Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 891: Hành trình cáo biệt cuối cùng 6
“Cô làm cách nào mà lại châm được lửa?” Một cô gái trẻ lên tiếng hỏi. Ánh lửa trong miệng thú ban đầu chỉ leo lét cháy, dần dần càng cháy càng lớn, khiến mọi người nhìn rõ ràng, quả nhiên đúng như lời bà Văn nói, trong đầu thú đá ngậm một cái đầu lâu người, bên trong không biết chứa loại dầu gì, thế nhưng qua thời gian dài dằng dặc như vậy còn chưa bay hơi, lúc này có ánh lửa soi, khuôn mặt trắng hếu của bộ xương khô được ánh lửa chiếu hơi phát ánh xanh, ánh sáng toả ra từ từ lan toả qua đôi hốc mắt trống rỗng, lỗ mũi cùng hàm răng, bập bùng lấp loé khiến cái đầu lâu kia trông như sống lại, dùng loại ánh mắt âm trầm nhìn chòng chọc ra ngoài, đáng sợ không thể tả.
Trên vách đá có chừng mười mấy cái đầu lâu như vậy, Bách Hợp châm lửa toàn bộ, không gian của cổ mộ liền sáng sủa lên, có thể thấy rõ ràng bốn phía. Chỉ hiềm loại đèn này có hình dạng quá mức đáng sợ, trông tựa như có mười mấy cái đầu quỷ đốt lửa ma trơi, ánh sáng lành lạnh bao trùm toàn cảnh, tuy lúc này lửa đã cháy, nhưng khí âm hàn trong mộ cũng không tiêu tán bớt tý nào, ngược lại càng thấy âm u, rét lạnh hơn so với lúc trước.
“Nhanh tắt đi, thứ này dễ sợ quá!” Cô gái trẻ vừa mở miệng hỏi lúc này cắn môi, toàn thân run bần bật, cố dựa sát vào người đàn bà búi tóc đạo cô mặc Đường y. Bây giờ có đủ ánh sáng, Bách Hợp mới thấy rõ tình cảnh chật vật của đoàn người, cô gái trẻ và người đàn bà có dung mạo rất giống nhau, có lẽ là mẹ con, cô liếc nhìn cô gái trả lời:
“Thứ này so với đèn pin dùng tốt hơn, ở chỗ thế này, đèn pin tối đa chỉ sử dụng được thêm một lúc nữa, nhưng loại đèn này không tắt được, có thể đốt được mấy tháng liền.”
Nói xong, Bách Hợp lấy nước khoáng trong ba lô ra rửa tay, ngón tay cô lúc nắm cái vòng trong miệng thú đã bị thương, giả như gặp mấy thứ quỷ quái cô lại không đến mức không có năng lực tự vệ nhất định, ngược lại, lỡ như mấy vết thương nhỏ này mà nhiễm độc mới thực rách việc. Mấy thứ kia đã đặt ở nơi này dễ tới ngàn năm có dư, chịu đủ sự ăn mòn của âm khí, so với kịch độc cũng không kém nhiều. Ban đầu cô chỉ cảm thấy đầu ngón tay đau nhức, lúc này mới phát hiện mấy đầu ngón tay của mình đã chuyển thành màu xám ngắt.
Bách Hợp rửa sạch tay, nặn máu đen ra, đạo lực không còn sót lại bao nhiêu lưu chuyển trong thân thể, lúc này cảm giác rét buốt mới giảm bớt một chút, cô vẩy tay mấy cái, mấy giọt nước bắn trúng thân thể của người khác, cảm giác như chạm phải nước sông vào mùa đông khắc nghiệt vậy, khiến bọn họ nhịn không được rùng mình.
“Cô nói cái đèn này không tắt được thì nó không tắt được thật chắc?” Ông Văn vẫn còn ghi hận chuyện Bách Hợp nhìn chằm chằm tất chân của mình, lại không thèm để ý đến mình, lại còn đạp bà Văn vợ ông suýt chút nữa té xuống vực núi, giờ bắt được một câu của Bách Hợp thì nhịn không được mà hỏi vặn lại một câu đầy mùi khiêu khích. Bách Hợp liếc nhìn, thấy mọi ngươi đều có vẻ nghi hoặc trong mắt thì hơi cong môi:
“Đèn này lấy đầu người làm chụp đèn, đem oán khí trước khi người ta chết phong ấn vào đầu lâu, lại lấy não tuỷ cùng dầu trong xương người chế luyện mà thành. Nhiên liệu trong mỗi cái đầu lâu này đang đốt là từ một thân người cô đọng mà thành, nói cách khác, lửa này có thể xưng là tam muội chân hoả trong thân thể người sống, chỉ là nhờ đạo thuật lấy lửa ra trước khi người ta chết, cất trữ trong vật chứa, đèn này một khi đã đốt lên, chính là đốt một mạng người, là sự sống của chủ nhân cái sọ này. Một người vốn có thể sống mấy chục năm trời, bị chế biến thành một ngọn đèn chỉ cháy được vài tháng mà thôi. Sao có thể tắt dễ dàng được. Nếu không không tin, ông cứ thử đến đây thổi tắt nó xem!”
Bách Hợp từng tiến vào loại nhiệm vụ có thuật Mao Sơn không chỉ một lần, lần đầu tiên tiến vào loại nhiệm vụ này thậm chí cô còn quen được Dung Ly, cậu dạy cô Đạo Đức Kinh, hồi đó cô cùng đủ loại yêu ma quỷ quái giao tiếp dễ đến trăm năm, lại làm chưởng môn một môn phái mấy trăm năm, còn có thứ gì là chưa được thấy qua? Loại đèn này lấy tà thuật luyện chế thành, đốt là một khối oán khí, vào ngàn năm trước, người biết thuật này cũng sẵn, nhưng đến thời hiện đại thì nhiều bí thuật đã thất truyền, bởi vậy, những người này không nhận ra, nhưng cô vừa nhìn là biết.
Mọi người nghe mấy lời miêu tả lớt phớt nhẹ tênh của cô, đều cảm thấy phát rét. Nghe nói mỗi ngọn đèn kia là một mạng người, đốt là oán khí, lại nhìn thấy ánh đèn khủng bố, sắc mặt không một ai dễ nhìn. Lúc này nhìn ngũ quan của cái sọ người dưới ánh lửa bập bùng, tự nhiên có cảm giác như mình vừa nghe thấy bên tai âm thanh của người bị chế thành đèn kia vào lúc sắp chết ai oán rền rĩ. Ông Văn cắn chặt hàm răng, khiển trách:
“Giả thần giả quỷ, nói chuyện mơ hồ, tôi không tin!” Ông ta nói xong, đứng dậy lao về hướng một ngọn đèn, nổi lên dũng khí muốn dùng bàn tay quạt tắt ngọn đèn kia, không ngờ đèn không những không tắt, hơn nữa càng cháy sáng hơn, ông ta lại phùng miệng thổi, vẫn không thổi tắt được, ngược lại lửa càng bập bùng lay động mãnh liệt, nhìn cái đầu lâu như thể sắp sống lại vậy. Tiếng thổi lửa của ông ta tạo thành loại âm thanh cổ quái càng nghe càng khiến người ta lạnh cả sống lưng, một người thanh niên rốt cục nhịn không nổi quạu lên:
Nghe thấy lời này, ông Văn giống như vừa hồi phục lại thần trí, nhưng ông ta có chút không phục, còn muốn tiếp tục thổi, Bách Hợp cười một tiếng, đi tới cầm tay ông ta ấn luôn về phía cái đầu lâu.
“Á…” Ông ta kêu lên một tiếng thảm thiết, ngọn lửa xanh mơn mởn kia rõ ràng cháy cực kì mãnh liệt, thế nhưng đầu ngón tay chạm vào lại không thấy nóng, ngược lại rét lạnh tận xương, ngọn lửa xuyên qua lòng bàn tay ông ta lại tiếp tục bốc ngược lên trên, ông ta vội vàng rụt tay lại, quay sang trừng Bách Hợp:
“Cô muốn làm gì?”
“Nhỏ giọng một chút! Thứ này lại không gây bỏng, nếu đã muốn thử liền thử cho triệt để một chút, đừng trì hoãn thời gian của tôi!”
Bàn tay ông Văn vẫn êm đẹp không bị bỏng, nhưng ngón tay lúc này lại bị dính dầu xác, loại cảm giác vừa tự tay sờ vào xương sọ của người chết khiến mặt ông ta mặt xanh mày xám, sợ đến mức thiếu chút tè ra quần. Tuy nói ông ta tín phục khoa học, một người đàn ông ăn mặc văn nhã đeo kính như ông ta mới không tin mấy thứ gọi là quỷ hồn với pháp thuật, thế nhưng sự thật bày ra trước mắt là, cái đèn này đã châm lên thì không tắt, ông ta tự dưng nhớ lại lời Bách Hợp nói về lai lịch chiếc đèn, liều mạng đem dầu trên tay bôi lên tường đá, biểu tình nhăn nhó như sắp khóc.
Tuy có cầu treo căng trên xích sắt, nhưng lớp gỗ ở trên cũng đã sớm mục nát biến chất, bàn tay mò nhẹ đã nát vụn, chọc một cái ra một lỗ thủng, chọc cái nữa, bụi bay như phấn, loại cầu này đừng nói không ai dám đi, đụng vào cũng không biết có giữ nổi nguyên dạng hay không.
Chỉ còn hai cái thành cầu ở mỗi bên căng hai sợi dây bằng xích sắt tạo thành hai đường thẳng song song chạy về nơi xa tít, bên dưới vẫn là con sông kia, dưới sông có côn trùng thì mọi người đã biết rồi nên không ai dám nghĩ đến chuyện đi đường thuỷ. Mọi người rất khó xử, qua cầu rồi có thể gặp thứ gì, không ai đoán được, cho nên lúc này, khi không còn ở trong tình huống khẩn cấp có giao xà đuổi sát nút phía sau, không ai muốn làm người đầu tiên thử qua bờ bên kia, tất cả đều đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
“Nếu ông bà Văn đã muốn đi tìm con gái, chi bằng hai vị cứ qua trước!” Bách Hợp vỗ vỗ dây xích, phía đối diện vọng lại hồi âm nghe rất xa xôi, âm thanh rung động làm người ta thấy rùng cả mình. Bà Văn nghe cô nói vậy, liền chau mày: “Các vị là tôi tiêu tiền thuê đến, có đi cũng là các vị đi trước, lỡ phía trước có tình huống nguy hiểm vợ chồng tôi làm sao mà xử lý được?”
Nhóm đạo sĩ nghe bà ta nói thì nhăn mặt, một bộ giận mà không dám nói. Bách Hợp lại cười một tiếng, ngồi trên chiếu:
“Vậy được rồi, chờ tôi nghỉ ngơi đầy đủ rồi hẵng đi, dù sao cũng không phải con gái tôi, trì hoãn thời gian, cô ta có gặp tam trường lưỡng đoản gì cũng không liên quan đến tôi.” Cô nói xong, quả nhiên nhắm mắt dưỡng thần bắt đầu vận Đạo Đức Kinh du tẩu trong thân thể, bà Văn nghe mà tức run người, thế nhưng bó tay hết cách, vì con gái, bà ta nổi dũng khí muốn qua cầu, chỉ là lòng bàn chân mới đụng nhẹ lớp ván gỗ, tấm ván gỗ liền không một tiếng động lủng ra một lỗ nhỏ dưới chiếc giày. Một luồng gió lạnh thổi tới từ phía dưới, khiến người ta thấy da đầu run rẩy. Bà Văn buông tay, nằm bò trên mặt đất lùi trở về, nhỏ giọng khóc: “Tôi không dám, tôi không dám…”
Lúc này cô không thể nghĩ đến chuyện tiếp thu nội dung vở kịch, lại sợ bị người ta quấy rầy, cho nên chỉ vận hành Đạo Đức Kinh trong thân thể hai vòng, cảm nhận linh lực càng chạy càng mạnh mẽ hơn chút. Bách Hợp cảm thấy thể lực có hơi tốt hơn so với trước, liền mở mắt ra.
Trong mộ tối tăm không có ánh mặt trời, đồ điện tử ở chỗ âm khí dày đặc thế này cũng mất đi tác dụng, cho nên không cách nào biết bây giờ là mấy giờ, chỉ thấy bụng đói cực kì, xung quanh vẫn không ai buồn nhúc nhích, thấy cô mở mắt, ông già họ Đường vẫy vẫy tay:
“Tiểu Vân, tới đây ăn một chút đi!”
Trên tay mọi người đều cầm lương khô và nước, biểu hiện rõ ràng có chút ưu sầu, lo lắng. Bách Hợp nghe ông già kêu gọi, cũng không khách khí, đi tới cầm bánh bao cắn hai ba miếng nuốt xuống, lại uống mấy ngụm nước, cảm ơn cụ Đường rồi mới đi tới chỗ sợi xích sắt kia, đưa tay dùng sức rung lên. Mấy tấm ván gỗ thoạt nhìn chỉnh tề phẳng phiu, bị rung một chặp liền dập nát, tro gỗ màu đen phiêu tán giữa không trung khiến ánh sáng xung quanh cũng ảm đạm đi nhiều.
“Cô đang làm gì?” Bà Văn nhìn cử động của Bách Hợp, không kìm chế nổi hét lên một tiếng. Bách Hợp mặc kệ bà ta, một chân dẫm lên sợi xích, hai tay nắm hai tấm phù, phía dưới là con sông nằm trong vùng tối đen không thấy đáy giống như một con quái vật khổng lồ đang há miệng chờ đợi món ngon rơi xuống. Bách Hợp nhanh nhẹn bám sợi xích chạy về phía trước.
“Này, sao cô lại đi một mình? Chờ chúng tôi với, phải đưa chúng tôi qua với chứ!” Tiếng người ở phía sau càng gọi càng gấp, Bách Hợp không để ý, liên tiếp chạy về phía trước. Đường cáp treo này dài ước chừng trăm thước, cũng không hiểu ngàn năm trước người ta luyện đúc thế nào, qua thời gian dài, tuy gỗ đã mục nát hết cả nhưng dây xích thì vẫn còn chắc chắn. Bách Hợp đề khí khiến thân thể càng lúc càng nhẹ, tiếp tục nắm dây xích tiến lên, thanh âm đuổi tới từ phía sau dần dần không còn nghe rõ nữa.
Bia Đỡ Đạn Phản Công
Trên vách đá có chừng mười mấy cái đầu lâu như vậy, Bách Hợp châm lửa toàn bộ, không gian của cổ mộ liền sáng sủa lên, có thể thấy rõ ràng bốn phía. Chỉ hiềm loại đèn này có hình dạng quá mức đáng sợ, trông tựa như có mười mấy cái đầu quỷ đốt lửa ma trơi, ánh sáng lành lạnh bao trùm toàn cảnh, tuy lúc này lửa đã cháy, nhưng khí âm hàn trong mộ cũng không tiêu tán bớt tý nào, ngược lại càng thấy âm u, rét lạnh hơn so với lúc trước.
“Nhanh tắt đi, thứ này dễ sợ quá!” Cô gái trẻ vừa mở miệng hỏi lúc này cắn môi, toàn thân run bần bật, cố dựa sát vào người đàn bà búi tóc đạo cô mặc Đường y. Bây giờ có đủ ánh sáng, Bách Hợp mới thấy rõ tình cảnh chật vật của đoàn người, cô gái trẻ và người đàn bà có dung mạo rất giống nhau, có lẽ là mẹ con, cô liếc nhìn cô gái trả lời:
“Thứ này so với đèn pin dùng tốt hơn, ở chỗ thế này, đèn pin tối đa chỉ sử dụng được thêm một lúc nữa, nhưng loại đèn này không tắt được, có thể đốt được mấy tháng liền.”
Nói xong, Bách Hợp lấy nước khoáng trong ba lô ra rửa tay, ngón tay cô lúc nắm cái vòng trong miệng thú đã bị thương, giả như gặp mấy thứ quỷ quái cô lại không đến mức không có năng lực tự vệ nhất định, ngược lại, lỡ như mấy vết thương nhỏ này mà nhiễm độc mới thực rách việc. Mấy thứ kia đã đặt ở nơi này dễ tới ngàn năm có dư, chịu đủ sự ăn mòn của âm khí, so với kịch độc cũng không kém nhiều. Ban đầu cô chỉ cảm thấy đầu ngón tay đau nhức, lúc này mới phát hiện mấy đầu ngón tay của mình đã chuyển thành màu xám ngắt.
Bách Hợp rửa sạch tay, nặn máu đen ra, đạo lực không còn sót lại bao nhiêu lưu chuyển trong thân thể, lúc này cảm giác rét buốt mới giảm bớt một chút, cô vẩy tay mấy cái, mấy giọt nước bắn trúng thân thể của người khác, cảm giác như chạm phải nước sông vào mùa đông khắc nghiệt vậy, khiến bọn họ nhịn không được rùng mình.
“Cô nói cái đèn này không tắt được thì nó không tắt được thật chắc?” Ông Văn vẫn còn ghi hận chuyện Bách Hợp nhìn chằm chằm tất chân của mình, lại không thèm để ý đến mình, lại còn đạp bà Văn vợ ông suýt chút nữa té xuống vực núi, giờ bắt được một câu của Bách Hợp thì nhịn không được mà hỏi vặn lại một câu đầy mùi khiêu khích. Bách Hợp liếc nhìn, thấy mọi ngươi đều có vẻ nghi hoặc trong mắt thì hơi cong môi:
“Đèn này lấy đầu người làm chụp đèn, đem oán khí trước khi người ta chết phong ấn vào đầu lâu, lại lấy não tuỷ cùng dầu trong xương người chế luyện mà thành. Nhiên liệu trong mỗi cái đầu lâu này đang đốt là từ một thân người cô đọng mà thành, nói cách khác, lửa này có thể xưng là tam muội chân hoả trong thân thể người sống, chỉ là nhờ đạo thuật lấy lửa ra trước khi người ta chết, cất trữ trong vật chứa, đèn này một khi đã đốt lên, chính là đốt một mạng người, là sự sống của chủ nhân cái sọ này. Một người vốn có thể sống mấy chục năm trời, bị chế biến thành một ngọn đèn chỉ cháy được vài tháng mà thôi. Sao có thể tắt dễ dàng được. Nếu không không tin, ông cứ thử đến đây thổi tắt nó xem!”
Bách Hợp từng tiến vào loại nhiệm vụ có thuật Mao Sơn không chỉ một lần, lần đầu tiên tiến vào loại nhiệm vụ này thậm chí cô còn quen được Dung Ly, cậu dạy cô Đạo Đức Kinh, hồi đó cô cùng đủ loại yêu ma quỷ quái giao tiếp dễ đến trăm năm, lại làm chưởng môn một môn phái mấy trăm năm, còn có thứ gì là chưa được thấy qua? Loại đèn này lấy tà thuật luyện chế thành, đốt là một khối oán khí, vào ngàn năm trước, người biết thuật này cũng sẵn, nhưng đến thời hiện đại thì nhiều bí thuật đã thất truyền, bởi vậy, những người này không nhận ra, nhưng cô vừa nhìn là biết.
Mọi người nghe mấy lời miêu tả lớt phớt nhẹ tênh của cô, đều cảm thấy phát rét. Nghe nói mỗi ngọn đèn kia là một mạng người, đốt là oán khí, lại nhìn thấy ánh đèn khủng bố, sắc mặt không một ai dễ nhìn. Lúc này nhìn ngũ quan của cái sọ người dưới ánh lửa bập bùng, tự nhiên có cảm giác như mình vừa nghe thấy bên tai âm thanh của người bị chế thành đèn kia vào lúc sắp chết ai oán rền rĩ. Ông Văn cắn chặt hàm răng, khiển trách:
“Giả thần giả quỷ, nói chuyện mơ hồ, tôi không tin!” Ông ta nói xong, đứng dậy lao về hướng một ngọn đèn, nổi lên dũng khí muốn dùng bàn tay quạt tắt ngọn đèn kia, không ngờ đèn không những không tắt, hơn nữa càng cháy sáng hơn, ông ta lại phùng miệng thổi, vẫn không thổi tắt được, ngược lại lửa càng bập bùng lay động mãnh liệt, nhìn cái đầu lâu như thể sắp sống lại vậy. Tiếng thổi lửa của ông ta tạo thành loại âm thanh cổ quái càng nghe càng khiến người ta lạnh cả sống lưng, một người thanh niên rốt cục nhịn không nổi quạu lên:
Nghe thấy lời này, ông Văn giống như vừa hồi phục lại thần trí, nhưng ông ta có chút không phục, còn muốn tiếp tục thổi, Bách Hợp cười một tiếng, đi tới cầm tay ông ta ấn luôn về phía cái đầu lâu.
“Á…” Ông ta kêu lên một tiếng thảm thiết, ngọn lửa xanh mơn mởn kia rõ ràng cháy cực kì mãnh liệt, thế nhưng đầu ngón tay chạm vào lại không thấy nóng, ngược lại rét lạnh tận xương, ngọn lửa xuyên qua lòng bàn tay ông ta lại tiếp tục bốc ngược lên trên, ông ta vội vàng rụt tay lại, quay sang trừng Bách Hợp:
“Cô muốn làm gì?”
“Nhỏ giọng một chút! Thứ này lại không gây bỏng, nếu đã muốn thử liền thử cho triệt để một chút, đừng trì hoãn thời gian của tôi!”
Bàn tay ông Văn vẫn êm đẹp không bị bỏng, nhưng ngón tay lúc này lại bị dính dầu xác, loại cảm giác vừa tự tay sờ vào xương sọ của người chết khiến mặt ông ta mặt xanh mày xám, sợ đến mức thiếu chút tè ra quần. Tuy nói ông ta tín phục khoa học, một người đàn ông ăn mặc văn nhã đeo kính như ông ta mới không tin mấy thứ gọi là quỷ hồn với pháp thuật, thế nhưng sự thật bày ra trước mắt là, cái đèn này đã châm lên thì không tắt, ông ta tự dưng nhớ lại lời Bách Hợp nói về lai lịch chiếc đèn, liều mạng đem dầu trên tay bôi lên tường đá, biểu tình nhăn nhó như sắp khóc.
Tuy có cầu treo căng trên xích sắt, nhưng lớp gỗ ở trên cũng đã sớm mục nát biến chất, bàn tay mò nhẹ đã nát vụn, chọc một cái ra một lỗ thủng, chọc cái nữa, bụi bay như phấn, loại cầu này đừng nói không ai dám đi, đụng vào cũng không biết có giữ nổi nguyên dạng hay không.
Chỉ còn hai cái thành cầu ở mỗi bên căng hai sợi dây bằng xích sắt tạo thành hai đường thẳng song song chạy về nơi xa tít, bên dưới vẫn là con sông kia, dưới sông có côn trùng thì mọi người đã biết rồi nên không ai dám nghĩ đến chuyện đi đường thuỷ. Mọi người rất khó xử, qua cầu rồi có thể gặp thứ gì, không ai đoán được, cho nên lúc này, khi không còn ở trong tình huống khẩn cấp có giao xà đuổi sát nút phía sau, không ai muốn làm người đầu tiên thử qua bờ bên kia, tất cả đều đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
“Nếu ông bà Văn đã muốn đi tìm con gái, chi bằng hai vị cứ qua trước!” Bách Hợp vỗ vỗ dây xích, phía đối diện vọng lại hồi âm nghe rất xa xôi, âm thanh rung động làm người ta thấy rùng cả mình. Bà Văn nghe cô nói vậy, liền chau mày: “Các vị là tôi tiêu tiền thuê đến, có đi cũng là các vị đi trước, lỡ phía trước có tình huống nguy hiểm vợ chồng tôi làm sao mà xử lý được?”
Nhóm đạo sĩ nghe bà ta nói thì nhăn mặt, một bộ giận mà không dám nói. Bách Hợp lại cười một tiếng, ngồi trên chiếu:
“Vậy được rồi, chờ tôi nghỉ ngơi đầy đủ rồi hẵng đi, dù sao cũng không phải con gái tôi, trì hoãn thời gian, cô ta có gặp tam trường lưỡng đoản gì cũng không liên quan đến tôi.” Cô nói xong, quả nhiên nhắm mắt dưỡng thần bắt đầu vận Đạo Đức Kinh du tẩu trong thân thể, bà Văn nghe mà tức run người, thế nhưng bó tay hết cách, vì con gái, bà ta nổi dũng khí muốn qua cầu, chỉ là lòng bàn chân mới đụng nhẹ lớp ván gỗ, tấm ván gỗ liền không một tiếng động lủng ra một lỗ nhỏ dưới chiếc giày. Một luồng gió lạnh thổi tới từ phía dưới, khiến người ta thấy da đầu run rẩy. Bà Văn buông tay, nằm bò trên mặt đất lùi trở về, nhỏ giọng khóc: “Tôi không dám, tôi không dám…”
Lúc này cô không thể nghĩ đến chuyện tiếp thu nội dung vở kịch, lại sợ bị người ta quấy rầy, cho nên chỉ vận hành Đạo Đức Kinh trong thân thể hai vòng, cảm nhận linh lực càng chạy càng mạnh mẽ hơn chút. Bách Hợp cảm thấy thể lực có hơi tốt hơn so với trước, liền mở mắt ra.
Trong mộ tối tăm không có ánh mặt trời, đồ điện tử ở chỗ âm khí dày đặc thế này cũng mất đi tác dụng, cho nên không cách nào biết bây giờ là mấy giờ, chỉ thấy bụng đói cực kì, xung quanh vẫn không ai buồn nhúc nhích, thấy cô mở mắt, ông già họ Đường vẫy vẫy tay:
“Tiểu Vân, tới đây ăn một chút đi!”
Trên tay mọi người đều cầm lương khô và nước, biểu hiện rõ ràng có chút ưu sầu, lo lắng. Bách Hợp nghe ông già kêu gọi, cũng không khách khí, đi tới cầm bánh bao cắn hai ba miếng nuốt xuống, lại uống mấy ngụm nước, cảm ơn cụ Đường rồi mới đi tới chỗ sợi xích sắt kia, đưa tay dùng sức rung lên. Mấy tấm ván gỗ thoạt nhìn chỉnh tề phẳng phiu, bị rung một chặp liền dập nát, tro gỗ màu đen phiêu tán giữa không trung khiến ánh sáng xung quanh cũng ảm đạm đi nhiều.
“Cô đang làm gì?” Bà Văn nhìn cử động của Bách Hợp, không kìm chế nổi hét lên một tiếng. Bách Hợp mặc kệ bà ta, một chân dẫm lên sợi xích, hai tay nắm hai tấm phù, phía dưới là con sông nằm trong vùng tối đen không thấy đáy giống như một con quái vật khổng lồ đang há miệng chờ đợi món ngon rơi xuống. Bách Hợp nhanh nhẹn bám sợi xích chạy về phía trước.
“Này, sao cô lại đi một mình? Chờ chúng tôi với, phải đưa chúng tôi qua với chứ!” Tiếng người ở phía sau càng gọi càng gấp, Bách Hợp không để ý, liên tiếp chạy về phía trước. Đường cáp treo này dài ước chừng trăm thước, cũng không hiểu ngàn năm trước người ta luyện đúc thế nào, qua thời gian dài, tuy gỗ đã mục nát hết cả nhưng dây xích thì vẫn còn chắc chắn. Bách Hợp đề khí khiến thân thể càng lúc càng nhẹ, tiếp tục nắm dây xích tiến lên, thanh âm đuổi tới từ phía sau dần dần không còn nghe rõ nữa.
Bia Đỡ Đạn Phản Công
Đánh giá:
Truyện Bia Đỡ Đạn Phản Công
Story
Chương 891: Hành trình cáo biệt cuối cùng 6
10.0/10 từ 49 lượt.