Biến Thành O Tể Tể Rồi, Phải Làm Sao Đây?

Chương 37: C37: Thu Thập Khu Sử Thú

247@-

Edit + Beta: Phộn


*******

Lâm Hân che thái dương, nghi hoặc nhìn dị thú, "Huấn luyện viên, anh có nghe thấy tiếng cầu cứu không?"

Lý Diệu bảo vệ cậu lui về sau vài bước, "Không thấy."

Tuy hắn không nghe thấy nhưng hắn cảm ứng được sóng tinh thần lực yếu ớt.

"Ồ?" Quả cầu cơ giáp bay tới, "Mắt nó có màu bạc?"

Lâm Hân khó hiểu: "Có gì không đúng sao?"

Quả cầu cơ giáp chiếu ra hình ảnh trong cơ sở dữ liệu, một màn hình ảo bật ra trong không trung, trên đó chỉ có dị thú mắt xanh ngây thơ đáng yêu, cả người trắng như tuyết.

"Bạch Giải Thú thường có mắt xanh, đây là lần đầu tui nhìn thấy mắt màu bạc, khó trách nó bị thợ săn dị thú bắt."

Lâm Hân nhìn cục lông trắng tròn như tuyết ở trong hình, lại nhìn dị thú yếu ớt bên trong cột thủy tinh, chênh lệch quá lớn, hoàn toàn không thể nhìn hai chúng nó là cùng một loài.

Dị thú bên trong cột thủy tinh thấy "đồng loại", dùng hết sức lực giãy giụa, chân trước cào vách thủy tinh bóng loáng, đôi mắt tuôn trào ra lượng lớn nước mắt, hóa thành hàng bọt khí bốc lên trong chất lỏng màu lam.

"Cứu tôi...làm ơn...hãy cứu tôi..."

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


Lâm Hân lại nghe được thanh âm kia, lần này còn rõ hơn so với lần trước, cậu không tự chủ được đối mặt với dị thú đang cầu cứu.

Trải qua 30 năm dằn vặt, thân thể của nó đã sớm tàn tạ không còn hình thù, duy chỉ có đôi mắt này vẫn trong suốt sáng ngời, toát ra khát vọng muốn sống mãnh liệt, cho dù rơi vào khốn cảnh, ở thời khắc cuối cùng của sinh mệnh vẫn không buông tha một tia hy vọng nào.

Lâm Hân lần nữa tới gần, cách một lớp thủy tinh tay chạm tay với dị thú.

"Có phải cậu đang cầu cứu tôi không?" Cậu nhẹ nhàng hỏi.

Nước mắt dị thú chảy càng nhanh, đầu tiến về phía trước, mũi vì đè lên vách thủy tinh mà biến dạng.

Lần này Lâm Hân không có kinh hãi, bình tĩnh đối mặt với nó.

"Muốn cứu nó?" Lý Diệu hỏi.

Lâm Hân do dự, nhìn dị thú đáng thương, chậm rãi gật đầu.

Cậu muốn cứu nó.


Không vì cái gì khác, chỉ là nhìn dị thú trước mắt, làm cậu nghĩ tới bản thân mình.


Ngày hôm đó cậu chật vật nằm trong lồng vàng, giống như một món hàng hóa bị người dưới đài điên cuồng tranh nhau đấu giá mua bán.

Sợ hãi, bất lực, không cam lòng, tuyệt vọng....

Mãi cho đến khi huấn luyện viên xuất hiện và ôm cậu ra khỏi lồng, cậu mới được cứu rỗi.

Mà con dị thú trước mắt này, đến tột cùng là nó có ý chí như thế nào mới có thể cô độc kiên trì 30 năm? Hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy cũng không mài mòn ý chí của nó.

Loại chấp nhất không đến giây cuối của sinh mệnh không chịu buông tay này đã cộng hưởng đến cậu.

"Tiểu Phá Quân, cậu phải nghĩ kỹ nha!" Quả cầu cơ giáp thấy thái độ kiên quyết của cậu, có ý tốt nhắc nhở, "Nếu Nguyên soái đã nói tất cả chức năng thân thể của nó đã bị suy kiệt hết, vậy thì không có khả năng cứu sống, trừ phi....cậu thu nó làm khu sử thú."

"Khu sử thú...." Lâm Hân hơi giật mình, quay đầu nhỏ giọng hỏi Lý Diệu, "Được không anh?"

Lý Diệu không phủ quyết cũng không khẳng định, chỉ sờ sờ đầu Lâm Hân cười nói: "Theo ý của em."

Trên mặt thiếu niên viết đầy chữ muốn, biểu tình cực đáng yêu, hắn không có lý do để phản đối.

Bạch Giải Thú dịu dàng nhu thuận, chỉ cần được nuôi là sẽ trung thành và tận tâm với chủ nhân, tuy rằng nó không phải là dị thú chiến đấu, nhưng chỉ dựa vào sức sống ngoan cường thôi, đó cũng là chỗ độc đáo của nó.

"Vâng." Lâm Hân giãn mặt mày, nghiêm túc hỏi dị thú: "Cậu nguyện ý trở thành khu sử thú của tôi không?"

Hai chân dị thú khép lại, cúi đầu, làm ra tư thế thuần phục.

"Tôi...sẵn sàng...sẵn sàng trở thành....khu sử thú....của ngài..."

Thiếu niên kéo ống tay áo nam nhân, "Cậu ấy đồng ý rồi, tiếp theo em nên làm như thế nào?"

"Thả nó ra trước." Lý Diệu đi tới bàn điểu khiển, bấm nút mở.

Rất nhanh, chất lỏng màu lam nhạt chui vào ống thoát nước, cột thủy tinh nâng lên, dị thú gầy trơ xương nằm sấp trên mặt đất, rời khỏi "lồng giam" ba mươi năm của nó, được tiếp xúc với không khí mới mẻ, thân thể nó nhịn không được mà run lẩy bẩy.

Lý Diệu kéo theo Lâm Hân ngồi xổm người xuống, ý bảo cậu sờ đầu dị thú, "Tìm căn nguyên tinh thần của nó, sau đó cảm nhận tinh thần của nó."

Lâm Hân làm theo, vuốt cái đầu ướt của dị thú.

Bạch Giải thú không nhúc nhích, ngoan ngoãn tùy ý thiếu niên đụng chạm.

"Thấy rồi." Mắt Lâm Hân sáng lên, bàn tay phủ lên cái sừng gãy của nó, "Sau đó thì sao?"

"Truyền tinh thần lực của em vào, tìm tinh thần thể ở bên trong căn nguyên tinh thần của nó. Nếu như nó nguyện ý trở thành khu sử thú của em, tự nhiên sẽ hình thành khế ước với em." Lý Diệu hướng dẫn từng bước cho cậu.

Lâm Hân nhắm mắt lại, tinh thần lực ngưng tụ vào lòng bàn tay, thông thoáng mà tiến thẳng vào căn nguyên tinh thần của dị thú, trong thế giới tinh thần u ám tìm được tinh thần thể đang cuộn mình thành một đoàn nhỏ."


Nó quá yếu, cơ hồ muốn trong suốt, như thể nó sẽ biến mất lúc nào không hay.

Tinh thần lực của Lâm Hân vừa chạm vào, nó khẩn cấp nhào tới—


Thân thể thiếu niên chấn động, cảm thấy có một nguồn sức mạnh men theo tinh thần lực của cậu về tới căn nguyên tinh thần của mình, Lục Mang Tinh Trận sáng lên, ánh sáng trắng đáp xuống một góc của Lục Mang Tinh Trận, nhỏ biến lớn, hư hóa thực, khi dị thú cộng hưởng với tinh thần lực dồi dào của chủ nhân, đã có được sinh mệnh mới.

Tình trạng hói lông biến mất, bộ lông dài tuyết trắng được khôi phục, sừng bị gãy sinh trưởng, trơn bóng như bạch ngọc, hình thể thon dài cường tráng, đuôi xù vung lên, mềm mại mà phiêu dật.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


Nó ngẩng đầu lên, trên trán lóe lên quang ấn khế ước màu vàng, con ngươi màu bạc trong suốt như thủy tinh.

"U u u——"

Dị thú hưng phấn kêu lên.

Lâm Hân cảm nhận được niềm vui khi còn sống sau kiếp nạn của nó, cậu tiến lên vuốt ve, dị thú cúi đầu, làm nũng cọ cọ bàn tay cậu.

"Gọi cậu là Hằng nhé?"

"U~~"

Có tên, Bạch Giải Thú vui vẻ vẫy đuôi.

Lâm Hân gãi gãi đầu của nó, cảm khái. Trách không được Bạch Giải Thú là thú cưng dị thú được mọi người yêu thích nhất, ôn thuần ngoan ngoãn như vậy, hoàn toàn thỏa mãn những người "lông khống". (Giống như là "đệ khống" á :v)

"U u...." Hằng ngồi xổm, vui vẻ cười.

Cảm ơn ngài, thưa chủ nhân.

Tôi sẽ cố gắng trở thành một khu sử thú mạnh mẽ!

Tôi có huyết thống Hổ Giao, chỉ cần thăng lên cấp 5 là có thể thức tỉnh sức mạnh!

Dị thú nói xong, đem trí nhớ của mình cộng hưởng với Lâm Hân, tức khắc, đầu Lâm Hân tiếp thu được quá trình trưởng thành của Bạch Giải Thú.

Nó sinh ra ở một mảnh đại lúc khác trên hành tinh dị thú này, mẹ của nó Bạch Giải Thú cấp 5, cha là Hổ Giao cấp 5, cả hai giao phối với nhau trong kỳ p.hát tình, sinh hạ ra Tiểu Bạch Giải cấp 3.

Tuy nhiên, Tiểu Bạch Giải sinh ra chưa đến 100 ngày, lãnh địa của cha mẹ đã bị dị thú cấp 6 xâm chiếm, song phương giao chiến với nhau, cha mẹ không chống đỡ được, chết oan uổng, Tiểu Bạch Giải trốn trong đống tuyết, thoát được kiếp nạn.

Sau đó nó tự sống một mình, trà trộn vào rừng rậm cấp thấp, chỉ ăn dị thực, mơ màng sống qua ba năm.


Một ngày nọ, nó không cẩn thận xông vào lãnh địa của dị thú cấp 4, bị đuổi giết, bị thương nặng, núp trong bụi cỏ chờ chết, sau đó bị thợ săn dị thú đi ngang qua nhặt được mang về tàu Rafael.

Thợ săn dị thú đối xử với nó không tệ, thấy nó bị thương quá nặng, bèn nuôi dưỡng nó ở trong dịch chữa trị.

Tiểu Bạch Giải tỉnh tỉnh mê mê ở chung với nhân loại hơn nửa tháng, từ từ mà nghe hiểu tiếng nói của họ.

Biết được mình sẽ là thú cưng của con người, cuộc sống sau này không phải lo lắng, nó an tâm ngâm mình trong dịch chữa trị để dưỡng thương.

Tuy nhiên, cuộc sống đâu lường trước điều gì.

Thợ săn dị thú phát hiện ra một cái động khoáng thạch, lái Rafael đi thu thập, kết quả bị dị thú cấp 5 nhìn chằm chằm, sau đó hơn một trăm người trở thành đá kê chân cho nó thăng lên cấp 6.

Chờ Tiểu Bạch Giải tỉnh lại sau ngủ đông, bên trong phi thuyền đã tối đen, bốn phía yên tĩnh, không có con người, mà nó thì bị nhốt trong cột thủy tinh không thể thoát được.

Lo lắng chờ đợi hồi lâu, chị gái hay tìm nó nói chuyện phiếm cũng không xuất hiện, cả chiếc phi thuyền rơi vào tĩnh mịch.

Tiểu Bạch Giải kinh hoảng thất thố, sợ hãi giãy giụa, ra sức đập vào cột thủy tinh, nhưng mặc kệ nó làm như thế nào cũng vô ích.

Cột thủy tinh được làm từ chất liệu đặc thù, ngăn được công kích của dị thú cấp 5. Tiểu Bạch Giải chỉ mới ở cấp ba sơ kỳ, móng vuốt gãi trên cột thủy tinh, ngay cả vết trầy xước cũng không có.

Trải qua những cảm xúc sợ hãi, lo âu, phẫn nộ, thống khổ, không cam lòng, Tiểu Bạch Giải đành nhận mệnh.

Nó tùy ý cho cơ thể mình trôi nổi trong dịch chữa trị, điểu chỉnh trao đổi chất trong cơ thể rồi ngủ đông.

Không biết qua bao lâu, nó thức tỉnh, lâu ngày không ăn, thân thể vô cùng yếu ớt.

Bốn phía vẫn tràn ngập bóng tối và im lặng.

Dịch chữa trị đã mất hiệu lực, trở thành một đầm nước đọng, nếu như không phải nó có huyết mạch của Hổ Giao, có thể nó đã sớm chết đuối.

Tiểu Bạch Giải không biết mình đã bị nhốt mất bao lâu, nó chỉ biết nếu như mình không làm gì, nó sẽ chết.

Nó còn chưa trưởng thành, còn chưa từng đi qua thế giới loài người mà chị gái nói, cũng chưa hưởng thụ ngày tháng tốt đẹp làm thú cưng, sao có thể cô độc mà chết đi?

Một cỗ dục vọ.ng muốn sống sót mãnh liệt chi phối thân thể nho nhỏ của dị thú, nó cắn chặt răng, bẻ gãy sừng trên đầu, gian nan nuốt vào trong bụng.

Sừng của Bạch Giải Thú đã tồn trữ sức mạnh từ lúc mới sinh ra, đến cấp 5 sẽ rơi ra rồi ăn vào bụng, hấp thu sức mạnh là có thể thuận lợi tăng lên cấp 6, sau đó lại mọc ra sừng mới.

Vì sống sót, Tiểu Bạch Giải không thể không bẻ gãy sừng ở trên đầu trước.

Sừng không tự nhiên rơi ra rất khó bẻ gãy, nó cố nén đau đớn dùng đầu đập vào vách kính, liên tục như vậy khoảng 1000 lần, cuối cùng bẻ được một đoạn nhỏ, nó rưng rưng nước mắt ăn vào.

Ngày qua ngày, nó không biết mình đã nuốt bao nhiêu đoạn sừng, từ cấp 3 thăng lên cấp 4, cũng từng có thời điểm cơ thể nó cường tráng, chịu được rất lâu.

Dị thú cấp 4 có chỉ số thông minh bằng đứa bé 10 tuổi, nó bắt đầu học được cách tính giờ, thỉnh thoảng hồi tưởng lại nội dung nói chuyện của những thuyền viên, trong đầu hiện liên một thế giới loài người tốt đẹp.

Lại qua hồi lâu, lâu tới mức sừng của của Tiểu Bạch Giải không thể ép ra được một chút sức mạnh nào nữa, bóng tối của cái chết bao phủ toàn bộ cột thủy tinh.

Thân thể của dị thú ngày càng gầy gò, da lông trơ trụi, tứ chi vô lực, dựa vào ý chí muốn sống sót mà kiên trì chống đỡ đến hơi thở cuối cùng.

Mãi đến tận nửa giờ trước, trước khi ý thức của nó hoàn toàn bị bóng tối cắn nuốt, đột nhiên phi thuyền "sống" lại!

Tiểu Bạch Giải điều động tinh thần lực còn sót lại trong cơ thể, chờ đợi hi vọng.


Sự kiên trì của nó không phải là vô ích, nó đợi được rồi!

Hằng vươn đầu lưỡi phấn nộn liếm tay của chủ nhân, trong cổ họng phát ra tiếng "ửm ửm" thỏa mãn.


Mặc dù mất đi cơ thể nhưng tinh thần của nó sẽ vĩnh viễn ở lại với chủ nhân.

Lâm Hân "xem" toàn bộ quá trình trưởng thành của Tiểu Bạch Giải, lẳng lặng ôm lấy đầu của nó.

"Cậu rất tuyệt vời." Cậu lẩm bẩm.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


Cho dù có ở trong tình cảnh khó khăn như thế nào, miễn còn kiên trì, nhất định có thể nhìn thấy ánh sáng và hy vọng.

Nó đã làm được.

"U u~" Được khen ngợi, Tiểu Bạch Giải phát ra tiếng kêu ngây thơ.

Lâm Hân gãi cằm có, ý thức rời khỏi thế giới tinh thần.

Thấy cậu mở mắt, quả cầu cơ giáp vây quanh cậu.

"Thế nào? Thế nào rồi?" Trông nó còn sốt ruột hơn cả Lâm Hân.

"Thành công." Lâm Hân nói, xoay người chui vào lòng Lý Diệu, khuôn mặt nhỏ nhắn dán vào lồng ngực của hắn.

Đột nhiên được thiếu niên ôm lấy, Lý Diệu giật mình, ôm eo nhỏ của cậu ôn nhu hỏi: "Sao vậy em?"

"Nó đã rất khổ, rất khổ." Lâm Hân buồn bã nói.

Cậu không chỉ được cộng hưởng với ký ức của khu sử thú mà còn cộng hưởng tới sự giãy giụa và tuyệt vọng của nó trong những năm tháng đen tối vô tận kia.

Lý Diệu vỗ nhẹ lưng thiếu niên, "Không nên để dị thú chi phối cảm xúc của em, em có thể đồng tình với nó, thương hại nó, nhưng không được để ảnh hưởng sinh ra cộng hưởng."

"Nhưng..." Lâm Hân ngẩng đầu, hốc mắt đỏ lên.

Lý Diệu cúi đầu hôn trán cậu, khai thông nói: "Tương lai sau này em sẽ có nhiều khu sử thú hơn, chẳng lẽ đều đồng tình hết? Mỗi dị thú có tính cách khác nhau, tàn nhẫn, khát máu, độc ác, thô bạo...Đẳng cấp càng cao tuổi thọ càng dài, cuộc sống từng trải qua vô số đau khổ, lượng thông tin khổng lồ, em phải học cách chọn lọc cộng hưởng thông tin. Hãy nhớ rằng, em là chủ nhân của nó, là người nắm quyền chủ đạo tuyệt đối, là người đứng trên chúng. Nếu không...một khi dị thú cảm thấy nó có cơ hội, sẽ phản chế."

"Phản chế?" Vẻ mặt Lâm Hân ngưng trọng, "Trở thành thú ký sinh?"

"Không sai." Lý Diệu nghiêm túc nói.

Lâm Hân cúi đầu trầm tư một lát, sau đó trịnh trọng nói: "Em biết rồi."

Cậu sẽ không cho bất kỳ một con dị thú nào có cơ hội ký sinh!

Quả cầu cơ giáp thấy hai người nói xong rồi, hưng trí bừng bừng hỏi: "Tiểu Phá Quân, cậu triệu hồi khu sử thú cho tui xem với!"

"Được rồi." Lâm Hân rời khỏi vòng tay của Lý Diệu, giơ tay phải lên, mở ra nắm ngón tay, ngưng thần, "Hằng, đi ra."

Ngay lập tức, quả cầu lông trắng như tuyết xuất hiện, thân thể nhỏ nhắn tròn vo ngơ ngác nằm trên mặt đất.



Biến Thành O Tể Tể Rồi, Phải Làm Sao Đây?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Biến Thành O Tể Tể Rồi, Phải Làm Sao Đây? Truyện Biến Thành O Tể Tể Rồi, Phải Làm Sao Đây? Story Chương 37: C37: Thu Thập Khu Sử Thú
10.0/10 từ 26 lượt.
loading...