Bình Minh Màu Đỏ
Chương 23: 23: Những Bông Mẫu Đơn Sau Cơn Mưa
Diệp Phi lái xe đến địa chỉ Lê Tiện Nam gửi, đụng phải thời gian cao điểm thứ hai của buổi tối, xe di chuyển chậm rì rì, cũng đã là sáu rưỡi tối.
Đó là khu đất ở trong vành đai chính, bức tường đỏ cũ kỹ, mái hiên đỏ, trước cửa còn có lễ nghi mặc sườn xám, Diệp Phi lái xe chạy từ xa đến, lập tức nhìn thấy bóng người đứng bên cạnh đèn đường.
Lê Tiện Nam vẫn đang đi bộ, áo khoác gió dáng dài đến đầu gối, mở ra, bên trong là âu phục và quần tây, tỉ lệ dáng người rất tốt, hai tay đút và túi, chậm rãi bước đi, liếc mắt một cái nhìn lại chính là tư thế đang đợi người.
Đường cái trống vắng, xe chạy đến, Lê Tiện Nam híp mắt, nhìn thấy rõ người ngồi trên ghế lái là Diệp Phi.
Như là có người đến đón anh vậy.
Lê Tiện Nam cong môi cười, Diệp Phi dừng xe, nghiêng người sang mở cửa xe cho anh, Lê Tiện Nam lên xe, Diệp Phi đưa ly sữa bò nóng bên cạnh cho anh.
“Em có ngửi được không,” Lê Tiện Nam tiến đến gần, đưa tay cho cô.
Diệp Phi còn chưa rõ nguyên nhân, ngửi ngửi, “Làm sao vậy?”
“Có phải là không sạch sẽ không?”
“……” Diệp Phi mắng, “Ấu trĩ.
”
Lê Tiện Nam tiến lại gần, hai tay nắm lấy hai má cô, tay có hơi lạnh, Diệp Phi giật mình, theo bản năng co rụt lại, Lê Tiện Nam liền cười, nhéo mặt cô làm cho cô ngẩng đầu lên.
“Nói lại lần nữa thử xem?” Anh cười, ngữ điệu lười nhác, nghiêng người về phía cô, ôm lấy mặt cô không buông tay.
Diệp Phi lại ngửi ngửi, trên người một chút mùi rượu cũng không có.
“Ấu trĩ.
” Diệp Phi lại mắng một câu, “Em còn tưởng là anh uống rượu, mua sữa bò nóng cho anh, rồi bảo anh ngủ, sữa trong quán cà phê rất đắt, một ly này phải hơn ba mươi.
”
“Nửa ngày không gặp, lá gan lớn rồi, còn dám nói anh ấu trĩ?”
Lê Tiện Nam dứt khoát nghiêng người sang, đai an toàn căn bản chưa thắt, anh không hề báo trước hôn lên, Diệp Phi bị bất ngờ không kịp đề phòng, cũng may xe đã tắt máy, cô mò mẫm rút chìa khóa xe ra.
Lúc này Lê Tiện Nam hôn cô càng sâu hơn, chân tay Diệp Phi luống cuống, cũng không biết nên đặt ở chỗ nào.
Thật ra có hơi căng thẳng, hai ngày nay Lê Tiện Nam không nghỉ ngơi tốt lắm, giữa hai hàng lông mày còn có chút mệt mỏi, sự mệt mỏi này bị đêm tối tản ra thành một loại lười biếng gợi cảm.
Cô nhớ tới lời Triệu Tây Chính nói, có lẽ tâm trạng của anh không tốt.
Nhưng ngước mắt lên nhìn, Lê Tiện Nam dường như không có gì khác với bình thường.
“Đến khách sạn hay là trở về Tây Giao?” Diệp Phi hỏi anh.
Lê Tiện Nam bình tĩnh, dựa lưng vào ghế phụ, tiện tay thắt dây an toàn, “Ăn cơm chưa?”
“……” Diệp Phi gật đầu, “Ăn rồi.
”
“Ừ, anh ở đây còn đói, rất muốn ăn bữa cơm với em, em còn giấu anh đi ăn,” Lê Tiện Nam liếc cô một cái, “Triệu Tây mMi?”
Anh đoán quá chuẩn xác.
Diệp Phi nói, “Em ăn cùng anh thêm một chút nữa.
”
“Biết nấu cơm không?”
“Biết.
”
“Phía trước, đi thẳng rồi rẽ phải.
”
“Được.
”
Diệp Phi chậm rãi khởi động xe, Lê Tiện Nam lại liếc mắt nhìn cô một cái, mái tóc dài của cô được buộc đuôi ngựa, dáng ngồi còn rất quy củ, nghiêm túc lái xe, cũng không dám lái quá nhanh, không giống như anh.
Bình thường Lê Tiện Nam lái xe rất ổn định, nhưng lúc tâm trạng bực bội, lái xe cũng không quá chú ý, đêm khuya không người, một chân đạp chân ga, có đôi khi đi chạy vòng quanh núi đua xe với mấy người Triệu Tây Chính, dáng ngồi quy củ như vậy, nhìn đã biết là tiếc mạng.
Lê Tiện Nam giơ tay lên, bưng kia ly sữa bò, còn nóng, trên ly có in logo của quán cà phê.
Hôm nay tâm trạng quả thật là rất kém rất không ổn, nhưng nó tốt lên từ khi nào?
Là lúc nhìn thấy Diệp Phi lái xe tới đón anh, còn nói mua cho anh một ly sữa bò nóng, có hơi đau lòng nói một ly sữa bò mà hơn ba mươi tệ.
Đều là chuyện nhỏ linh tinh, cũng giảm bớt được sự mệt mỏi.
Diệp Phi yên lặng lái xe, kết quả đi thẳng rẽ phải, phía trước là một trung tâm mua sắm, cô hỏi anh, “Tới chỗ này làm gì?”
“Đi dạo.
”
Anh trả lời bằng một câu như vậy.
Diệp Phi dừng xe, chắc là cũng đoán được ý tứ của anh, cô dừng xe xong, nói với anh, “Vậy anh ở đây chờ em đi, em quay lại ngay.
”
“Được.
”
Lê Tiện Nam là thật sự có hơi mệt, dáng vẻ nghiễm nhiên là chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi ở trong xe, sau khi Diệp Phi xuống xe, Lê Tiện Nam gọi cô lại, cô đi vòng đến ghế phụ, Lê Tiện Nam kéo cửa sổ xe xuống.
“Anh có còn muốn mua gì không?” Diệp Phi cho rằng anh muốn nói gì đó.
Người đàn ông vốn lười nhác ngồi ở đó chống người lên, anh ngoắc ngoắc ngón tay, Diệp Phi đứng ở ngoài xe, hơi hơi khom lưng tiến đến gần, Lê Tiện Nam nắm lấy cằm cô hôn một cái, nhéo mặt cô, “Chờ em.
”
Có hơi bất ngờ, có chút ngạc nhiên.
“Ngốc rồi?” Lê Tiện Nam lại búng nhẹ lên trán cô một cái, “Chờ em, nhanh đi.
”
“Anh ăn cái gì?”
“Tùy tiện.
”
“Anh nói đi, em sợ anh có ăn kiêng gì đó.
”
“Vậy đừng mua, ăn em đi.
”
“……” Diệp Phi xoay người đi.
Lê Tiện Nam ngồi ở trong xe nhìn bóng lưng cô bật cười, không thể kiềm chế được.
Lúc đến đây thì cũng đã hơn bảy giờ, Diệp Phi tùy tiện mua một chút rau củ, dù sao thì phòng bếp ở Tây Giao cũng mới tinh, có thể là Lê Tiện Nam cũng chỉ ăn một bữa này, lúc cô xách theo túi mua hàng đi ra, đã không nhìn thấy Lê Tiện Nam ở trong xe.
Ở trong bãi đỗ xe dưới lòng đất quá yên tĩnh, ánh đèn màu trắng sáng rực, những ống đèn phát ra âm thanh dòng điện nhỏ.
Lê Tiện Nam dựa vào bên cạnh xe, đang muốn châm điếu thuốc, nhìn thấy Diệp Phi từ xa, ném hộp thuốc lá và bật lửa về ghế phụ.
“Phi Phi, lốp xe phía sau xe hình như bị hỏng à?”
Lê Tiện Nam vòng qua, nhận lấy đồ ở trong tay cô, mở cửa xe đặt ở ghế phụ.
“Hả?” Diệp Phi sửng sốt, vòng đến phía sau, “Hỏng chỗ nào rồi?”
Lê Tiện Nam tùy tiện chỉ một chỗ.
Diệp Phi hoảng sợ, ngồi xổm xuống nhìn, “Hỏng chỗ nào vậy?”
Lê Tiện Nam thuận miệng nói bậy, giơ tay lên che đầu cho cô, mở cốp xe ra, “Ở ngay chỗ đó.
”
“Đâu……”
Diệp Phi ngồi xổm trên mặt đất, vừa ngẩng đầu, lời nói đột nhiên bị chặn lại ở trong cổ họng.
Trong cốp xe có một bụi hoa hồng đỏ rậm rạp, bên cạnh đó là một đống đồ ăn vặt.
“Anh lại làm cái gì vậy?” Diệp Phi đứng ở đó, “Em cũng chỉ đi mua một vài nguyên liệu nấu ăn……”
Lê Tiện Nam lười nhác đưa một bàn tay ra với cô, “Thêm anh nữa thì sao, có vui không?”
Diệp Phi đi đến, bước chân dừng lại, Lê Tiện Nam duỗi tay ra kéo cô đến, một bàn tay ôm lấy eo cô, một bàn tay còn vuốt ve sau lưng cô, “Phối hợp một chút có được không? Ngốc rồi?”
“Anh tặng hoa làm gì……” Diệp Phi bị anh ấn vào trong lòng, trong đầu tính toán một lượt, cũng không phải ngày lễ gì.
“Muốn dỗ em cũng phải tìm lý do sao?” Lê Tiện Nam trầm ngâm một giây, “Không có lý do được chưa, chỉ là muốn dỗ em vui vẻ.
”
“……”
Thì ra lúc được người khác đối xử thật tốt, thì sống mũi thật sự sẽ cảm thấy chua xót.
Diệp Phi vùi mặt vào trước ngực anh, trên người anh có chút lạnh lẽo, loại hương vị an tâm quen thuộc này, giống như một bàn tay dịu dàng, cẩn thận nâng trái tim đầy những vết nứt của cô ở trong lòng bàn tay.
“Phi Phi, em không cần quá đón ý hùa theo anh, ý của anh là, em chỉ mới hai mươi hai tuổi, đúng không? Hay là tròn hai mươi hai tuổi?” Lê Tiện Nam vỗ vỗ đầu cô, “Trở về làm đứa trẻ hai mươi mốt tuổi, anh cho phép.
”
Muốn như thế nào mới có thể hoài nghi chân tình của anh là giả?
Người khác nói như thế nào, thật ra cô thật sự không hề đặt ở trong lòng.
Diệp Phi luôn cảm thấy, phần chân tình này của anh có lẽ càng nhiều hơn so với tưởng tượng của cô một chút, cũng không phải tặng hoa, mà là để là cho cô cảm nhận được sự quan tâm trong từng những việc nhỏ.
Cuộc sống cũng thực sự ngắn ngủi, phải chọn một người chịu để cho cô tùy hứng, trở về làm một đứa trẻ vô ưu vô lo, chứ không phải là luôn muốn cô phải là người hiểu chuyện.
Cô chưa từng muốn một thứ gì, nhưng anh lại như là cái gì cũng chịu cho.
Lê Tiện Nam lăn lộn hai ngày, thật sự có hơi mệt mỏi, Diệp Phi sợ anh ở bên ngoài ngủ không ngon, suy nghĩ một chút vẫn lái xe đưa anh về Tây Giao.
Cô nấu một vài món đơn giản, ngồi ở phòng ăn ăn cùng Lê Tiện Nam.
Công nhân đã đi rồi, phòng khách vẫn sạch sẽ như cũ, chỉ là một góc ở cửa sổ sát đất, có thêm một cánh đồng hoa hướng dương lớn trong nhà, hoa hướng dương rậm rạp lặng lẽ nở, không nói gì lại hoành tráng.
Diệp Phi mặc một cái áo khoác muốn đi ra ngoài.
Lê Tiện Nam ngồi ở trên bàn ăn hỏi cô đi đâu, Diệp Phi lườm anh một cái, nói đi lấy hoa hồng chuyển vào.
Lê Tiện Nam cười cười, Diệp Phi tìm ra mười mấy bình hoa pha lê, nhân lúc Lê Tiện Nam ăn cơm lần lượt chuyển vào, chuyển hoa xong rồi, lại đến chuyển một đống đồ ăn vặt kia vào.
Đồ ăn vặt đều trải ở trên sô pha, thêm mấy thứ này vào, lập tức làm cho Tây Giao trống trải có thêm một chút hơi thở của sự sống.
Diệp Phi cầm mấy túi khoai tây chiên hỏi anh để ở đâu.
Lê Tiện Nam thuận miệng nói, “Tùy em.
”
Diệp Phi đặt tất cả ở trên bàn trà, lại đi đến bên bàn ăn, kéo ghế ra ngồi bên cạnh anh.
Lúc Lê Tiện Nam ăn cơm không nói quá nhiều, cô chỉ nấu một bát mì, lúc cầm đôi đũa cúi đầu ăn cơm, cũng giống như một bức tranh.
“Ăn hay không ăn?” Anh gắp một gắp mì lên đưa đến bên miệng cô.
Diệp Phi lắc đầu.
Lê Tiện Nam đẩy bát sang bên canh một chút, “Vừa phải.
”
“Ấu trĩ.
” Diệp Phi lại muốn đi.
Lê Tiện Nam kéo cổ tay cô về lại, “Phi Phi.
”
Diệp Phi cho rằng anh muốn có người ăn cơm cùng, Lê Tiện Nam ăn cơm cũng không ăn nhiều lắm, anh ôm cô, ánh mắt dừng ở trên đôi mắt cô, hỏi cô, “Phi Phi, emm suy nghĩ lại cho kỹ, em còn mua cái gì nữa?”
“……” Còn chưa chưa dứt lời, nhắc tới, Diệp Phi đột nhiên nhớ tới cái túi vừa đặt ở trên bàn, cô còn chưa kịp sắp xếp lại, vừa nhìn lại, đã trống không.
Diệp Phi căng thẳng đến mức không chịu được, cơ thể cũng căng ra, “Em…… Anh không phải là…… Nói……”
Khó có thể nhớ lại lúc mua nó tâm trạng này như thế nào, kỳ thật có từng do dự, cô đã nghĩ tới hậu quả.
Nhưng lúc ấy lại nghĩ tới lời Lê Tiện Nam nói đêm hôm đó, lâu như vậy rồi, nhưng không có mục đích gì với loại chuyện đó.
Trong một thời gian dài như vậy, anh cũng không yêu cầu cô bất cứ điều gì, để cho cô dần dần an tâm, ít nhất là sẵn sàng tin rằng giữa họ không phải là mối quan hệ thể xác phù phiếm như vậy.
Thậm chí đến hai lần kia, cô mới là người đơn phương bị lấy lòng.
“Đã nghĩ tới hậu quả chưa?”
“Suy nghĩ rồi.
”
Ánh mắt Lê Tiện Nam bắt lấy cô, cũng nhất định là ở đang phỏng đoán suy nghĩ của cô.
Diệp Phi thành thật nhìn anh.
Nói không lo lắng là giả, nhưng thật ra nghĩ lại, cũng đã chuẩn bị xong từ trước, chỉ là trì hoãn lâu như vậy? Tiến trình này kéo dài hơn so với trong dự đoán của cô rất nhiều.
Cũng chính vì chậm chạp như vậy, làm cho cô luôn có thể cảm nhận được thành ý của anh ở trong đó.
Nụ hôn của anh dường như trời sinh giống như một cơn gió xuân, nơi nó đi qua, làm cho từng đóa hoa ẩm ướt nở rộ trên mặt nước cô đơn.
Trong nhà rất ấm, dây thần kinh của Diệp Phi đang tan chảy, chỉ là trong khoảnh khắc chuyện kia sắp phát sinh, Lê Tiên Nam vẫn hỏi cô như trước kia, có được không?
Lông mi Diệp Phi run rẩy, cụp xuống, ở trong bóng đêm mông lung, dáng người anh thon chắc, có dấu vết đã từng rèn luyện, eo hẹp mà gợi cảm, ánh mắt không biết nên đặt ở chỗ nào, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, vừa vặn dừng ở trên cổ anh, dưới da thịt trắng lạnh còn có những đường gân màu xanh nổi lên.
Diệp Phi chìm vào trong ánh mắt anh, càng lúc càng căng thẳng, giác quan cũng càng thêm mẫn cảm.
Lê Tiện Nam hôn lên môi cô, lòng bàn tay đặt lên trái tim đang đập thình thịch của cô.
Cô nhớ tới hoa sen nước ở trong tứ hợp viện, trôi nổi ở trong nước, gió thổi qua, lảo đảo lắc lư ở mặt trên, lúc đó cô nhìn đến mức có hơi thần, chắc là gió lớn hơn một chút, làm cho bông hoa sen yếu ớt kia hoa đánh vào trên thành bể, vì thế mặt nước nhỏ hẹp lập tức nổi lên từng gợn sóng nhè nhẹ, tràn ra từng vòng.
Cô có thể là sẽ còn bất lực hơn cả bông hoa sen nước đáng thương đó.
Đừng nhẹ nhàng rơi vào màn đêm đó, hãy nhiệt liệt, hãy sôi trào.
Mặc dù đó là một mùa đông lạnh thấu xương.
Diệp Phi có thể cảm nhận được sự kiềm chế và săn sóc của anh trong mỗi một chi tiết.
Giống như hoa mẫu đơn nở rộ vào mùa xuân, cánh hoa mỏng quá mềm mại, sau một cơn mưa, rõ ràng mưa cũng không dữ dội, cánh hoa mềm mại gần như vỡ vụn, để lại một số dấu vết loang lổ bị tổn thương.
Nhưng hoa mẫu đơn sau cơn mưa lại mê người như vậy, hoa màu trắng hồng, giống như dần dần đổi màu, phủ một lớp phấn mỏng, một chút màu trắng tinh tế, dịu dàng tựa như mật.
Nhịp tim của cô đập mạnh hơn dưới nụ hôn của anh.
Ngón tay anh chui vào lòng bàn tay cô, chậm rãi khép lại, xúc cảm hơi lạnh kia cũng khiến cho cô nắm ngược lại theo bản năng, tay anh rất đẹp, ngón tay thon dài, xương cổ tay rõ ràng.
Trong khoảnh khắc bình minh, tay Lê Tự Nam có một chút thương tiếc vuốt ve khuôn mặt cô, Diệp Phi nhẹ nhàng cọ cọ vào lòng bàn tay anh một chút.
Trận mưa lớn không có hình dạng kia vẫn rơi không ngừng, cánh hoa mẫu đơn yếu ớt xinh đẹp, vẫn thức tỉnh trong bình minh mờ ảo, nở rộ một cách mãnh liệt.
Cô quỳ xuống trong mùa xuân đó và coi anh như một vị thần thành kính, thần linh không nói một lời, lại thu hết sự hỗn loạn của cô vào đáy mắt.
Không sao hết.
Nụ hôn nóng bỏng, màn mưa tùy ý, bàn tay siết chặt.
Cô luyến tiếc.
Cô muốn bắt lấy nó.
Chìm nổi nhiều năm, trên đường nhìn thấy vẻ đẹp luôn chỉ dám vội vàng liếc mắt một cái.
Thì ra ông trời để lại người đẹp nhất cho cô vào năm hai mươi hai tuổi, và cũng để cho cô có được khoảng thời gian này.
Cũng là toàn tâm toàn ý một lần.
.
Bình Minh Màu Đỏ