Binh Vương Thần Bí
Chương 1023
121@-- Hồ Thiên Lỗi, sáu mươi ba tuổi, ba mươi sáu năm trước thất bại trong kỳ thi y sĩ cấp ba, vẫn là y sĩ thực tập của Thiên Y viện, từ sau khi Hồ trưởng lão quang vinh rút lui vào trưởng lão viện, Hồ Thiên Lỗi trong ba năm kế tiếp không tham gia thi. Khi Hồ trưởng lão nhận trưởng lão thường vụ năm thứ ba liên tiếp, được điều vào làm trợ lý cấp thấp tại trưởng lão viện, một năm sau cũng là lúc bốn mươi tuổi liền thông qua kỳ thi tiến cấp y sĩ cấp ba.
Giang Khương khẽ mỉm cười nhìn Hồ Quang Dương, nói:
- Năm năm sau, cũng vừa vặn đủ tư cách thi thăng cấp y sĩ cấp hai, lại vượt kiểm tra lần nữa, bốn mươi tuổi liền thăng cấp y sĩ cấp hai. Sau đó ông ta lúc năm mươi tuổi liền tiến cấp y sĩ cấp một, đồng thời được bổ nhiệm làm trợ lý cao cấp... Từ đó về sau mười mấy năm, vị y sĩ Hồ Thiên Lỗi này không tham gia thêm cuộc thi bình chọn thăng cấp lên y sư nào của Viện ủy hội Thiên Y viện...
Nhìn sắc mặt Hồ Quang Dương càng ngày càng trở nên khó coi, Giang Khương lại lộ vẻ khác thường, cười ha hả nói:
- Trưởng lão viện quả là địa phương tốt mà, một y sĩ bốn lần tham gia thi thất bại, tiến vào trưởng lão viện năm đầu tiên liền thăng cấp thuận lợi, rồi sau đó cứ năm năm một lần đi thi liền thăng cấp, mỗi lần thi đều vượt qua kiểm tra thuận lợi, không gặp chướng ngại, nhảy liền ba cấp... Quả nhiên là khó lường!
- Đương nhiên càng khó lường hơn là dĩ nhiên Hồ Thiên Lỗi không tham gia cuộc thi thăng cấp lên y sư nữa...
Vẻ mặt Giang Khương than thở, khiến sắc mặt Mạnh Thiên Phong bên cạnh càng trở nên âm trầm, mà mặt Hồ Quang Dương lại xanh mét. Nhìn chằm chằm vào Giang Khương một hồi, lúc này Hồ Quang Dương mới như nghiến răng nghiến lợi, rít lên vài chữ:
- Thì đã sao? Cậu muốn làm gì nào?
Giang Khương nhún vai, sau đó tiếp tục cười bình thản nói:
- Vị Hồ Thiên Lỗi này có thể coi là tương đối giỏi rồi. Đương nhiên... Con của ông ta lại càng giỏi hơn.
- Hồ Minh Vũ... Trừ tôi ra, đây là y sĩ trẻ tuổi nhất hiện tại tại Thiên Y viện. Thân thủ đã gần tới Thiên vị... Là kỳ tài hai lĩnh vực hiếm thấy gần trăm năm nay... Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, mười mấy năm sau, tất nhiên gã sẽ có một ghế tại Viện ủy hội Thiên Y viện!
Nói tới đây, vẻ tươi cười trên mặt Giang Khương phát ra càng đậm hơn:
- Kỳ tài hai lĩnh vực gần ba mươi tuổi, nói vậy Hồ trưởng lão đã bỏ hết vốn liếng nhỉ?
- Chẳng qua mặc dù Hồ trưởng lão là Thứ tịch trưởng lão của trưởng lão viện, nếu muốn bồi dưỡng cháu mình tới mức độ như vậy, tài nguyên cần hao phí chắc cũng không đơn giản đâu...
Nhìn sắc mặt Hồ Quang Dương càng ngày càng khó coi, vẻ tươi cười trên mặt Giang Khương càng ngày càng nhẹ nhõm.
- Lại nói tiếp, tôi cũng hơi tò mò, mấy năm nay tài nguyên mà Hồ trưởng lão lĩnh được dùng ở nơi nào? Cũng không biết thân là Thứ tịch trưởng lão, phương diện phân phối tài nguyên của Hồ trưởng lão có phần nào đặc thù một chút không?
Nhìn Mạnh Thiên Phong đang cau mày nhìn mình, khuôn mặt đã xanh mét của Hồ Quang Dương rốt cục thay đổi, nhìn về phía Giang Khương, trong miệng phát ra giọng lạnh giá như gió từ địa ngục:
- Tư chất cháu của tôi như thế nào tất nhiên tôi hiểu rõ. Chẳng qua Giang Khương cậu còn hơn cả cháu tôi... Vậy tài nguyên cần tiêu tốn không biết tới từ đâu?
- Chẳng lẽ chỉ cho cậu có thiên phú như vậy mà không cho cháu tôi được phép có sao?
Nói những lời này, giọng Hồ Quang Dương đã lạnh thấu xương như hàn băng.
Nhìn vẻ mặt hận không thể ăn thịt nhai xương mình của Hồ Quang Dương, đột nhiên Giang Khương cao giọng cười phá lên, nhìn Hồ Quang Dương, nói:
- Về chuyện của tôi, Hồ trưởng lão có thể mời Viện ủy hội điều tra... Tra rõ... Có thể tra từ đầu tới cuối cũng chẳng sao...
- Hiện tại tích phân trong sổ của tôi có ít nhất mấy ngàn điểm. Về phần tài nguyên tôi đổi trong viện, mỗi hạng mục đều có ghi chép trong viện... Nếu Hồ trưởng lão hoài nghi chỗ nào thì một lần điều tra không đủ có thể điều tra hai lần, hai lần không đủ có thể tra ba lần...
- Chẳng qua Hồ trưởng lão thì sao đây... Đối với mấy năm nay, tài nguyên ngài thu hoạch được từ trưởng lão viện và chỗ chi tiêu, có thể báo cáo rõ ràng cho Viện ủy hội chúng tôi một chút không?
Giang Khương cười rất thản nhiên, trong đó mang theo một tia trào phúng:
- Lần này chúng tôi đến chính là vì mục đích này. Không cần tra mấy lần, chỉ một lần là đủ... Cũng hy vọng Hồ trưởng lão phối hợp cho!
- Cậu... Cậu...
Nhìn ánh mắt hơi trào phúng của Giang Khương, Mã sư huynh Hồ Quang Dương càng xanh mét, đến tay cũng bắt đầu run rẩy. Hiện tại ông ta mới phát hiện ra mình đã trúng chiêu của Giang Khương rồi...
- Cậu... Có tư cách gì điều tra chuyện này? Tài nguyên của trưởng lão viện luôn do Thường vụ trường lão hội chúng tôi tự bố trí và chi phối...
Lưu Mộc Dương đã nghe tới ánh mắt lóe sáng liên tục ở một bên, lúc này khi nghe thấy lời này của Hồ Quang Dương liền lập tức ngắt lời, cười nói:
- Hồ trưởng lão, Thiên Y viện cung cấp tài nguyên cho trưởng lão viện, quả thật do Thường vụ trường lão hội tự bố trí phân phối. Nhưng Thiên Y viện cũng có quyền kiểm soát và phê duyệt tương ứng với tài nguyên...
Nói tới đây, ánh mắt Lưu Mộc Dương nhìn Hồ Quang Dương chợt lóe lên, sau đó cười nói:
- Mặc dù Thiên Y viện vốn rất ít khi sử dụng quyền giám sát này, nhưng trong điều lệ Thiên Y viện đã ghi rất rõ ràng. Hẳn Hồ trưởng lão sẽ không quên chứ...
- Muốn điều tra... Các người phải được Viện ủy hội...
Nói tới đây, Hồ Quang Dương đột nhiên ngừng lại. Đối phương nếu đã đến trưởng lão viện thì muốn lấy được lệnh điều tra của Viện ủy hội Thiên Y viện có khó gì?
Một khi có lệnh thẩm tra trực tiếp, mặc dù còn cần Thủ tịch trưởng lão Mạnh Thiên Phong gật đầu và ủng hộ nhưng Mạnh Thiên Phong lúc như vậy tuyệt đối không có khả năng vì mình mà đối kháng với Thiên Y viện. Dù sao toàn bộ tài nguyên của trưởng lão viện đều do Thiên Y viện cung cấp... Nếu đối kháng với Viện ủy hội của Thiên Y viện, Mạnh Thiên Phong tuyệt đối không chịu nổi trách nhiệm.
Nuốt mạnh một ngụm nước bọt, Hồ Quang Dương biết mình không thể tiếp tục dây dưa ở chuyện này nữa. Một khi tiếp tục dây dưa, vậy cuối cùng cũng chỉ mình có hại. Hai mắt lão xoay chuyển liên tục, sau đó lập tức đứng dậy tức giận chỉ vào Giang Khương, mắng:
- Tốt... Các người có thể nói xấu tôi như vậy... Nhưng chuyện này có liên quan gì tới sự kiện Long Sơn năm đó chứ? Các người có tư cách gì mà dùng lý do như vậy, gán tôi với sự kiện kia?
- Đây là phỉ báng và bôi nhọ trắng trợn...
Nhìn Hồ Quang Dương thẹn quá hóa giận, nhảy lên nhảy xuống, Giang Khương cười hắc hắc, không nhanh không chậm nâng chén trà lên, nhấp một ngụm trà sảng khoái, sau đó mới cười nói:
- Tốt lắm, như vậy chúng ta nói chuyện khác...
Nghe lời này của Giang Khương, vẻ mặt Hồ Quang Dương hơi buông lỏng, sau đó lại căng thẳng lại.
Giang Khương nói tiếp:
- Năm đó sau sự kiện Long Sơn, bởi nguyên nhân y sư Nguyên Bân mất tích, tất cả biểu hiện ra chỉ có một người được lợi duy nhất là Thiên y sư Chu Thế Dương, hiện đang giữ chức vụ thành viên Viện ủy hội. Nếu Viện ủy hội không thiếu người, Thiên y sư Chu Thế Dương năm đó còn không có tư cách tiến vào Viện ủy hội. Mà sau này ông ta có cơ hội khác tiến vào Viện ủy hội thì cũng phải năm mười năm sau... Cho nên y sư Nguyên Bân mất tích đối với ông ta mà nói quả thật coi như một chuyện tốt!
Sắc mặt Mạnh Thiên Phong lúc này rốt cục cũng thay đổi. Ông cũng không rõ ràng lắm với tình huống điều tra của đám Giang Khương, cho nên hiện tại nghe tin thành viên Viện ủy hội hiện tại của Thiên Y viện Chu Thế Dương không ngờ có liên quan, lại bị Giang Khương nói ra trực tiếp như vậy, rõ ràng Hội ủy viên điều tra đã xác nhận Chu Thế Dương có hiềm nghi rất lớn...
Ngay cả thành viên thường vụ Viện ủy hội hiện tại, Thiên y sư cũng đã bị điều tra, vậy thì Hồ Quang Dương... Trong lòng Mạnh Thiên Phong đã bắt đầu âm thầm thở dài.
- Cho nên căn cứ theo lời nói của hai vị nhân chứng, Thiên y sư Chu Thế Dương có dính dáng rất lớn tới việc này...
Bắt đầu nhắc tới chuyện dính líu tới thành viên thường vụ Viện ủy hội, vẻ mặt Giang Khương cũng nghiêm lại, nhìn về phía Hồ Quang Dương, trầm giọng nói:
- Mà mọi người đều biết năm đó Thiên y sư Chu Thế Dương có quan hệ rất tốt với Hồ trưởng lão, tương đối gần gũi, thậm chí tới hiện tại quan hệ giữa hai người cũng vẫn thân cận...
- Mà tại sự kiện phía sau, Thiên y sư Chu Thế Dương cũng ở một vị trí tương đối mấu chốt... Năm đó nếu muốn tiến thêm một bước, tất nhiên phải có người ở vị trí cao ủng hộ... Mà Hồ trưởng lão lại là sự lựa chọn tốt nhất... Hơn nữa hai vị nhân chứng đã xác nhận, không biết ông có thể nói về chuyện này một chút không?
Giang Khương lạnh nhạt nhìn sắc mặt Hồ Quang Dương đã chuyển từ xanh thành trắng bệch, lạnh nhạt nói.
Lúc này Lưu Mộc Dương cũng thầm thở phào nhẹ nhõm. Thật ra ông cũng không ngờ Giang Khương lại còn một chiêu này. Có chuyện vừa rồi, chuyện lần này sẽ đơn giản hơn rất nhiều...
Nghĩ tới đây, Lưu Mộc Dương lại nhìn Mạnh Thiên Phong một chút. Ông tin tưởng vị Thủ tịch trưởng lão vốn có thể là một chướng ngại tương đối lớn này, dưới tình huống như vậy sẽ không còn gây chướng ngại gì mới đúng.
Về phần Thứ tịch trưởng lão Hồ Quang Dương, hiện tại... Hẳn là đối phó với ông ta sẽ tương đối đơn giản rồi. Chỉ cần mở một lỗ hổng từ chỗ ông ta, chuyện kế tiếp cơ bản coi như đã có cửa đột phá.
Lúc này vẻ mặt ba người khác nhau nhìn Hồ Quang Dương, cùng đợi Hồ Quang Dương phát ngôn hoặc tỏ thái độ.
Lúc này sắc mặt Hồ Quang Dương đã chuyển từ trắng thành đen, ánh mắt vốn sắc bén giờ bắt đầu lộ vẻ bối rối, nhìn vẻ mặt bình tĩnh và nghiêm nghị của Giang Khương và Lưu Mộc Dương, trong mắt hiện lên một tia hận ý lạnh lẽo âm trầm, lại nhìn về phía Mạnh Thiên Phong ở bên kia.
Mấu chốt của trưởng lão viện bên này là Mạnh Thiên Phong. Chỉ cần Mạnh Thiên Phong không nể mặt đám người Lưu Mộc Dương, giúp mình một lần thì còn có hy vọng... Không được Mạnh Thiên Phong phối hợp, đám Lưu Mộc Dương muốn điều tra cũng không điều tra được điều gì...
Dù sao Thiên Y viện trừ cung cấp tài nguyên cho trưởng lão viện ra cũng không quản việc phân phối tài nguyên. Muốn điều tra ông ta thì phải được trưởng lão viện phối hợp. Mà trong đó Mạnh Thiên Phong thân là Thủ tịch trưởng lão lại có vai trò mấu chốt. Mà quan hệ giữa Mạnh Thiên Phong và ông ta coi như vẫn luôn luôn hòa hợp, tại thời điểm này...
Nghĩ tới đây, Hồ Quang Dương nhìn về phía Mạnh Thiên Phong. Chỉ cần Mạnh Thiên Phong ủng hộ ông ta, tất cả xem như vẫn có hy vọng, có thể nhanh chóng xử lý chút sơ hở...
Chỉ là ông ta liếc mắt nhìn lại, trái tim lại căng thẳng...
Một mảnh lạnh lẽo.
Binh Vương Thần Bí
Giang Khương khẽ mỉm cười nhìn Hồ Quang Dương, nói:
- Năm năm sau, cũng vừa vặn đủ tư cách thi thăng cấp y sĩ cấp hai, lại vượt kiểm tra lần nữa, bốn mươi tuổi liền thăng cấp y sĩ cấp hai. Sau đó ông ta lúc năm mươi tuổi liền tiến cấp y sĩ cấp một, đồng thời được bổ nhiệm làm trợ lý cao cấp... Từ đó về sau mười mấy năm, vị y sĩ Hồ Thiên Lỗi này không tham gia thêm cuộc thi bình chọn thăng cấp lên y sư nào của Viện ủy hội Thiên Y viện...
Nhìn sắc mặt Hồ Quang Dương càng ngày càng trở nên khó coi, Giang Khương lại lộ vẻ khác thường, cười ha hả nói:
- Trưởng lão viện quả là địa phương tốt mà, một y sĩ bốn lần tham gia thi thất bại, tiến vào trưởng lão viện năm đầu tiên liền thăng cấp thuận lợi, rồi sau đó cứ năm năm một lần đi thi liền thăng cấp, mỗi lần thi đều vượt qua kiểm tra thuận lợi, không gặp chướng ngại, nhảy liền ba cấp... Quả nhiên là khó lường!
- Đương nhiên càng khó lường hơn là dĩ nhiên Hồ Thiên Lỗi không tham gia cuộc thi thăng cấp lên y sư nữa...
Vẻ mặt Giang Khương than thở, khiến sắc mặt Mạnh Thiên Phong bên cạnh càng trở nên âm trầm, mà mặt Hồ Quang Dương lại xanh mét. Nhìn chằm chằm vào Giang Khương một hồi, lúc này Hồ Quang Dương mới như nghiến răng nghiến lợi, rít lên vài chữ:
- Thì đã sao? Cậu muốn làm gì nào?
Giang Khương nhún vai, sau đó tiếp tục cười bình thản nói:
- Vị Hồ Thiên Lỗi này có thể coi là tương đối giỏi rồi. Đương nhiên... Con của ông ta lại càng giỏi hơn.
- Hồ Minh Vũ... Trừ tôi ra, đây là y sĩ trẻ tuổi nhất hiện tại tại Thiên Y viện. Thân thủ đã gần tới Thiên vị... Là kỳ tài hai lĩnh vực hiếm thấy gần trăm năm nay... Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, mười mấy năm sau, tất nhiên gã sẽ có một ghế tại Viện ủy hội Thiên Y viện!
Nói tới đây, vẻ tươi cười trên mặt Giang Khương phát ra càng đậm hơn:
- Kỳ tài hai lĩnh vực gần ba mươi tuổi, nói vậy Hồ trưởng lão đã bỏ hết vốn liếng nhỉ?
- Chẳng qua mặc dù Hồ trưởng lão là Thứ tịch trưởng lão của trưởng lão viện, nếu muốn bồi dưỡng cháu mình tới mức độ như vậy, tài nguyên cần hao phí chắc cũng không đơn giản đâu...
Nhìn sắc mặt Hồ Quang Dương càng ngày càng khó coi, vẻ tươi cười trên mặt Giang Khương càng ngày càng nhẹ nhõm.
- Lại nói tiếp, tôi cũng hơi tò mò, mấy năm nay tài nguyên mà Hồ trưởng lão lĩnh được dùng ở nơi nào? Cũng không biết thân là Thứ tịch trưởng lão, phương diện phân phối tài nguyên của Hồ trưởng lão có phần nào đặc thù một chút không?
Nhìn Mạnh Thiên Phong đang cau mày nhìn mình, khuôn mặt đã xanh mét của Hồ Quang Dương rốt cục thay đổi, nhìn về phía Giang Khương, trong miệng phát ra giọng lạnh giá như gió từ địa ngục:
- Tư chất cháu của tôi như thế nào tất nhiên tôi hiểu rõ. Chẳng qua Giang Khương cậu còn hơn cả cháu tôi... Vậy tài nguyên cần tiêu tốn không biết tới từ đâu?
- Chẳng lẽ chỉ cho cậu có thiên phú như vậy mà không cho cháu tôi được phép có sao?
Nói những lời này, giọng Hồ Quang Dương đã lạnh thấu xương như hàn băng.
Nhìn vẻ mặt hận không thể ăn thịt nhai xương mình của Hồ Quang Dương, đột nhiên Giang Khương cao giọng cười phá lên, nhìn Hồ Quang Dương, nói:
- Về chuyện của tôi, Hồ trưởng lão có thể mời Viện ủy hội điều tra... Tra rõ... Có thể tra từ đầu tới cuối cũng chẳng sao...
- Hiện tại tích phân trong sổ của tôi có ít nhất mấy ngàn điểm. Về phần tài nguyên tôi đổi trong viện, mỗi hạng mục đều có ghi chép trong viện... Nếu Hồ trưởng lão hoài nghi chỗ nào thì một lần điều tra không đủ có thể điều tra hai lần, hai lần không đủ có thể tra ba lần...
- Chẳng qua Hồ trưởng lão thì sao đây... Đối với mấy năm nay, tài nguyên ngài thu hoạch được từ trưởng lão viện và chỗ chi tiêu, có thể báo cáo rõ ràng cho Viện ủy hội chúng tôi một chút không?
Giang Khương cười rất thản nhiên, trong đó mang theo một tia trào phúng:
- Lần này chúng tôi đến chính là vì mục đích này. Không cần tra mấy lần, chỉ một lần là đủ... Cũng hy vọng Hồ trưởng lão phối hợp cho!
- Cậu... Cậu...
Nhìn ánh mắt hơi trào phúng của Giang Khương, Mã sư huynh Hồ Quang Dương càng xanh mét, đến tay cũng bắt đầu run rẩy. Hiện tại ông ta mới phát hiện ra mình đã trúng chiêu của Giang Khương rồi...
- Cậu... Có tư cách gì điều tra chuyện này? Tài nguyên của trưởng lão viện luôn do Thường vụ trường lão hội chúng tôi tự bố trí và chi phối...
Lưu Mộc Dương đã nghe tới ánh mắt lóe sáng liên tục ở một bên, lúc này khi nghe thấy lời này của Hồ Quang Dương liền lập tức ngắt lời, cười nói:
- Hồ trưởng lão, Thiên Y viện cung cấp tài nguyên cho trưởng lão viện, quả thật do Thường vụ trường lão hội tự bố trí phân phối. Nhưng Thiên Y viện cũng có quyền kiểm soát và phê duyệt tương ứng với tài nguyên...
Nói tới đây, ánh mắt Lưu Mộc Dương nhìn Hồ Quang Dương chợt lóe lên, sau đó cười nói:
- Mặc dù Thiên Y viện vốn rất ít khi sử dụng quyền giám sát này, nhưng trong điều lệ Thiên Y viện đã ghi rất rõ ràng. Hẳn Hồ trưởng lão sẽ không quên chứ...
- Muốn điều tra... Các người phải được Viện ủy hội...
Nói tới đây, Hồ Quang Dương đột nhiên ngừng lại. Đối phương nếu đã đến trưởng lão viện thì muốn lấy được lệnh điều tra của Viện ủy hội Thiên Y viện có khó gì?
Một khi có lệnh thẩm tra trực tiếp, mặc dù còn cần Thủ tịch trưởng lão Mạnh Thiên Phong gật đầu và ủng hộ nhưng Mạnh Thiên Phong lúc như vậy tuyệt đối không có khả năng vì mình mà đối kháng với Thiên Y viện. Dù sao toàn bộ tài nguyên của trưởng lão viện đều do Thiên Y viện cung cấp... Nếu đối kháng với Viện ủy hội của Thiên Y viện, Mạnh Thiên Phong tuyệt đối không chịu nổi trách nhiệm.
Nuốt mạnh một ngụm nước bọt, Hồ Quang Dương biết mình không thể tiếp tục dây dưa ở chuyện này nữa. Một khi tiếp tục dây dưa, vậy cuối cùng cũng chỉ mình có hại. Hai mắt lão xoay chuyển liên tục, sau đó lập tức đứng dậy tức giận chỉ vào Giang Khương, mắng:
- Tốt... Các người có thể nói xấu tôi như vậy... Nhưng chuyện này có liên quan gì tới sự kiện Long Sơn năm đó chứ? Các người có tư cách gì mà dùng lý do như vậy, gán tôi với sự kiện kia?
- Đây là phỉ báng và bôi nhọ trắng trợn...
Nhìn Hồ Quang Dương thẹn quá hóa giận, nhảy lên nhảy xuống, Giang Khương cười hắc hắc, không nhanh không chậm nâng chén trà lên, nhấp một ngụm trà sảng khoái, sau đó mới cười nói:
- Tốt lắm, như vậy chúng ta nói chuyện khác...
Nghe lời này của Giang Khương, vẻ mặt Hồ Quang Dương hơi buông lỏng, sau đó lại căng thẳng lại.
Giang Khương nói tiếp:
- Năm đó sau sự kiện Long Sơn, bởi nguyên nhân y sư Nguyên Bân mất tích, tất cả biểu hiện ra chỉ có một người được lợi duy nhất là Thiên y sư Chu Thế Dương, hiện đang giữ chức vụ thành viên Viện ủy hội. Nếu Viện ủy hội không thiếu người, Thiên y sư Chu Thế Dương năm đó còn không có tư cách tiến vào Viện ủy hội. Mà sau này ông ta có cơ hội khác tiến vào Viện ủy hội thì cũng phải năm mười năm sau... Cho nên y sư Nguyên Bân mất tích đối với ông ta mà nói quả thật coi như một chuyện tốt!
Sắc mặt Mạnh Thiên Phong lúc này rốt cục cũng thay đổi. Ông cũng không rõ ràng lắm với tình huống điều tra của đám Giang Khương, cho nên hiện tại nghe tin thành viên Viện ủy hội hiện tại của Thiên Y viện Chu Thế Dương không ngờ có liên quan, lại bị Giang Khương nói ra trực tiếp như vậy, rõ ràng Hội ủy viên điều tra đã xác nhận Chu Thế Dương có hiềm nghi rất lớn...
Ngay cả thành viên thường vụ Viện ủy hội hiện tại, Thiên y sư cũng đã bị điều tra, vậy thì Hồ Quang Dương... Trong lòng Mạnh Thiên Phong đã bắt đầu âm thầm thở dài.
- Cho nên căn cứ theo lời nói của hai vị nhân chứng, Thiên y sư Chu Thế Dương có dính dáng rất lớn tới việc này...
Bắt đầu nhắc tới chuyện dính líu tới thành viên thường vụ Viện ủy hội, vẻ mặt Giang Khương cũng nghiêm lại, nhìn về phía Hồ Quang Dương, trầm giọng nói:
- Mà mọi người đều biết năm đó Thiên y sư Chu Thế Dương có quan hệ rất tốt với Hồ trưởng lão, tương đối gần gũi, thậm chí tới hiện tại quan hệ giữa hai người cũng vẫn thân cận...
- Mà tại sự kiện phía sau, Thiên y sư Chu Thế Dương cũng ở một vị trí tương đối mấu chốt... Năm đó nếu muốn tiến thêm một bước, tất nhiên phải có người ở vị trí cao ủng hộ... Mà Hồ trưởng lão lại là sự lựa chọn tốt nhất... Hơn nữa hai vị nhân chứng đã xác nhận, không biết ông có thể nói về chuyện này một chút không?
Giang Khương lạnh nhạt nhìn sắc mặt Hồ Quang Dương đã chuyển từ xanh thành trắng bệch, lạnh nhạt nói.
Lúc này Lưu Mộc Dương cũng thầm thở phào nhẹ nhõm. Thật ra ông cũng không ngờ Giang Khương lại còn một chiêu này. Có chuyện vừa rồi, chuyện lần này sẽ đơn giản hơn rất nhiều...
Nghĩ tới đây, Lưu Mộc Dương lại nhìn Mạnh Thiên Phong một chút. Ông tin tưởng vị Thủ tịch trưởng lão vốn có thể là một chướng ngại tương đối lớn này, dưới tình huống như vậy sẽ không còn gây chướng ngại gì mới đúng.
Về phần Thứ tịch trưởng lão Hồ Quang Dương, hiện tại... Hẳn là đối phó với ông ta sẽ tương đối đơn giản rồi. Chỉ cần mở một lỗ hổng từ chỗ ông ta, chuyện kế tiếp cơ bản coi như đã có cửa đột phá.
Lúc này vẻ mặt ba người khác nhau nhìn Hồ Quang Dương, cùng đợi Hồ Quang Dương phát ngôn hoặc tỏ thái độ.
Lúc này sắc mặt Hồ Quang Dương đã chuyển từ trắng thành đen, ánh mắt vốn sắc bén giờ bắt đầu lộ vẻ bối rối, nhìn vẻ mặt bình tĩnh và nghiêm nghị của Giang Khương và Lưu Mộc Dương, trong mắt hiện lên một tia hận ý lạnh lẽo âm trầm, lại nhìn về phía Mạnh Thiên Phong ở bên kia.
Mấu chốt của trưởng lão viện bên này là Mạnh Thiên Phong. Chỉ cần Mạnh Thiên Phong không nể mặt đám người Lưu Mộc Dương, giúp mình một lần thì còn có hy vọng... Không được Mạnh Thiên Phong phối hợp, đám Lưu Mộc Dương muốn điều tra cũng không điều tra được điều gì...
Dù sao Thiên Y viện trừ cung cấp tài nguyên cho trưởng lão viện ra cũng không quản việc phân phối tài nguyên. Muốn điều tra ông ta thì phải được trưởng lão viện phối hợp. Mà trong đó Mạnh Thiên Phong thân là Thủ tịch trưởng lão lại có vai trò mấu chốt. Mà quan hệ giữa Mạnh Thiên Phong và ông ta coi như vẫn luôn luôn hòa hợp, tại thời điểm này...
Nghĩ tới đây, Hồ Quang Dương nhìn về phía Mạnh Thiên Phong. Chỉ cần Mạnh Thiên Phong ủng hộ ông ta, tất cả xem như vẫn có hy vọng, có thể nhanh chóng xử lý chút sơ hở...
Chỉ là ông ta liếc mắt nhìn lại, trái tim lại căng thẳng...
Một mảnh lạnh lẽo.
Binh Vương Thần Bí
Đánh giá:
Truyện Binh Vương Thần Bí
Story
Chương 1023
10.0/10 từ 38 lượt.