầm mắt chuyển sang hai màu trắng đen. Ánh sáng màu trắng từ ngọn đèn treo trên vách cũng biến thành một vầng sáng.
Nham thạch trước mặt Giang Khương cũng dần bắt đầu hư hóa.
Nhìn Giang Khương đứng bất động trước lối đi, mọi người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, đều cảm thấy nghi ngờ, không biết Chủ tịch Giang đang suy nghĩ chuyện gì.
- Thiên phú Thanh Chướng dừng lại, năng lượng tiêu hao 4%.
Một tin tức thoáng qua trong đầu, tầm mắt Giang Khương trở lại bình thường, gương mặt hơi chút tái nhợt.
- Chủ tịch Giang, Chủ tịch Giang.
Bên tai truyền đến thanh âm lo lắng của Dư Trung Tấn.
Phù! Giang Khương nhẹ nhàng thở ra một hơi, cảm giác đầu óc choáng váng, bất đắc dĩ đưa tay lên xoa đầu. Xem ra tinh thần tiêu hao ngày hôm nay thật sự quá lớn.
Lúc này Dư Trung Tấn cũng mơ hồ cảm thấy Giang Khương khá yếu ớt, không khỏi khẩn trương hỏi:
- Chủ tịch Giang, cậu không sao chứ?
- Không sao.
Giang Khương lắc đầu, chậm rãi xoay người lại, gật đầu một cái nói:
- Đi, chúng ta qua bên kia lên kế hoạch lại lần nữa.
- Được.
Nhìn sắc mặt Giang Khương dường như cũng không có gì bất thường, Dư Trung Tấn vội vàng gật đầu, cùng với Giang Khương bước ra ngoài.
Bước đến chỗ khu vực nham thạch, La Thiên Minh nhìn thấy hai người Giang Khương đi ra, liền cau mày nói:
- Giang Khương, tình huống như thế nào rồi?
Giang Khương gật đầu nói:
- Tôi có chút đầu mối nhưng phải suy nghĩ thêm một chút.
- Sao? Có biện pháp?
Đối với khả năng của đệ tử nhà ông, La Thiên Minh trước giờ vẫn luôn tin tưởng, hưng phấn hỏi.
- Đúng, có biện pháp.
Giang Khương gật đầu, sau đó bước đến ngồi xuống cạnh bàn, cầm tờ giấy và bút, vẽ thật nhanh lên đó.
Ánh mắt Dư Trung Tấn cũng sáng lên. Tuy nói ông cũng cảm thấy khó tin khi Giang Khương chỉ nhìn một lát mà đã có thể nghĩ biện pháp. Dù sao ông đã nghiên cứu cả mấy tiếng mà chưa nghĩ ra, Giang Khương mới đến được một lát mà đã nghĩ ra rồi, thật không quá có khả năng. Nhưng ông biết Chủ tịch Giang có đôi khi bộc phát chỗ thần kỳ của mình, giống như tối qua chỉ dùng Hoặc Tâm Trà đã moi được mỏ Kinh Sơn từ miệng Chu Thế Dương. Nói không chừng có thể nghĩ ra biện pháp thật.
Giang Khương nhanh chóng vẽ hình lối đi trên tờ giấy, sau đó quan sát thêm một chút, vẽ thêm vài nét nữa mới hài lòng gật đầu, rồi lại cau mày, dùng bút nhẹ nhàng điểm vài điểm vào tờ giấy.
La Thiên Minh và Dư Trung Tấn nhìn Giang Khương vẽ trên tờ giấy, trong lòng tràn ngập nghi ngờ, quay sang nhìn nhau, phát hiện sự nghi hoặc trong mắt đối phương.
Dư Trung Tấn cũng hết cách rồi. Đây là lối đi bên trong, nhưng vẽ thêm cái gì lên đó thì ông không rõ cho lắm.
Rốt cuộc, Giang Khương vẽ thêm hai nét nữa mới dừng lại, cẩn thận nhìn tờ giấy mấy lần, sau đó nhắm mắt, giống như đang suy tư chuyện gì.
La Thiên Minh và Dư Trung Tấn lại nhìn nhau một cái, phát hiện sự nghi hoặc trong mắt đối phương càng nhiều hơn, nhưng cũng không lên tiếng quấy nhiễu Giang Khương, lẳng lặng chờ hắn.
Trong đầu Giang Khương nhanh chóng vận chuyển, chân mày cũng dần dần cau chặt hơn. Vừa rồi, dưới tác dụng của thiên phú Thanh Chướng, hắn đã xem xét qua tình huống đối diện và gần đó một lần, sau đó vẽ ra trên giấy. Những điểm hắn tô là nham thạch nhô ra, thế đi, cùng với cách bố trí nhân viên.
Sau khi hoàn thành sơ bộ, một kế hoạch cũng đã hoàn thiện trong đầu.
Binh Vương Thần Bí
Sau khi đi được mấy chục thước, lối đi vốn tương đối rộng rãi liền trở nên nhỏ hẹp, chỉ còn rộng khoảng hơn một thước. Bên kia đang có các thành viên ngoại viện tay cầm dao găm hoặc súng đang cẩn thận canh phòng.
Khi nhìn thấy lối vào, ánh mắt Giang Khương không khỏi nheo lại. Lối đi này quả thật quá nhỏ. Chiều rộng hai thước, vừa vặn cho một thân hình của một người. Nếu đi hai ba người, tay cầm hai ba cây súng, cộng thêm hai thanh đoản đao, cơ bản là không thể đi qua.
- Tình huống bên kia như thế nào?
Giang Khương cau mày nói.
Triệu Lâm cười khổ đáp:
- Chúng tôi đã xác nhận qua, đối diện có năm người, được trang bị súng và đao, đồng thời còn được trang bị cả mặt nạ chống độc và hai khiên chống chất nổ cường độ cao. Chúng tôi nghĩ hết mọi biện pháp cũng không thể vọt vào.
Nghe xong, Giang Khương cau mày. Quả nhiên hắn đoán không lầm. Với cách bố trí như vậy, đúng là rất khó đánh vào.
- Địa hình bên trong như thế nào?
Sau khi suy nghĩ một chút, Giang Khương hỏi.
- Lối đi này có chiều dài khoảng hai thước. Chính giữa còn có một khúc cua một góc bốn mươi độ, chuyển sang một không gian rộng lớn hơn, điển hình của việc dễ thủ khó công.
Triệu Lâm trả lời.
Trong đầu Giang Khương nhanh chóng tính toán đại khái địa hình, sau đó hỏi tiếp:
- Đã dùng qua biện pháp tấn công nào?
- Chúng tôi đã sử dụng lựu đạn khói, sau đó cầm khiên tấn công. Còn có đạn thuốc mê và đạn huyễn quang.
Triệu Lâm lắc đầu cười khổ:
- Nhưng hậu quả lại làm bị thương một số anh em, vẫn không có cách nào tiến vào.
Giang Khương chậm rãi gật đầu. Đám người Triệu Lâm cũng đã tận lực rồi, những phương thức cần dùng cũng đã dùng qua. Với địa hình như vậy, đối phương có năm sáu người, quả thật có thể nói một người giữ ải, vạn người không thể qua.
Dư Trung Tấn lên tiếng:
- Bởi vì loại địa hình này, anh em căn bản không có biện pháp thi triển ưu thế. Mấy lần cường công đều do các anh em Thiên giai dẫn đầu tấn công, nhưng đều bị đánh lùi. Nếu cấp Địa giai trở xuống, đánh giá là tử trận mấy người rồi.
Nói đến đây, Dư Trung Tấn yên lặng nhìn Giang Khương, do dự một chút rồi cắn răng nói:
- Nếu không, để tôi dẫn mấy anh em Thiên giai tấn công mạnh. Có lẽ có thể đánh thông.
Nghe Dư Trung Tấn nói, Triệu Lâm và một số cao thủ Thiên giai sắc mặt buồn bã, nhưng ánh mắt lại lộ ra thần sắc dứt khoát. Ba mươi năm qua, Thiên Y Viện một mực vô chiến sự. Rất nhiều cao thủ Thiên giai trên căn bản chỉ gánh trách nhiệm dạy học, tuần tra. Ngay cả trận chiến Huyết tộc, cũng đều là vị Chủ tịch Giang này chống đỡ, mọi người trên căn bản ở phía sau làm dáng chút thôi.
Cái gọi là nuôi binh ngàn ngày sử dụng một giờ. Bây giờ cũng nên để bọn họ liều mạng hồi báo. Sau khi đến đây, mọi người cũng đã có tâm tư chuẩn bị. Muốn công phá lối đi này, chỉ sợ phải dùng đến tính mạng của các cao thủ Thiên giai để mở. Còn phải lấp bao nhiêu người để mở, mọi người không quan tâm.
Cho đến bây giờ, Thiên Y Viện không thiếu Thiên giai.
Giang Khương quay sang nhìn Dư Trung Tấn, nhìn gương mặt lãnh khốc của ông, rồi lại nhìn những người chung quanh, đột nhiên lắc đầu:
- Mặc dù nhóm người Viện trưởng đang bị kẹt bên trong, nhưng chưa đến thời điểm sau cùng, còn chưa cần đến việc các anh em phải đổi mạng.
Nói đến đây, Giang Khương lãnh đạm nói tiếp:
- Nếu quả thật đến lúc như vậy, cũng phải là Chủ tịch tôi xông về phía trước, cũng không phải Dư Trung Tấn ngài.
Giang Khương nói xong, không khí hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở nặng nề. Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vẻ mặt dửng dưng của Giang Khương. Không ai hoài nghi lời nói này của hắn. Một người có thể độc chiến mười mấy cao thủ Huyết tộc cũng không lui về phía sau, thậm chí còn đi sâu vào sào huyệt của Huyết tộc để đoạt lại nắp Tế Thế Đỉnh, ai dám hoài nghi hắn.
Sắc mặt Triệu Lâm đỏ lên, hít một hơi thật sâu, nói:
- Chủ tịch Giang, đây vốn là chức trách của ngoại viện chúng tôi. Nếu chuyện không thể cứu vãn, tôi nguyện dẫn theo mấy huynh đệ vì Chủ tịch Giang đi trước mở đường.
Giang Khương nhẹ nhàng khoát tay một cái, thoáng trầm xuống, đột nhiên nói:
- Có sử dụng qua lựu đạn chưa?
- Lựu đạn?
Mọi người nghe xong đều sửng sốt. Triệu Lâm trầm giọng nói:
- Không có, bởi vì lối đi chỉ khoảng hai thước, do nham thạch kiên cố tạo thành, chính giữa còn có một khúc cua. Mà tôi cũng không dám cam đoan lối đi này có bị sụp sau khi chúng ta dùng lựu đạn không? Một khi bị sụp, cứu viện sẽ càng thêm phiền toái.
- Hơn nữa, cho dù không bị sụp, nham thạch từ trên rơi xuống cũng không thể bảo đảm chúng ta thuận lợi xông đến hay không.
- Dĩ nhiên, quan trọng nhất chính là khúc cua chính giữa. Cho dù sử dụng lựu đạn, cũng phải đến gần mới dùng được.
- Ừm.
Giang Khương gật đầu, sau đó nhìn lối đi đằng trước, bước về phía trước hai bước, hít một hơi thật sâu, tầm mắt chuyển sang hai màu trắng đen. Ánh sáng màu trắng từ ngọn đèn treo trên vách cũng biến thành một vầng sáng.
Nham thạch trước mặt Giang Khương cũng dần bắt đầu hư hóa.
Nhìn Giang Khương đứng bất động trước lối đi, mọi người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, đều cảm thấy nghi ngờ, không biết Chủ tịch Giang đang suy nghĩ chuyện gì.
- Thiên phú Thanh Chướng dừng lại, năng lượng tiêu hao 4%.
Một tin tức thoáng qua trong đầu, tầm mắt Giang Khương trở lại bình thường, gương mặt hơi chút tái nhợt.
- Chủ tịch Giang, Chủ tịch Giang.
Bên tai truyền đến thanh âm lo lắng của Dư Trung Tấn.
Phù! Giang Khương nhẹ nhàng thở ra một hơi, cảm giác đầu óc choáng váng, bất đắc dĩ đưa tay lên xoa đầu. Xem ra tinh thần tiêu hao ngày hôm nay thật sự quá lớn.
Lúc này Dư Trung Tấn cũng mơ hồ cảm thấy Giang Khương khá yếu ớt, không khỏi khẩn trương hỏi:
- Chủ tịch Giang, cậu không sao chứ?
- Không sao.
Giang Khương lắc đầu, chậm rãi xoay người lại, gật đầu một cái nói:
- Đi, chúng ta qua bên kia lên kế hoạch lại lần nữa.
- Được.
Nhìn sắc mặt Giang Khương dường như cũng không có gì bất thường, Dư Trung Tấn vội vàng gật đầu, cùng với Giang Khương bước ra ngoài.
Bước đến chỗ khu vực nham thạch, La Thiên Minh nhìn thấy hai người Giang Khương đi ra, liền cau mày nói:
- Giang Khương, tình huống như thế nào rồi?
Giang Khương gật đầu nói:
- Tôi có chút đầu mối nhưng phải suy nghĩ thêm một chút.
- Sao? Có biện pháp?
Đối với khả năng của đệ tử nhà ông, La Thiên Minh trước giờ vẫn luôn tin tưởng, hưng phấn hỏi.
- Đúng, có biện pháp.
Giang Khương gật đầu, sau đó bước đến ngồi xuống cạnh bàn, cầm tờ giấy và bút, vẽ thật nhanh lên đó.
Ánh mắt Dư Trung Tấn cũng sáng lên. Tuy nói ông cũng cảm thấy khó tin khi Giang Khương chỉ nhìn một lát mà đã có thể nghĩ biện pháp. Dù sao ông đã nghiên cứu cả mấy tiếng mà chưa nghĩ ra, Giang Khương mới đến được một lát mà đã nghĩ ra rồi, thật không quá có khả năng. Nhưng ông biết Chủ tịch Giang có đôi khi bộc phát chỗ thần kỳ của mình, giống như tối qua chỉ dùng Hoặc Tâm Trà đã moi được mỏ Kinh Sơn từ miệng Chu Thế Dương. Nói không chừng có thể nghĩ ra biện pháp thật.
Giang Khương nhanh chóng vẽ hình lối đi trên tờ giấy, sau đó quan sát thêm một chút, vẽ thêm vài nét nữa mới hài lòng gật đầu, rồi lại cau mày, dùng bút nhẹ nhàng điểm vài điểm vào tờ giấy.
La Thiên Minh và Dư Trung Tấn nhìn Giang Khương vẽ trên tờ giấy, trong lòng tràn ngập nghi ngờ, quay sang nhìn nhau, phát hiện sự nghi hoặc trong mắt đối phương.
Dư Trung Tấn cũng hết cách rồi. Đây là lối đi bên trong, nhưng vẽ thêm cái gì lên đó thì ông không rõ cho lắm.
Rốt cuộc, Giang Khương vẽ thêm hai nét nữa mới dừng lại, cẩn thận nhìn tờ giấy mấy lần, sau đó nhắm mắt, giống như đang suy tư chuyện gì.
La Thiên Minh và Dư Trung Tấn lại nhìn nhau một cái, phát hiện sự nghi hoặc trong mắt đối phương càng nhiều hơn, nhưng cũng không lên tiếng quấy nhiễu Giang Khương, lẳng lặng chờ hắn.
Trong đầu Giang Khương nhanh chóng vận chuyển, chân mày cũng dần dần cau chặt hơn. Vừa rồi, dưới tác dụng của thiên phú Thanh Chướng, hắn đã xem xét qua tình huống đối diện và gần đó một lần, sau đó vẽ ra trên giấy. Những điểm hắn tô là nham thạch nhô ra, thế đi, cùng với cách bố trí nhân viên.
Sau khi hoàn thành sơ bộ, một kế hoạch cũng đã hoàn thiện trong đầu.
Binh Vương Thần Bí
Đánh giá:
Truyện Binh Vương Thần Bí
Story
Chương 1088
10.0/10 từ 38 lượt.