Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 867: Nam phụ thánh mẫu 8
Tính tình Tất Dao Quang vốn không an tĩnh, mỗi ngày đều phải ra ngoài vài lần, Triệu Húc Dương vốn một ngày còn có thể thấy cô vài lần, không nghĩ đến hai ngày qua không nhìn thấy cô ta, Triệu Húc Dương lập tức cảm thấy cả người khó chịu, biết Tất Dao Quang thích ăn gì, hôm nay hắn vì che dấu cảm thụ trong lòng mình, đặc biệt đem vài thứ đến thăm cô, lại không ngờ lại thấy mặt mũi Tất Dao Quang sung phù, Triệu Húc Dương rất đau lòng!
Lúc trước hắn cùng Tất Dao Quang cãi nhau ầm ĩ, cảm thấy nha đầu này khiến hắn vừa nhìn thấy liền nhịn không được muốn cãi nhau, hôm nay thấy bộ dáng này của cô thì tim Triệu Húc Dương nhói lên một cái, một cơn tức không hiểu từ đâu dâng lên, lập tức hất rèm lên, sải bước về phía giường, phẫn nộ nói:
“Là ai làm? Ai dám động vào ngươi, bổn công tử muốn chặt hai tay của hắn, mang cho ngươi làm lễ vật!”
Mặc dù Tất Dao Quang chưa từng kết giao bạn trai, nhưng giác quan thứ sáu của phụ nữ cũng mơ hồ cảm giác được Triệu Húc Dương nói như vậy là thay mình trút giận, cô ta có chút giật mình, Triệu Húc Dương còn nhỏ hơn Triệu Bách Hợp hai tuổi, không đến 17 tuổi, trước kia cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó với Triệu Húc Dương, chỉ coi hắn làm em trai mà thôi, mặc dù có lúc sẽ giận hắn, nhưng cũng không nghĩ tới hắn sẽ thích mình, lúc này biết được thì Tất Dao Quang khịt khịt mũi, sau đó trong lòng lại có chút đắc ý.
Ở hiện đại mẹ cô đã cho cô xem mặt vài lần, đối phương còn chọn ba nhặt bốn với cô, không nghĩ tới đến cổ đại, hai công tử nước Tấn đều yêu mình, tuy dung mạo Triệu Húc Dương không tinh xảo bằng Triệu Bách Hợp, cũng không có khí chất âm tà cao ngạo, nhưng hắn lớn lên cũng không kém. Mẹ của hắn Hàn Khương phu nhân hiện nay là nữ nhân Tấn Dương công sủng ái nhất, dung mạo Triệu Húc Dương tự nhiên cũng có mấy phần tuấn mỹ của thiếu niên, chỉ là so với loại tính trẻ con, cô càng ưa thích khí chất cao ngạo tuấn mỹ của Triệu Bách Hợp. Giống như nam chính trong tiểu thuyết, cho nên trước kia vốn không đặt Triệu Húc Dương ở trong lòng, lúc này nghe hắn vừa nói như vậy, lại thấy hắn muốn sờ mặt của mình. trên mặt Tất Dao Quang nóng lên, hừ một tiếng:
“Ta bị ai đánh, liên quan gì tới ngươi!”
“Đương nhiên có quan hệ với bổn công tử! Ngươi là người của bổn công tử, chỉ có bổn công tử có thể bắt nạt ngươi, nếu có người khác dám đụng vào ngươi, trảm!” Triệu Húc Dương hừ lạnh một tiếng, Tất Dao Quang lúc này coi như lần đầu tiên nhận thức hắn. Nhìn Triệu Húc Dương luôn trẻ con bất ổn nay như nam nhân trưởng thành muốn bảo vệ mình, trong lòng cô cảm thấy chút chua xót, lau nước mắt:
“Còn ai đánh? Phủ Công tử này còn ai có thể đánh ta? Ngươi còn không biết? Ta cũng không muốn khiến huynh đệ các ngươi đánh nhau vì ta, bỏ đi!” Bách Hợp đánh mình, nhưng hai ngày nay lại không đến thăm cô, cô muốn tuyệt thực cũng không đến dỗ cô. Tất Dao Quang rất ấm ức, nhất thời xúc động, kể chuyện ngày đó Bách Hợp đánh mình ra, lúc này Triệu Húc Dương nghe được đánh người yêu chính là Bách Hợp thì trong lòng rất giận dữ:
“Hừ! Cái tên chết tiệt này, thật đáng giận! Huynh đệ? Hắn cũng xứng! Ai biết hắn có phải cốt nhục của phụ vương không, muốn thu thập hắn, bổn công tử còn nhiều cách, cơn giận này bổn công tử nhất định thay ngươi đòi lại, chờ đó!”
Tất Dao Quang nghe được Triệu Húc Dương nói như vậy thì cực kì sảng khoái. Trên mặt thiếu niên lộ ra vài phần hung ác ngày thường không có, sau này như mất đi vẻ ngoài ấm áp, Tất Dao Quang đến lúc này mới phát hiện trên người Triệu Húc Dương có một mặt khác, cô cắn cắn bờ môi. Cũng không biết sao, cô ta cũng không dám cùng hắn đấu võ mồm như ngày thường. Ngược lại cắn môi dưới, thò tay kéo lấy ống tay áo rộng thùng thình của hắn: “Ta biết ngươi vì tốt cho ta, nhưng hắn dù gì cũng là huynh đệ của ngươi, huống chi ta vốn là thị nữ trong phủ Triệu Bách Hợp, nếu ngươi vì ta đánh nhau với hắn, ta thành cái gì? Người khác sẽ nhìn ta thế nào? Huống chi phụ vương của ngươi khẳng định cũng sẽ cảm thấy khó xử.”
“Ai!” Nghe lời của Tất Dao Quang, Triệu Húc Dương thở dài, thò tay vỗ đầu cô ta: “Nha đầu ngốc! Ngươi khắp nơi vì người khác suy nghĩ, nhưng có người lại không muốn nhận phần ân tình này của ngươi đâu.” trong lời hắn nói lộ ý thương tiếc, Tất Dao Quang đau xót nói:
“Không nhận thì thôi, bổn cô nương làm việc, chỉ để ý có xứng với lương tâm của mình không, người khác nghĩ thế nào ta không quan tâm!” Cô xuất trần thoát tục như vậy, cách nghĩ luôn không giống với phụ nữ dung tục khác, đây chính là nguyên nhân hấp dẫn Triệu Húc Dương, không nghĩ tới cô bình thường hoạt bát đáng yêu tư tưởng mới lạ, còn có một mặt thiện lương như vậy, Triệu Húc Dương càng không cho phép có người tổn thương cô ta, nhưng vì lại để cho Tất Dao Quang không lo lắng bởi vậy hắn giả ý giả bộ làm nghe lời Tất Dao Quang…, lúc này cũng không tranh cãi với cô nữa…, trước hống cô ăn cơm, sau đó Tất Dao Quang đột nhiên nói:
“Đúng rồi, chuyện của ta chỉ là chuyện nhỏ, Triệu Bách Hợp đã phái người đi bắt Tấn Ngu cùng tình nhân của nàng ấy rồi, ngươi nhanh nghĩ biện pháp cứu họ.”
Đến lúc này mà cô còn nghĩ cho người khác, Triệu Húc Dương cảm thấy cực kì cảm động, chỉ cảm thấy mình càng ngày càng yêu cô, thấy cô còn quan tâm hai người thấp hèn kia thì ánh mắt Triệu Húc Dương càng dịu dàng, vỗ vỗ đầu cô, không nói.
Hai người lén lút tình tự đến sau khi Triệu Húc Dương rời khỏi mới có người phát hiện, báo cho Bách Hợp biết. Triệu Húc Dương vốn chướng mắt Triệu Bách Hợp, to gan lớn mật như thế ra vào phủ đệ của hắn, chuyện này hạ nhân không đề phòng, thứ nhất là vì nguyên chủ trước kia đối với Tất Dao Quang quá mức sủng ái, sau khi biết cô ta yêu thích tự do, đặc biệt phân phó người không nên quấy rầy, thứ hai cũng là vì nguyên chủ không nghĩ tới Tất Dao Quang ngoại trừ cùng hắn qua lại, còn cùng Triệu Húc Dương phát sinh quan hệ, đến lúc biết rõ chuyện Tất Dao Quang cùng Triệu Húc Dương, và Tất Dao Quang yêu Triệu Húc Dương đã là chuyện rất lâu về sau rồi, vì thế nguyên chủ còn chịu đả kích nặng, đã làm rất nhiều chuyện níu kéo tình cảm của Tất Dao Quang.
Nếu nguyên chủ nghe được Triệu Húc Dương vàTất Dao Quang lén lút gặp mặt, tất nhiên sẽ cực kì giận dữ, nhưng lúc Bách Hợp nghe được việc này chỉ cười lạnh một tiếng, liền thôi.
Người hầu đến bẩm báo còn nơm nớp lo sợ Bách Hợp nghe được chuyện này nổi trận lôi đình, cầm đao chém hắn thành hai khúc, không nghĩ tới cuối cùng lại chỉ đáp một tiếng, không có giận dữ, giống như căn bản không để ý, thật lâu về sau người tùy tùng này mới hồi phục tinh thần, lui ra ngoài.
“Hôm nay đã tìm được Tấn Ngu, theo lý mà nói nên giao cho Tô tiên sinh xử trí, theo bổn công tử thấy, nếu như thế, không khỏi tiện nghi cho hai người này.” Hôm qua Tô Trinh đầu nhập vào phủ Bách Hợp làm môn hạ, sáng sớm hôm nay Bách Hợp đã phái người đuổi theo, bắt thê tử chưa cưới của Tô Trinh cùng tình nhân của ả trở về.
Mặc dù hai người này đã trốn hai ngày, trong tay lại có vàng mà Tất Dao Quang đưa, tại trong mắt Tất Dao Quang, nô lệ cùng người bình thường là bình đẳng, nhưng mà thực tế lúc này nô lệ chỉ là một trong những đồ vật thuộc sở hữu của chủ nhân, đầy tớ kia lại là tù binh nước khác, trên mặt bị khắc chữ, một khi bỏ trốn, ai cũng biết là nô lệ bỏ trốn, bởi vậy hai người lúc đầu nhiệt huyết bừng bừng, chỉ hận không thể sống chết có nhau, nhưng sau khi bỏ trốn, thê tử chưa cưới của Tô Trinh lại hơi sợ, đặc biệt sau khi ra ngoài đầy tớ kia căn bản không dám gặp người khác, sợ hãi bị người ta phát hiện ra thân phân của mình, qua hai ngày, hai người chỉ vừa ra khỏi thành không lâu mà thôi.
Lúc này hoang vắng, một đường chạy ra cho dù trong tay có tiền cũng không nhất định tìm được người ta, ở bên ngoài không có chỗ nghỉ ngơi, đói bụng lại không có thức ăn, cầm vàng quả thực vô dụng, hai người một là nô lệ bỏ trốn, một là phụ nữ, cước bộ vốn không nhanh, thậm chí vì người kia là thân phận nô lệ bỏ trốn, nên có tiền nhưng lại không mua được ngựa, sợ lộ liễu sẽ bị người ta bắt, trở về ngay cả mạng sống cũng không còn, cho nên hai người chọn đường nhỏ mà đi, rất nhanh đã bị người Bách Hợp phái đi bắt được, sáng hôm nay liền bị bắt trở về.
Tô Trinh đã trở thành thượng khách của Bách Hợp, hôm nay ở trong phủ Công tử, thay đổi xiêm y, tuy nói tướng mạo hắn vẫn xấu xí, nhưng ít nhất trông hắn cũng không hèn mọn bỉ ổi như hai ngày trước, một đầu tóc mỏng bay sau lưng, thần sắc âm hàn.
“Công tử nói có lý! Không biết công tử sau này nguyện ý ở đông, hay nguyện ý đi tây?” Tô Trinh ‘Hắc hắc’ cười hai tiếng, trong thế giới này cũng có loại truyền thuyết ‘Quan lệnh Doãn Hỉ thấy tử khí, ngay sau đó gặp lão tử cưỡi trâu đi qua Hàm Cốc quan’*, bởi vậy phần lớn cung điện đều ở hướng đông, tẩm cung của Tấn Dương công cũng tại phía đông đô thành Tấn Quốc, mà chiếu theo lệ cũ của nước Tấn, còn lại các công tử, ngoại trừ không được sủng bị đem làm vật thế chấp bên ngoài, người tranh vị thất bại, sau khi tân quân đăng vị, thì thụ phong dời đến đất phong, nước Tấn vì nguyên nhân đặc thù địa lý, trước đây tất cả đất phong, phần lớn đều ở chỗ ít người hướng Tây Bắc, lúc này ý của Tô Trinh, là hỏi sau này Bách Hợp muốn làm Tấn Quốc công, hay nguyện làm một công tử thất bại, tiến về Tây Bắc.
*Đây là http://chanhkien.org/2015/10/cau-chuyen-ve-chan-nhan-dao-gia-doan-hy.htmlnói về truyền thuyết này.
Mặc dù mình không rõ tâm nguyện nguyên chủ cho lắm, nhưng Bách Hợp sớm đã có chủ ý làm Tấn Quốc công, lúc này nghe được Tô Trinh hỏi như vậy, cô cười một tiếng:
“Ở đông như thế nào? Đi tây thì như thế nào? Người ở đông, bổn công tử sau này muốn đi đâu liền đi đó, nếu đi tây, bổn công tử lớn nhất nước Tấn này, lại có nơi nào không đi được?”
Cô không nói rõ tâm tư của mình, nhưng Tô Trinh tâm tư tinh xảo, nghe được lời này của Bách Hợp, trong lòng tự nhiên liền biết, vui ra mặt.
Mưu sĩ như hắn, nếu chúa công không có dã tâm ngược lại hắn sẽ buồn, hôm nay Bách Hợp nói chuyện dã tâm bừng bừng, hắn vô cùng vui mừng.
“Nếu là như thế, theo Trinh thấy, Tấn Ngu này tạm thời giữ lại, công tử có thể mượn Tấn Ngu, cáo trạng Dương công tử, đến lúc đó cho dù Đại Vương sủng hắn, cũng khiến hắn mất dân tâm, mất uy vọng!”
Bia Đỡ Đạn Phản Công
Lúc trước hắn cùng Tất Dao Quang cãi nhau ầm ĩ, cảm thấy nha đầu này khiến hắn vừa nhìn thấy liền nhịn không được muốn cãi nhau, hôm nay thấy bộ dáng này của cô thì tim Triệu Húc Dương nhói lên một cái, một cơn tức không hiểu từ đâu dâng lên, lập tức hất rèm lên, sải bước về phía giường, phẫn nộ nói:
“Là ai làm? Ai dám động vào ngươi, bổn công tử muốn chặt hai tay của hắn, mang cho ngươi làm lễ vật!”
Mặc dù Tất Dao Quang chưa từng kết giao bạn trai, nhưng giác quan thứ sáu của phụ nữ cũng mơ hồ cảm giác được Triệu Húc Dương nói như vậy là thay mình trút giận, cô ta có chút giật mình, Triệu Húc Dương còn nhỏ hơn Triệu Bách Hợp hai tuổi, không đến 17 tuổi, trước kia cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó với Triệu Húc Dương, chỉ coi hắn làm em trai mà thôi, mặc dù có lúc sẽ giận hắn, nhưng cũng không nghĩ tới hắn sẽ thích mình, lúc này biết được thì Tất Dao Quang khịt khịt mũi, sau đó trong lòng lại có chút đắc ý.
Ở hiện đại mẹ cô đã cho cô xem mặt vài lần, đối phương còn chọn ba nhặt bốn với cô, không nghĩ tới đến cổ đại, hai công tử nước Tấn đều yêu mình, tuy dung mạo Triệu Húc Dương không tinh xảo bằng Triệu Bách Hợp, cũng không có khí chất âm tà cao ngạo, nhưng hắn lớn lên cũng không kém. Mẹ của hắn Hàn Khương phu nhân hiện nay là nữ nhân Tấn Dương công sủng ái nhất, dung mạo Triệu Húc Dương tự nhiên cũng có mấy phần tuấn mỹ của thiếu niên, chỉ là so với loại tính trẻ con, cô càng ưa thích khí chất cao ngạo tuấn mỹ của Triệu Bách Hợp. Giống như nam chính trong tiểu thuyết, cho nên trước kia vốn không đặt Triệu Húc Dương ở trong lòng, lúc này nghe hắn vừa nói như vậy, lại thấy hắn muốn sờ mặt của mình. trên mặt Tất Dao Quang nóng lên, hừ một tiếng:
“Ta bị ai đánh, liên quan gì tới ngươi!”
“Đương nhiên có quan hệ với bổn công tử! Ngươi là người của bổn công tử, chỉ có bổn công tử có thể bắt nạt ngươi, nếu có người khác dám đụng vào ngươi, trảm!” Triệu Húc Dương hừ lạnh một tiếng, Tất Dao Quang lúc này coi như lần đầu tiên nhận thức hắn. Nhìn Triệu Húc Dương luôn trẻ con bất ổn nay như nam nhân trưởng thành muốn bảo vệ mình, trong lòng cô cảm thấy chút chua xót, lau nước mắt:
“Còn ai đánh? Phủ Công tử này còn ai có thể đánh ta? Ngươi còn không biết? Ta cũng không muốn khiến huynh đệ các ngươi đánh nhau vì ta, bỏ đi!” Bách Hợp đánh mình, nhưng hai ngày nay lại không đến thăm cô, cô muốn tuyệt thực cũng không đến dỗ cô. Tất Dao Quang rất ấm ức, nhất thời xúc động, kể chuyện ngày đó Bách Hợp đánh mình ra, lúc này Triệu Húc Dương nghe được đánh người yêu chính là Bách Hợp thì trong lòng rất giận dữ:
“Hừ! Cái tên chết tiệt này, thật đáng giận! Huynh đệ? Hắn cũng xứng! Ai biết hắn có phải cốt nhục của phụ vương không, muốn thu thập hắn, bổn công tử còn nhiều cách, cơn giận này bổn công tử nhất định thay ngươi đòi lại, chờ đó!”
Tất Dao Quang nghe được Triệu Húc Dương nói như vậy thì cực kì sảng khoái. Trên mặt thiếu niên lộ ra vài phần hung ác ngày thường không có, sau này như mất đi vẻ ngoài ấm áp, Tất Dao Quang đến lúc này mới phát hiện trên người Triệu Húc Dương có một mặt khác, cô cắn cắn bờ môi. Cũng không biết sao, cô ta cũng không dám cùng hắn đấu võ mồm như ngày thường. Ngược lại cắn môi dưới, thò tay kéo lấy ống tay áo rộng thùng thình của hắn: “Ta biết ngươi vì tốt cho ta, nhưng hắn dù gì cũng là huynh đệ của ngươi, huống chi ta vốn là thị nữ trong phủ Triệu Bách Hợp, nếu ngươi vì ta đánh nhau với hắn, ta thành cái gì? Người khác sẽ nhìn ta thế nào? Huống chi phụ vương của ngươi khẳng định cũng sẽ cảm thấy khó xử.”
“Ai!” Nghe lời của Tất Dao Quang, Triệu Húc Dương thở dài, thò tay vỗ đầu cô ta: “Nha đầu ngốc! Ngươi khắp nơi vì người khác suy nghĩ, nhưng có người lại không muốn nhận phần ân tình này của ngươi đâu.” trong lời hắn nói lộ ý thương tiếc, Tất Dao Quang đau xót nói:
“Không nhận thì thôi, bổn cô nương làm việc, chỉ để ý có xứng với lương tâm của mình không, người khác nghĩ thế nào ta không quan tâm!” Cô xuất trần thoát tục như vậy, cách nghĩ luôn không giống với phụ nữ dung tục khác, đây chính là nguyên nhân hấp dẫn Triệu Húc Dương, không nghĩ tới cô bình thường hoạt bát đáng yêu tư tưởng mới lạ, còn có một mặt thiện lương như vậy, Triệu Húc Dương càng không cho phép có người tổn thương cô ta, nhưng vì lại để cho Tất Dao Quang không lo lắng bởi vậy hắn giả ý giả bộ làm nghe lời Tất Dao Quang…, lúc này cũng không tranh cãi với cô nữa…, trước hống cô ăn cơm, sau đó Tất Dao Quang đột nhiên nói:
“Đúng rồi, chuyện của ta chỉ là chuyện nhỏ, Triệu Bách Hợp đã phái người đi bắt Tấn Ngu cùng tình nhân của nàng ấy rồi, ngươi nhanh nghĩ biện pháp cứu họ.”
Đến lúc này mà cô còn nghĩ cho người khác, Triệu Húc Dương cảm thấy cực kì cảm động, chỉ cảm thấy mình càng ngày càng yêu cô, thấy cô còn quan tâm hai người thấp hèn kia thì ánh mắt Triệu Húc Dương càng dịu dàng, vỗ vỗ đầu cô, không nói.
Hai người lén lút tình tự đến sau khi Triệu Húc Dương rời khỏi mới có người phát hiện, báo cho Bách Hợp biết. Triệu Húc Dương vốn chướng mắt Triệu Bách Hợp, to gan lớn mật như thế ra vào phủ đệ của hắn, chuyện này hạ nhân không đề phòng, thứ nhất là vì nguyên chủ trước kia đối với Tất Dao Quang quá mức sủng ái, sau khi biết cô ta yêu thích tự do, đặc biệt phân phó người không nên quấy rầy, thứ hai cũng là vì nguyên chủ không nghĩ tới Tất Dao Quang ngoại trừ cùng hắn qua lại, còn cùng Triệu Húc Dương phát sinh quan hệ, đến lúc biết rõ chuyện Tất Dao Quang cùng Triệu Húc Dương, và Tất Dao Quang yêu Triệu Húc Dương đã là chuyện rất lâu về sau rồi, vì thế nguyên chủ còn chịu đả kích nặng, đã làm rất nhiều chuyện níu kéo tình cảm của Tất Dao Quang.
Nếu nguyên chủ nghe được Triệu Húc Dương vàTất Dao Quang lén lút gặp mặt, tất nhiên sẽ cực kì giận dữ, nhưng lúc Bách Hợp nghe được việc này chỉ cười lạnh một tiếng, liền thôi.
Người hầu đến bẩm báo còn nơm nớp lo sợ Bách Hợp nghe được chuyện này nổi trận lôi đình, cầm đao chém hắn thành hai khúc, không nghĩ tới cuối cùng lại chỉ đáp một tiếng, không có giận dữ, giống như căn bản không để ý, thật lâu về sau người tùy tùng này mới hồi phục tinh thần, lui ra ngoài.
“Hôm nay đã tìm được Tấn Ngu, theo lý mà nói nên giao cho Tô tiên sinh xử trí, theo bổn công tử thấy, nếu như thế, không khỏi tiện nghi cho hai người này.” Hôm qua Tô Trinh đầu nhập vào phủ Bách Hợp làm môn hạ, sáng sớm hôm nay Bách Hợp đã phái người đuổi theo, bắt thê tử chưa cưới của Tô Trinh cùng tình nhân của ả trở về.
Mặc dù hai người này đã trốn hai ngày, trong tay lại có vàng mà Tất Dao Quang đưa, tại trong mắt Tất Dao Quang, nô lệ cùng người bình thường là bình đẳng, nhưng mà thực tế lúc này nô lệ chỉ là một trong những đồ vật thuộc sở hữu của chủ nhân, đầy tớ kia lại là tù binh nước khác, trên mặt bị khắc chữ, một khi bỏ trốn, ai cũng biết là nô lệ bỏ trốn, bởi vậy hai người lúc đầu nhiệt huyết bừng bừng, chỉ hận không thể sống chết có nhau, nhưng sau khi bỏ trốn, thê tử chưa cưới của Tô Trinh lại hơi sợ, đặc biệt sau khi ra ngoài đầy tớ kia căn bản không dám gặp người khác, sợ hãi bị người ta phát hiện ra thân phân của mình, qua hai ngày, hai người chỉ vừa ra khỏi thành không lâu mà thôi.
Lúc này hoang vắng, một đường chạy ra cho dù trong tay có tiền cũng không nhất định tìm được người ta, ở bên ngoài không có chỗ nghỉ ngơi, đói bụng lại không có thức ăn, cầm vàng quả thực vô dụng, hai người một là nô lệ bỏ trốn, một là phụ nữ, cước bộ vốn không nhanh, thậm chí vì người kia là thân phận nô lệ bỏ trốn, nên có tiền nhưng lại không mua được ngựa, sợ lộ liễu sẽ bị người ta bắt, trở về ngay cả mạng sống cũng không còn, cho nên hai người chọn đường nhỏ mà đi, rất nhanh đã bị người Bách Hợp phái đi bắt được, sáng hôm nay liền bị bắt trở về.
Tô Trinh đã trở thành thượng khách của Bách Hợp, hôm nay ở trong phủ Công tử, thay đổi xiêm y, tuy nói tướng mạo hắn vẫn xấu xí, nhưng ít nhất trông hắn cũng không hèn mọn bỉ ổi như hai ngày trước, một đầu tóc mỏng bay sau lưng, thần sắc âm hàn.
“Công tử nói có lý! Không biết công tử sau này nguyện ý ở đông, hay nguyện ý đi tây?” Tô Trinh ‘Hắc hắc’ cười hai tiếng, trong thế giới này cũng có loại truyền thuyết ‘Quan lệnh Doãn Hỉ thấy tử khí, ngay sau đó gặp lão tử cưỡi trâu đi qua Hàm Cốc quan’*, bởi vậy phần lớn cung điện đều ở hướng đông, tẩm cung của Tấn Dương công cũng tại phía đông đô thành Tấn Quốc, mà chiếu theo lệ cũ của nước Tấn, còn lại các công tử, ngoại trừ không được sủng bị đem làm vật thế chấp bên ngoài, người tranh vị thất bại, sau khi tân quân đăng vị, thì thụ phong dời đến đất phong, nước Tấn vì nguyên nhân đặc thù địa lý, trước đây tất cả đất phong, phần lớn đều ở chỗ ít người hướng Tây Bắc, lúc này ý của Tô Trinh, là hỏi sau này Bách Hợp muốn làm Tấn Quốc công, hay nguyện làm một công tử thất bại, tiến về Tây Bắc.
*Đây là http://chanhkien.org/2015/10/cau-chuyen-ve-chan-nhan-dao-gia-doan-hy.htmlnói về truyền thuyết này.
Mặc dù mình không rõ tâm nguyện nguyên chủ cho lắm, nhưng Bách Hợp sớm đã có chủ ý làm Tấn Quốc công, lúc này nghe được Tô Trinh hỏi như vậy, cô cười một tiếng:
“Ở đông như thế nào? Đi tây thì như thế nào? Người ở đông, bổn công tử sau này muốn đi đâu liền đi đó, nếu đi tây, bổn công tử lớn nhất nước Tấn này, lại có nơi nào không đi được?”
Cô không nói rõ tâm tư của mình, nhưng Tô Trinh tâm tư tinh xảo, nghe được lời này của Bách Hợp, trong lòng tự nhiên liền biết, vui ra mặt.
Mưu sĩ như hắn, nếu chúa công không có dã tâm ngược lại hắn sẽ buồn, hôm nay Bách Hợp nói chuyện dã tâm bừng bừng, hắn vô cùng vui mừng.
“Nếu là như thế, theo Trinh thấy, Tấn Ngu này tạm thời giữ lại, công tử có thể mượn Tấn Ngu, cáo trạng Dương công tử, đến lúc đó cho dù Đại Vương sủng hắn, cũng khiến hắn mất dân tâm, mất uy vọng!”
Bia Đỡ Đạn Phản Công
Đánh giá:
Truyện Bia Đỡ Đạn Phản Công
Story
Chương 867: Nam phụ thánh mẫu 8
10.0/10 từ 49 lượt.