Biến Mất Trong Khoảng Lặng
Chương 22: Khó chịu
159@-Tae Yang ngồi trên xe không ngừng cắn chặt áo của mình để không phát ra tiếng động. Mồ hôi chảy dài và nhiệt độ cơ thể tăng cao khiến cậu khó chịu mà bấu chặt vào tay ghế. Hai chân liên tục cọ sát với nhau rồi cúi xuống đầy run rẩy. Anh xoa hai thái dương rồi lái xe nhanh hơn, vừa đi vừa quát mắng:
- Ngồi yên đi. Đừng có làm ra mấy hành động như thể cậu là một con điếm nữa, cậu làm tôi không thể tập trung lái xe đấy, tôi không muốn chết vì một kẻ động dục đâu.
Cậu cắn chặt răng rồi ngả người về phía sau, cậu thực sự không thể nhịn nổi, tay nhỏ mân mê phía dưới. Anh giật mình nhìn cậu rồi quay đi:
- Này, làm gì thế, cậu điên à, đang trên xe của tôi đấy
Cậu lại cúi xuống, hơi thở hổn hển mà bấu víu vào cửa xe:
- Dừng… dừng lại… tôi… dừng đi…
Anh không biết cậu làm gì nên cũng dừng lại, cậu nhanh chóng mở cửa xe mà chạy ra ngoài. Anh hấp tấp cũng lao ra theo:
- Đi đâu với cơ thể đó chứ? Quay lại đây cho tôi, này, Tae Yang
Anh vội vàng túm lấy cậu, cả cơ thể cậu nóng bừng không đứng vững:
- Cậu làm sao vậy? Có phải động vật đâu mà lên cơn động dục như này chứ?
- Không… um… tôi không biết… um… nóng quá. Tôi không nhịn nổi, tôi sẽ quay lại, tôi cần giải quyết vài thứ…um… nếu không sẽ bẩn xe anh mất…
Anh chợt nhận ra gì đó rồi vội vàng vác cậu lên vai:
- Ai đưa gì cũng uống, cậu hình như không có não
Anh đặt cậu lên ghế phụ nhưng bị cậu túm chặt lấy cổ áo:
- Đừng đi, tôi khó chịu
- Biết rồi, bỏ tay ra, về nhà rồi lấy thuốc cho cậu
Tae Yang như mất đi lí trí mà chồm lên hôn vào môi anh, cậu làm điều mà anh ghét nhất nên khiến anh rất tức giận. Kang Dae giật mình đẩy cậu ra rồi đánh cậu rất mạnh:
- Đ*t mẹ, tôi không thích hôn, bị điên rồi à.
Anh ghì chặt cậu xuống, ánh mắt cậu mơ hồ mà bám nhẹ vào cánh tay to lớn của anh. Mắt Kang Dae vẫn đỏ ngàu giận dữ, anh siết chặt tay hơn để cảnh cáo cậu rồi từ từ buông lỏng:
- Đừng tùy tiện, tôi không ngại nếu cậu chết dưới tay tôi đâu
Anh chỉnh lại áo của mình rồi tiếp tục lái xe:
Haaa, dù sao cậu ta cũng không tỉnh táo, về rồi tính tiếp
Anh lao nhanh về nhà, còn cậu thì nằm im cố gắng không phát ra tiếng. Vừa đến nơi, cậu không kịp suy nghĩ mà vội lao vào trong phòng của mình. Anh cũng theo sau mà lấy thuốc rồi mang sang cho cậu. Đứng trước cửa phòng là những tiếng rên rỉ, cậu ở bên trong không ngừng giải tỏa để bớt khó chịu. Kang Dae mang thuốc vào rồi đặt lên bàn:
- Uống đi, uống xong sẽ đỡ hơn
Cậu nhìn thấy anh thì lùi lại vì cái tát vừa rồi đã làm cậu sợ hãi. Anh nhíu mày rồi kéo cậu lại gần:
- Sợ cái gì?
Cậu run rẩy mà hất bàn tay anh đang đưa về phía mình:
- Hức… anh… anh ra ngoài… tôi tự lo được… um… ra ngoài đi, xin anh…
- Có uống không?
Anh gằn giọng rồi càng siết chặt tay cậu hơn. Thấy cậu phản kháng quyết liệt anh nóng giận ném chiếc cốc thủy tinh xuống sàn:
- Ngồi im rồi nuốt chỗ thuốc này đi. Tôi biết cậu đang thèm khát tôi nhưng không dám cầu xin. Tôi nhắc lại lần cuối là tôi sẽ không giúp. Nên nhanh chóng nuốt chúng đi
Anh ngồi trong phòng mà mở camera quan sát cậu, thấy cậu như thế khiến mặt anh nóng bừng:
- Không giảm sao? Nhớ là đúng thuốc mà ta, haaaa
Thấy cậu vật vã với cơ thể kia khiến anh do dự nhưng nhớ lại quy tắc của mình nên cũng không vào giúp. Cậu vơ lấy điện thoại, mắt mờ nhòa rồi bấm đại một số:
- Giúp tôi với…hức… hình như sắp chết đến nơi rồi
- Biết đang gọi cho ai không?
- Um… ai cũng được… giúp tôi… hức…
Người bắt máy là anh, anh nghe xong thì vứt bỏ toàn bộ mấy cái quy tắc linh tinh kia đi:
- Kệ m* đi, không nhịn nổi nữa rồi, ai biết cậu ta còn gọi ai đến nữa chứ
Anh lao sang phòng cậu, cả căn phòng là mùi t*nh dịch và ga giường đã ướp nhẹp. Cậu không mảnh vải che thân mà không ngừng rên rỉ, anh từ từ đi đến:
- Haaa, phải giúp cậu rồi, tôi sẽ xử lí cậu sau khi cậu tỉnh táo
Anh mân mê, xoa nắn cơ thể Tae Yang một cách thuần thục. Cả người cậu co rúm lại rồi nắm lấy tóc anh:
- Được… được rồi, um, nhanh cho vào đi mà
Anh mỉm cười rồi nâng mặt cậu lên:
- Nhìn rõ xem tôi là ai nào?
- Không biết… um… nhanh lên
- Đừng đánh… đau…
Nhìn vào vẻ mặt của cậu đã khiến anh có chút kích động nhưng anh cũng chẳng vội vàng:
- Khi gọi được tên tôi thì tiếp tục
Cậu vội vàng dụi mắt của mình rồi cố ngắm nhìn anh thật kĩ:
- Là… là anh… Kang Dae…
Trên mặt anh là sự thoải mãn chưa từng có:
- Đúng rồi, gọi tên tôi tiếp nào
- Kang… Dae… à, giúp em với…, anh Kang Dae…
Anh cởi chiếc áo sơ mi đen để lộ cả cơ thể rắn chắc. Anh bỗng bế cậu lên:
- Sang phòng của tôi, ở đây ướt hết rồi
Anh ném mạnh cậu lên giường rồi nhẹ nhàng đi tới:
- Bé con muốn được tôi thưởng ở đâu nào?
Tae Yang run rẩy mà mở rộng chân của mình:
- Cả cơ thể của em đều muốn, nhanh lên đi ạ
- Haaa, cậu lúc này đáng yêu và dễ bảo hơn này
- Thả lỏng ra, suýt thì bắn vào trong rồi
Máu mũi anh chợt chảy dài, anh tùy tiện lau đi rồi đánh vào mông cậu:
- Tự lắc đi nào, ở đây hình như đã quen hơn rồi này. Cậu lúc này như một con đ* thèm khát đàn ông vậy, cậu làm tôi thấy kinh tởm chết đi được
Hôm nay anh đánh cậu rất nhiều, cả người cậu đều là vết đỏ và bầm tím. Trời đã gần sáng nhưng trong căn phòng vẫn là tiếng da thịt chạm vào nhau, những thứ đồ linh tinh vứt bừa bộn khắp sàn nhà. Mái tóc Kang Dae ướt sũng nhưng anh vẫn không thể dừng lại:
- Chết tiệt, đé* hiểu sao không dừng lại nổi. Đã mấy tiếng mà cậu vẫn ngậm chặt quá, cậu sợ tiếc không được nếm lại tôi lần nữa à?
Cậu mệt mỏi dường như sắp ngất đi:
- Đủ rồi, không còn gì để ra nữa… Làm nữa là tôi chết thật đó
Anh mạnh bạo kéo một tay cậu lên rồi thúc mạnh vào bên trong:
- Không thể chết đâu, nhưng nếu chết dưới con c*c của tôi thì cũng đáng mà nhỉ?
Tae Yang liên tục lắc đầu mà đẩy anh ra:
- Đủ rồi… um… tôi không làm nổi nữa…
- Đừng từ chối, đáng lẽ cậu phải quỳ gối cảm ơn vì tôi đã giúp cậu…
Kang Dae thì thầm vào tai cậu rồi túm chặt tóc, từng cú thúc càng ngày càng nhanh hơn, cậu vừa mếu máo vừa cầu xin. Anh chợt rùng mình mà buông tay, cậu ngã quỵ xuống giường, anh cũng ngồi xuống:
- Haaa, đ*t mẹ…
Anh nhanh chóng kéo cậu dậy nhưng Tae Yang đã ngất tại chỗ vì mệt. Anh cúi xuống nhìn kĩ cậu một lúc rồi đưa tay gạt đi giọt nước chảy dọc trên má của cậu. Kang Dae thở dài rồi bước vào phòng tắm:
Hơi quá rồi, haaa, nhưng mà tại sao lại chẳng thể kiểm soát nổi bản thân chứ…
Biến Mất Trong Khoảng Lặng
- Ngồi yên đi. Đừng có làm ra mấy hành động như thể cậu là một con điếm nữa, cậu làm tôi không thể tập trung lái xe đấy, tôi không muốn chết vì một kẻ động dục đâu.
Cậu cắn chặt răng rồi ngả người về phía sau, cậu thực sự không thể nhịn nổi, tay nhỏ mân mê phía dưới. Anh giật mình nhìn cậu rồi quay đi:
- Này, làm gì thế, cậu điên à, đang trên xe của tôi đấy
Cậu lại cúi xuống, hơi thở hổn hển mà bấu víu vào cửa xe:
- Dừng… dừng lại… tôi… dừng đi…
Anh không biết cậu làm gì nên cũng dừng lại, cậu nhanh chóng mở cửa xe mà chạy ra ngoài. Anh hấp tấp cũng lao ra theo:
- Đi đâu với cơ thể đó chứ? Quay lại đây cho tôi, này, Tae Yang
Anh vội vàng túm lấy cậu, cả cơ thể cậu nóng bừng không đứng vững:
- Cậu làm sao vậy? Có phải động vật đâu mà lên cơn động dục như này chứ?
- Không… um… tôi không biết… um… nóng quá. Tôi không nhịn nổi, tôi sẽ quay lại, tôi cần giải quyết vài thứ…um… nếu không sẽ bẩn xe anh mất…
Anh chợt nhận ra gì đó rồi vội vàng vác cậu lên vai:
- Ai đưa gì cũng uống, cậu hình như không có não
Anh đặt cậu lên ghế phụ nhưng bị cậu túm chặt lấy cổ áo:
- Đừng đi, tôi khó chịu
- Biết rồi, bỏ tay ra, về nhà rồi lấy thuốc cho cậu
Tae Yang như mất đi lí trí mà chồm lên hôn vào môi anh, cậu làm điều mà anh ghét nhất nên khiến anh rất tức giận. Kang Dae giật mình đẩy cậu ra rồi đánh cậu rất mạnh:
- Đ*t mẹ, tôi không thích hôn, bị điên rồi à.
Anh ghì chặt cậu xuống, ánh mắt cậu mơ hồ mà bám nhẹ vào cánh tay to lớn của anh. Mắt Kang Dae vẫn đỏ ngàu giận dữ, anh siết chặt tay hơn để cảnh cáo cậu rồi từ từ buông lỏng:
- Đừng tùy tiện, tôi không ngại nếu cậu chết dưới tay tôi đâu
Anh chỉnh lại áo của mình rồi tiếp tục lái xe:
Haaa, dù sao cậu ta cũng không tỉnh táo, về rồi tính tiếp
Anh lao nhanh về nhà, còn cậu thì nằm im cố gắng không phát ra tiếng. Vừa đến nơi, cậu không kịp suy nghĩ mà vội lao vào trong phòng của mình. Anh cũng theo sau mà lấy thuốc rồi mang sang cho cậu. Đứng trước cửa phòng là những tiếng rên rỉ, cậu ở bên trong không ngừng giải tỏa để bớt khó chịu. Kang Dae mang thuốc vào rồi đặt lên bàn:
- Uống đi, uống xong sẽ đỡ hơn
Cậu nhìn thấy anh thì lùi lại vì cái tát vừa rồi đã làm cậu sợ hãi. Anh nhíu mày rồi kéo cậu lại gần:
- Sợ cái gì?
Cậu run rẩy mà hất bàn tay anh đang đưa về phía mình:
- Hức… anh… anh ra ngoài… tôi tự lo được… um… ra ngoài đi, xin anh…
- Có uống không?
Anh gằn giọng rồi càng siết chặt tay cậu hơn. Thấy cậu phản kháng quyết liệt anh nóng giận ném chiếc cốc thủy tinh xuống sàn:
- Ngồi im rồi nuốt chỗ thuốc này đi. Tôi biết cậu đang thèm khát tôi nhưng không dám cầu xin. Tôi nhắc lại lần cuối là tôi sẽ không giúp. Nên nhanh chóng nuốt chúng đi
Anh ngồi trong phòng mà mở camera quan sát cậu, thấy cậu như thế khiến mặt anh nóng bừng:
- Không giảm sao? Nhớ là đúng thuốc mà ta, haaaa
Thấy cậu vật vã với cơ thể kia khiến anh do dự nhưng nhớ lại quy tắc của mình nên cũng không vào giúp. Cậu vơ lấy điện thoại, mắt mờ nhòa rồi bấm đại một số:
- Giúp tôi với…hức… hình như sắp chết đến nơi rồi
- Biết đang gọi cho ai không?
- Um… ai cũng được… giúp tôi… hức…
Người bắt máy là anh, anh nghe xong thì vứt bỏ toàn bộ mấy cái quy tắc linh tinh kia đi:
- Kệ m* đi, không nhịn nổi nữa rồi, ai biết cậu ta còn gọi ai đến nữa chứ
Anh lao sang phòng cậu, cả căn phòng là mùi t*nh dịch và ga giường đã ướp nhẹp. Cậu không mảnh vải che thân mà không ngừng rên rỉ, anh từ từ đi đến:
- Haaa, phải giúp cậu rồi, tôi sẽ xử lí cậu sau khi cậu tỉnh táo
Anh mân mê, xoa nắn cơ thể Tae Yang một cách thuần thục. Cả người cậu co rúm lại rồi nắm lấy tóc anh:
- Được… được rồi, um, nhanh cho vào đi mà
Anh mỉm cười rồi nâng mặt cậu lên:
- Nhìn rõ xem tôi là ai nào?
- Không biết… um… nhanh lên
- Đừng đánh… đau…
Nhìn vào vẻ mặt của cậu đã khiến anh có chút kích động nhưng anh cũng chẳng vội vàng:
- Khi gọi được tên tôi thì tiếp tục
Cậu vội vàng dụi mắt của mình rồi cố ngắm nhìn anh thật kĩ:
- Là… là anh… Kang Dae…
Trên mặt anh là sự thoải mãn chưa từng có:
- Đúng rồi, gọi tên tôi tiếp nào
- Kang… Dae… à, giúp em với…, anh Kang Dae…
Anh cởi chiếc áo sơ mi đen để lộ cả cơ thể rắn chắc. Anh bỗng bế cậu lên:
- Sang phòng của tôi, ở đây ướt hết rồi
Anh ném mạnh cậu lên giường rồi nhẹ nhàng đi tới:
- Bé con muốn được tôi thưởng ở đâu nào?
Tae Yang run rẩy mà mở rộng chân của mình:
- Cả cơ thể của em đều muốn, nhanh lên đi ạ
- Haaa, cậu lúc này đáng yêu và dễ bảo hơn này
- Thả lỏng ra, suýt thì bắn vào trong rồi
Máu mũi anh chợt chảy dài, anh tùy tiện lau đi rồi đánh vào mông cậu:
- Tự lắc đi nào, ở đây hình như đã quen hơn rồi này. Cậu lúc này như một con đ* thèm khát đàn ông vậy, cậu làm tôi thấy kinh tởm chết đi được
Hôm nay anh đánh cậu rất nhiều, cả người cậu đều là vết đỏ và bầm tím. Trời đã gần sáng nhưng trong căn phòng vẫn là tiếng da thịt chạm vào nhau, những thứ đồ linh tinh vứt bừa bộn khắp sàn nhà. Mái tóc Kang Dae ướt sũng nhưng anh vẫn không thể dừng lại:
- Chết tiệt, đé* hiểu sao không dừng lại nổi. Đã mấy tiếng mà cậu vẫn ngậm chặt quá, cậu sợ tiếc không được nếm lại tôi lần nữa à?
Cậu mệt mỏi dường như sắp ngất đi:
- Đủ rồi, không còn gì để ra nữa… Làm nữa là tôi chết thật đó
Anh mạnh bạo kéo một tay cậu lên rồi thúc mạnh vào bên trong:
- Không thể chết đâu, nhưng nếu chết dưới con c*c của tôi thì cũng đáng mà nhỉ?
Tae Yang liên tục lắc đầu mà đẩy anh ra:
- Đủ rồi… um… tôi không làm nổi nữa…
- Đừng từ chối, đáng lẽ cậu phải quỳ gối cảm ơn vì tôi đã giúp cậu…
Kang Dae thì thầm vào tai cậu rồi túm chặt tóc, từng cú thúc càng ngày càng nhanh hơn, cậu vừa mếu máo vừa cầu xin. Anh chợt rùng mình mà buông tay, cậu ngã quỵ xuống giường, anh cũng ngồi xuống:
- Haaa, đ*t mẹ…
Anh nhanh chóng kéo cậu dậy nhưng Tae Yang đã ngất tại chỗ vì mệt. Anh cúi xuống nhìn kĩ cậu một lúc rồi đưa tay gạt đi giọt nước chảy dọc trên má của cậu. Kang Dae thở dài rồi bước vào phòng tắm:
Hơi quá rồi, haaa, nhưng mà tại sao lại chẳng thể kiểm soát nổi bản thân chứ…
Biến Mất Trong Khoảng Lặng
Đánh giá:
Truyện Biến Mất Trong Khoảng Lặng
Story
Chương 22: Khó chịu
10.0/10 từ 36 lượt.