Binh Vương Thần Bí

Chương 1007

169@-
Kho thuốc cao cấp của Thiên Y viện và kho thuốc cấp thấp hoàn toàn bất đồng. Lúc Giang Khương đi vào trong kho thuốc liền cảm nhận rõ ràng sự canh gác nghiêm ngặt hơn rất nhiều.   

Kho thuốc này cũng không nhiều thuốc lắm, chẳng qua chỉ hơn trăm loại, nhưng điều kiện cất chứa ở nơi này cũng hoàn toàn bất đồng. Cả kho hàng được giảm nhiệt và khô rao cực kỳ. Chẳng qua một kho hàng rộng chừng ba bốn trăm mét vuông, ngoài ba mặt trên tường có tầng tầng ngăn tủ ra, một mặt tường khác còn có mấy ngăn tủ nhỏ vài tầng.   

Chủ nhiệm La dẫn người tới, chỉ vào một loạt ngăn tủ nhỏ, nhiệt tình giới thiệu:   

- Bộ trưởng Giang, thuốc trong kho thuốc cao cấp này cũng tương đối quý, cho nên chia ra làm hai nơi cất. Những ngăn tủ lớn này chứa rất nhiều dược liệu. Mà những ngăn tủ nhỏ này lại chứa những loại dược liệu chừng một ngàn gam đến năm nghìn gam. Mỗi loại này chỉ khi dùng hết ở tủ nhỏ mới được lấy ra từ tủ lớn!   

- Ồ...   

Giang Khương nhẹ nhàng gật đầu, cười nói:   

- Tốt lắm. Tôi chỉ cần nhìn ngăn tủ nhỏ là tốt rồi..   

- Cái này... Muốn xem toàn bộ sao?   

Chủ nhiệm La nghi hoặc nhìn Giang Khương, chần chừ hỏi.   

- Đúng... Tôi muốn xem toàn bộ một lần...   

Chủ nhiệm La suy nghĩ một chút, sau đó liền đi tới bên cạnh một tầng ngăn tủ nhỏ. Ở đó có một màn hình điều khiển. Ông đưa tay quét vân tay xong, sau đó liền nhập mật mã vào.   

Chỉ nghe thấy một loại ngăn tủ bên cạnh có đèn đỏ lóe lên tít tít hai tiếng, sau đó liền chuyển thành đèn xanh. Lúc này chủ nhiệm La mới cười, xoay người lại, nhìn về phía Giang Khương, nói:   

- Bộ trưởng Giang... Tôi đã mở khóa tất cả ngăn tủ rồi. Ngài có thể từ từ xem... Tôi đợi ngài ở bên ngoài!   

- Tốt, ông vất vả rồi...   

Giang Khương mỉm cười gật đầu cảm ơn. Hắn hiểu rất rõ, kho thuốc cao cấp này cũng không phải như kho thuốc cấp thấp, nếu không phải hiện tại mình hiện tại là thành viên viện ủy hội thì tuyệt đối không có khả năng có được đãi ngộ như vậy.   

Nhìn chủ nhiệm La đi ra ngoài, Giang Khương mới bắt đầu nhìn từ ngăn tủ đầu tiên...   

Vừa mở ngăn tủ, vừa cầu khẩn, hy vọng có thể tìm thấy thuốc hợp dùng cho đại gia Thú Thần bát mới tốt. Nếu không thì chắc phải đến kho thuốc thượng đẳng, như vậy thì áp lực quá lớn.   


Về phần kho thuốc mật kia... Nghĩ cũng đủ biết, tất nhiên là dược liệu siêu phẩm hoặc trân phẩm rồi. Nếu chọn thuốc ở kho đó, Giang Khương cảm thấy mình căn bản không cần suy nghĩ nhiều nữa, trực tiếp táng gia bại sản rồi. Cho dù hắn là có là Đỉnh chủ tế thế lừng lẫy, có thể thông qua thủ pháp bán thành đan để thu được đan dược thì cũng không thể nuôi nổi vị đại gia này.   

- Lạc Diệp Mai... Vô dụng...   

Giang Khương lấy một vị thuốc trông như rễ cỏ đặt vào Thú Thần Bát, thấy Thú Thần Bát không có phản ứng gì, tiện tay đặt trở lại, đóng ngăn tủ, xong lại tiện tay mở ngăn bên cạnh.   

- Ô Thiên Thảo... Vô dụng...   

- Thất Tinh Linh... Vô dụng...   

Thử liên tiếp bốn năm mươi loại thuốc, kết quả Thú Thần Bát vẫn không có chút phản ứng nào, sắc mặt Giang Khương dần dần trở nên đen kịt. Nếu cứ tiếp tục thế này thì coi như xong đời rồi.   

Chẳng qua mặc dù trong lòng đắng ngắt, Giang Khương vẫn phải tiếp tục thử. Lúc này mới thử non nửa, không chừng có thể tìm được tại một nửa còn lại. Mà chẳng may không tìm được thì cũng chỉ có thể nói là do số mình không may mà thôi.   

- Bàn hổ căn... Vô dung..   

- Thảo tương mai.. Vô dụng...   

- Hổ trảo thảo.. Vô dụng...   

Lại thử ba bốn mươi loại dược liệu, sắc mặt Giang Khương càng ngày càng khó coi. Nhìn chỉ còn lại chừng hai ba mươi ngăn tủ, hắn khẽ thở dài một chút, sau đó lại tiếp tục bắt đầu thử. Hắn cũng không tin số mình lại xui như vậy...   

- Quân nha tử... Vô dụng...   

- Thất tinh hoa.. Vô dụng..   

- Không phải chứ...   

Lại thử liên tiếp bảy tám loại, đại gia Thú Thần Bát vẫn không có chút động tĩnh, sắc mặt Giang Khương dần dần xanh tím đi. Trước đó tên này từng nói, nó cảm nhận được không hề ít, chẳng lẽ thực sự đều là dược liệu từ thượng đẳng trở lên sao?   

Giang Khương khẽ thở dài. Xem ra mình phải chuẩn bị mất máu lớn rồi.   



Thấy dược liệu được đặt vào rồi, dường như cũng không có bất cứ phản ứng gì, đang lúc hắn muốn tiện tay lấy dược liệu trong Thú Thần Bát bỏ lại ngăn tủ, lúc này dị biến đột nhiên xuất hiện...   

Chỉ thấy bên trong Thú Thần Bát hình như có chút biến hóa khác thường rồi...   

Tay Giang Khương hơi sững lại, mắt quan sát kỹ Thú Thần Bát trong tay. Trong Thú Thần Bát lúc này dược liệu kia vẫn chưa có biến hóa gì, thậm chí nhìn bằng mắt thường cũng không thấy có bất cứ vấn đề gì. Nhưng Giang Khương lại cảm nhận được rõ ràng, bên trong Thú Thần Bát lúc này đang có một gợn sóng năng lượng rất nhỏ chậm rãi hiện lên.   

Mà lúc trước khi để dược liệu khác vào lại không có bất cứ hơi thở năng lượng nào xuất hiện như vậy.   

Cảm nhận được dao động năng lượng này, trong lòng Giang Khương mừng như điên. Chẳng lẽ...   

Dao động năng lượng trong Thú Thần Bát dần dần càng ngày càng rõ. Mà cây dược liệu trong bát cũng bắt đầu dần dần sinh ra biến hóa mắt thường có thể thấy được.   

Chỉ thấy nó bắt đầu trở nên khô héo, sau đó biến thành màu đen, cuối cùng biến thành một đống bột phấn màu xanh đen.   

Nhưng Giang Khương có thể cảm nhận được, cùng với sự tiêu tan của nhánh thuốc này, luồng dao động năng lượng trong Thú Thần Bát càng ngày càng rõ ràng, sau đó dần dần dung nhập vào trong Thú Thần Bát, cuối cùng lại không còn chút tiếng động.   

- Âm hòe mộc?!   

Giang Khương hít thật sâu một hơi, sau đó nhìn vào tên thuốc trên ngăn tủ, trong nháy mắt liền có dược tính của Âm hòe mộc hiện lên trong đầu.   

Đây là một loại lõi cây gỗ hòe biến dị mọc trong núi sâu, có tác dụng thanh tâm ngưng thần, trấn táo, dùng cho bệnh nhân cuồng táo điên cuồng.   

- Thanh tâm ngưng thần?   

Hai mắt Giang Khương hơi sáng ngời, sau đó lại nhìn ngăn tủ Âm hòe mộc một chút, duỗi tay ra cầm nhẹ một cây nữa, đặt vào Thú Thần Bát.   

Chỉ thấy Âm hòe mộc rơi vào trong, phản ứng năng lượng trong Thú Thần Bát kia bắt đầu dần dần xuất hiện. Chẳng qua chỉ mười giây ngắn ngủi, Âm hòe mộc dần dần khô héo và biến thành màu đen, hóa thành một đống bột phấn nhỏ rồi, loại năng lượng này cũng dần dần hòa và Thú Thần Bát, sau đó lại khôi phục bình thường.   

- Xem ra... Không sai rồi...   

Giang Khương mỉm cười, sau đó nhìn hai mươi mấy loại dược liệu còn lại, đưa tay mở một tủ, sau đó lấy một vật dạng dây leo, cho vào trong Thú Thần Bát.   



- Dạ minh đằng...   

Miệng Giang Khương đọc khẽ cái tên này, trên mặt lộ nụ cười như dự đoán. Dạ minh đằng này có hiệu quả giống như Âm hòe mộc. Mà các loại thuốc trước đó cũng không có loại nào có hiệu quả tương tự Dạ minh đằng cả.   

Trong đám dược vật cấp thấp, mặc dù có mười mấy loại như Dạ minh đằng nhưng rõ ràng là hiệu quả không đủ, cho nên đại gia Thú Thần Bát này không coi vào đâu.   

Hiện tại thậm chí Giang Khương có thể phỏng đoán được, trong một số loại thuốc thượng phẩm và trân phẩm có thể có những dược liệu hữu hiệu hơn đối với Thú Thần Bát, hơn nữa hiệu quả còn mạnh hơn xa Dạ minh đằng và Âm hòe mộc hiện tại.   

Đã biết rõ mình cần thứ gì rồi, Giang Khương liền không dừng lại nữa, chậm rãi đi ra ngoài kho dược liệu.   

Chủ nhiệm La và Tiểu Ngô giờ vẫn chờ bên ngoài kho thuốc. Thấy Giang Khương đi ra, chủ nhiệm La liền cười tới đón, nhìn hắn nói:   

- Bộ trưởng Giang... Còn cần đến kho dược liệu thượng hạng không...  

- Không... Không cần nữa...   

Giang Khương mỉm cười lắc đầu, nói:   

- Đúng rồi, chủ nhiệm La... Đột nhiên tôi nhớ ra sắp luyện một lò Trừng Tâm Đan, không biết bên trong viện còn đủ Dạ minh đằng và Âm hòe mộc không?   

- Dạ minh đằng và Âm hòe mộc sao?   

Đối với câu hỏi đột ngột này của Giang Khương, chủ nhiệm La lại hơi sửng sốt, sau đó trầm ngâm một chút liền cười trả lời:   

- Ngày thường lượng dùng Dạ minh đằng và Âm hòe mộc cũng không nhiều lắm... Trước mắt trong viện, số lượng Dạ minh đằng còn tồn khoảng ba nghìn gam, Âm hòe mộc cũng còn khoảng năm nghìn gam... Cũng đủ để bộ trưởng luyện tốt một lò rồi..   

- Ồ... Như thế thì quá tốt rồi...   

Giang Khương khẽ mỉm cười nói:   

- Vậy đi... Chủ nhiệm La, sau đây phiền ông chuyển hai nghìn gam Dạ minh đằng và ba nghìn gam Âm hòe mộc tới cho tôi, tôi sẽ dùng điểm tích lũy trả luôn!   



Chủ nhiệm La lặng người nhìn Giang Khương, tưởng rằng mình nghe nhầm rồi. Mấy nghìn gam Dạ minh đằng và Âm hòe mộc cũng đủ luyện bảy tám lò Trừng Tâm Đan rồi... Tuy nói lúc tu luyện thường ngày, Trừng Tâm Đan này có tác dụng thanh tân ngưng thần, tránh tẩu hỏa nhập ma nhưng cũng không cần dùng nhiều, chưa tới lúc đột phát thì rất ít người dùng... Bộ trưởng Giang này luyện nhiều như vậy làm gì?   

Chẳng qua chủ nhiệm La cũng chỉ sửng sốt một chút, nhìn vẻ mặt như cười như không của Giang Khương, trái tim lại đập thịch một cái, vội cười nói:   

- Tốt, tốt... Bộ trưởng Giang cứ yên tâm, tôi sẽ cho người chuyển tới cho ngài...   

Nhìn vẻ tươi cười lấy lòng của chủ nhiệm La, Giang Khương hài lòng gật đầu, sau đó nói:   

- Đúng rồi, chủ nhiệm La, sau này tôi còn luyện chế loại đàn dược tương tự không ít... Ông có thể chuẩn bị nhiều một chút không...   

- Không thành vấn đề, không thành vấn đề...   

Chủ nhiệm La nhiệt tình cười đồng ý, nói:   

- Ngài yên tâm... Sản lượng Âm hòe mộc và Dạ minh đằng này cũng không ít, chẳng qua trong viện dùng không nhiều nên cũng không khai thác nhiều.... Nếu bộ trưởng Giang muốn thì tôi sẽ bố trí kế hoạch, yêu cầu người bộ phận cung cấp thuốc tăng sản lượng khai thác...   

- Ồ... Như thế thì quá tốt rồi. Làm phiền chủ nhiệm La rồi...   

Nhìn Giang Khương chậm rãi đi ra khỏi cửa kho thuốc, lúc này Tiểu Ngô ở bên cạnh với lộ vẻ mặt tò mò nhìn chủ nhiệm La, nghi hoặc nói:   

- Chủ nhiệm... Luyện chế Trừng Tâm Đan cần nhiều Âm hòe mộc và Dạ giao đằng như vậy sao? Còn yêu cầu tăng lượng cung cấp. Chẳng lẽ tâm ma của bộ trưởng Giang quá lớn, cần rất nhiều Trừng Tâm Đan đến áp chế sao?   

- Ngu xuẩn...   

Nhìn Tiểu Ngộ thoáng lộ vẻ mặt quái dị, chủ nhiệm La mới hạ thấp giọng quát:   

- Áp chế tâm ma. Chẳng lẽ bộ trưởng Giang không biết luyện Trữ Thần Đan sao? Dùng đầu óc nghĩ đi...   

- Còn nữa, tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài chuyện bộ trưởng Giang yêu cầu lượng lớn Âm hòe mộc và Dạ minh đằng, biết chưa?   

Tiểu Ngô ngẩn ra xong, nhìn ánh mắt nghiêm nghị của chủ nhiệm nhà mình, vội vàng gật đầu nói:   

- Vâng, vâng... Tôi nhớ rồi!
Binh Vương Thần Bí
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Binh Vương Thần Bí Truyện Binh Vương Thần Bí Story Chương 1007
10.0/10 từ 38 lượt.
loading...