Bình Minh Màu Đỏ
Chương 74: 74: Đối Diện Với Ánh Mắt Ngập Tràn Xuân Sắc Của Anh
Sau khi bạn nhỏ Lê Ngộ Đông chào đời, Diệp Phi cảm thấy hình như cuộc sống cũng không có gì thay đổi.
Một thời gian đầu là ở bệnh viện tư nhân, ngày ba bữa, phối hợp vừa phải, khi đó Diệp Phi cảm thấy mỗi một ngày thời gian đều có thể dừng lại ở một ngày.
Cảnh quan trong bệnh viện cũng rất đẹp, Lê Tiện Nam cố ý đổi cho Diệp Phi sang một nơi có tầm nhìn thông thoáng hơn, vì thế chọn phòng bệnh ở lầu thấp, chỉ ở lầu hai, trước cửa sổ sát đất có một cây ngô đồng thật lớn, lá xanh xum xuê, ánh mặt trời bị khe hở cắt thành từng mảnh nhỏ, nghiêng nghiêng trải ra trên sàn nhà sứ trắng.
Lê Tiện Nam cố ý để cô ở đây nghỉ ngơi thật tốt, còn tự mình chọn cho cô mấy đĩa CD ở nhà cho cô, rồi lại mang thêm mấy quyển sách đến đây, không cho cô nhìn điện thoại trong thời gian dài.
Diệp Phi cũng rất vui vẻ và tự do.
Chủ yếu là bạn nhỏ Lê Ngộ Đông rất ngoan, cậu bé rất ít khi quấy khóc, một ngày thỉnh thoảng quấy khóc vài lần đều là bởi vì đói bụng hoặc là muốn đi vệ sinh.
Ông bố và bà mẹ mới ra trận, Diệp Phi phát hiện ra mình là người kéo chân sau.
Lúc lần đầu tiên bạn nhỏ Lê Ngộ Đông khóc, tay chân Diệp Phi luống cuống, thậm chí còn muốn bấm chuông gọi.
Trí nhớ của Lê Tiện Nam vô cùng tốt, nhìn thoáng qua thời gian, nói vừa mới uống sữa mấy tiếng trước, bây giờ chắc chắn là muốn đi vệ sinh.
Sau đó Diệp Phi đứng bên cạnh, nhìn Lê Tiện Nam mở một túi tã giấy ra, động tác tự nhiên lại thành thạo thay cho cậu bé.
Lê Ngộ Đông liền không khóc nữa, duỗi bàn tay nhỏ lắc qua lắc lại, trái tim Diệp Phi mềm đi, đưa tay mình qua, ngón tay cậu nhóc mềm mại, trắng nõn múp máp, nắm chặt ngón tay Diệp Phi kéo kéo.
Mọi người đều nói em bé vừa mới chào đời còn chưa nhìn ra gì, từ khi Lê Ngộ Đông chào đời đã có một đôi hai mí to tròn xinh đẹp, hoàn toàn được di truyền từ Lê Tiện Nam, ý tá tới kiểm tra phòng đều không nhịn được nhìn lâu hơn.
Đó một khung cảnh Diệp Phi thích nhất trước khi đi ngủ.
Năng lực hành động của Diệp Phi vẫn luôn rất kém, bao gồm cả chuyện dỗ con, thỉnh thoảng Lê Ngộ Đông sẽ hơi khó đoán, sẽ đột nhiên bắt đầu khóc, Diệp Phi ôm dỗ vài phút cũng không ngừng, Lê Tiện Nam vừa bế lấy cậu nhóc đã chậm rãi yên tĩnh lại, cho nên công việc này cứ như vậy tự nhiên giao cho anh.
Đến buổi tối, trong phòng ngủ của phòng bệnh chỉ có đèn tường sáng lên, Lê Tiện Nam ngồi dựa vào trên giường, trong lòng ôm Lê Ngộ Đông, trước khi Lê Ngộ Đông ngủ đều phải uống một chút sữa, Lê Tiện Nam cứ như vậy một tay ôm cậu bé, tay trái cầm một bình sữa nhỏ, bạn nhỏ Lê Ngộ Đông mở to hai mắt tròn xoe và hơi quơ quơ tay.
Diệp Phi cũng không chú tâm đọc sách, cứ như vậy dựa vào bên cạnh Lê Tiện Nam nhìn cậu bé.
Trước kia cảm thấy Lê Tiện Nam hình như cách thế giới rất xa xôi, nhưng vì cô, mà tình nguyện yêu tất cả mọi thứ trên thế giới này.
Diệp Phi thích nhìn anh như vậy, vẻ mặt mềm mại, luôn luôn dịu dàng.
“Anh xem thằng bé cười rộ lên, trông có giống anh không?” Lê Tiện Nam đặt bình sữa lên trên tủ đầu giường, ôm Lê Ngộ Đông cho cô xem.
Diệp Phi nhìn đôi mắt kia, lập tức bĩu môi nói, “Rõ ràng là Lê Ngộ Đông giống anh hơn, em còn nhớ em đã từng xem qua tấm ảnh khi còn nhỏ của anh, giống nhau như đúc.
”
Diệp Phi hơi khó tưởng tượng được khi con trưởng thành sẽ trông như thế nào, nhưng cô luôn cảm thấy, nhất định sẽ là bản sao của Lê Tiện Nam, “Không được, phải yêu thương thằng bé thật nhiều, không thể giống anh được.
”
“Vì sao lại không thể giống anh?” Lê Tiện Nam cười nói, “Có chuyện gì à?”
“Anh quá lạnh lùng, không được các cô bé thích.
”
“Nhưng anh cũng không muốn được người khác thích.
” Lê Tiện Nam đứng dậy, đặt Lê Ngộ Đông lại trên giường em bé, chậm rãi nói, “Chỉ cần một mình em thích là được.
”
Thời gian hoạt động và nghỉ ngơi của Lê Ngộ Đông rất tốt, hơn tám giờ tối đã ngủ.
Buổi tối Lê Tiện Nam sẽ dẫn Diệp Phi đi dạo, trong phòng bệnh riêng có y tá chuyên nghiệp chuyên môn trông coi, nhưng Lê Tiện Nam cũng chỉ đi ra ngoài cùng Diệp Phi một lát.
Vị trí của bệnh viện tư nhân gần nhượng quyền cũ, cũng chính là gần biệt thự của Jenny, Diệp Phi nhớ tới trong nhà Jenny có album của Lê Tiện Nam —— Lúc Jenny qua đời xử lý hậu sự vội vàng, hơn nữa có cháu trai người Pháp của Jenny ở đó, hai người không thể ở lại quá lâu.
Diệp Phi và Lê Tiện Nam đi trên con đường nhỏ trong bệnh viện, hỏi anh có lấy album về nhà không?
“Không, vậy thuận đường đi xem một chút, đúng lúc lấy về cho em chậm rãi xem.
” Lê Tiện Nam nắm tay cô, nói, “Cũng phải đến xem, sau khi Jenny qua đời anh còn chưa từng đến đó, nhìn xem để một thời gian nữa có cần tìm người giúp việc đến quét tước dọn dẹp hay không.
Dù sao cũng là nhà cũ, ít nhiều gì cũng còn có một vài ký ức.
”
Ra khỏi bệnh viện, gần đó đều rất yên tĩnh, góc đường có một nhà cửa hàng tiện lợi hai mươi bốn giờ.
Lê Tiện Nam và Diệp Phi đi đến biệt thự nhỏ kiểu phương Tây của Jenny, có lẽ cũng là người đi trà lạnh, hoa trong hơi héo đi, mở cửa ra, vị cháu trai người Pháp kia thật sự cũng chỉ chọn một vài món đồ đáng giá mang đi, hầu như vẫn duy trì dáng vẻ ban đầu, chỉ là trên bàn trà có thêm mấy cái vỏ chai rượu —— chắc là Triệu Tây Chính đã tới.
Diệp Phi ngồi xổm xuống trước kệ sách trong phòng khách, kéo ngăn kéo ra, bên trong có hai quyển album của Lê Tiện Nam, Diệp Phi mở trang đầu ra, lọt vào trong tầm mắt đó là Lê Tiện Nam khi còn nhỏ, được một người phụ nữ trẻ xinh đẹp ôm vào trong lòng, ngây thơ ngơ ngác nhìn vào ống kính.
Lê Ngộ Đông thật sự là một cái khuôn được khắc ra từ anh khi còn nhỏ.
Lê Tiện Nam khom lưng đứng bên cạnh cô, lại nhìn tấm ảnh trong album, nhớ tới cậu nhóc còn đang ngủ say trong phòng bệnh, anh cũng có một loại cảm giác thật kỳ diệu không chân thật.
Cái từ gia đình này, vừa nhớ tới sẽ làm cho đáy lòng anh mềm mại ngay lập tức.
Diệp Phi ôm hai cuốn album đứng lên, Lê Tiện Nam theo bản năng nắm lấy tay cô.
“Chúng ta nên trở về rồi, sợ một lát nữa Lê Ngộ Đông sẽ khóc.
”
“Ừm.
”
Tuy rằng trả lời như vậy, nhưng Lê Tiện Nam vẫn duỗi tay ôm cô vào trong lòng, ôm nhau rất chặt.
“Phi Phi.
”
“Hửm?”
“Rất rất yêu em.
”
–
Lúc bạn nhỏ Lê Ngộ Đông được bốn tuổi thì chia giường.
—— Là Lê Tiện Nam đã tiêm mũi dự phòng cho cậu nhóc từ sớm.
Kết quả khi đến hôm nay, cậu nhóc lại hơi rầu rĩ không vui, ôm gối đứng ở bên cửa sổ im lặng phản kháng.
“Ba ơi, có thể để ngày mai lại nói được không?” Trong lòng cậu nhóc ôm cái gối nhỏ của cậu, đi chân trần giẫm lên thảm đứng bên giường, khuôn mặt nhỏ tủi thân.
“Nam tử hán nói lời phải giữ lời.
” Lê Tiện Nam đứng ở mép giường, xoa xoa khuôn mặt nhỏ của cậu ngóc, “Mau đi ngủ thôi.
”
“Con muốn đi tìm mẹ.
”
“Tìm mẹ cũng vô dụng.
”
“Ba đối xử với con không hề tốt một chút nào, con không thích ba!” Cậu nhóc ôm gối, trong giọng nói cùng vương mùi sữa hừ một tiếng, “Con đi hỏi mẹ xem có thể ngủ cùng con trong phòng của con hay không.
”
“Vậy con nghĩ chia giường là như thế nào?” Lê Tiện Nam vừa nghe liền bật cười, ngồi xổm xuống trước mặt cậu nhóc hất cằm, “Phòng của con ở ngay đối diện, đêm nay hứa với con, không đóng cửa, được chưa?”
“Không được.
”
“Con sợ tối?”
“Con mới không sợ.
”
“Vậy thì vì sao lại không ngủ một mình?”
“Con phải bảo vệ mẹ.
”
“……”
Cậu nhóc nói với vẻ mặt nghiêm túc và đứng đắn, Lê Tiện Nam thế mà lại không nói nên lời một câu phản bác nào.
Diệp Phi tắm rửa xong đi từ phòng tắm ra, hiển nhiên là nhìn thấy cảnh tượng hai ba con đang “đàm phán”, “Lê Ngộ Đông, nên đi ngủ rồi.
”
“Mẹ ơi, ba không cho con bảo vệ mẹ.
” Cậu nhóc ôm cái gối nhỏ chạy đến bên cạnh Diệp Phi, ngưỡng mặt lên, vẻ mặt mong chờ hỏi, “Mẹ, nếu không mẹ để ba sang ngủ ở phòng con, con và mẹ ngủ cùng nhau, có được không ạ?”
Biểu cảm ngây thơ vô tội kia của cậu nhóc, Diệp Phi không nỡ từ chối, nhưng đã tới tuổi rồi, cô không thể nuông chiều con cái được, từ chối cũng phải suy nghĩ lựa chọn từ ngữ.
Lê Tiện Nam biết Diệp Phi không nỡ, liền đi đến bế cậu nhóc lên, “Không được, Lê Ngộ Đông, nửa tháng trước ba đã nói với con chuyện phải chia giường ngủ, có phải là con đã đồng ý rồi không?”
Cậu nhóc mím môi, hừ một tiếng, giãy giụa muốn nhảy ra khỏi vòng tay của Lê Tiện Nam.
Lê Tiện Nam buông cậu bé ra, cậu bé ôm cái gối nhỏ của mình đi ra ngoài cửa, “Ba, hôm nay con thật sự không thích ba!”
“Lê Ngộ Đông, con nói cái gì đó?”
“Không thích ba!” Giọng của cậu nhóc truyền đến từ phòng đối diện.
Diệp Phi cười cười, xốc lên chăn lên giường, phòng cậu bé cũng ở ngay đối diện, Diệp Phi cũng không hề lo lắng một chút nào, như nói đùa hỏi Lê Tiện Nam, “Ngày mai có khi nào thằng bé sẽ không để ý đến anh không?”
“Thằng bé ngủ một giấc thì sẽ quên ngay.
” Lê Tiện Nam hiểu rõ cậu nhóc này.
Cuối cùng Diệp Phi vẫn không hoàn toàn yên tâm, ngồi dậy nhìn sang phòng đối diện, đèn đầu giường sáng lên, cô thấp giọng nói, “Em là sợ đêm nay thằng bé không ngủ được.
”
“Một đứa trẻ bốn tuổi, dễ dàng mất ngủ như vậy sao?”
Lê Tiện Nam nói ra lời này còn chưa được vài phút, thật ra cũng có chút lo lắng hôm nay cậu nhóc không ngủ yên ổn.
Vì thế, mười phút sau ——
“Lê Ngộ Đông, con sang đây.
”
“Không đến! Giận rồi!”
“Lại đây.
”
“……”
“Lê Ngộ Đông?”
Cách giáo dục của Lê Tiện Nam đối với Lê Ngộ Đông rất thuận theo tự nhiên, cho cậu bé tình yêu thương và sự kiên nhẫn, thỉnh thoảng cũng sẽ nghiêm khắc, một đứa trẻ bốn tuổi, còn chưa thể phân biệt được đúng sau một cách chính xác như vậy, chỉ có thể từ từ.
Diệp Phi càng Phật hệ hơn (*), cậu nhóc rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, cơ bản không cần Diệp Phi quá lo lắng.
(*) Phật hệ: có tấm lòng Bồ Tát, hiền lành lương thiện, không tâm cơ, không tranh đoạt với ai.
Một lát sau thấy phòng đối diện truyền đến tiếng sột soạt.
Diệp Phi vừa ngẩng đầu, cậu nhóc tủi thân đứng ở cửa phòng bọn họ.
“Ba gọi con làm gì?”
“Lại đây.
” Lê Tiện Nam bị chọc cười, duỗi tay về phía cậu nhóc, vẻ mặt của cậu nhóc không vui, nhưng vẫn là ngoan ngoãn đi tới, đứng ở mép giường.
“Con còn tức giận?”
“Vâng.
”
“Con tức giận, ba cũng yêu con.
” Lê Tiện Nam đưa tay cho cậu bé, “Lên đây.
”
Cậu nhóc bĩu môi bò lên trên giường, cố ý nằm sấp trong lòng Lê Tiện Nam, Lê Tiện Nam ôm cậu bé, cậu nhóc mềm mại ngoan ngoãn.
“Hai người làm gì vậy?”
Diệp Phi nhìn mà buồn cười, vừa rồi hai ba con còn đang giận dỗi ghét nhau, lúc này lại đang ôm nhau.
“Mẹ ơi, con gái phải đi ngủ sớm một chút, mẹ cũng nhanh đi ngủ đi.
” Cậu nhóc dựa vào trong lòng Lê Tiện Nam, nghiêm túc dùng giọng còn vương mùi sữa nói với cô.
“Đã biết, mẹ ngủ ngay đây.
”
Diệp Phi nói, tiến lại gần hôn lên mặt cậu nhóc một cái, ngoan ngoãn nằm xuống kéo chăn.
Lê Tiện Nam ôm cậu nhóc, dù sao sức lực của trẻ con cũng yếu ớt, dựa vào trong lòng Lê Tiện Nam không được một lúc bắt đầu ngủ gà ngủ gật, trước khi mơ màng sắp ngủ còn nói với anh, “Ba, sau khi ba dỗ con ngủ rồi thì phải bế con về phòng, con nói chuyện giữ lời.
”
“Biết rồi.
“Không thèm để ý tới ba.
”
Tính tình còn rất lớn.
Diệp Phi nhìn hai ba con, trong lòng dâng lên cảm giác mềm mại, cậu nhóc đi vào giấc ngủ rất nhanh, tay đặt ở trên vai Lê Tiện Nam, khuôn mặt khi ngủ rất ngoan ngoãn và yên tĩnh.
Diệp Phi nhẹ nhàng duỗi tay, nắm lấy lòng bàn tay mềm mại, đầu ngón tay cọ qua mu bàn tay của cậu nhóc.
Cậu nhóc nhắm mắt lại, hàng lông mi dài hơi rũ xuống, chỉ mới bốn tuổi, hồn nhiên đáng yêu.
Lê Tiện Nam dỗ cậu bé ngủ xong, mới chậm rãi nhẹ nhàng đứng dậy, bế cậu bé trở về chiếc giường nhỏ trong phòng cậu, lúc tắt đèn giúp cậu bé, cậu bé mở đôi mắt nhập nhèm ra.
“Ngủ đi, không ngủ được thì ba ở đây với con thêm một lúc nữa.
” Lê Tiện Nam cố ý nói, “Đợi lát nữa còn phải về dỗ mẹ con ngủ.
”
“Ba phải bảo vệ mẹ thật tốt nha, mẹ cũng sợ tối.
”
“Phiền con lo lắng nhiều rồi.
” Lê Tiện Nam xoa xoa mặt cậu bé, thúc giục cậu, “Nhanh ngủ nào.
”
Diệp Phi thấy hơi kỳ quái sao hai người này một lúc lâu rồi mà không có động tĩnh gì, để chân trần giẫm lên thảm đi sang, cô dựa vào cửa, nhìn Lê Tiện Nam ngồi bên chiếc giường nhỏ, cuộc đối thoại rất trẻ con với cậu nhóc kia ——
“Ba ơi,buổi tối con tỉnh lại, có thể lên giường ngủ ba mẹ ngủ được không?”
“Không được, buổi tối mẹ con cũng sẽ tỉnh lại.
”
“Vậy con có thể bên cạnh ba được không?”
“Không thể.
”
“Vì sao ạ?”
“Con là nam tử hán, ngày mai mẹ con thức dậy nhìn thấy con lại lén lút trở về, sẽ cảm thấy con là người nuốt lời.
”
“Nhưng mà con mới bốn tuổi, con sợ bóng tối thì làm sao đây?”
“Lê Ngộ Đông, con có ngủ không?”
“Ba, sang năm là con đã phải đi học rồi sao?”
“Đừng có nói chuyện phiếm vào lúc này, Lê Ngộ Đông, đã chín giờ rồi.
”
“Ba, sao ba lại không kiên nhẫn với con như vậy, ba nhanh trở về cùng mẹ đi, mẹ cần phải ngủ một giấc thật ngon, con mới không cần ba dỗ, hôm nay con cũng đã dũng cảm chia giường, con là nam tử hán……”
“Vậy ba đi?”
“Đi đi ạ, nói với mẹ là con rất yêu mẹ.
”
“……”
Diệp Phi đứng ở cửa, nghe xong hốc mắt liền chua xót.
Lê Tiện Nam dỗ cậu nhóc một lúc, chờ cậu bé ngủ rồi mới tắt đèn trở về phòng ngủ, cho rằng Diệp Phi đã ngủ rồi, động tác lên giường nhẹ nhàng, kết quả vừa mới tắt đèn, Diệp Phi đã lăn vào trong lòng anh.
“Lại đến thời gian dỗ em?” Lê Tiện Nam bật cười, “Được rồi, sách truyện của Lê Ngộ Đông vẫn còn ở đây, hôm nay kể cái gì?”
Tiếng nói chuyện của hai người rất nhỏ, sợ đánh thức cậu nhóc.
Diệp Phi nằm trong lòng anh, hôn lên cằm anh, “Yêu anh.
”
Trước kia Diệp Phi cho rằng, trẻ con ở cái tuổi này không tính là quá đáng yêu, trước kia luôn cảm thấy trẻ con đều tương đương như vua phá phách, nhưng Lê Ngộ Đông lại không phải.
Mà điều này, phần lớn đều phải nhờ vào lời nói và cách làm việc mẫu mực của Lê Tiện Na, từ trước đến Diệp Phi đều chưa từng nhìn thấy Lê Tiện Nam giáo dục Lê Ngộ Đông, nhưng mà mỗi một ngày, cô đều cảm giác được rõ ràng, mình không chỉ được Lê Tiện Nam yêu, mà còn được cậu nhóc này dùng phương thức của anh để yêu cô.
Mà sau đó Diệp Phi mới phát hiện, là vào lúc gần đến một mùa xuân nào đó, luôn cảm thấy cậu nhóc và Lê Tiện Nam đang âm mưu làm gì đó, cô mở nhắm mắt làm ngơ.
Cho đến ngày sinh nhật của Diệp Phi, trước khi cậu nhóc đi ngủ, trịnh trọng đưa cho cô một cái USB, bảo cô nhất định phải tự mình đến thư phòng mở xem vào lúc mười hai giờ.
Diệp Phi cười cậu bé còn thần thần bí bí.
Một đoạn video dài hai mươi phút hiện ra, tên là: Lê Ngộ Đông mãi mãi yêu mẹ.
Cậu nhóc cầm điện thoại, giọng nói còn vương mùi sữa nói ——
“Lúc bảy giờ sáng, ba và con sẽ rời giường ra ngoài chạy bộ buổi sáng, mẹ không dậy nổi, con muốn đi ra ngoài cùng ba, mua bữa sáng yêu thích của mẹ, ba còn đi đến cửa hàng hoa ở đầu ngõ mua cho mẹ một bó hoa,” Cậu nhóc nghiêm túc giới thiệu một ngày của mình, trên người cậu bé mặc áo ngủ lên người hình hoạt hình, đi ngang qua gương toàn thân, ống kính đảo qua Diệp Phi đang ngủ ở trên giường, “Nhìn kìa, mẹ con còn đang ngủ, con phải nói nhỏ một chút, ba nói mẹ ngủ rất dễ dàng tỉnh dậy, đánh thức con gái đang ngủ là hành vi không ổn.
”
Là góc nhìn non nớt của một đứa trẻ, ống kính cầm cũng không vững chắc lắm.
Cậu nhóc tự mình làm rất độc lập, trong phòng tắm có chuẩn bị một cái ghế nhỏ cho cậu rửa mặt, cậu nhóc tự mình bước lên lên đó rửa mặt, “Con đánh răng xong rồi, con muốn đi mua hoa tặng mẹ cùng ba.
”
Ống kính lắc lắc, là sân Tây Giao, nước hồ lấp lánh, Lê Tiện Nam đứng ở cửa chờ cậu nhóc, cậu nắm chặt tay Lê Tiện Nam, cùng nhau đi ra ngoài.
“Ba nói mẹ thích hoa cẩm tú cầu và hoa hồng đỏ nhất, mỗi ngày đều phải mua một bó cho mẹ, ba nói với con mẹ cũng là trẻ con, cũng cần phải dỗ dành giống như con, một nhà ba người chúng ta, mẹ là công chúa, mỗi tháng đều phải nhớ mua quà tặng cho mẹ, ba tặng nhẫn, con không có tiền, con sẽ tặng cho mẹ thật nhiều nụ hôn.
”
“Ba nói mẹ luôn thích lén lút uống trà sữa, có đôi khi đi làm còn không ăn cơm đầy đủ, mỗi ngày đều phải gọi điện thoại cho mẹ, con đã nghĩ ra một biện pháp, con sẽ mua thật nhiều thú bông, có thể đổi lấy trà sữa của mẹ, về sau mẹ muốn uống trà sữa, thì con sẽ dùng đồ chơi của con để đổi lấy nó đi.
”
“Ba còn nói với con, con trai phải tự lập, cho nên tuy rằng con chỉ mới bốn tuổi, nhưng con sẽ tự mình rửa mặt đánh răng, ba còn dạy cho anh cách tắm rửa, dạy cho con quét nhà, còn có có lúc mẹ giặt quần áo xong giúp mẹ gấp lại, ba nói với con mỗi ngày phải nhớ nới với mẹ là con yêu mẹ, mỗi ngày con đều nhớ kỹ.
”
“Mẹ không biết nấu cơm, ba nói cho con biết có chuyện gì phải phải gọi ba trước, ba cái gì cũng biết, ba nói nếu ba không có ở nhà thì con phải làm nam tử hán, không thể làm mẹ tức giận, không thể để mẹ bước vào phòng bếp, lúc mẹ đưa con ra ngoài thì nhất định phải nắm tay mẹ thật chặt, lúc về nhà phải gọi điện thoại cho ba, ba tới đón chúng ta.
”
“Ba nói với con, chúng ta đều phải yêu mẹ, phải đưa đầu nhọn dâu tây cho mẹ, phải cho mẹ miếng bánh đầu tiên, con muốn nói với mẹ là con và ba đều yêu mẹ rất nhiều rất nhiều, ba nói yêu mẹ nhất định phải nói cho mẹ biết, con ngẫm lại, con làm được, mỗi ngày con đều sẽ nói nói với mẹ là con và ba đều yêu mẹ rất nhiều rất nhiều siêu cấp yêu mẹ.
”
“Ba nói sắp đến sinh nhật của mẹ rồi, mẹ ơi, sinh nhật vui sướng nha, là con và ba cùng ghi hình, ba bảo con xem camera thành mẹ, nói ra những lời con muốn nói với mẹ, ba nói mẹ chính là công chúa xinh đẹp nhất, mẹ ơi, ngày mai con và ba sẽ cùng tổ chức sinh nhật cho mẹ.
”
“À đúng rồi, ba còn dạy cho con một câu, muốn con nói với mẹ, để con nghĩ lại đã,” Cậu nhóc hôn lên ống kính một cái, giọng nói mềm mại và đáng yêu, “Mẹ ơi, con và ba đều rất thích mẹ, con không nhớ được…… Siêu cấp siêu cấp siêu thích mẹ đó!”
“Mẹ ơi, tuy rằng con còn nhỏ, nhưng mà con và ba sẽ vẫn luôn bảo vệ và chăm sóc mẹ, mỗi ngày đều sẽ vô cùng vô cùng yêu mẹ.
”
Diệp Phi ngồi ở trong thư phòng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn búng ra sữa của cậu nhóc trên màn hình, chóp mũi chua xót.
Trên thế giới này, không chỉ có thêm một sinh mệnh nhỏ yêu cô, mà còn có một sinh mệnh nhỏ hoàn toàn yêu cô, chân thành và tha thiết.
Diệp Phi tắt máy tính đi, lặng lẽ đứng dậy đi xuống lầu.
Hoa cẩm tú cầu trong sân Tây Giao hoa nở rộ, trên bàn cắm hoa hồng đỏ.
Diệp Phi nhìn thấy Lê Tiện Nam ở trong sân, chạy chậm đến ôm lấy anh.
Tự nhiên rất muốn nói với anh một câu cảm ơn ——
Yêu cô như vậy, dùng hành động của anh và ngôn ngữ để dạy dỗ cậu nhóc cũng yêu cô như vậy.
Anh yêu cô, vĩnh viễn thiên vị.
Lê Tiện Nam dường như đã sớm phát hiện ra, ôm cô vào trong lòng, hôn lên sườn mặt cô ——
“Phi Phi, anh cũng rất yêu em, mỗi một ngày đều như vậy.
”
Ngày đó, màn đêm đã buông xuống, gió xuân mềm ấm, bông hoa đầu tiên của cây hải đường đã nở.
Bình minh tan vỡ, hoàng hôn buông xuống, đêm khuya đầy sao, tình yêu mãi mãi bền lâu, tình yêu cũng không ngừng nghỉ, hoa ở Tây Giao không bao giờ héo tàn.
Từ từ ngân hà có vô số ngôi sao, nhưng cũng có một ngôi sao Lê Tiện Nam tặng cho cô.
Trên thế giới rộng lớn này, người đến người đi, cũng có một ngọn đèn, vĩnh viễn sáng lên hết đêm này đến đêm khác vì cô.
—— mà tất cả sự khởi đầu này, là từ đêm đông nhiều năm trước.
Cô cùng anh bước vào mùa đông trong bao thăng trầm của thế giới này, anh mỉm cười, duỗi tay ra với cô, cô vừa ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt ngập tràn xuân sắc của anh.
Gặp gỡ trong một mùa đông như vậy, tình yêu cũng như sông dài đơm hoa kết trái theo thời gian.
.
Bình Minh Màu Đỏ