Bình Minh Màu Đỏ

Chương 36: 36: Còn Em Thì Sao Anh Có Tin Em Không

312@-


Mới sáng sớm điện thoại của Lê Tiện Nam đã đổ chuông, bị anh tắt máy.

Diệp Phi nghe thấy được, đẩy đẩy anh nói, “Nếu anh bận thì cứ đi đi, em ở đây một mình cũng ổn mà.


“Không đi.


“Anh thế này là ngày qua ngày……”
“Ở cùng em ngày này qua ngày khác không tốt hơn sao.


Điện thoại của Lê Tiện Nam tắt, trong phòng lại rơi vào yên tĩnh, đây cũng là một khoảng thời gian hơi buông thả của anh, hiếm khi anh quyến luyến thời gian buổi sáng, Diệp Phi cũng khó được những ngày chỉ cần buồn ngủ là có thể ngủ ngay được.

Mùa đông ở Yến Kinh thời tiết rất đẹp, mùa đông nơi này hầu như sẽ không có mưa ẩm ướt, cùng lắm thì chỉ có mấy ngày hôm trước có một lớp tuyết mỏng, là rơi vào ban đêm ——
Dự báo thời tiết dự báo là từ mùng hai sẽ có tuyết, đi ra ngoài chú ý, nhưng mấy ngày rồi vẫn chưa thấy tuyết rơi, đến đêm mùng bốn mới khoan thai đến muộn.

Ngày đó Diệp Phi và Lê Tiện Nam ở trong phòng khách xem một bộ phim cũ, 《Tình yêu đích thực》, được tạo thành từ một vài câu chuyện ngắn, quan niệm tình yêu ở các giai đoạn khác nhau, mười câu chuyện đã trở thành ý nghĩa thực sự của tình yêu đích thực.

Diệp Phi nắm tay Lê Tiện Nam hỏi anh, “Anh thì sao, quan niệm tình yêu của anh là gì?”
Hình ảnh trùng hợp với bức tranh tỏ tình bằng bìa cứng kinh điển nhất.

Lê Tiện Nam nói, “Đã ba mươi tuổi rồi, nói đến nói đi giống như là vẽ một cái bánh nướng lớn, anh không tin hư vô mờ mịt, anh chỉ làm.


Diệp Phi cảm thấy câu trả lời lúc này của anh hơi mất hứng, lấy kẹo cai thuốc lá từ trong túi anh ra nhét vào trong miệng anh, còn tỏ vẻ hung dữ nói, “Ăn chút ngọt đi, nói dễ nghe một chút.


Ngẫm lại cũng đúng, quả thật là chưa từng nghe được lời sến súa nào từ miệng Lê Tiện Nam, cũng chưa từng nghe được lời hứa hẹn gì.

Lê Tiện Nam bị cô chọc cười, vòng tay ôm eo cô chặn cô lại trên sô pha, cúi người hôn cô, chắc chắn là anh cố ý, nụ hôn sâu và dài, kẹo cai thuốc lá mát lạnh hòa tan ở bên môi, mùi bạc hà nồng đậm, đầu tiên là đắng chát, rồi lại biến thành ngọt.

“Có ngọt không?” Lê Tiện Nam buông cô ra, mặt không đỏ tim không đập, nhéo cằm cô, ánh mắt mềm mại rõ ràng là có thêm sự dụ dỗ trong đó, “Cảm nhận được không?”
“Lê Tiện Nam!” Diệp Phi bị anh đè ở trên sô pha, dây váy ngủ trượt xuống đầu vai, kết cấu tơ lụa mềm mại và có tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ, giống như đôi môi đã bị anh hôn.

Lê Tiện Nam cười với cô, nắm lấy tay cô đặt lên trên ngực, kề sát vào cô mỉm cười hỏi cô, “Anh không nói, em còn muốn cảm nhận thêm nữa không?”
“……” Khuôn mặt Diệp Phi đỏ bừng, cũng không biết lấy dũng khí từ đâu ra, cánh tay mảnh khảnh ôm lấy cổ anh, “Anh không nói thì em nói……”
“Nói cái gì?” Lê Tiện Nam nghiêng người lại đây, còn tưởng rằng là cô muốn nói lời gì đó nghiêm túc.

Diệp Phi bị anh đè lên, cô ngẩng đầu, mái tóc vốn dĩ được vấn lên không biết đã bị xõa ra từ khi nào, tóc cô mềm mại, như là thác nước đổ xuống vậy, hai má cô đỏ lên, đôi mắt nhìn thẳng vào anh, đáy mắt là một loại cảm xúc cháy bỏng.

Hoặc là, như là một sự hy sinh.

Nghiêm túc và tươi sáng hơn so với lần đầu tiên.

Lần đầu tiên đêm đó cô trầm mặc, dường như những cô gái luôn thích nói một vài lời âu yếm vào lúc này, hoặc là thẳng thắn bày tỏ tình cảm.

Ngày đó Diệp Phi cũng không, cơ thể đã rơi vào tay giặc, cô muốn đè nén những lời này xuống, chỉ sợ những lời tỏ tình này quá nặng nề, lại sợ anh không thích nghe.

Càng như là giữ lại cho mình một chút lý trí —— ít nhất là ngày đó không nói lời yêu với anh, ít nhất còn có thể dùng nó để trấn an bản thân, nhìn đi, em không để tất cả đều rơi vào đó, em vẫn còn tỉnh táo, em không đem toàn bộ trái tim này giao cho anh.

Ba chữ “Em yêu anh” này, quá nặng nề.

Ba chữ này quấn quanh đầu lưỡi, bách chiết thiên hồi (*).

(*) Bách chiết thiên hồi nguyên gốc là “百折不回”: có nghĩa là trải qua bao nhiêu khó khăn vất vả lòng không lùi bước.

Diệp Phi ôm lấy cổ anh, hàng mi dài run rẩy, lời nói đến bên miệng, để lại cho mình một con đường sống, “Lê Tiện Nam, em thích anh.




“……”
“Lê Tiện Nam, em thích anh.


Cô lặp lại một lần nữa, giọng nói như nụ hoa lướt qua mặt nước, run rẩy, mềm mại và trong trẻo.

Lê Tiện Nam cúi người nhìn cô, khoảnh khắc này phát sinh chuyện gì cũng là đương nhiên, cho một câu hứa hẹn cũng có thể dỗ dành cô vui vẻ hơn.

Lời của Lê Duẩn Nam quấn quanh miệng, cuối cùng cúi người hôn cô, khi hô hấp của Diệp Phi rối loạn, anh dùng giọng điệu đùa giỡn nói: “Phi Phi, không cảm nhận được sao?”
Không cảm nhận được sao, mỗi một chuyện nhỏ.

Em là thiên vị duy nhất.

Diệp Phi không biết anh nói nào một câu, lật lên toàn bộ.

Ngày đó bộ phim chưa xem xong, Lê Tiện Nam hôn cô rất nhiều lần, giống như là muốn chặn lời nói của cô lại.

Anh không cảm thấy tình yêu phải dựa vào những lời anh nói, phải dùng ngôn ngữ đi lặp lại chứng minh.

Tình yêu của mỗi người một vẻ, ít nhất là Lê Tiện Nam cũng không cảm thấy tình yêu là một loại ngôn ngữ.

Tình yêu không phải là để đi hỏi biển rộng, thủy triều lên thủy triều xuống.

Tình yêu cũng không phải là đi hỏi gió, gió đến và đi không để lại dấu vết.

Có người nói tình yêu là trách nhiệm, có người nói tình yêu là tự do, nhưng lại có người nói tình yêu là chiếm hữu.

Trước kia, mỗi ngày trước khi đi ngủ anh đều sẽ nghe được Cố Diều nói với anh, A Nam, mẹ yêu con, nhưng cũng chính miệng bà nói với anh một câu tạm biệt, đối anh thì đó chính là lời tạm biệt tàn nhẫn nhất.

Đó có thật sự là tình yêu sao?
Mỗi lần Lê Tiện Nam muốn để cho Diệp Phi nhìn rõ anh, giống như người sắp chết đuối buộc phải mở to miệng hít lấy một hơi thật lớn tham lam hút lấy oxy, làm cho cô tỉnh táo vào thời khắc cuối cùng.

Lúc này cũng không biết Diệp Phi lấy được sự kiên trì từ đâu, nói với anh, “Lê Tiện Nam, em thích anh.


Đột nhiên Lê Tiện Nam tỉnh táo lại ——
Cũng không phải là anh sợ cái từ “Yêu” này, là sợ đáp lại, một trái tim chân thành cứ như vậy phơi bày ở trước mặt cô, là sợ không bệnh mà chết, sợ cô nói tạm biệt, lại cho anh một lần tạm biệt nhẫn tâm nữa.

Ngày đó Lê Tiện Nam ôm cô rất lâu, lâu đến nỗi Diệp Phi cảm thấy thời gian đã trôi qua rất nhiều rồi, ngay khi cô cứ nghĩ thời gian cứ trôi qua một cách lặng lẽ như vậy, có phải thật sự rất nặng nề không?
Cô chưa bao giờ dùng “quy củ” trong giới này của bọn họ để phán đoán về Lê Tiện Nam, anh chỉ là Lê Tiện Nam mà thôi, cũng không phải là bất kỳ một người nào trong giới đó.

Diệp Phi suy nghĩ rất lâu, nhưng cũng không nghĩ ra được gì.

Cô hít một hơi, duỗi tay ôm lấy eo anh, cử động ở trong lòng ngực anh, ngẩng đầu lên nhìn anh.

Trong đôi mắt Lê Tiện Nam trong suốt như lúc tuyết tan, sương mù tan đi, nhìn thấy hết tất cả không sót một thứ gì, giống như có ánh hoàng hôn ấm áp chiếu vào trong núi rừng.

Thanh suốt đến mức làm cho lồng ngực cô nổi lên một cảm xúc phức tạp.

“Lê Tiện Nam, có phải những người như anh đều cảm thấy thích là một từ rất nặng nề không?” Diệp Phi nói, sau khi nói xong thì tiến lại gần, hôn lên môi anh một cái rất nhẹ, “Nặng nề nhưng em vẫn muốn nói, em không muốn không rõ ràng, còn hai tháng nữa là Diệp Phi hai mươi hai tuổi, có thể là quan niệm về tình yêu cũng rất trẻ con, một trái tim chân thành cũng không đáng là gì, nhưng đây là thứ quý giá nhất của cô ấy.


“……”
“Có phải là những người trong giới này của anh không tin thật lòng không?” Cô ngửa đầu nhìn anh, “Em thì sao, anh có tin em không?”
Lê Tiện Nam ôm cô, rất lâu sau cũng không nói gì.


“Phi Phi, em là người thứ hai nói như vậy với anh.


Thời gian trôi qua thêm một lúc nữa, rốt cuộc Lê Tiện Nam cũng chậm rãi mở miệng.


“Người thứ nhất là ai?” Diệp Phi dựa vào trong lòng anh, ngẩng đầu hỏi anh.

“Mẹ anh.


Diệp Phi ngơ ngẩn, sững sờ nhìn anh.

Kỳ thật suy nghĩ kỹ lại, có rất nhiều thứ đều đã có đáp án ——
Trong cái giới này của bọn họ, nếu anh đồng ý, thì anh sẽ không thiếu một thứ gì cả, người khác chỉ biết Lê Tiện Nam làm người lạnh lùng, người cô đơn đứng trên đỉnh cao nhất kia, có lẽ là anh đã trải qua rất nhiều chuyện, không có gì có thể đả động được anh, người khác dùng những thủ đoạn ấu trĩ và vụng về như vậy lấy lòng anh, anh cũng không muốn lãng phí thời gian.

Tựa như câu chuyện cổ tích của Disney, người đẹp và quái thú, mụ phù thủy biến hoàng tử thành quái thú đáng sợ, dùng một phép thuật nói rằng, nếu ở trước khi hoa hồng tàn không có người nào hắn, thì hắn sẽ vĩnh viễn biến thành quái thú.

Một mình quái thú canh giữ bông hoa hồng kia, cũng không ngóng trông có người tới tìm hắn, biến thành quái thú đã là tương lai có thể đoán trước.

Khi Belle xuất hiện, hắn bị hấp dẫn, rồi lại không tin Belle thật lòng.

Bên dưới vẻ ngoài đáng sợ của quái thú, ẩn chứa một trái tim dịu dàng và tốt bụng.

Lê Tiện Nam luôn là quá lạnh lùng, mặc dù chơi bời cùng với đám người Triệu Tây Chính, nhưng anh vẫn luôn giống người lạnh lùng trên cánh đồng tuyết kia.

Diệp Phi nhìn thấy sự tốt bụng trong mắt anh, nhìn thấy áp lực, nhìn thấy những thời khắc rõ ràng là anh bị hấp dẫn nhưng lại ép buộc mình phải tỉnh táo.

Diệp Phi làm sao có thể không biết được chứ, anh chưa từng nói, vào thời điểm cao trào nhất luôn gọi cô, Phi Phi.

Đó không phải là lời nỉ non thâm tình, mà là bờ vực trên con đường không thể quay đầu nữa ——
Phi Phi, không hối hận sao?
Phi Phi, anh hy vọng em tỉnh táo, đừng trầm luân vào cùng anh.

Lê Tiện Nam ôm lấy cô cười cười nói, “Bộ phim vừa rồi, là câu chuyện đầu tiên.


“Ừm?”
Nam chính nói tiếng Anh, nữ chính nói tiếng Bồ Đào Nha, hai người ông nói gà bà nói vịt, ai cũng đều không hiểu ai, cô vì cứu bản thảo của anh mà nhảy xuống nước, nam chính đứng ở trên bờ dùng tiếng Anh hét lớn, đừng quan tâm, mấy thứ này không đáng giá một đồng.

Hai người không hiểu ngôn ngữ của nhau, nhưng họ lại hiểu chính xác những gì đối phương muốn diễn đạt.

Kết cục cuối cùng, nam chính bắt đầu học tiếng Bồ Đào Nha, nữ chính cũng vì anh mà học xong tiếng Anh.

Thank you, yes.

“Phi Phi, anh không tin vào tình cảm,” Lê Tiện Nam nghiêng đầu, hôn lên má cô, “Anh tin em.


Là sự ích kỷ của lòng tham, là sợ không bệnh mà chết, mối quan hệ này đã lệch khỏi quỹ đạo, dường như Diệp Phi đã giao phó hết tất cả cho anh, Lê Tiện Nam chỉ có thể giữ lại một chút lý trí cuối cùng ——
Lý trí còn có ích gì sao?
Lê Tiện Nam suy nghĩ rất nhiều lần, có lẽ đây chính là một chút ích kỷ cuối cùng của anh, anh muốn giữ lại cho mình một chút thể diện.

Có lời đồn đãi từ xa xưa nói, sau khi trưởng thành, con người sẽ luôn đòi hỏi quá nhiều về những gì bọn họ đã thiếu thốn trong thời thơ ấu.

Những năm qua Lê Tiện Nam luôn rất cẩn thận, cũng không ngóng trông gì, cũng không đòi hỏi bất kỳ tình cảm gì, thứ tình đáng khinh mà anh có thể nhìn thấy ngay trong một cái liếc mắt, anh dùng sự lạnh lùng của mình để chặn tất cả mọi người ở bên ngoài.


Ba mươi hai năm, dường như cũng chỉ chờ linh hồn phù hợp, mặc dù có đôi khi cũng cảm thấy mình đã biết trước kết cục, không chờ được nữa, sẽ không gặp được, ở trong mấy tỷ người này chờ một linh hồn phù hợp, khả năng chính là một phần mười tỷ.

Gặp được Diệp Phi, anh thường xuyên cảm thấy có rất nhiều thứ đang thoát khỏi kiểm soát, lý trí nhiều năm và sự tỉnh táo ép buộc anh phải giữ được tôn nghiêm, rồi lại nhiều lần tình nguyện đắm chìm, anh tôn sùng cô như là tín ngưỡng, sự xâm chiếm lặng lẽ này, chỉ chờ đợi duy nhất một thứ đó chính là cô có thể nhìn thấu được tình cảm mãnh liệt của anh.

Làm thế nào có thể hoàn toàn trong sạch được?
Không hề trong sạch một chút nào.

Là anh kéo cô ra khỏi sự trong sạch đó, lại không nỡ nhìn cô luân hãm.

Phi Phi, không cảm nhận được sao?


Phi Phi, em mời là duy nhất của anh.

Em mới là tình yêu của anh.

Bên ngoài tuyết rơi dày, bông tuyết chậm rãi rơi xuống.

Trong phòng rất nóng.

Diệp Phi ở trong lòng anh xoay người, “Lê Tiện Nam, chúng ta đi ngắm tuyết đi, mấy năm hình như ở Yến Kinh đều chưa từng có tuyết rơi.


“Được.


Lê Tiện Nam nghe theo cô, đi lấy áo khoác mặc vào cho cô.

Đêm đông trong sân tiêu điều, những bông tuyết lớn bay lả tả, rơi xuống nước trong hồ, mấy con cá ở bên trong sợ hãi bơi qua bơi lại.

Diệp Phi và anh ngồi trên ghế bập bênh trước hiên nhà, cô vươn tay ra, bông tuyết sáu cánh rơi xuống lòng bàn tay cô, chậm rãi tan ra.

Diệp Phi quay đầu lại nhìn anh, nói với anh, “Nếu không ngắm tuyết cùng anh.


Nửa câu sau cô cố tình không nói, cô duỗi tay ra đón lấy bông tuyết tiếp theo, cười nói với anh, “Lê Tiện Nam, em rất vui.


Lê Tiện Nam kéo áo khoác lại giúp cô, ôm cô vào lòng, cười nói cô, “Vậy à, thật dễ nuôi.

Tuyết rơi mà đã làm cho em hạnh phúc như thế này rồi.


“Kỳ thật vui không phải vì tuyết, mà là anh.

” Diệp Phi thành thật trả lời anh, “Không có anh, có thể đây chỉ là một đêm đông bình thường không có gì lạ, em cũng chỉ nhìn thoáng qua tuyết rơi, sẽ không có sau đó.


Lê Tiện Nam bật cười, đêm lạnh, ý cười trong đáy mắt cô nóng bỏng, anh cảm thấy mình dường như cũng không kém cỏi như vậy.

Cho dù có dẫn cô chìm nổi, anh cũng một người hâm mộ dũng cảm.

Chỉ làm hạ thần dưới váy cô, chỉ vì cô mà đi ngược dòng nước.

Nếu cùng nhau dầm mình trong tuyết, đời này coi như cũng cùng nhau đến bạc đầu.

Thật ra ngày mùng năm đó không có tuyết, dự báo thời tiết dự báo từ mùng hai sẽ có tuyết rơi, nhưng tuyết chậm chạp mãi không tới, Diệp Phi ngóng trông rất nhiều ngày, mỗi tối đều ra ban công xem một chút.

Lê Tiện Nam hỏi cô, muốn ngắm tuyết như vậy à?
Diệp Phi gật gật đầu nói, “Đúng vậy đúng vậy, mùa đông đắp người tuyết rất tuyệt.


Là cảm tạ mấy ngày nay âm trầm ẩm ướt thiên sao? Hay cảm ơn vì thời tiết trong những ngày đó lạnh giá hơn?
Trận tuyết nhân tạo này rơi suốt một đêm.

Rạng sáng Diệp Phi tỉnh dậy, nhìn thấy tuyết trên mặt đất thật dày, nhặt một đoạn nhánh cây trên mặt đất viết tên anh.


Sau đó vòng tay quanh miệng gọi anh, “Lê Tiện Nam! Lê Tiện Nam!”
Lê Tiện Nam nghe thấy, vừa mới tắm rửa xong chưa được một lúc, đẩy cửa sổ ra nhìn.

Diệp Phi đứng ở trong sân, trên mặt đất viết tên của anh, còn vẽ một hình trái tim nhỏ, cô gái nhỏ chỉ mặc áo ngủ tơ lụa mỏng, lạnh đến nỗi chóp mũi đỏ cả lên.


Ngốc nghếch mỉm cười, trẻ con, trong mắt viết rõ ràng: Anh có vui không?
Lê Tiện Nam hôn không chịu tách ra, Diệp Phi bị anh ôm vào, xoay mặt đi đẩy anh, “Anh xong chưa……”
“Đây không phải là để cho em cảm nhận một chút,” Lê Tiện Nam trừng phạt cắn vào cánh môi cô, “Anh không nói, anh chỉ làm thôi sao.


“Không đứng đắn, anh chết đi!”
Lê Tiện Nam không nhịn được cười, nhất định phải hôn cô, hôn Diệp Phi đến mức đầu óc hỗn loạn.

Anh chống ở bên người cô, nói, “Phi Phi, lặp lại lần nữa đi.


“Không nói!”
“Có nói hay không?”
“Không nói.


Diệp Phi che miệng, anh mắt oán hận.

Lê Tiện Nam lại muốn hôn cô, Diệp Phi duỗi tay che miệng anh lại, không cho anh hôn, như là ai oán, “Lê Tiện Nam, ba mươi năm trước anh sống như thế nào vậy!”
“Chỉ chờ một cô ngốc tên là Diệp Phi tìm được Đàn Cung Tây Giao, tới nói với anh là cô ấy thích anh.


“…… Lỡ như, lỡ như em không tìm được Đàn Cung Tây Giao thì sao?”
“Phi Phi,” Lê Tiện Nam chống ở bên người cô, lưu luyến dụ dàng như là một tấm lưới, bắt chặt lấy cô, “Sự thật lòng của một người chỉ đủ làm một cái đinh sắt, anh đã đóng đinh ở chỗ em rồi.


Nói xong, ngón tay anh xẹt qua trước ngực cô, chậm rãi tiến đến chỗ sâu hơn, trái tim cô đập một cách mãnh liệt.

Tại sao cứ nhất định phải nghe anh chứng minh bằng lời nói chứ?
Rõ ràng là anh đối xử với cô thẳng thắn và chân thành như vậy.

“Lê Tiện Nam, em thích anh.

” Diệp Phi ôm lấy cổ anh, tiến lại gần nói với anh một lần nữa, “Em thích anh.


“Ngủ đi, trời lại sắp sáng rồi.


Lê Tiện Nam duỗi tay ấn vào giữa trán cô một cái, đẩy cô trở về.

Diệp Phi càng không muốn, dính lấy như là bạch tuộc, “Lê Tiện Nam, anh có nghe thấy không, em thích anh.


“Phi Phi,” Lê Tiện Nam tắt đèn đầu giường đi, “Em nói thêm nữa một lần, anh sẽ cho rằng là em muốn tiếp tục?”
“Không được, không tiếp tục, không tiếp tục em cũng nói.

” Diệp Phi cười tủm tỉm, ôm anh giống làm nũng.

Đúng Là một tâm hồn trẻ trung và nhiệt huyết, thích nó sáng ngời trong mắt.

Làm cho người khác xúc động.

Tác giả có điều muốn nói:
Ông chủ Lê: Khu vực bình luận đều trông ngóng Phi Phi thuần khiết đi đòi mạng tôi.

Phi Phi: Vậy anh có cho không?
Ông chủ Lê: Ai muốn cũng không cho, Phi Phi muốn thì cho.

.



Bình Minh Màu Đỏ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bình Minh Màu Đỏ Truyện Bình Minh Màu Đỏ Story Chương 36: 36: Còn Em Thì Sao Anh Có Tin Em Không
10.0/10 từ 19 lượt.
loading...