Binh Vương Thần Bí

Chương 1041

139@-
Thời gian thôi cung quá huyệt cho Tiểu Bảo kéo dài một thời gian, ngay khi Giang Khương buông tay, rút châm bạc ra thì trên trán hắn cũng đã bắt đầu có chút mồ hôi.   

Nhìn Tiểu Bảo hô hấp đều đều, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hảo, Giang Khương chỉ cảm thấy một chút khổ cực vừa rồi cũng không đáng.   

Dùng châm bạc châm cứu, kết hợp thủ pháp thôi cung quá huyệt, hắn có thể cam đoan tất cả sức thuốc của Khai Tuệ Đan đều được hấp thu thuận lợi, không bị lãng phí chút nào.   

Tất cả sức thuốc của một viên Khai Tuệ Đan này đều ẩn nấp bên trong mạch máu tại thân thể Tiểu Bảo. Trong mấy tháng tới, nó sẽ duy trì tác dụng liên tục, kích thích não vực của Tiểu Bảo mở rộng. Chỉ một viên Khai Tuệ Đan này cũng đủ khiến đại não của Tiểu Bảo trưởng thành vượt qua các bạn cùng lứa.   

Mà kế tiếp Giang Khương định xem xét kỹ tình huống, trong mấy năm kết tiếp sẽ cho Tiểu Bảo dùng ba bốn viên, cam đoan não vực Tiểu Bảo có thể khai phát tới mức tận cùng, đánh hạ trụ cột tốt nhất cho nó.   

Đương nhiên trong lúc đó, hiển nhiên các loại thuốc bồi nguyên luyện thể đều không thể ít, nội ngoại kiêm tu. Thêm vào Khai Tuệ Đan, tin rằng có điều kiện tốt như vậy, tất nhiên Tiểu Bảo sẽ là một thiên tài cao cấp. Đến lúc đó những nhân vật thiên tài như Hồ Minh Vũ gì đó cũng chỉ đáng là nhân vật khua chiêng gõ trống cho Tiểu Bảo mà thôi.   

Bận rộn xong mọi việc rồi, Giang Khương mới cười nhìn Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu bên cạnh, nói:   

- Tốt rồi, nhớ kỹ không được nhắc chuyện hôm nay với bất cứ ai, hiểu chưa?   

- Vâng vâng...   

Phan Hiểu Hiểu cuống quít gật đầu. Có thể khiến Giang Khương cẩn thận như vậy, tất nhiên cô phải nhớ rõ ràng. Tuyên Tử Nguyệt lại càng không cần nói nữa.   

Lúc này Phan Hiểu Hiểu mới nhớ ra một chuyện, vội vàng chạy ra, bê Thú Thần Bát vào, đưa tới trước mặt Giang Khương, nói như tặng bảo bối:   

- Tốt lắm. Dược liệu trong này cũng chuẩn bị hết rồi...   

- Chuẩn bị hết rồi hả... Vậy thì tốt quá. Hiểu Hiểu vất vả rồi...   

Nhận Thú Thần Bát, trong lòng Giang Khương cũng hơi vui sướng. Lúc này chuẩn bị nhiều Âm Hòe Mộc mà Dạ Minh Đằng như vậy, tính ra ít nhất cũng có thể đổ đầy một nửa năng lượng, cuối cùng cũng có thể đối phó với tên hỗn láo Cửu vĩ kia rồi.   


Lúc này Tuyên Tử Nguyệt cũng tiến tới, đưa tay bế Tiểu Bảo đang ngủ say lên, nhìn Giang Khương mỉm cười nói:   

- Tốt rồi, em mang Tiểu Bảo về nghỉ ngơi. Vừa rồi anh cũng mệt rồi, đi nghỉ ngơi sớm đi!   

- Tốt...   

Gật đầu khẽ với Tuyên Tử Nguyệt, Giang Khương cười đáp.   

Tắm một lần, cầm khăn lông lau đầu trở lại phòng, nhìn Thú Thần Bát trên đầu giường, lúc này Giang Khương cũng không nén nổi hơi nhíu mày, nhớ lại hai người đã lâu không có tin tức gì là Ba Lạp Cổ và Quát Quát Cổ.   

Hai vị dân bản xứ châu Phi này tuy nói sẽ rời châu Phi tới Trung Quốc nhưng không phải là đã nói tới phụng sự cho Thần Thú Sứ hắn sao?   

Sao mãi vẫn không thấy bóng dáng đâu cả? Chẳng lẽ thật sự thấy thứ gì chưa biết nên chơi vui tới quên trời đất rồi à?   

Mặc dù thấy hơi quái lạ nhưng thật ra Giang Khương cũng không lo lắng. Dù sao hai người đó cũng là Đại vu sư của bộ lạc, hiển nhiên trong viện không có khả năng để bọn họ xảy ra chuyện gì.   

Ngủ một đêm, Giang Khương tỉnh lại, nhớ tới đêm qua bình yên vô sự, vốn tưởng có thể gặp Cửu vĩ nhưng nó lại không xuất hiện, cảm thấy thoáng hơi bất ngờ.   

Chẳng qua hắn cũng không để ý. Dù sao hiện tại cũng không có việc cần tìm Cửu Vĩ. Chờ cho Cửu Vĩ cần năng lượng, hiển nhiên nó sẽ xuất hiện.   

Hôm qua sau khi Giang Khương bị phòng số 3 mời tới uống trà, tin đồn trong viện càng lan ra rộng rãi. Xung quanh cũng có người bàn tán, bởi Giang Khương bị tố cáo các tội danh nên đã bị Ban giám sát tập trung hoàn toàn rồi. Chẳng qua cuối cùng còn chưa có quyết định, cho nên hiện tại Giang Khương còn có thể thoải mái ở bên ngoài. Không bao lâu nữa, chờ tới khi tất cả chứng cứ đầy đủ rồi, thành viên viện ủy hội Giang Khương này chắc chắn sẽ bị xóa tên, thậm chí vị trí đỉnh chủ Tiêu Dương cũng khó giữ được...   

Lời đồn này được người có ý đồ thổi bùng lên, diễn biến rất mạnh, thậm chí nhiều người thấy như Giang Khương sắp gặp nạn tới nơi rồi.   

Đối với những lời đồn này, tất nhiên Giang Khương chẳng thèm để ý chút nào. Ngay cả Mã Tiểu Duệ sau khi được hắn trấn an bỗng nhiên cũng không quá lo lắng nữa. Giờ Giang Khương đang thảnh thơi ở nhà chơi với Tiểu Bảo, bên cạnh còn có hai đại mỹ nữ phục vụ, thật sự là rất nhàn nhã.   



- Ôi... Tiểu Diêu à... Uống trà à?   

- À... Anh Vân, vâng... Uống trà đây...   

Diêu Nhất Minh vội vàng ngẩng đầu cười một tiếng, sau đó cũng cất tiếng coi như bắt chuyện với người đi ngang qua kia.   

Nhìn người nọ cười cười đi thoáng qua, Diêu Nhất Minh cười khổ thở dài, sau đó đưa tay bưng chén trà trên bàn nhấp một ngụm rồi nhìn chằm chằm ngây ngẩn vào màn hình máy tính.   

Lại nói từ khi gã bị xác định là thư ký của Giang Khương rồi cũng chưa gặp sếp mới bao giờ. Thân là thư ký, dĩ nhiên tin tức của sếp mình đều phải nghe hơi bên ngoài mới biết, thật sự khiến gã cảm thấy không biết đâu mà lần.   

Vốn mấy ngày trước, người bên ngoài biết hiện gã giữ chức thư ký cho Giang Khương, một số người còn hâm mộ vô cùng. Mọi người đều biết trở thành thư ký cho vị thành viên viện ủy hội trử tuổi nhất lịch sử này là được dựa vào một cái cây lớn rồi.   

Chẳng qua còn chưa được người ta hâm mộ mấy ngày, ánh mắt của mọi người liền trở nên cổ quái. Đặc biệt là hai ngày nay, có một số người càng có vẻ hơi hả hê. Thư ký còn chưa làm được mấy ngày, sếp đã sắp xuống đài rồi. Nếu sếp mà bị hạ bệ, một thư ký nhỏ như gã tuyệt đối sẽ xui xẻo theo...   

Những lời người khác lén bàn tán sau lưng gã, hắn cũng nghe thấy không ít rồi. Điều này khiến đáy lòng gã cảm thấy thấp thỏm bất an.   

Mà hoàn hảo là đó vẫn chỉ là lời đồn. Đến hôm nay gã vẫn ngồi ở Đan dược bộ, uống trà lên mạng xem báo... Hai ngày này khi rảnh rồi gã còn gặp mấy vị Bộ trưởng còn lại của Đan dược bộ, đặc biệt còn gặp cả hai vị cũng là thành viên viện ủy hội là Lý Thiên Phúc và Vu Phượng Minh.   

Mà may là thái độ hai vị nọ với gã cũng vẫn không thay đổi, thấy gã chào hỏi cũng vẫn ân cần hỏi thăm, hoặc mỉm cười gật đầu đáp lại, ngẫu nhiên còn tùy ý an ủi hai câu, khiến gã an lòng không ít. Ít nhất gã cũng không ngu. Từ thái độ của hai vị này cho thấy những lời đồn đại bên ngoài không có căn cứ.   

Chẳng qua dù là vậy, dường như chuyện này cũng không ổn. Tuy rằng sếp mình thật không có chuyện muốn mình làm nhưng mấy ngày liên tục đều không gặp lãnh đạo, nếu không phải lúc đầu gã khẳng định là lãnh đạo tuyển mình, rõ ràng cũng tương đối hài lòng với mình thì thật sự gã sẽ nghĩ là lãnh đạo đang cho mình ra cách ly.   

Suy nghĩ một chút rồi, Diêu Nhất Minh chần chừ một chút liền lấy di động ra, bấm dãy số đã nhớ rất kỹ, thoáng do dự liền bấm gọi.   

Nghe thấy di động của mình đổ chuông, tiện tay lấy ra nhìn người gọi, Giang Khương ngẩn ra, sau đó mới nở nụ cười khổ, biết mấy ngày nay không ngờ đã quên mất người này...   



Phía bên kia truyền tới giọng nói có vẻ cẩn thận của Diêu Nhất Minh.   

- À... Nhất Minh hả, có chuyện gì sao?   

Nhớ tới mình đã tuyển một thư ký này, sau đó quên béng mất, còn không nhớ tới sự tồn tại của đối phương, Giang Khương cũng hơi xấu hổ.   

- Chủ nhiệm... Chuyện này.... Tôi muốn hỏi ngài... Có công việc gì cần.... Tôi làm sao?   

Phía bên kia, Diêu Nhất Minh rõ ràng hơi hồi hộp.   

- Hả... A... Chuyện này, hiện tại thật đúng là không có việc gì cả...   

Giang Khương nhớ tới trừ mấy ngày trước phải đi một chuyến tới Luyện đan bộ, hắn căn bản không đi qua phòng làm việc của mình, ngay cả việc phó Bộ trưởng ban điều tra Long Sơn cũng không làm, chắc Diêu Nhất Minh mới không nén nổi mà gọi điện cho mình.   

Hơn nữa hiện tại mưa gió tung bay, lời đồn thổi khắp bốn phía, chỉ sợ vị thư ký này cũng không ngồi yên được nữa...   

Giang Khương chần chừ một chút rồi lập tức nói:   

- Chẳng qua, như vậy đi... Anh đi tới phòng số 2 Ban giám sát báo danh, để tôi đề cử tới đó...   

- Giám sát bộ?   

Diêu Nhất Minh hơi sửng sốt, sau đó hưng phấn đáp:  

- Vâng, tôi đi ngay!   



Diêu Nhất Minh tâm tình vui vẻ, bước trên đường rất nhanh, đi về phía Giám sát bộ. Gã cũng tương đối tò mò đối với Ban giám sát mà ai nấy đều sợ hãi. Sinh sống trong Thiên Y viện hơn hai mươi năm, cho tới bây giờ gã cũng chưa từng tiến vào Ban giám sát một lần nào. Mà hiện tại, không ngờ gã lại có cơ hội hỗ trợ công việc trong đó, điều này khiến gã hưng phấn không thôi.   

- Chậc chậc... Không ngờ thằng nhãi này vẫn còn cười được...   

Một y sĩ đi sát qua bên ngoài Diêu Nhất Minh, quay đầu nhìn thoáng qua gương mặt mang nụ cười rõ ràng của gã, hạ giọng cười chế nhạo.   

- Thế nào? Anh biết gã sao?   

Một y sĩ đi cạnh ngạc nhiên nói.   

- Đương nhiên... Thằng nhãi kia không phải là thư ký của vị Giang.... Bộ trưởng Giang sao?   

Y sĩ đầu tiên hạ giọng cười khẽ nói:   

- Hiện tại nghe nói bản thân Bộ trưởng Giang đã khó lo nổi thân, hơn nữa còn có khả năng... Thế kia...   

- Hả.... Tôi có nghe nói tới việc này. Vậy thì không phải thằng nhãi kia cũng sắp gặp xui xẻo rồi à?   

Y sĩ thứ hai ngạc nhiên nói:   

- Không ngờ gã vẫn còn cười được? Nếu đổi lại là tôi, chắc còn không biết phải trốn đi góc nào rồi, có thể khiêm nhường được thì phải khiêm nhường hết cỡ...   

- Chỉ là... Nghe nói lần trước thằng nhãi này cũng rất ngang ngược, hiện tại... Hắc hắc.. Chắc lúc này đã nổi điên mất rồi...   

Mơ hồ nghe được tiếng nói truyền từ phía sau tới, mặt Diêu Nhất Minh lập tức đơ ra, âm thầm tức giận nói:   

- Mình lúc nào ngang ngược chứ? Lũ người đáng chết này... Chờ tới lúc Bộ trưởng của chúng tôi không sao, xem các người còn dám lảm nhảm sau lưng tôi không!
Binh Vương Thần Bí
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Binh Vương Thần Bí Truyện Binh Vương Thần Bí Story Chương 1041
10.0/10 từ 38 lượt.
loading...