Biến Thành O Tể Tể Rồi, Phải Làm Sao Đây?
Chương 70: C70: Solo Bóng Rổ
Edit: Phộn
––––––––––
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
"A! Cậu không sao chứ Tông Nguyên?"
Mấy Alpha hoàn hồn, luống cuống tay chân chạy lên đỡ Tông Nguyên dậy.
Sắc mặt Tông Nguyên tái mét được đỡ ở phía sau, hung tợn trợn mắt nhìn đầu sỏ làm ngã mình.
Khi nhìn thấy rõ gương mặt của đối phương, anh ta sửng sốt rồi một tia khác thường xuất hiện trong đôi mắt anh ta.
Vừa rồi chỉ lo hơn thua với Beta của Khoa Hậu cần mà không chú ý tới "người qua đường" suýt chút bị bóng đập trúng. Những người khác la ó lo lắng thì anh ta dửng dưng không quan tâm, nhưng không ngờ tới, "người qua đường" này thâm tàng bất lộ, không chỉ bắt được bóng của anh ta mà còn đập nó ngược trở lại, mà bản thân thì mất mặt bị đập trúng, làm trò cười cho thiên hạ!
Là trùm của Khoa Chiến đấu, há lại có thể nuốt trôi cục tức này?
Đang muốn tìm "người qua đường" kia tính sổ, ai ngờ lại là Omega nam có chút danh tiếng gần đây!
Thì ra là người quen!
Không chỉ quen mà còn là kẻ thù!
Tông Nguyên là phó đội trưởng của chiến đội Hắc Báo, mấy ngày trước, đồng đội của anh ta là Kiếm Long và Phá Quân đánh lôi đài, thua thảm không nỡ nhìn, đối phương thì mượn trận chiến này làm danh tiếng vang dội, nhảy vọt lên trở thành tân sủng của nền tảng livestream, fan năm sáu triệu người, ngay cả hai vị đại thần là Tất Phương và Lệ Phượng cũng nhìn cậu ta (Lâm Hân) bằng một cặp mắt khác.
Nội bộ chiến đội Hắc Báo cay cú không chịu được với Omega tên Phá Quân, thề sẽ rửa nhục trong cuộc thi cơ giáp sắp tới.
Nhưng điều làm Tông Nguyên kinh ngạc chính là, Phá Quân cũng là sinh viên của Học viện Quân sự Vấn Thiên!
Logo trên đồng phục là— Khoa Cơ giáp?
Ra vậy, điều khiển cơ giáp lợi hại như vậy, chỉ có thể Khoa Cơ giáp.
Tông Nguyên là người ngang ngược, ỷ có cha làm tướng quân cộng thêm thực lực đứng hạng nhất trong Khoa Chiến đấu nên thích tùy ý làm bậy, rất nhiều sinh viên không dám đắc tội với anh ta, bị bắt nạt chỉ có thể nén giận.
Trưa nay anh ta dắt theo mấy người bạn cùng lớp cũng tính tình ải chỉa giống mình đi chơi bóng rổ, nào ngờ vừa đến thì thấy sân đã có người dùng.
2
Tục ngữ có câu, chọn hồng thì chọn quả mềm.
Alpha Khoa Cơ giáp, Khoa Vũ trụ không dễ chọc, còn bọn Beta Khoa Hậu cần, đương nhiên là không để vào mắt.
Vì vậy, anh ta đi tới đuổi bọn họ.
Không ngờ đụng phải một Beta rất gì và này nọ, không muốn nhượng bộ, nhất là Beta đeo kính dẫn đầu kia, châm chọc khịa kháy anh ta đủ kiểu, tức giận, anh ta cầm bóng rổ ném tới.
Kết quả nam Beta đeo kính né được vì đã có phòng bị từ trước, quả bóng đập về phía người qua đường.
Trúng ai không trúng, trúng ngay người qua đường là Phá Quân khiến chiến đội Hắc Báo nhục không có quần đội!
Hiện tại anh ta cũng ăn một quả bóng từ Lâm Hân, bị đập cho chật vật không chịu được.
Hận cũ chưa qua thù mới đã tới, liên tiếp gặp xui xẻo!
Khuôn mặt Tông Nguyên dữ tợn, hất tay cậu bạn đỡ mình ra, hùng hổ đi tới chỗ Lâm Hân.
Mấy bạn học ù ù cạc cạc nhìn nhau, do dự một hồi cũng đuổi theo, ú òa, năm Alpha cường tráng cao trên 1m9 vây quanh Omega "mảnh khảnh nhỏ nhắn" của chúng ta.
Mặt Lâm Hân chẳng chút thay đổi, lạnh nhạt nhìn Alpha cao lớn vây quanh.
Từ lúc đập quả bóng trở lại, cậu biết đối phương sẽ không bỏ qua cho mình.
Lỡ chọc chó rồi, làm tới luôn vậy.
"Ê thằng kia, mày cũng gan quá nhỉ?" Alpha nam đứng bên trái Tông Nguyên nhếch miệng hỏi, đôi mắt ti hí mang ý xấu nhìn cậu.
"Khoa Cơ giáp? Năm nhất? Sao trước đây anh không thấy nó nhỉ?" Alpha nam bên phải Tông Nguyên nhìn từ trên cao xuống, vẻ mặt ngạo mạn.
Lâm Hân lạnh lùng liếc nhìn bọn chúng.
Thời gian nghỉ trưa có hạn, cậu còn phải đi thăm huấn luyện viên Lăng, không có nhiều thời gian đùa với những người này, nếu bọn họ muốn kiếm chuyện, vậy thì đánh nhanh thắng nhanh.
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
Cậu lơ hai "đàn em" gây sự, trực tiếp nhìn thẳng Tông Nguyên đứng ở giữa, không mặn không nhạt hỏi: "Anh muốn giải quyết thế nào?"
Tông Nguyên nhíu mày, lửa giận càng cháy mạnh khi đối mặt với phản ứng lạnh nhạt của Lâm Hân.
"Mày đập bóng làm tao bị thương? Tính không xin lỗi hay gì?" Anh ta nói thô lỗ.
"Ha, ai mới là người xin lỗi ấy nhỉ?" Một giọng nói trêu tức xen ngang.
Tông Nguyên nhanh chóng quay đầu, ứa máu trừng nam Beta đeo kính mắt.
Nam Beta đeo kính thờ ơ với sự tức giận của anh ta, dẫn theo bạn của mình đứng sau lưng Lâm Hân, cổ vũ cho cậu.
"Bạn Tông, đừng tưởng cậu học Khoa Chiến đấu là bọn tôi sợ. Chúng tôi mới là người đến sân bóng trước, mấy người đến sau, mắc cái gì tụi tôi phải nhường cho mấy người?" Nam Beta đeo kính cười lạnh, "Chỗ này Học viện Quân sự Vấn Thiên, không phải là cái phủ tướng quân nhà cậu, bốn phía đều có camera giám sát, đừng có tưởng thích làm gì thì làm. Đàn em này chỉ là một người qua đường vô tội, là cậu ném bóng rổ về phía em ấy, còn muốn người ta im lặng chịu trận không cho phản lại à? Yếu còn thích ra gió, không bằng ai mà cũng thể hiện, cút cút đi, đừng có ở đây mất mặt nữa."
Tông Nguyên tức giận.
Lời nói của nam Beta đeo mắt kính đúng là chí mạng.
"Trương Túc Trạch, mày không nói không nghĩ mày câm đâu!" Anh ta rống lên, gân xanh gân cổ nổi hết cả.
"Tôi cũng chỉ nói thật thôi, gì mà giận dữ vậy bạn yêu?" Trương Túc Trạch tủm tỉm cười nói, không hề để cơn giận của Tông Nguyên vào mắt, "Mấy cậu thân là Alpha còn là đàn anh, vậy mà đi bắt nạt một..."
Anh nhìn Lâm Hân thấp hơn mình 2cm, ưu nhã đẩy cặp kính dùng để trang trí của mình, "Một đàn em Omega đáng yêu như vậy, dù là ai cũng không để yên khi thấy cảnh này đâu."
Sáng nay nghe người ta nói có một bé Omega nam mới chuyển tới Khoa Cơ giáp năm nhất, chính là bé trước mắt này đúng không? Nhìn gần đúng là xinh thiệt, trắng nõn mềm mại, đáng yêu quá trời quá đất, nhìn thế nào cũng không ra là sinh viên của Khoa Cơ giáp.
Cơ mà quả bóng vừa rồi đập cho Tông Nguyên chổng tay chổng chân lên trời, quả thực làm người ta chấn động.
Nhìn cơ thể mảnh khảnh vậy mà có thể bộc phá ra sức mạnh lớn như thế?
Tuy anh cũng được coi là đủ mạnh, nhưng đối mặt với sinh viên Alpha Khoa Chiến đấu thì vẫn có chút ăn không tiêu, Trương Túc Trạch không có thói nhìn người khác ỷ đông hiếp yếu, đương nhiên là phải ra mặt.
Huống chi sự việc là do tranh chấp của anh và Tông Nguyên mà ra, không lý nào lại đẩy lên người qua đường vô tội.
"Trương Túc Trạch, mày đừng tưởng tao không dám đánh!" Tông Nguyên giãy đành đạch, lớn lối quát lên.
"Chỗ này nhiều máu này, tôi lại sợ quá cơ?" Trương Túc Tranh buông tay, "Tốt nhất là để cho camera giám sát ghi rõ lại rồi chúng ta dắt tay nhau lên chỗ thầy tổng phụ trách nói chuyện."
Tông Nguyên siết chặt nắm đấm, nghiến răng ken két.
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
Hai người đối chọi gay gắt, không má nào chịu thua má nào, chỉ tích tắc đã làm bầu không khí căng như dây đàn.
"Chơi bóng rổ." Lâm Hân bình tĩnh mở miệng, "Tôi thắng, anh xin lỗi, anh thắng, tôi xin lỗi."
Tông Nguyên và Trương Túc Trạnh kinh ngạc nhìn thiếu niên.
Lâm Hân giơ tay nhìn thời gian trên thiết bị nhận dạng, nhíu mày nói: "Mười lăm phút quyết định thắng bại."
Cậu phải tranh thủ thời gian đến thăm huấn luyện viên Lăng, sau đó nghe lời anh cậu, trở về biệt thự nghỉ trưa.
Thời gian gấp gáp, không hơi đâu đứng đàm đạo với bọn họ.
Bé Omega nam nói quá dứt khoát, Alpha của Khoa Chiến đấu và Beta Khoa Hậu cần đều kinh ngạc.
Omega và Alpha solo bóng rổ?
Cậu đùa tớ hả?
Chiều cao hai người phải kém tới 20cm, nhóc Omega không có ưu thế, thua là cái chắc.
Trương Túc Trạch nhịn không được khuyên cậu, "Đàn em này, anh nghĩ em nên đổi cách khác đi, thứ Tông Nguyên giỏi nhất là bóng rổ á."
Tông Nguyên hừ lạnh: "Không biết trời cao đất dày."
Lâm Hân nhìn chăm chăm anh ta: "Solo, anh dám không?"
Tông Nguyên ngẩn ra, đột nhiên nhớ tới cảnh tượng Kiếm Long bị thiếu niên hành cho ra bã, trong lòng phiền não một trận.
"Solo thì solo." Anh ta giật giật khóe miệng, "Lát nữa thua thì đừng có khóc!"
Lâm Hân lười mõm với anh ta, cậu lấy một đôi giày thể thao trong nhẫn không gian ra, thay đôi ủng trên chân, cởi áo khoác quân phục để lộ áo sơ mi trắng như tuyết, tháo cúc tay áo rồi xắn lên, chuẩn bị xong xuôi, cậu nhảy nhảy hai cái khởi động rồi đi tới sân bóng rổ, hai chân dang ra, khom lưng chùng người xuống, bày ra động tác chuẩn bị ứng chiến.
Mắt Tông Nguyên xẹt qua một tia âm ngoan, cũng cầm bóng đi tới chỗ bảng bóng rổ.
"Luật thế nào?" Anh ta hỏi.
"Tùy." Lâm Hân nói.
"Trong mười lăm phút, ai ghi được bàn thắng nhiều nhất thì thắng." Tông Nguyên nói, "Không giới hạn quy định cướp bóng."
"Ok." Lâm Hân không có ý kiến gì.
Nhưng Trương Túc Trạch kế bên lại phản đối: "Tông Nguyên, cậu đây là bắt nạt người khác!"
Không giới hạn quy định cướp bóng, vậy có nghĩa là có thể tùy ý phạm lỗi còn gì?
Tông Nguyên khiêu khích đáp trả: "Nó không có phản đối."
Trương Túc Trạch nói: "Đưa bóng cho tôi, tôi sẽ ném bóng."
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
Tông Nguyên không ý kiến ném sang.
Trương Túc Trạch bắt bóng vô cùng chính xác, đùa cợt hỏi Tông Nguyên: "Tin tưởng tôi tới vậy hả?"
Tông Nguyên cười lạnh: "Mày có ném bóng hỏng tao cũng là người bắt trước thôi."
Trương Túc Trạch hé miệng, đứng giữa hai người, chuẩn bị ném bóng.
Những người khác biết ý lui ra ngoài sân, đứng ở một bên để xem.
"Chuẩn bị–" Trương Túc Trạch nghiêm túc hô to, hai người trong trận đấu lập tức chuẩn bị, tùy thời cướp bóng.
Beta của Khoa Hậu cần khẩn trương thay Lâm Hân.
Vì chiều cao chênh nhau quá mức nên cho dù có bật cao hơn đi nữa, Omega cũng đâu thể nào tranh với Alpha được?
"Trận đấu— bắt đầu!"
Trương Túc Trạch dùng sức ném bóng lên trên, Lâm Hân và Tông Nguyên đồng thời bật mạnh lên.
"Anh Tông cố lên!"
"Đàn em cố lên!"
Nhóm Alpha của Khoa Chiến đấu hò hét cổ vũ cho Tông Nguyên.
Beta Khoa Hậu cần cũng không cam lòng yếu thế, đồng thanh hét lớn.
Bóng bị Trương Túc Trạch ném rất cao, cách mặt đất chừng 4-5m, Tông Nguyên cao gần 2m, thoải mái nhảy một cái, duỗi cánh tay dài ra là cơ hồ có thể chạm tới quả bóng, anh ta cười đắc ý.
Đột nhiên có một bàn tay trắng nõn vụt qua cướp được quả bóng, dưới ánh mắt khiếp sợ của Tông Nguyên, thiếu niên trầm ổn bình tĩnh khống chế quả bóng, cổ tay vừa chuyển đã đoạt được, ôm quả bóng xoay người trên không trung, ngay cả tiếp đất cũng không làm mà trực tiếp ném vào bảng bóng rổ.
"Bốp—"
Khi bóng rơi xuống đất, thiếu niên cũng nhẹ nhàng xuống theo.
Bốn phía lặng ngắt như tờ, qua năm giây, quả bóng nảy hai cái trên mặt đất rồi trở lại trong tay thiếu niên, Beta của Khoa Hậu cần vỗ tay hoan hô nhiệt liệt.
"Đẹp lắm đàn em!"
"Đàn em đỉnh vỡi!"
"Không hổ danh là Khoa Cơ giáp, rất mãnh liệt!"
"Haha, tuyệt vời em ơi!"
Đối diện với bọn họ là vẻ mặt phức tạp của nhóm Alpha Khoa Chiến đấu, bàng hoàng không dám tin.
Lực bật của nhóc Omega có phải hơi ấy không vậy?
Giống như có một đôi cánh mọc trên lưng cậu ta vậy, cách mặt đất hơn 3m mà có thể dễ dàng cướp bóng, không chỉ thế mà cậu ta còn xoay người trên không trung, chuẩn chỉnh ném bóng trúng phóc vào rổ!
Đừng nói Tông Nguyên ngạc nhiên, đổi lại là bọn họ ra sân, chỉ sợ còn thất thố hơn.
"Đàn em ghi một bàn thắng!" Trương Túc Trạch giơ tay tuyên bố.
Toàn người Tông Nguyên tỏa ra hơi thở nguy hiểm, trừng mắt nhìn chằm chằm Lâm Hân.
Quả nhiên không thể xem nhẹ nó!
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
Anh ta siết chặt tay, điều động tinh thần lực trong cơ thể.
Lâm Hân bắt được bóng, không nhanh không chậm bắt đầu điều khiển quả bóng.
Khi cậu chuẩn bị ném bóng, Tông Nguyên vọt tới như báo đen, anh ta vươn cánh tay dài với ý đồ muốn cứng rắn cướp bóng.
Lâm Hân làm một động tác giả, lừa anh ta một phen, bước chân chuyển đổi, thân nhẹ như yến, Tông Nguyên chỉ thấy đột nhiên mình bị hoa mắt, thiếu niên mặc áo sơ mi trắng kia không biết đã đến dưới rổ bóng từ lúc nào, tung người nhảy lên cao đập bóng vào rổ.
Tông Nguyên cứng ngắc đứng tại chỗ, trán đổ mồ hôi.
Vừa rồi... xảy ra chuyện gì vậy?
Rõ ràng anh ta đã có thể cướp bóng, nhưng không hiểu tại sao tự nhiên đối phương biến mất chỉ trong tích tắc, không đợi anh ta phản ứng lại đã thành công cướp bóng lần hai!
Mười lăm phút nói nhiều không nhiều, mà ít thì cũng không ít, vừa mở đầu đã bị cướp hai quả, muốn gỡ, chỉ sợ không đủ thời gian.
"Clap clap—"
Beta của Khoa Hậu cần xúc động vỗ tay.
"Cố lên! Đàn em bé nhỏ! Thêm một quả nữa!"
Đôi mắt sắc bén của Trương Túc Trạch ẩn đằng sau tròng kính.
Náo nhiệt ở đây đã thu hút các sinh viên gần đó, nhiều người nghe ngóng hóng được chuyện nên lại đây vây quanh sân bóng, khi nhìn thấy trận đấu bóng rổ giữa Alpha cao lớn và Omega thấp bé, tất cả đều ngạc nhiên.
Chẳng bao lâu sau, tiếng vỗ tay và khen ngợi của Beta Khoa Hậu cần đã đẩy bầu không khí lên cao trào.
Ở phía bên sân bóng đá, Đường Tuyết Phi dừng đá bóng, nhìn bên sân bóng rổ, "Bên kia có chuyện gì vậy? Nhìn vui thế?"
"Không biết!" Khổng Tranh thở hồng hộc lau mồ hôi trên mặt, "Hay là...tụi mình qua xem đi?"
Cậu ta bị Đường Tuyết Phi kéo đi đá bóng, mệt như chó, chỉ muốn mau mau dừng cái trò đá bóng bóng đá này lại.
"Ừm?" Chân Đường Tuyết Phi khẽ động, đá quả bóng lên rồi đưa tay chụp lại, kẹp dưới náck, "Đi, đi hóng chuyện."
1
"Ê! Chờ tớ với!" Đường Tuyết Phi đuổi theo.
Khổng Tranh chạy nhanh hơn nữa, lao đi như gió, suýt nữa đụng người ta, cậu nhanh chóng nghiêng người né tránh, an toàn đáp đất rồi tiếp tục chạy.
Đường Tuyết Phi đuổi theo ở phía sau, cũng lướt qua bên người người nọ.
"Má ơi— hai thanh niên lớp A01 này thần kinh hả?" Lý Úc xém bị đâm trúng hãi hùng trừng mắt nhìn bóng lưng hai người.
"Chắc là tới sân bóng rổ hóng hớt nhỉ?" Tôn Tiến Việt chỉ chỉ.
Lý Úc nhìn xung quanh, "Vậy thì... chúng ta cũng đi đi?"
Nhiều người vây quanh như vậy, khoa nào cũng có mặt, nhất định có cái gì đó thú vị.
"OK." Tôn Tiến Việt vô tư nói, "Tớ thấy hôm nay cậu nhìn cũng chán đời, làm gì cũng không có hứng, bây giờ có hứng lại rồi à?"
Lý Úc nhìn về phía sân bóng rổ, phất phất tay nói: "Haizz, đừng nói nữa, tối hôm qua tớ vô Thế giới Cơ giáp bị hành như chó, buổi sáng tỉnh giấc có hơi uể oải."
"Sao sao? Bị ai đánh?" Tôn Tiến Việt tò mò hỏi. Kỹ năng điều khiển cơ giáp của Lý Úc cũng thuộc dạng khá, thế mà cũng có lúc bị người ta ngược nữa hả? Chưa kể xem tình hình này, đả kích chắc không nhỏ.
"Còn ai vào đây nữa?" Vẻ mặt Lý Úc buồn bã.
Đầu Tôn Tiến Việt lóe lên, kinh ngạc hỏi: "Phá Quân á?"
Lý Úc bất lực gật đầu, "Ừ...."
Anh dâu họ thức tỉnh sát tâm, thật đáng sợ! Thật đáng sợ!
Trong lúc thi đấu, cậu cứ nghĩ mình chắc chắn sẽ bị giế.t chết.
Độ chân thực của Thế giới Cơ giáp mô phỏng 100% so với thế giới thực, ai ai cũng tiếc cái mạng nhỏ nên không dám chết.
Tôn Tiến Việt vỗ vỗ bả vai cậu, "Vất vả rồi."
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
Lý Úc chân thành đề nghị: "Hay là bữa nào cậu cũng rủ Phá Quân làm vài trận đi, nhất định sẽ có thu hoạch."
Tôn Tiến Việt lắc đầu, "Cảm ơn, chê, nhường cậu!"
Hai người vừa nói vừa đi tới sân bóng rổ, bởi vì có quá nhiều người nên bọn họ phải chen chúc len lỏi một hồi mới tìm được một chỗ đứng khá tốt.
"What?!"
"Á!"
Thấy người đang đánh bóng kịch liệt trên sân bóng rổ, cả Lý Úc và Tôn Tiến Việt đều khiếp sợ há mồm.
Gió xuất hiện dưới chân Lâm Hân, cậu nhanh chóng dẫn bóng, dễ dàng tránh được tất cả tiến công cường thế của Tông Nguyên, nghệ cả củ xoay người nhảy lên ném bóng.
"Phanh!"
Ghi bàn rồi!
Trương Túc Trạch hô to: "Đàn em ghi mười bàn!"
––––––––––
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Hân: Dùng khinh công chơi bóng rổ, được phết.
Lý Úc: Anh dâu họ trâu voãi!
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
Biến Thành O Tể Tể Rồi, Phải Làm Sao Đây?